Editor: Kaori Hương
Nhà bọn họ cũng không có thiếu người làm tổng giám đốc, người có năng lực
rất nhiều, nếu giữa đường anh từ bỏ, hiện tại sẽ không ở được chỗ này.
“Đó.” Chỉ Dung gật đầu,nhìn từ ánh mắt của anh, anh cũng không có để tâm khi nhớ lại chuyện không tốt, cô yên tâm mà cười lên
Chỉ Dung không suy nghĩ tại sao cô lại để ý Diêm Dục Nghiêu như vậy, chỉ để mặc cho suy nghĩ đó lan rộng khắp trong lòng.
Diêm Dục Nghiêu nhìn Chỉ Dung một lúc rồi mới phát hiện, “Dung nhi, tại sao
em lại không ăn củ cải và cà? Như vậy không tốt cho thân thể!” Bình
thường người kiêng ăn không quan tâm sức khỏe lắm.
Diêm Dục
Nghiêu phát hiện Chỉ Dung đều không động đến hai món cô ghét trên bàn,
có chút tức giận vì cô lại không biết chăm sóc cho bản thân.
Ăn
no gần lưng chừng bụng, Chỉ Dung nghe được lời nói này của anh, ngẩng
đầu lên một cách miễn cưỡng, “Không phải là anh nói không bắt ép tôi ăn
sao?” Lúc đầu cô đã nói cô không thích ăn những thứ này rồi mà!
“Anh nói là em ăn không vô mới không cần ăn, nhưng từ đầu đến giờ anh không
thấy em động đũa tới hai món ăn này, em không ăn chút nào, tại sao lại
nói anh bắt ép em được?”
“Không thể không ăn sao?” Khuôn mặt Chỉ Dung khổ sở cúi xuống.
“Không được, ít nhất em phải ăn một miếng.” Diêm Dục Nghiêu rất kiên quyết nói.
“Được rồi!” Lúc này Chỉ Dung mới miễn cưỡng gắp một miệng cà rốt nhỏ cho vào miệng.
Trông củ cải tựa như như ăn rất ngon miệng, nhưng mà cô không có quên mùi vị
ghê tởm đó. Mặc dù Nghiêu nấu không có mùi hương như vậy, nhưng vị lúc
ăn vào thế nào thì cũng không biết được.
Sau Chỉ Dung ăn vào thì
mắt trợn lên, “Kỳ lạ, tại sao không có mùi đó? Anh nấu như thế nào vậy?” Không ngờ củ cải trong miệng lại chỉ có một mùi vị ngọt ngào, không làm cô cảm thấy phát ngán, rất ngon miệng, cô còn chưa có ăn củ cải nào
ngon như vậy.
“Chỉ cần nấu giỏi, là có thể loại bỏ hương vị khó
ăn của củ cải, ăn ngon chứ?” Diêm Dục Nghiêu mỉm cười nhìn vẻ mặt Chỉ
Dung vui mừng.
Chỉ Dung lại đưa tay gắp một miếng cà, cũng cảm thấy ăn rất ngon.
Hơn một nửa bữa cơm này vào trong bụng của Chỉ Dung, cô còn ăn ba chén cơm! Khó trách Diêm Dục Nghiêu lại khẳng định bọn họ ăn hết như vậy.
Cũng bởi vì lời khen của Chỉ Dung mà Diêm Dục Nghiêu nhe răng mỉm cười, sau
khi bọn họ ăn no lại rửa sạch xong chén dĩa, Chỉ Dung đi vào phòng
khách, lấy rượu Bồ Đào đã mua ra uống.
Sau khi ăn xong uống một
ly rượu, đây chính là một cách hưởng thụ, huống chi cô rất ít khi uống
rượu Bồ Đào.”Nghiêu, tôi có thể uống rượu Bồ Đào rồi sao?”
Cô kêu lên với Diêm Dục Nghiêu đang bận rộn trong phòng bếp.
“Chỉ được uống một ly.” Anh dặn dò.
“Được.” Chỉ Dung không kịp chờ xé bọc ra, mở nắp bình rót hai ly rượu Bồ Đào
màu tính, tính toán rằng để lại cho Diêm Dục Nghiêu một lý, mình thì cầm một ly khác lên thưởng thức.
Cô cảm thấyrất kỳ quái, tại sao
cô uống nhiều rượu có nồng độ cồn cao hon nữa thì cha mẹ và Úc Mẫn cũng
không nói gì, duy chỉ rượu Bồ Đào có nồng độ cồn không cao thì bọn họ
lại không cho, thật là kỳ quái! Chỉ Dung vừa nghĩ vừa uống sạch hết ly
rượu Bồ Đào, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn nên lại rót một ly nữa cho mình.
Cô không biết cha mẹ cô luôn không cho cô uống là vì lý do —— nhà mẹ của
cô có di truyền, cũng chính là phụ nữ trong họ có thể uống hết các loại
rượu, duy chỉ rượu Bồ Đào không thể uống vào, nếu không sẽ say khướt.
Loại thể chất đặc biệt này không có một người phụ nữ nào thoát khỏi, chì
tiếc trừ khi có người nói cho cô, nếu không chắc chắn rằng Chỉ Dung cũng không biết, bởi vì sau khi cô uống xong thì say rượu đập phá đồ đại, mà tai họa do mình tạo thành cũng không hề hay biết, mà cha mẹ của cô
không cho cô biết nguyên nhân.
Vậy tại sao không trực tiếp nói
cho cô biết, như vậy cũng sẽ không có quá nhiều phiền toái? Chẳng biết
tại sao cha mẹ cô lại không chịu, kiên trì phải chờ tới thời cơ chín
muồi mới nói ra.
Vậy thế nào gọi là thời cơ chín muồi? Cái đó chỉ có bọn họ.
Thu thập phòng bếp xong, Diêm Dục Nghiêu đi vào phòng khách, thấy chỉ thấy
duy nhất khuôn mặt Chỉ Dung đỏ hồng, cặp mắt sương mù, khóe miệng cười
mềm mại đáng, từng bước một đến gần anh......
③@③
Kỳ
quái, tại sao đầu của cô thật choáng? Chỉ dung miễn cưỡng muốn đứng dậy
rời khỏi giường, có chút không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Cô
muốn đứng lên thì lại phát hiện một cái tay ngăn cản động tác của cô.
Ah? Cô quay đầu nhìn về phía bên cạnh, sau đó thì trợn to mắt nhìn.
Tại sao...... Anh lại ở trên giường của cô? Hơn nữa...... Cả hai
người bọn họ không có mặc quần áo? Hơn nữa trên người cô đầy dấu vết
hồng tím, nhất định bọn họ đã làm chuyện đó, nhưng...... Tại sao cô lại không có chút ấn tưởng nào?
Thật là đáng tiếc, cô chỉ cảm giác có một chút đau đớn mà thôi, hoàn toàn không có ký ức về buổi chiều này.
Cô cận thân nhớ lại rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô chỉ nhớ sau khi ăn cơm
no thì cô uống một ly...... Không đúng, là gần một chai rượu Bồ
Đào, trừ ly rượu cô để lại cho Nghiêu kia, tất cả đều vào bụng cô, cô
chỉ nhớ sau khi uống vào thì cảm giác thật thoải mái, nhẹ nhàng, sau đó.
..... Cô quên, tại sao đến đây thì lại mất ký ức?
Chỉ Dung không hề suy nghĩ nhiều nữa, quyết định hỏi người đang ngủ bên cạnhmột chút.
“Này, anh tỉnh lại đi.” Cô thức Diêm Dục Nghiêu đang ngủ ở bên cạnh.
“Đừng phá, anh rất mệt.” Diêm Dục Nghiêu lầu bầu hai tiếng rồi ôm Chỉ Dung
mới phá giấc ngủ của anh vào trong ngực.”Ngoan, mau ngủ.” Sau đó ngủ
say.
Bị anh đè lên xuống phía dưới, Chỉ Dung không muốn dễ dàng bỏ qua cho anh
“Này, tại sao anh lại ngủ ở trên giường của tôi? Tôi cũng không có động ý cho anh ở!” Cô dùng lực lay thân thể của anh.
Diêm Dục Nghiêu vẫn không để ý tới cô mà tiếp tục ngủ.
Thấy như vậy Chỉ Dung hơi tức giận, “Diêm Dục Nghiêu, anh có nghe hay không? Nếu anh còn không tỉnh tôi sẽ đẩy anh xuống khỏi giường.”
Diêm Dục Nghiêu mới miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, “Chuyện gì?”