Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Quyển 1 - Chương 42: Người đẹp và quái vật




Editor: Kinh Thuế

Dư Châu duỗi thẳng bàn chân thịt vừa hạ cánh trên người gầy như gậy trúc trên mặt đất.

“Tôi? Anh cho rằng tôi sẽ làm gì chị ta?” Cô thản nhiên nhìn thoáng qua nữ sinh bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào, nếu như cô ta không phải ngu ngốc chính là tâm cơ thâm sâu, mà cô tuyệt đối tin tưởng, cái phương pháp ngu ngốc này không thể bắt đầu từ đơn phương một người.

“Tôi…” Nam sinh kia nhìn theo nữ sinh, trong miệng chỉ ậm ừ một từ tôi, cô, không có chút mới mẻ nào cả.

“Thật có lỗi, khuynh hướng giới tính của tôi rất bình thường, tôi sẽ không làm gì chị ta cả, tôi chỉ thích con trai thôi.” Cô cong khóe môi lên, thịt trên mặt lại xô nhau dồn vào một chỗ, dường như rất giống hình tượng mẫu dạ xoa trong sách.

Cô tiếp tục đá vào người nam sinh kia, còn nữa, bằng vào cậu ta, dien/danle’quydon cô khinh thường nhìn dáng người đó, trong mắt cô chỉ là cái cọc trúc mà thôi, muốn anh hùng cứu mỹ nhân, trước tiên tự đo trọng lượng của mình đã, dáng người mảnh mai như sắp bị gió cuốn bay vậy, đúng là đi ra ngoài để dọa người mà.

Cô nhìn sắc mặt nam sinh kia đã tái nhợt, thật giống như bị quỷ hù, Dư Châu đồng tình liếc cậu ta, đúng là ngốc tử không biết trời cao đất rộng.

Cô xoay người, lạnh nhạt nhìn nữ sinh đến tên cũng không biết được kia, cặp mắt híp thành một đường thẳng lại hơi hé nhìn dường như đã sáng tỏ.

“Dư Châu, em làm như vậy là không đúng, dù nói thế nào, giẫm lên người khác là chuyện không tốt.” Nữ sinh kia sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày, trong giọng nói mang theo một chút trách cứ.

“Phải không?” Dư Châu lạnh lùng nhìn đôi lông mày hình lá liễu hoàn mỹ kia chau lại, so sánh với đôi mắt trong lông mày thanh mảnh kia, cô dường như bị khiếm khuyết vậy, đây chính là tổ hợp người đẹp và quái vật trong truyền thuyết nha, đương nhiên, cô là quái vật, nhân gia người ta mới là mỹ nữ.

“Đúng vậy.” Nữ sinh kia gật đầu một cái, sau đó cúi người, nâng nam sinh bị Dư Châu giẫm qua vẫn chưa đứng dậy nổi, mặt nam sinh đã chuyển sang màu đỏ, dường như máu toàn thân đều đã đổ dồn lại lên mặt, trong mắt cậu ta cũng có chất lỏng trong suốt trào lên.

Dư Châu châm biếm nhìn, cô cũng không bỏ qua cảnh lúc nữ sinh kia đỡ nam sinh dậy, ngón tay cứng nhắc, trong mắt đè xuống tia không nhẫn nại.

Hừ, chị ta là người tốt, Dư Châu cô làm gì cũng đều là chuyện xấu.

Tiết mục chính là như vậy, chị ta muốn diễn, cô cũng còn lười nhìn.Dien/danle.quydon;kinh/thue.

Xoay người, cô rộng lượng rời đi trước, có điều, đi được vài bước sau đó quay đầu lại nhìn, thấy được nữ sinh kia giật mình mở to hai mắt.

“Sao, chị thất vọng à, tôi không cho anh ta thêm một cước, càng không cho chị một giẫm.” Dư Châu híp mắt thành đường thẳng nhỏ, trên mặt nồng đậm vui vẻ thoải mái, cô không có nhìn sai ánh mắt thất vọng của cô ta, mặc dù chỉ là chợt lóe qua vẫn bị cô nhìn thấy được.

Tiểu Âm phải không? Thật đúng là một đối thủ tốt, người quá yếu, cô không thích, mạnh, mới thú vị.

“Bạn học Dư Châu, em đã giẫm qua cậu ấy, còn muốn tiếp tục sao?” Cô ta dường như có chút tức giận, khuôn mặt xinh đẹp cũng không giấu được nét giận dữ kia, về phần tức giận cái gì, chỉ có chính cô ta biết.