Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Quyển 3 - Chương 9: Cô là Dư Châu




Editor: Kinh thuế

Cô hít sâu, dán chặt người vào tường, thân thể nhẹ nhàng bước đi không tiếng động, không lâu sau, khi căn phòng chìm trong bóng đen, tất cả lại trở  lại vẻ bình yên ban đầu.

Một người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen mượt bao la, trong miệng khẽ lẩm bẩm: “Ông trời, có thể ban cho lão một tiên nữ không, đêm tối quạnh hiu như vậy thật buồn chán.” Ông vuốt khuôn mặt già nua, những dấu vết thời gian đã hằn rõ trên mặt, còn muốn tiên nữ, đúng là phát điên rồi.

Nhưng một mình ông, quả thật rất tịch mịch.

Liên thiếu gia đáng thương, nếu có thể ra ngoài thì tốt rồi. Ít nhất như vậy sẽ có người trò chuyện cùng ông, tuy lời cậu ấy thường trêu trọc là chính.

Bỗng nhiên, một chiếc bóng vụt qua từ phía trên xuongs, ông vừa định hét lên, miệng đã bị người ta nhanh chóng bịt lại khống chế, còn không tha cho cái mũi của lão nữa, lão sắp ngạp thở rồi.

“Không được lên tiếng.” Giọng con gái truyền đến, ông đành cắn răng gật mạnh đầu, tuy đã lớn tuổi nhưng ông vẫn rất trân trùng sinh mệnh nhé, huống cho, ông còn phải chăm sóc Liên thiếu gia, cho nên, tốt nhất không chết vẫn hơn.

Người nọ từ từ hạ tay xuống, ông đưa tay đỡ cổ, hô hấp nặng nề, hít lấy từng ngụm không khí, thì ra có không khí để thở thật là tốt đẹp.

Ông ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng như ánh trăng, một cô gái xinh đẹp, không thể nào, hai mắt ông trừng lớn, có chút không dám tin xoa nhẹ hai mắt, thạt sự là tiên nữ sao, đáng tiếc, tuổ ông đã vào đầu bốn có lẻ, mà cô tiên nữ này nhìn dáng vẻ mới chỉ mười mấy mà thôi, ông còn chưa đến độ trâu già gặm cỏ non, thật cảm thấy tội lỗi mà.

Nếu có cũng nên là người phụ nữ luống tuổi, tốt nhất là gần lứa tuổi của ông.

Dư Châu nhìn ông lão ngẩn người, lông mày nhíu chặt, không lẽ bị cô dọa cho choáng váng rồi. Cô nhìn quanh bốn phía, sau đó túm lấy cổ áo ông ta, kéo đến một góc khuất.

“Ông tốt nhất đừng lên tiếng, nếu dám nói một chữ, tôi sẽ ném ông vào xuống biển làm bạn với cá.”

Ông lão vội vàng che miệng lại, con bé này là ai vậy, thật tà ác, không phải muốn làm gì ông chứ? Nghĩ đến đây, khuôn mặt già dần đỏ lên, dường như suy nghĩ đã không còn ngại ngùng nữa.

Buông ông lão ra, Dư Châu phủi nhẹ tay, quan sát xung quanh, chỗ này tương đối kín đáo, an toàn.

“Cô muốn gì?” Ông vừa nếm được tự do, lồng ngực hít khí đã hoạt động hết công suất, còn vào nơi kín đáo đen tối này, rất giông như cô muốn cường gian ông, sắc mặt Dư Châu nhanh chóng đen sì.

Đại bá, ông cũng không tự nhìn lại xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi.

“Lão yên tâm, tôi tuyệt đối không làm gì lão, chỉ muốn hỏi ông mấy vấn đề thôi.” Dư Châu nhìn ông, nói thẳng. Cô cũng nhìn thấy rõ thân hình căng cứng của ông bác khẽ thả lỏng.

“Đầu tiên, ông là ai?” Âm điệu lạnh lùng, giống như hơi thở của mùa đông, khiến người ông thoáng run lên.

Cảm giác lạnh lẽo này là sao.

“Tôi là quản gia của nhà Kính Nguyệt, có điều bây giờ đang phải nghỉ ngơi.” Có lẽ nghe thấy Dư Châu đảm bảo không làm gì với mình, nên mới thả lỏng. Tuy vậy, lòng ông cũng hơi lạc lõng, nếu như cô muốn ông cũng không chống cự đâu. Có điều, nghĩ là vậy, tốt nhất không nên cho cô gái này biết, nếu không sợ rằng cái mạng già này không còn nữa.

“Quản gia?” Dư Châu nheo mắt lại, tại sao trong thông tin cô điều tra đều chưa từng thấy con người này xuất hiện, nhà Kính Nguyệt đúng là có quản gia, nhưng so với ông lão này ít nhất phải trẻ hơn chục tuổi.

Nhìn ánh mắt không tin tưởng của Dư Châu, nháy mắt thắt lưng ông thẳng tắp: “Tôi chính là quản gia của nhà Kính Nguyệt, có điều.” Ông nói đến đây, đầu hơi cúi xuống, “từ mười năm trước.”

Đây là nỗi sỉ nhục của ông. Chức quản gia, cứ như vậy mà mất đi.

“Tôi muốn biết Liên là ai?” Một lát sau, âm thanh lạnh lùng của Dư Châu lại vang lên, khiến lão quản gia không khỏi sửng sốt. Đôi mắt mờ đục khẽ chớp đã thay đổi thành lanh lợi, khôn khéo, thậm chí là loại ánh mắt lõi lọc nhìn thấu tất cả.

“Cô là ai, vì sao biết chuyện của Liên thiếu gia?” Nơi này, sự tồn tại của Liên thiếu gia là bí mật lớn nhất nahf Kính Nguyệt, ngoại trừ chủ nhân không còn ai biết, ngay cả trưởng lão, cũng đa phần không hay.

“Điền tiên sinh, ông không nhớ cháu sao?” Dư Châu đến gần ông, để ông nhìn rõ khuôn mặt mình, dưới ánh trăng,là khuôn mặt nhỏ nhắn như hồi trẻ của Ôn Nhu.

Điền thúc vội xoa nhẹ hai mắt, không dám tin nhìn cô gái trước mặt, “Cô là…phu nhân Hứa Nhu, không thể nào, sao người có thể trẻ lại như vậy.” Thân là quản gia lẫy lừng nhà Kính Nguyệt, đương nhiên vào mười năm trước, có người nào ông chưa từng gặp qua, Dư gia, Tả gia, ngay cả Đan gia ông cũng từng tiếp đãi hết cả, đương nhiên, vào mười năm trước, ông rất có danh tiếng, chỉ có điều, bây giờ đã thành quá khứ hết rồi, vì sao, vẻ ngoài của phu nhân Hứa Nhu vẫn như mười mấy năm trước, thậm chí còn trẻ đẹp hơn.

Dư Châu hít sâu một hơi, bọn họ không biết, bây giờ cô đã không còn là một bàn tử nữa, là con gái, dáng vẻ của cô lại thừa kế hoàn toàn từ vẻ ngoài của mẹ, có điều ông lão này suy nghĩ cũng vượt bậc quá.

“Cháu là Dư Châu.” Cô hạ giọng nói ra thân phận của mình, cô đã không còn nhiều thời gian, trời sắp sáng, cô phải nhanh chóng làm rõ những chuyện cần biết, khúc mắc trong lòng cô, nhất định phải cởi bỏ ra. Nửa năm chuẩn bị, cũng chỉ vì ngày hôm nay, cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Sau khi cô đi lại có chuyện gì.

“Dư Châu?” Đầu ông hơi nghiêng, cái tên này nghe quen quen tai.

“Chưa từng nghe qua.” Hồi lâu, ông mới bật thốt lên câu như vậy, có điều, nhìn áp suất lạnh từ khuôn mặt kia ông không khỏi run rẩy, vậy mà cô nhóc này còn tiếp tục duy trì khsi áp thấp, ông thực sự sợ lạnh lẽo lắm rồi.

“Đừng gấp, đừng gấp, để lão nghĩ lại đã, từ từ.” Trong đầu ông quả thật có một người ứng cử, nếu phu nhân Hứa Nhu không có chị em gái nào, theo ông biết bà cũng chỉ có một đứa con gái, tên là…

Dư Châu.

Không có khả năng.

Ngón tay ông run lên lẩy bẩy chỉ vào Dư Châu: “Sao cô không mập nữa.” Nổi danh nhất Dư gia chính là thiên kim duy nhất, con bé gần hai trăm cân kia.

Làm sao ông có thể quên, chính vì cô ta Liên thiếu gia mới, bây giờ cũng..