Nụ Hôn Thiên Thần (Kissed By An Angel)

Chương 12




Thật chói lòa : Đôi mắt của con nai giống như một đường hầm tăm tối, trung tâm của chúng cháy lên với ánh sáng. Tristan đạp thắng mãi, nhưng không gì có thể ngừng sự lao tới, không gì có thể giữ anh khỏi việc bắn mạnh xuyên qua lòng phễu dài thăm thẳm của bóng tối vào trong sự bùng nổ của ánh sáng.

Trong một thoáng anh cảm thấy một sức nặng khủng khiếp, y như thể cây cối và bầu trời đổ sập trên anh. Rồi, với sự bùng nổ của ánh sáng, sức nặng được nhấc lên. Bằng cách nào đó anh đã được tự do. Cô ấy cần anh.

“Ivy!” Anh gọi.

Bóng tối quay trở lại lần nữa, con đường xoay quanh anh giống như một cuộn xoáy của màu đen pha đỏ. Bóng đêm bị khuấy đảo bởi ánh đèn nhấp nháy của xe cứu thương.

Cô ấy cần anh.

Anh không nghe được điều đó, nhưng anh hiểu được điều đó. Những người khác thì sao?

“Ivy, Ivy ở đâu? Ông phải giúp Ivy!”

Cô đang nằm bất động. Tắm trong máu.

“Ai đó hãy giúp cô ấy! Ông phải cứu cô ấy!”

Nhưng anh không thể giữ chặt được nhân viên cứu thương, thậm chí không thể kéo được ống tay áo của ông ấy.

“Không mạch đập.” Người phụ nữ nói. “Không còn cơ hội.”

“Hãy giúp cô ấy!”

Lúc này cuộn xoáy đã khuấy đảo nhiều hơn và có đường sọc. Những dải ánh sáng và bóng tối đổ tràn qua anh theo chiều ngang. Cô có ở cùng anh không? Tiếng còi báo động rền rĩ : I-vee… I-vee…

Rồi anh ở trong một căn phòng vuông vắn. Đó là ban ngày, hay cũng được chiếu sáng ngang bằng như thế. Người ta vội vã xung quanh. Bệnh viện, anh nghĩ. Thứ gì đó vắt ngang qua gương mặt anh, và ánh sáng đã bị che lại. Anh không chắc nó đã ở đó bao lâu.

Ai đó đang cúi xuống trên anh. “Tristan.” Giọng nói vỡ vụn.

“Cha?”

“Ôi, Chúa ơi! Tại sao Người để điều này xảy ra?”

“Cha ơi, Ivy đâu rồi? Cô ấy có sao không?”

“Chúa ơi, Ôi Chúa ơi. Con trai tôi!” Cha anh nói.

“Họ có đang giúp đỡ cô ấy không?”

Cha anh không nói gì.

“Trả lời con đi, Cha! Tại sao cha không trả lời con vậy?”

Cha anh ôm lấy gương mặt anh. Ông đang nghiêng người trên anh, nước mắt rơi xuống trên gương mặt anh – mặt mình, Tristan nghĩ với một cái giật thót. Đó là gương mặt của mình. Và anh đang quan sát cha anh và chính anh như thể anh đang đứng tách rời khỏi bản thân mình vậy.

“Thưa ông Carruthers, Tôi rất tiếc.” Một người phụ nữ trong bộ đồng phục nhân viên cứu thương đứng cạnh anh và cha anh. Cha anh không nhìn vào bà ấy. “Chết tại hiện trường sao?” Ông hỏi. Bà gật đầu. “Tôi rất tiếc. Chúng tôi không có cơ hội nào với cậu ấy.”

Tristan cảm thấy bóng tối phủ chụp qua anh lần nữa. Anh đấu tranh để giữ được sự tỉnh táo.

“Còn Ivy thì sao?” Cha anh hỏi.

“Nhiều vết cắt và thâm tím, trong khủng hoảng. Gọi con trai ông mãi.”

Tristan phải tìm cô. Anh tập trung vào khung cửa, gom toàn bộ sức lực của anh, và vượt qua nó. Rồi một cái khác, và một cái khác – bây giờ anh đã cảm thấy mạnh mẽ hơn. Tristan vội vã đi xuống hành lang. Người ta liên tục đi về phía anh. Anh phải luồn lách qua phải, qua trái. Dường như anh nhanh hơn họ nhiều, và không ai trong số họ bận tâm đến việc tránh khỏi đường của anh.

Một y tá đang đi vào hành lang. Anh dừng lại để yêu cầu bà ấy giúp anh tìm Ivy, nhưng bà ta đi vượt qua anh. Anh rẽ vào một góc quanh và thấy mình đối diện với một xe chở vải lanh. Rồi anh đối mặt với người đẩy xe. Tristan đảo người. Chiếc xe đẩy và người đàn ông đã ở bên phía bên kia của anh. Tristan nhận ra họ đã đi xuyên qua anh như thể anh không ở đó. Anh đã nghe những gì bà nhân viên cứu hộ nói. Tuy nhiên, trí óc của anh tìm kiếm một vài sự giải thích khác – bất kỳ điều gì khác. Nhưng chẳng có gì.

Anh đã chết. Không ai có thể thấy anh. Không ai biết anh ở đó. Và Ivy sẽ không biết. Tristan cảm thấy một nỗi đau sâu sắc hơn bất kỳ nỗi đau nào anh từng biết đến. Anh đã nói với cô rằng anh yêu cô, nhưng chưa đủ thời gian để thuyết phục cô. Bây giờ thì không còn chút thời gian nào nữa. Cô sẽ không bao giờ tin vào tình yêu của anh theo cách cô đã tin vào các thiên thần của cô.

“Tôi đã nói tôi không thể nói lớn hơn chút nào nữa.”

Tristan nhìn lên. Anh dừng lại trước một khung cửa. Một phụ nữ già đang nằm giữa giường. bà ta nhỏ bé và xanh xao với những ống dây dài, mảnh dẻ nối liền bà ta với các máy móc. Trông bà như một con nhện bị bắt trong lưới nhện của nó.

“Đến đây.” Bà nói.

Anh nhìn ra phía sau để nhìn xem bà đang nói chuyện với ai.

Không có ai.

“Đôi mắt già yếu này của tôi đã quá mờ, tôi không thể nhìn thấy chính tay mình ở trước mặt mình,” Người phụ nữ nói. “Nhưng tôi có thể thấy hào quang của anh.”

Tristan nhìn ra phía sau một lần nữa. Giọng bà nghe có vẻ chắc chắn về những gì bà nhìn thấy. Nó có vẻ lớn hơn và mạnh mẽ hơn nhiều so với thân hình nhỏ bé xanh xao của bà.

“Tôi biết anh sẽ đến.” bà nói. “Tôi đang chờ đợi hết sức kiên nhẫn.”

Bà ấy đang đợi ai đó, Tristan nghĩ. Con trai hoặc cháu nội. Và bà nghĩ anh là anh ta. Tuy vậy, bằng cách nào bà ấy có thể trông thấy anh trong khi không ai khác có thể thấy?

Gương mặt của bà ấy lúc này đang tỏa sáng rạng rỡ.

“Tôi luôn tin vào các vị.” Bà ấy nói, giơ một bàn tay yếu ớt về phía Tristan. Quên rằng bàn tay anh sẽ xuyên qua của bà, ngay lập tức anh vươn tay đến với bà. Bà nhắm mắt lại. Một thoáng sau, chuông báo động kêu vang. Ba người y tá lao vào phòng. Tristan lùi lại khi ba người họ xúm quanh người phụ nữ. Anh đột ngột nhận ra rằng họ đang cố làm bà hồi tỉnh; anh biết họ sẽ không thể làm được. Bằng cách nào đó anh biết người phụ nữ không muốn trở lại. Có lẽ bằng cách nào đó, người phụ nữ già biết anh.

Bà ấy biết được những gì?

Tristan có thể cảm thấy bóng tối đang phủ chụp lên anh lần nữa. Anh chiến đấu với nó. Điều gì xảy ra nếu như lần này anh không thể trở lại? Anh phải trở lại, anh phải thấy Ivy một lần cuối cùng. Tuyệt vọng, anh cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, tập trung vào một vật thể, sau đó một vật thể khác nữa trong phòng. Rồi anh trông thấy nó, bên cạnh một quyển sách nhỏ trên chiếc khay của người phụ nữ : một bức tượng, với một bàn tay vươn đến người phụ nữ và đôi cánh thiên thần trải rộng.

Trong nhiều ngày sau đó, tất cả những gì Ivy có thể nhớ là dòng thác thủy tinh vỡ. Tai nạn giống như một giấc mơ mà cô đã liên tục mơ nhưng không thể nhớ ra được. Dù ngủ hoặc tỉnh thức, nó sẽ đột ngột ập đến. Toàn thân cô sẽ căng ra, và trí óc cô sẽ bắt đầu quay cuồng trở lại quá khứ, nhưng tất cả những gì cô có thể nhớ được là âm thanh của kính chắn gió nổ tung, rồi một dòng thác thủy tinh chuyển động chậm. Mỗi ngày, người ta đến và đi khỏi ngôi nhà, Suzanne và Beth, vài người bạn khác và giáo viên trong trường. Gary đến một lần duy nhất; đó là một cuộc viếng thăm khốn khổ cho cả hai người bọn họ. Will né tránh việc ra ra vào vào để đến vào một ngày khác. Họ mang cho cô những bông hoa, bánh cookie, và sự thương cảm. Ivy không thể đợi cho đến khi họ rời khỏi, không thể đợi cho đến khi cô có thể ngủ trở lại. Nhưng khi cô nằm xuống trong bóng đêm, cô đã không thể ngủ được, và cô phải đếm thời gian trôi mãi cho đến khi thêm một ngày khác nữa lại đến.

Tại đám tang, họ đứng quanh cô, mẹ cô và Andrew một bên, Philip phía bên kia. Cô để Philip làm tất cả việc nức nở thay cho cô. Gregory đứng phía sau cô và thỉnh thoảng đặt tay lên lưng cô. Cô đã dựa vào anh ta trong một thoáng. Anh ta là người duy nhất không liên tục yêu cầu cô nói về nó. Anh ta là người duy nhất có vẻ thấu hiểu nỗi đau của cô và không liên tục nói với cô rằng việc nhớ lại thì tốt cho cô.

Từng chút từng chút cô đã nhớ lại – hoặc đã kể - điều gì đã xảy ra. Các bác sĩ và cảnh sát thúc giục cô. Mặt bên dưới cánh tay cô đầy những vết cắt. Cô hẳn đã giơ tay lên phía trước mặt, họ nói, để bảo vệ chúng tránh khỏi những mảnh thủy tinh đang bay. Thật kỳ diệu, phần còn lại của những thương tổn chỉ là những vết thâm tím do va chạm và dây an toàn buộc chặt. Tristan hẳn đã chuyển hướng đột ngột, vì chiếc xe đã ngoặt sang bên phải, con nai đâm vào bên phía của anh. Để bảo vệ cho cô, cô nghĩ, dù cảnh sát không nói điều đó. Cô kể với họ rằng anh đã cố ngừng lại nhưng không thể. Lúc đó là chạng vạng. Con nai đã xuất hiện đột ngột. Đó là tất cả những gì cô nhớ. Ai đó đã kể với cô rằng chiếc xe đã bị hủy hoại tan tành, nhưng cô từ chối nhìn vào hình ảnh trên báo. Một tuần sau lễ tang, mẹ của Tristan đến nhà và mang cho cô một bức hình của anh. Bà nói đó là tấm bà yêu thích nhất. Ivy nâng niu nó trên đôi tay cô. Anh đang mỉm cười, đội chiếc nón của đội bóng rổ cũ, hẳn nhiên là đội ngược ra sau, và một chiếc áo khoác của trường, đang nhìn giống như Ivy đã thấy anh nhìn quá nhiều lần. Có vẻ như thể anh định hỏi cô xem liệu cô có muốn gặp nhau trong một bài học bơi khác nữa không. Lần đầu tiên kể từ tai nạn, Ivy bắt đầu khóc.

Cô không nghe thấy Gregory đi vào trong bếp, nơi cô và mẹ của Tristan đang ngồi. Khi anh ta nhìn thấy bác sĩ Carruthers, anh ta yêu cầu được biết tại sao bà ở đó. Ivy cho anh ta xem tấm hình của Tristan, và anh ta giận dữ nhìn người phụ nữ.

“Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc.” Anh ta nói. “Ivy đang vượt qua được rồi. Cô ấy không cần bất kỳ sự gợi nhớ nào nữa hết.”

“Khi cậu yêu một ai đó, sẽ không bao giờ là kết thúc,” Bác sĩ Carruthers trả lời dịu dàng. “Cậu bước tiếp, vì cậu phải làm như thế, nhưng cậu mang người ấy theo cùng trong trái tim cậu.”

Bà quay lại với Ivy. “Con cần nói chuyện và nhớ lại, Ivy. Con cần khóc. Khóc thật nhiều. Con cũng cần có cả sự giận dữ nữa. Bác đã như thế!”

“Bà biết đấy,” Gregory nói. “Tôi đã phát mệt với việc lắng nghe tất cả những thứ tào lao này rồi. Mọi người ai cũng nói Ivy phải nhớ lại và nói về những gì đã xảy ra. Mọi người có một lý thuyết thú cưng về việc phải than khóc ra sao, nhưng tôi tự hỏi không biết họ có thật sự nghĩ đến việc nó gây cho cô ấy cảm giác như thế nào hay không.”

Bác sĩ Carruthers nghiên cứu anh ta trong giây lát. “Tôi tự hỏi không biết cậu có thật sự than khóc cho những mất mát của chính cậu hay không.”

“Đừng nói với tôi bà là một bác sĩ tâm thần nhé!”

Bà lắc đầu. “Chỉ là một người, giống như cậu, đã mất người mình yêu thương bằng cả trái tim.” Trước khi rời khỏi, mẹ của Tristan hỏi Ivy có muốn Ella trở về không.

“Con không thể có nó.” Ivy nói. “Họ sẽ không cho phép con đâu!” Rồi cô chạy lên phòng cô, đóng sầm cửa và khóa nó lại. Từng thứ một, những gì cô yêu quý đã bị tước đoạt khỏi cô. Nhặt lên một bức tượng thiên thần, bức tượng Beth mới mang đến cho cô, Ivy ném chúng vào tường.

“Tại sao?” Cô hét lên. “Tại sao tôi không chết luôn đi cho rồi?” Cô nhặt thiên thần lên và ném đi lần nữa.

“Anh sung sướng hơn, Tristan. Em ghét anh vì đã sung sướng hơn em. Bây giờ anh đâu có nhớ em nữa, đúng không? Ôi không, anh không còn cảm thấy điều gì nữa rồi!”

Với nỗ lực lần thứ ba, vị thiên thần vỡ tan. Một dòng thác thủy tinh khác nữa. Cô không bận tâm nhặt nó lên.

Sau bữa ăn tối đêm đó, Ivy tìm thấy mặt kính được lau sạch và bức hình của Tristan đặt trên bàn học của cô. Cô không hỏi xem ai đã làm điều đó. Cô không muốn nói gì về chúng. Khi Gregory thử đến phòng cô, cô đóng sầm cửa vào mặt anh ta. Cô đóng sầm nó vào mặt anh ta lần nữa vào sáng hôm sau.

Ngày hôm đó, cô vừa vặn đủ lễ độ với khách hàng của cửa hàng Tis the Season. Khi cô về đến nhà, cô đi thẳng đến phòng. Mở cửa, cô thấy Philip ở đó, đang sắp xếp những cầu thủ bóng rổ đồ chơi của cậu. Cô nhận ra cậu bé đã không còn gọi to bình luận tại chỗ trong trò chơi của cậu bé nữa, chỉ di chuyển các cầu thủ trong yên lặng từ gôn này đến gôn kia. Nhưng khi cậu bé ngước nhìn Ivy, cậu mỉm cười với cô lần đầu tiên sau nhiều ngày. Cậu bé chỉ vào giường của cô.

“Ella!” Ivy kêu lên. “Ella!”

Cô vội vã đi tới và khuỵu gối xuống bên cạnh giường. Ngay lập tức con mèo bắt đầu kêu rừ rừ. Ivy vùi mặt vào bộ lông mềm mại của con mèo và bắt đầu khóc.

Rồi cô cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng trên vai cô. Lau khô má cô trên Ella, cô quay lại với Philip.

“Mẹ có biết nó ở đây không?”

Cậu bé gật đầu. “Mẹ biết. Không sao đâu. Gregory đã nói vậy. Gregory đã mang nó trở về với chúng ta.”