Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 29: Đừng trách ta vô tình




"Vu Sơn Tú, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, có chừng có mực."

Ánh mắt Giang Thập Dật âm lãnh, mang theo cảnh cáo.

Vu Sơn Tú tung hoành tình trường nhiều năm, làm sao có thể không rõ giờ phút này trong đầu Giang Thập Dật đang đánh cái chủ ý gì? Nàng ta đối với mấy nam sủng cũng như vậy, mỗi khi nhìn trúng một con mồi mới, phiền chán nhất chính là tình nhân cũ cứ nhảy ra làm rối.

Thân là người cũ nên có giác ngộ mình chỉ là tình bạn cố tri, muốn không bị tức chết, giờ phút này chỉ có thể nén giận, đợi sau khi tươi mới qua đi, lại thu thập ả tiểu tiện nhân này.

Nghĩ như vậy, Vu Sơn Tú lại lần nữa âm độc nhìn nhìn A Li, sau đó lắc vòng eo đi về hướng xác chết của Lệ Châu Phi rơi xuống.

Ấn vực chủ vừa rồi nhất định ở trêи người Lệ Châu Phi, nhưng kỳ quái là khi ả ta hóa thành tro bụi lại không nhìn thấy khối lệnh bài đó rơi xuống... Vậy nó ở nơi nào chứ? Vu Sơn Tú nâng đôi mắt đẹp lên, nhìn về phía đỉnh điện tối đen như mực.

Nhìn thấy Vu Sơn Tú thành thành thật thật rời đi, thân thể đang căng chặt của Giang Thập Dật không tự chủ thả lỏng một ít, hắn hướng về A Li, lộ ra một nụ cười tự cho là thâm tình vô hạn.

"A Li, ta biết nàng buồn ta, nhưng mà mấy chuyện này kỳ thực đều là hiểu lầm, ta có thể giải thích cho nàng hiểu." Nụ cười của hắn càng thêm ôn hòa, "Ta nghĩ, nàng nhất định sẽ cho ta cơ hội, chậm rãi nghe ta giải thích. Hay là sau khi ta giải quyết chuyện ở chỗ này xong, sau đó mang nàng trở về, lại cùng nàng chậm rãi tâm sự?"

"Ngươi đang uy hϊế͙p͙ ta?" A Li nở nụ cười, "Nếu ta nói ta không muốn nghe cái gọi là giải thích của ngươi, ngươi liền động thủ với cha mẹ ta. Là ý này đúng không? Nếu ta muốn kéo dài thời gian chờ đợi cấm chế phong ma kết thúc, liền không thể không chấp nhận ngươi ồn ào trước mặt ta?"

Giang Thập Dật ôn nhuận nở nụ cười: "A Li, không cần khắc nghiệt như vậy. Ta biết nàng oán ta, lúc trước ta đưa ra lời đề nghị cùng nàng kết làm đạo lữ, không đợi được câu trả lời rõ ràng của nàng mà đã đi ra ngoài làm việc, là chuyện này đúng không ?. Trêи đường ta lại gặp gỡ Diêu sư muội, nàng ấy lanh lẹ hoạt bát, ở bên cạnh giống như muội muội ta. Ta lúc đó cũng không nghĩ nhiều lắm, đã quên bận tâm tới cảm thụ của nàng, nên vô tình thân cận nàng ấy một chút, kết quả hại nàng hiểu lầm mối quan hệ của ta và nàng ấy. A Li, khi đó, ta và nàng ấy thật sự chỉ là sư huynh muội trong sạch, nhiều nhất chỉ là thấy nàng ấy thân thế đáng thương, bình thường chiếu cố thêm một chút thôi. A Li, khi đó, ta thật sự chỉ coi nàng ấy là muội muội, nàng ấy cũng là coi ta là ca ca ruột mà thôi ."

A Li suýt chút liền ói ra: "Có huynh muội ruột nào giống như các ngươi, nói vậy chẳng phải là thành lσạи ɭυâи ? Ngươi đừng vũ nhục ba chữ huynh muội ruột như vậy được không!"

"Nàng quả nhiên là giận dỗi với ta!" Giang Nhật Dật vui vẻ, "A Li, hoá ra cái đầu be bé của nàng như vậy mà lại nghẹn quá nhiều rồi, rất dễ tổn hại đến thân thể, ta hôm nay mới hiểu hết. Sau khi nàng đi rồi, ta đã thống khổ thật lâu, nếu không phải Diêu sư muội luôn luôn ở bên cạnh an ủi khuyên giải, ta chỉ sợ sớm đã tẩu hỏa nhập ma . A Li, làm người cần phải biết tri ân báo đáp, Diêu sư muội đối đãi ta như vậy, nếu ta còn không làm chút gì, vậy không khỏi cũng quá tuyệt tình rồi."

Mắt A Li lộ ra châm chọc: "Cho nên? Cho nên ngươi lấy cớ kết minh hôn với ta, chạy đến nơi đây cùng Vu Sơn Tú lăn lên giường? Thật hay cho một câu tri ân báo đáp nha Giang Nhật Dật! Làm sao ? Sợ hầu hạ tiểu sư muội của ngươi không tốt, đến nơi đây học hỏi thêm kinh nghiệm à? Suy nghĩ vì nàng ta nhiều như vậy, còn gạt nàng ta để làm chi nha !!

"Gạt Diêu sư muội, cũng là vì tốt cho nàng ấy." Ánh mắt Giang Thập Dật lóe lên, "A Li, chuyện của nam nhân nàng không hiểu đâu. Đôi khi, vì thành đại sự, không thể không hy sinh một ít."

A Li bị sự vô sỉ của hắn chọc cười thật nhiều, nàng chụm hai bàn tay lại làm loa, kề miệng la lớn với Vu Sơn Tú ở trêи đỉnh động: "Có nghe thấy không Vu Sơn Tú, Giang Nhật Dật ngủ với ngươi, là một sự hy sinh thật lớn nga! Rốt cục thì ngươi "chiếm" được bao nhiêu của hắn vậy ? !"

Vu Sơn Tú suýt chút té lăn xuống dưới.

"Được rồi, " Giang Thập Dật liếc mắt nhìn nén hương đã sớm tắt, lạnh nhạt nói, "A Li, nàng ghen cũng không sao, nhất thời không thể hiểu được ta cũng không sao, thời gian chúng ta còn dài, nàng sớm muộn gì cũng biết được khổ tâm của ta. Nàng yên tâm, trong lòng ta, nàng vĩnh viễn là chính thê không thể ai có thể thay thế, ngày sau bất kể bên cạnh ta có xuất hiện bao nhiêu người đi nữa, nàng chỉ cần xem các nàng là muội muội đến ở chung là được rồi, ai cũng không thể qua được nàng."

? ? ?

Không phải nàng đã nói hai lần là nàng không thích hắn sao? Hoá ra khi người khác nói không thích hắn, hắn tự giác lượt bỏ chữ không đi sao ? Đây là cái hào quang nam chính kì ba gì thế này ?

A Li đã hiểu rõ , nói chuyện với một tên ngốc như vậy, chỉ có thể dùng phương thức đơn giản nhất thô bạo nhất thôi. Bằng không bất kể nàng nói cái gì, hắn đại khái cũng sẽ tưởng tượng thành —— nữ nhân, ngươi muốn dùng thủ đoạn như vậy khiến cho ta chú ý.

Vì thế, A Li hít sâu một hơi, cố lấy hết hơi trong bộ ngực nhỏ của bản thân, quát: "Cút mẹ ngươi đi! Đồ quy tử! Nếu được thì chết chỗ nào xa xa giùm ta! Trong mắt ta, ngươi ngay cả người cũng không giống! Gả cho ngươi? Ta phi! Ta thà gả cho con rùa còn hơn !"

Ngón tay nhỏ hung hăng hướng về bên cạnh, chỉ vào xác một con rùa tinh đang nằm trêи đất m.

Không mắng hắn quy tôn tử, bởi vì Điều Đồ đã gọi hắn là quy tôn tử rồi, không thể rối loạn bối phận.

Đại ma đầu lười biếng liếc mắt một cái, ánh mắt dừng trêи xác con rùa kia, mày hơi hơi nhăn lại, có chút mất hứng, lại không thể nói rõ là mất hứng ở nơi nào.

Giang Nhật Dật cuối cùng cũng ý thức được không thích hợp .

"Nàng..." Hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nghiến răng nghiến lợi nói, "Nàng có người khác? ! Nàng điên rồi đúng không! Chỉ bằng bộ dáng yêu ma hiện thời này của nàng, làm sao có thể tìm được ai tốt! Chỉ có ta không ghét bỏ nàng!"

A Li cười rộ lên: "Mà ta ghét bỏ ngươi nha, không, ta không phải ghét bỏ ngươi, không thể vũ nhục hai chữ ghét bỏ này —— ai sẽ ghét bỏ một bãi phân trâu chứ ? Ngươi còn không xứng bị ta ghét bỏ!"

Hai người Điều Đồ A Ngọc quả thực yêu thảm cái bộ dáng giơ chân mắng người này của A Li, hai cái đầu châu vào nhau, che miệng cười khanh khách không ngừng.

Ánh sáng trong mắt Giang Nhật Dật lạnh dần.

Kỳ thực trong lòng A Li cũng có chút không yên. Nếu không thể kéo dài tới khi cấm chế phong ma kết thúc, như vậy người duy nhất có thể khắc chế Giang Nhật Dật cũng chỉ có Vân ɖu͙ƈ Hưu. Nhưng mà, tâm tư tên ma đầu kia thật sự khó có thể phỏng đoán, tính tình của hắn âm u bất định, có ra tay hay không hoàn toàn xem tâm trạng hiện thời của hắn đã.

Lúc này, tâm trạng hắn như thế nào nhỉ?

A Li nhịn không được quay đầu lại nhìn nhìn.

Chỉ thấy Vân ɖu͙ƈ Hưu giống như một cái bóng, ôm cánh tay âm trầm đứng sau lưng Điều Đồ, không có chút cảm giác tồn tại nào.

Ánh mắt A Li dừng lại trêи mặt Vân ɖu͙ƈ Hưu, nhất thời sửng sốt.

Hắn vậy mà đang ngẩn người!

A Li theo ánh mắt của hắn nhìn, chỉ nhìn thấy một xác rùa chết.

? ? ?

Nàng mờ mịt quay đầu lại, thấy Giang Nhật Dật không biết từ khi nào đã kề sát tới trước mặt!

Trêи mặt, trêи người hắn đều có mùi huân hương rất đậm, vừa nghe liền biết vô cùng quý báu. Không gay mũi, có quanh quẩn thêm mùi của trầm hương hết dự dụ hoặc của giống đực.

Hắn cao hơn A Li một cái đầu, giờ phút này đang cúi mắt nhìn nàng, ánh mắt có chút sưng sưng, khóe môi lộ ra vẻ tận lực cười lạnh, có một chút thất thố nói: "Gần mực thì đen, A Li, nàng đã bị đám yêu ma này làm ô nhiễm. Nhưng không sao, ta sẽ giúp nàng, tinh lọc nàng!"

Hắn đột nhiên ra tay, chụp vào cánh tay của nàng.

A Li bị doạ đến nhảy dựng, vội vàng lui về phía sau, nhưng đã không còn kịp rồi!

Trong giây lát này, A Li cảm giác được mình thật bất lực.

Thực lực chênh lệch quá lớn! Quyền sanh sát trong tay người kia, chỉ trong một ý niệm!

Giang Nhật Dật bắt được cánh tay A Li.

A Li hít vào một ngụm khí lạnh, ngây dại.

"Buông nàng ra!" Điều Đồ A Ngọc cũng bị doạ đến nhảy dựng. Không nghĩ tới tên Tiên tộc này làm việc tàn nhẫn còn chưa nói, ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu, lại còn đánh lén!

Không để ý một chút thôi, cục cưng A Li lại kinh sợ rơi vào tay Giang Thập Dật rồi, còn mình còn chưa kịp giơ tay ra.

Nhưng mà, Điều Đồ A Ngọc càng không nghĩ tới chính là, sau khi bọn họ hô to một tiếng, Giang Nhật Dật vậy mà vô cùng nghe lời, thành thành thật thật liền buông tay ra.

Vợ chồng hai người đều sửng sốt, vội vàng phi đến trước, đẩy A Li ra phía sau bảo hộ, cảnh giác nhìn chằm chằm Giang Nhật Dật.

Chỉ thấy Giang Nhật Dật kinh ngạc nâng tay lên, giơ đến trước mặt xem.

Cái tay kia của hắn dính một vật chất màu đen không rõ là gì, phát ra âm thanh ăn mòn "Tư tư".

"Huyền thủy?" Giang Nhật Dật nheo mắt lại, đôi mắt sắc như chim ưng dính chặt lên người của A Li.

Cho đến lúc này, hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện, bên ngoài thân của A Li đang vờn quanh một tầng nước đen nhàn nhạt, cực thong thả chạy quanh thân, tại nơi ma động âm u này thập phần không khó thấy.

Giang Nhật Dật lúc nãy bị dung mạo của A Li làm mê mẩn tâm thần, căn bản không phát hiện trêи người nàng có gì khác thường.

"Nguyên khí bản mạng của Vân ɖu͙ƈ Hưu! Sao lại ở trêи người của ngươi ? ! Khó trách! Khó trách! Khó trách ngươi rõ ràng rơi vào Đoạ Long Trì lại không chết..." Trong lòng Giang Nhật Dật thất vọng nói không nên lời, hắn nhìn về phía A Li lắc lắc đầu, "Ngươi đã trốn được, chắn chắn nghe được ta cùng Diêu Khanh Khanh tranh chấp —— ta vì ngươi, đã hoàn toàn triệt để đắc tội nàng ấy, ngươi chẳng những không cảm kϊƈɦ, còn đối với ra như vậy! A Li, ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi!"

"Một khi đã như vậy... Cũng đừng trách ta vô tình."

Giang Nhật Dật đã hiểu rất rõ rồi .

Hoá ra, nữ nhân hắn cho rằng an ổn nhất, không cần thiết tốn tâm tư đi lung lạc nhất, trong lúc lơ đãng đã thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Nàng đã phản bội hắn, chạy đến trong lòng Vân ɖu͙ƈ Hưu ! Nghĩ đến Vân ɖu͙ƈ Hưu, sát ý trong lòng Giang Nhật Dật lại một lần nữa tăng vọt.

Lúc trước khi Vân ɖu͙ƈ Hưu bộc lộ tài năng, Giang Thập Dật ôm tâm trạng xem diễn khá kỳ dị , hắn gắt gao chú ý nhất cử nhất động của Vân ɖu͙ƈ Hưu. Hắn muốn xem cái tên phàm nhân hèn mọn như cọng cỏ dại này phải bước đi gian nan thế nào dưới sự chèn ép của Tiên tộc, phải đi một lần nữa đoạn đường gian khổ mà hắn đã từng đi. Muốn thấy Vân ɖu͙ƈ Hưu cũng giống như bản thân đã từng, phát ra tiếng gào thét giận dữ không cam lòng, giãy dụa, ẩn nhẫn, liều mạng đi về phía trước. Giang Nhật Dật thậm chí còn từng do dự, nếu như Vân ɖu͙ƈ Hưu cầu bản thân hắn, có nên kéo Vân ɖu͙ƈ Hưu một phen, để cho hắn đầu nhập vào dưới trướng bản thân.

Tiếc nuối chính là, hắn chờ đến chờ đi, lại mãi không chờ được thời điểm nhìn thấy bộ dáng cam chịu của Vân ɖu͙ƈ Hưu, càng không thể tìm thấy nửa điểm giống như bản thân mình khi trước. Vân ɖu͙ƈ Hưu hình như căn bản không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, làm việc không kiêng nể gì, cũng không có gì cấm kỵ, người nào muốn làm cho hắn chịu khổ, ngược lại đều bị hắn thu thập thành ngoan ngoãn. Lại sau này, Vân ɖu͙ƈ Hưu lại cùng Ngọc Li Hành thành bằng hữu.

Đây là việc làm cho Giang Thập Dật khó chấp nhận nhất. Lúc trước, vô luận bản thân hắn nỗ lực như thế nào, cũng vẫn không có cách làm cho Ngọc Li Hành liếc mắt nhìn hắn một cái. Tuy rằng Ngọc Li Hành chưa bao giờ nói rõ, nhưng Giang Nhật Dật biết, Ngọc Li Hành khinh thường bản thân hắn, cho rằng hắn không xứng với của muội muội của hắn ta! Nhưng mà, Vân ɖu͙ƈ Hưu rõ ràng cũng xuất thân hèn mọn, dựa vào cái gì Ngọc Li Hành có thể buông xuống thành kiến kia, mỗi ngày đều vây xung quanh Vân ɖu͙ƈ Hưu chứ ?

Dựa vào cái gì? !

Dựa vào cái gì Vân ɖu͙ƈ Hưu có thể làm được chuyện mà bản thân hắn không làm được, dựa vào cái gì Vân ɖu͙ƈ Hưu có thể trở thành sự tồn tại mà bản thân hắn không cách nào trở thành, dựa vào cái gì một nữ nhân trung tâm đối với hắn như vậy, cũng quay đầu lao vào trong lòng của Vân ɖu͙ƈ Hưu? !

Dựa vào cái gì? !

Giờ phút này, trong lòng Giang Nhật Dật, Vân ɖu͙ƈ Hưu có phải là Ma tôn chuyển thế hay không đã không còn quan trọng , tóm lại, hắn muốn Vân ɖu͙ƈ Hưu phải chết!

Giang Nhật Dật nghiến răng nghiến lợi: "Vân ɖu͙ƈ Hưu đã bị ta làm cho trọng thương! A Li, ngươi cho rằng hắn bảo hộ được ngươi sao? Ta sẽ cho ngươi tận mắt thấy, hắn thê thảm như thế nào ..."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha —— "

Đại ma đầu thê thảm đang đứng xem diễn nhịn không được phát ra tiếng cười cực có phong cách của nhân vật phản diện.