Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Quyển 3 - Chương 35: Cướp




Editor: kinh thuế

Thẩm Vũ Âm cúi đầu, luôn cảm thấy những ánh nhìn soi mói chiếu lên người mình, trước kia để được khoác màu áo trắng này cô đã bỏ ra biết bao công sức, người khác cố gắng cô lại càng nỗ lực, cái giá lớn như vậy đổi lại bây giờ mặc lên người màu đen mới yên ổn làm sao.

Mỗi ngày trôi qua lại ít đi vài người, phòng học trở nên trống trải, mỗi lần ngước mắt nhìn quanh lại như cảnh mộng, trước kia đông đúc như vậy giờ chỉ còn lác đác vài người.

Bộ quần áo này, bây giờ không khiến cô cảm thấy tự hào vinh dự  mà lại cực kì nặng nề, hơn nữa càng ngày càng thêm nặng, từ khi cô bị đuổi khỏi Dư gia, Sâm học trưởng ngày càng lạnh nhạt với cô, tuy tính tình anh vẫn luôn lạnh lùng xa cách nhưng bây giờ cô có thể cảm nhận rõ sự lạnh lùng còn thêm sự thờ ơ không kiên nhẫn nơi anh.

Nếu nói chính xác.

Lãnh khốc, vô tình.

Cô bước nhanh hơn, cho đến khi không chú ý mà suýt va phải người khác, hay phải nói sức cô quá nhỏ bé so với đối phương.

Cô thiếu chút nữa ngã ra sau, đồng phục màu trắng có nhược điểm là rất dễ bẩn, chỉ một vết đen nhỏ cũng dễ dàng nhận ra, mà người đụng phải cô mặc đồng phục màu đen, đen như vậy, bẩn hay không cũng không nhận ra.

“Đi đường kiểu gì vậy?” Cô bực tức quát lên, cúi đầu nhặt đồ rơi trên đất.

“Vậy cô đi kiểu gì?” Một âm thanh đáp lại so với giọng cô còn lạnh hơn vài phần.

Thân thể Thẩm Vũ Âm cứng đờ, cô ngẩng đầu, Dư Châu vẻ mặt lạnh băng đang nhìn cô, mà cùng lúc đó một cỗ hàn khí cũng dâng lên từ đầu đến chân cô.

Cô không quên, Dư Châu một tay ném cô khỏi cửa Dư gia, còn dùng ánh mắt khinh bỉ cô, chỉ có điều, đây là hận ý trong lòng cô, bởi vì cô hiểu rõ cô chỉ là một nữ sinh nhỏ bình thường, chẳng qua đi chiếm vị trí của người khác mà thôi, cho dù từng được đứng trên cao cuối cùng vẫn sẽ rơi xuống, cô không hận nổi.

Cho nên mới nói, cô không thích hợp làm người xấu.

“Tôi…” Thẩm Vũ Âm không nói ra lời, lại một lần nữa cúi đầu xuống, hơi rụt cổ lại, bước qua Dư Châu, hai người chênh lệch rất nhiều, người ta chỉ dùng ánh mắt cũng khiến cô phát run, huống chi còn hai đôi mắt khiến toàn thân cô đều run rẩy sợ hãi.

Chỉ là cô mới vừa bước tiếp vài bước lại bị người khác đụng vào, lần này không may mắn trực tiếp ngã bệt về đằng sau, cô khóc không ra nước mắt, ngẩng đầu, khóe lệ đã vòng tròn nơi đáy mắt, nhưng quật cường không rơi xuống.

Đứng trước mặt cô là một thân áo đen, có điều lại không phải học sinh, khuôn mặt bị che lại chỉ có đôi mắt lộ ngoài, mà phía sau còn mấy người ăn mặc tương tự.

Tất cả dồn ánh mắt nhìn cô, dường như đang đánh giá, cao thấp trên dưới toàn thân cô xem có thể bán bao nhiêu tiền.

Cướp tiền cô không có, cô chỉ là một cái thùng rỗng, cướp sắc, cô lại có vốn liếng đủ dùng. Cô muốn đứng dậy, một câu cứu mạng kẹp nơi cổ họng, nửa chữ cũng không nói được, còn có chân của cô không biết do khẩn trương hay sợ hãi, một chút khí lực cũng không có.

Những người áo đen hiển nhiên còn kinh ngạc hơn, hắn ta quay lại nhìn đồng bọn xác định người bọn họ muốn tìm có phải là cô gái này không. Những người phái sau đồng loạt gật đầu, mọi người đều xác nhận, khóe miệng người đàn ông mím chặt, cái sắc mặt tái nhợt như quỷ, đôi chân rủn rẩy với con mắt trợn to yếu ớt như con thỏ kia mà là cô gái bọn hắn muốn tìm sao?

Bọn kia xác định đây đúng là người đó, chỉ có điều dường như một tay hắn cũng dễ dàng bóp chết cô ta, bọn họ đều dồn chú ý lên người Thẩm Vũ Âm, không chút để tâm đến người khác đứng ngay phía sau.

Có lẽ bởi trước mặt đều là hai cô gái trẻ, mà người áo trắng dễ dàng đập vào trước mắt, bọn họ hiển nhiên nhận ra cô bé áo trắng này chỉ là một cô gái nhỏ rất bình thường, mà không chú ý tiểu sát tinh áo đen bên cạnh.

Thẩm Vũ Âm không kìm được run rẩy, hai chữ cứu mạng như treo trước cửa miệng, cô thừa nhận mình rất không có tiền đồ, nhưng cô thật sự rất sợ, những người này chắc chắn không có ý tốt, hơn nữa đều hung hăng nhìn cô như một món đồ, cô không sợ hãi mới là lạ.

Những người áo đen do dự, nửa ngày sau, người đứng đầu vươn tay về phía Thẩm Vũ Âm, cô chỉ biết ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào bàn tay đó, trái tim run rẩy, cả người cứng nhắc, sau đó hai mắt tối sầm nhắm chặt lại như muốn ngất đi.

Thật là vô dụng, người đàn ông nhỏ giọng nguyền rủa, đang muốn tóm gọn Thẩm Vũ Âm nhưng âm thanh phía sau lạnh lùng cực điểm đúng lúc vang lên.

“Các người muốn bắt cậu ta đi đâu?”

Người đàn ông ngẩng phắt đầu lên, lúc này mới chú ý còn một người nữa, nữ sinh đứng tựa vào thân cây, hai tay vòng trước ngực nhìn bọn họ, cặp mắt kia, lãnh ý ngập tràn còn mang thêm chút sát ý ẩn hiện.

Con bé này đứng ở đây từ lúc nào, người đàn ông thu hồi tay. Nhìn cô từng bước đến bên này, vẫn chỉ là một con mèo nhỏ thôi, có lẽ, được thêm chút khí thế khá lớn, nhiều nhất là một con mèo hoang, lá gan lớn mà thôi.

Dư Châu đứng cách họ không xa, đáy mắt không có nửa phần sợ hãi, nếu như nói sợ, phải là bọn họ sợ cô mới đúng, con mắt cô trầm xuống, lại nhìn được ở thắt lưng bọn chúng thêu một chữ nhỏ.

Kính.

Lại là người nhà Kính Nguyệt, có lẽ là cùng một nhóm người với bọn lần trước, chỉ có điều, cô nghĩ không ra, bọn họ tìm cô còn có lý do nhưng, Thẩm Vũ Âm là người của Kính Nguyệt Sâm, bọn họ có động thủ cũng không nên động đến cô ta mới phải.

“Không phải chuyện của cô, cút đi.” Người đàn ông cảnh cáo cô, bọn họ chỉ chấp hành nhiệm vụ mà thôi, không muốn thừa hơi đi đối phó những kẻ không liên quan.

Nhưng nếu như có người không biết điều, vậy bọn họ cũng không khách khí nữa. Một con nhóc học cái gì anh hùng cứu mỹ nhân chứ.

Lông mày Dư Châu nhăn lại: “Tôi chúa ghét người khác ra lệnh cho tôi, cho nên…” Cô hơi cúi đầu, âm thanh nhẹ nhàng không chút tức giận, chỉ có điều, khi cô ngẩng đầu lên, đáy mắt đã lộ rõ sát ý.

“Cho nên, các người mới phải liệu hồn.” Lời nói vang ra, bốn phía như bị đông đặc lại, ánh nhìn lạnh băng, mà Thẩm Vũ Âm vẫn thẫn thờ ngồi bệt trên mặt đất. Cô ta vẫn ngốc nơi đó, như con cá nhỏ. Không ai biết bây giờ cô đang run sợ đến mức nào.