Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Quyển 3 - Chương 42: Bồi bổ nhiều




Editor: Kinh thuế

Kính Nguyệt Sâm từ từ quay đầu lại, trong mắt là loại lãnh khốc chưa từng có: “Không lâu nữa, em phải khiến mấy lão già kia yêu quý em đấy.”

Lời nói nhẹ nhàng lại mang đầy tính uy hiếp…, cô nhất định phải làm được, nếu không chiếm được bạc lệ, vậy cậu chỉ còn cách đưa ra một số đồ vật hữu dụng hơn, đương nhiên, đây cũng là mong muốn của cô ta.

Người Thẩm Vũ Âm khẽ co rụt lại, cảm giác có gió lạnh không ngừng thổi qua.

Tại một gian phòng bệnh cao cấp, Hứa Nhu đang ép Dư Dịch ăn một thứ đen sì sì, trên đầu cậu quấn một tầng băng vải tinhh tế. Mày cậu không ngừng cau lại, nhìn chằm chằm cái bát đen trong tay Hứa Nhu như nhìn kẻ thù.

“Mẹ, con rất nhiều máu, chảy một ít cũng không sao, hơn nữa, nếu uống thuốc độc nhiều như vậy…,à, không phải là thuốc bổ, cũng đã sớm bổ trở lại, cho nên, con không muốn uống nữa.”

Cậu rất muốn thương lượng với mẹ, có thể không uống thứ đồ buồn nôn kia nữa không. Màu sắc khó coi, hương vị khó nuốt, đây cũng không sao, vấn đề lớn nhất chính là mẹ cậu đã bỏ những thứ gì vào.

Không biết mẹ cậu đã cho những thứ hổ lốn gì vào đây nữa, ngước nhìn vẻ mặt của bà, cậu lại không đành lòng mà cầm lên uống hết.

Cậu muốn nôn.

“Không được.” Hứa Nhu kiên trì, cực kì chú ý con trai. “Trong đây đều là những nguyên liệu mẹ lựa chọn rất kĩ, đều có tác dụng bổ máu, giúp khôi phục nguyên khí, tăng cường thị lực.’

Dư Dịch khó khăn nuốt xuống một ngụm, “Mẹ, hai mắt của con đều rất tốt, không cần bồi bổ. Con không cận, không viễn, không loạn, cũng không bị tăng nhãn áp, càng chưa bị đục thủy tinh thể, con không cần bổ nhiều như vậy.”

“Bổ mắt nhiều thì làm sao?” Sắc mặt Hứa Nhu trắng không còn chút máu: “Ánh mắt con tốt như vậy còn khiến mình ngã thành ra thế này, đầu bị thương nhiều như vậy, ngã nặng hơn có thể bị biến thành ngốc luôn rồi.”

Khóe mắt Dư Dịch co rút, nhưng cũng không nói ra lời phản bác nào, sao cậu có thể ngốc như vậy, nghĩ đầu nghĩ đuôi lại nghĩ ra cái cớ sứt sẹo như mình bị ngã bể đầu, lớn như vậy còn ngã thế này, cậu cũng quá mất mặt rồi.

Còn có loại thuốc quỷ dị kia…hơn nữa lúc đến đây đầu của cậu bị quấn như vậy gió không lọt nổi, một tay áo vắt xuống tai phải, một tay vắt xuống tai trái, nhìn sao cũng thấy giống quái vật ngoài hành tinh, mặt mũi của cậu đều bị Tả Tư Viêm ném đi hết rồi, không bằng che hết mặt cậu lại giùm, báo hại đám hộ sĩ kia đến giờ nhìn cậu vẫn mỉm cười rất thâm ý.

Đáng sợ hơn nữa, mỗi ngày còn phải ăn thứ gì đó của mẹ cậu.

Cậu cúi đầu, nhìn kĩ cái gì đó đang nổi lên trong chén, kiên cường nhắm mắt lại, mắt không thấy, tâm không phiền, cậu không ngừng nói với bản thân, dứt khoát cầm lên nốc sạch.

Cậu thật sự có một bà mẹ vĩ đại, vĩ đại đến mức khiến cậu muốn rơi lệ, cậu cuối cùng cùng hiểu được, vì sao, Châu Châu nhà cậu có thể to béo như vậy, từ một em gái đáng yêu nhỏ nhắn bị dưỡng thành bao cỏ gần hai trăm cân. Tiểu Trư, tuyệt đối là do mẹ cậu biến thành.

May mắn, Dư Châu bây giờ đã giảm cân được, cậu có nên lo lắng cho chính mình không, không biết mẹ cậu lại nghĩ ra những đồ bổ dưỡng gì nữa, cứ tiếp tục như vậy có khi nào cậu sẽ trở thành Châu Châu thứ hai không.

Tuyệt đối, tuyệt đối không để việc đó xảy ra được, bây giờ cậu đang nằm viện thì từ chối ăn uống mấy đồ đó thế nào đây.

Bang bang, lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Hứa Nhu đặt chén canh xuống, Dư Dịch thở dài một hơi, âm thầm vỗ lồng ngực mình.

Thật đúng lúc quá, nếu không cậu còn phải gian nan đấu tranh nữa.

“Đan Giật, bọn cháu tới chơi sao?” Hứa Nhu nhìn đám thiếu niên đứng trước cửa, thân thiết hỏi thăm, mà bọn họ cũng vô cùng lễ phép chào bà “Chào dì ạ.”

“Bọn nhóc các con.” Hứa Nhu cười hai mắt đều đã cong lên, đúng là lũ trẻ dễ thương.

Rõ ràng có một người mẹ hiền lành như vậy, tại sao Dư Châu luôn có xu hướng bạo lực như vậy chứ, chắc chắn là đột biến gen.

“Các con ngồi đây với Dịch, cô ra ngoài chút nhé.” Hứa Nhu cười tươi, rời đi, thuận tiện còn giúp bọn họ đóng cửa phòng lại, đều là những đứa trẻ tầm tuổi Dịch nhà bà, để chúng trò chuyện với nhau sẽ tự nhiên hơn. 

Dư Dịch thấy cửa đóng lại, nhanh chóng cầm chén canh trên bàn đổ thẳng ra ngoài cửa sổ, mà cậu cũng không biết ngay dưới đó là một vườn hoa nhỏ, hoa ở đó luôn tươi tốt hơn chỗ khác.

Có lẽ quá thừa dinh dưỡng chăng.

“Dịch, Tiểu Trư đâu?” Đan Gia Dật nhìn hành động của Dư Dịch mà bật cười, kì thật mẹ Dịch cũng có chút khủng bố, nhưng so với Dư Châu, hoàn toàn mang lại nỗi sợ về mặt khác.

Cậu đã bỏ bát canh đó đi, không biết bên trong có những đồ gì chứ, mỗi lần nhìn thấy cậu đều lạnh sống lưng.

May mắn, cuối cùng cũng có cơ hội đổ nó đi.

“Con bé đó nhìn thấy bát thuốc mẹ tôi bưng vào thì chạy trốn luôn rồi.” Nói đến đây, cậu lại tức đến ngứa răng, đứa em gái xấu xa, không nghĩ xem vì ai mà cậu bị đnáh thành như vậy, nó đúng là đồ không có lương tâm, để mặc cậu với bát canh của mẹ đại chiến mà.

“Dịch, vết thương của cậu không sao chứ?” Tả Tư Viêm đến gần, còn bị Dư Dịch lườm một cái thật dài, tên này còn giận hả, cậu cũng đâu phải cố ý.

“Không sao nữa rồi.” Cậu sờ nhẹ lên đầu, ngón tay chạm phải những băng vải, chỉ bị thương ngoài da, máu chảy hơi nhiều, may măn đầu cậu cứng cho nên không bị thương nặng, nhưng, Nguyệt Sâm, thực sự xuống tay với bọn cậu.

“Dịch, không cần lo lắng quá, chúng ta sẽ luôn đứng cùng một chiến tuyến, cho dù có chống lại Sâm tử.” Đan Gia Dật đặt tay lên bờ vai Dư Dịch, an ủi cậu, lúc này mục tiêu của Sâm là Dư Châu, hay Dư gia, còn sau này thì sao, người cậu ta muốn đối phó chính là mấy đại gia tộc bọn cậu, muốn một mình nuốt trọn sao, không sợ bị nghẹn chết à?

Hơn nữa, cậu ta có đủ khả năng thực hiện dã tâm đó không đã.

Dư Dịch gật đầu một cái, vươn tay nắm chặt lấy tay Đan Giật, cám ơn các cậu, thật sự rất cảm ơn.

“Đúng rồi, Đan Giật, lúc tôi không ở trường, phiền cậu trông chừng Dư Châu, con bé ở đó một mình tôi rất lo lắng.” Dư Dịch im lặng, cậu chỉ có mối bận tâm này không buông xuống được.

“Tiểu Trư, cậu không cần lo lắng, cô ấy có thể tự bảo vệ mình rất tốt.” Khóe miệng Đan Gia Dật run rẩy, Tiểu Trư, không phải người bọn họ có thể quản, người có sức mạnh như vậy, quả thật khiến họ nhìn với ánh mắt khác.