Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh

Chương 70




Bác sĩ trực ban và y tá nhanh chóng chạy tới.

Lục Chi Hằng thả lỏng tay Thời Noãn. Anh đứng bên cạnh, nhường chỗ cho bác sĩ.

"Tôi tới làm kiểm tra đơn giản cho cô thôi. Đừng lo lắng, cứ thả lỏng."

Bệnh nhân bị thương đầu chỉ sợ hôn mê lâu. Nếu đã tỉnh thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn.

Bác sĩ ngồi bên giường, ấn mí mắt Thời Noãn, dùng đèn pin chiếu vào, sau đó ghi vài dòng trong hồ sơ bệnh án.

Sau đó, ông ấy nhận ống nghe từ y tá, vén áo cô lên, đặt ống nghe lên trên ngực.

Bác sĩ tập trung lắng nghe một lúc rồi gỡ xuống, chúc mừng cô và Lục Chi Hằng: "Trước mắt thì không có vấn đề gì. Ngày mai cô đi chụp CT với MRI để xác nhận lại lần cuối."

Trên lưng quấn băng gạc nên Thời Noãn không thể động, chỉ nghe được tiếng nói. Cô có hơi lo, "Hình như trên lưng tôi bị gãy xương, có bị liệt không ạ?"

"Đừng lo." Bác sĩ an ủi cô, "Đúng là bị gãy xương, nhưng trong rủi có may. Cô bị gãy xương sườn chứ không phải xương cột sống nên chỉ cần tĩnh dưỡng vài tháng là bình phục."

Sau khi bác sĩ rời đi, đột nhiên Thời Noãn nhớ đến một vấn đề cực kì nghiêm trọng. Cô tranh thủ sờ lên mặt mình, hỏi Lục Chi Hằng, "Mặt em có bị hư chỗ nào không ạ?"

"Không có. Em vẫn đẹp như trước đây." Lục Chi Hằng trả lời cô chắc nịch.

Trước đây anh toàn dỗ ngọt cô nên Thời Noãn không tin, "Vậy anh đưa camera trước cho em xem đi."

Lục Chi Hằng giơ điện thoại lên cho cô xem.

Thời Noãn hoảng hồn khi nhìn vào camera.

Cái người tóc tai bù xù, mặt thì trắng nhách trông như nữ quỷ này là cô sao? Vậy mà anh còn bảo đẹp!

Nhưng cũng may là trên mặt không vết thương, chỉ cần dưỡng lại sẽ tươi tắn.

Thời Noãn thở dài, vén một chăn, "Mấy ngày nay chắc anh không được nghỉ ngơi, lên đây nằm với em đi."

Lục Chi Hằng cởi giày, nằm lên giường nhưng không ôm cô như lúc trước.

Khắp người cô đều bị thương, anh sợ mình lỡ tay đụng vào sẽ làm đau cô, chỉ nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.

Đã ngủ mấy ngày nay nên Thời Noãn lúc này rất tỉnh táo. Cô nghiêng người nhìn anh, thấy anh nhìn cô không chớp mắt, nở nụ cười, "Anh mau ngủ đi, còn nhìn em làm gì."

"Anh không dám ngủ." Lục Chi Hằng vuốt ve mặt cô, trong mắt chứa đựng nhiều cảm xúc, "Anh sợ tỉnh dậy sẽ không thấy em đâu nữa."

Thời Noãn nhói lòng, hốc mắt đỏ lên nhưng vẫn cố không cho nước mắt rơi xuống, vì cô biết nếu không sẽ làm anh đau lòng hơn.

"Em sẽ không như vậy." Cô nhẹ nhàng đáp.

"Em còn muốn mặc áo cưới cho anh xem, cùng anh nắm tay đi trên thảm đỏ sau đó bên nhau mỗi ngày. Em đã hứa với anh những điều này thì không thể nuốt lời được."

"Đúng vậy." Trong mắt Lục Chi Hằng ánh lên tia lửa, hôn lên trán cô, "Em sẽ mãi ở bên anh."

Thời Noãn cười, "Đương nhiên. Bây giờ anh có thể ngủ ngon rồi."

Lục Chi Hằng hỏi, "Em muốn ngủ sao?"

Thời Noãn lắc đầu, "Ngủ lâu như vậy em đã tỉnh lắm rồi, chắc là mấy ngày sau em cũng không ngủ được."

Lục Chi Hằng nghe vậy, đáp: "Vậy thì tốt, chúng ta nói chuyện chút nào."

Thời Noãn ngạc nhiên. Cô vuốt cằm anh, nơi đó đã lún phún râu, đau lòng không thôi, "Nhưng mà anh thức lâu như vậy không buồn ngủ sao?"

"Anh không buồn ngủ." Lục Chi Hằng cười, "Anh vui đến mức ngủ không được."

Tưởng chừng mất đi nhưng ai ngờ có lại được khiến niềm vui sướng trào dâng, quét sạch mọi ưu phiền trong lòng anh.

Quan trọng hơn là trong những ngày cô hôn mê, anh rất muốn được nghe cô cười, nghe cô nói.

Dù cô không hề làm gì, chỉ cần mở mắt nhìn anh cũng đủ thấy yên lòng.

Ngoài cửa sổ trời đang tối. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ, Thời Noãn cười nói: "Vậy được, chúng ta nói chuyện thôi ạ."

Lục Chi Hằng hỏi cô: "Em có nhớ trước khi bị ngã thì lúc đó có gì lạ không?"

"Lạ sao ạ?" Thời Noãn bối rối, "Đây không phải chuyện ngoài ý muốn sao ạ? Sao lại..."

"Anh nghĩ là có người cố ý hại em sao?" Cô bị ý nghĩ của mình doạ sợ, co rúm người.

Cô chẳng làm tổn thương ai. Vậy vì sao lại có người hận đến nỗi muốn cô chết?

Lục Chi Hằng xoa đầu để trấn an cô, "Đừng sợ, có anh ở đây rồi thì chẳng ai làm hại em được. Với lại anh chỉ hỏi thử, mới là nghi ngờ mà thôi."

"Em đang yên lành cưỡi con ngựa kia thì tại sao đột nhiên nó nổi điên? Đây là điều anh thấy rất đáng nghi."

Mấy ngày nay cô hôn mê, anh đều lo cho cô nên chẳng nghĩ đến chuyện khác.

Nhưng bây giờ nếu để anh tra ra được là ai thì tuyệt đối không tha.

"Ấy...Anh đợi em nhớ lại một chút."

Vì đã xảy ra được một lúc, thêm cả quá sợ hãi nên Thời Noãn chỉ nhớ mang máng.

"Không phải vội, em cứ từ từ thôi." Lục Chi Hằng xoa nhẹ mặt cô.

"Con ngựa kia trông rất khoẻ mạnh. Lúc em bắt đầu cưỡi thì không có việc gì."

"Em quay xong một cảnh thì được nghỉ giữa giờ, lúc này người phụ trách quảng cáo lần này đi đến nói chuyện với em. Lúc cô ấy đến em cảm giác con người có hơi nóng nảy."

"Khi nói chuyện, điện thoại cô ấy reo lên, có lẽ vì thế mà con ngựa bị giật mình, nổi điên lao về trước."

Lục Chi Hằng bắt được mấu chốt của vấn đề, "Em nhớ kĩ lại xem, lúc nói chuyện thì trên người cô ta có gì lạ em cứ nói hết cho anh biết."

"Cô ấy không cao lắm, trên mặt trang điểm rất đậm. Hôm đó cô ấy có mặt một chiếc áo khoác đỏ." Thời Noãn cắn môi, đột nhiên nhớ tới một chi tiết nhỏ.

"A, phải rồi! Em nhớ cô ấy có dùng nước hoa, nhưng không thơm gì cả, mùi rất nồng."

"Ừm." Lục Chi Hằng khép hờ mắt, cong môi cười lạnh nhưng khi nói chuyện với cô lại rất dịu dàng, "Những lời em nói anh đã nhớ kỹ."

"Anh cho là cô ấy làm sao? Nhưng trước đây em và chị ấy chưa hề biết nhau." Thời Noãn hoang mang.

Lục Chi Hằng cụp mắt, "Dù phải hay không thì anh cũng sẽ điều tra, em không cần quan tâm đâu. Bây giờ chuyện quan trọng nhất với em là nghỉ ngơi cho tốt, mau chóng hồi phục."

Hai người nói lâu đến nỗi ngoài trời cũng sắp sáng.

Thời Noãn sợ anh chịu không nổi, ép anh, "Em đếm tới ba chúng ta cùng ngủ, tỉnh rồi thì muốn nói gì thì nói nhé."

Ngày hôm sau Thời Noãn thức dậy rất sớm. Cô tỉnh lại thì phát hiện Lục Chi Hằng đã thức, còn mang bữa sáng đến cho cô.

Anh đỡ cô vào phòng vệ sinh rửa mặt. Sau khi về giường nằm thì được anh đút cho một chén cháo gà lớn.

Lục Chi Hằng đưa cô đi làm kiểm tra một loạt. Được bác sĩ chẩn đoán là không sao, hai người mới yên lòng quay về.

Thời Noãn quay lại phòng bệnh, vừa mở điện thoại lên, tin nhắn lập tức nhảy ra như măng mọc sau mưa, làm điện thoại bị đứng mấy giây.

Thời Noãn bấm thoát từng cái. Cô gọi báo tin tốt cho mẹ đầu tiên, rồi gọi cho người đại diện, trợ lý, mấy người bạn tốt, cuối cùng mới mở Weibo ra.

Cô phát hiện đã nhiều ngày trôi qua nhưng tên cô vẫn còn nằm trên hotsearch, rất nhiều fan, thậm chí cả người qua đường đều quan tâm đến tình hình của cô.

Thời Noãn v: Tối qua mới tỉnh lại, sáng nay vừa đi làm kiểm tra tổng quát, xác nhận là không có vấn đề gì cả. Mấy ngày nay đã để mọi người lo lắng nhiều rồi, bắn tim cho mọi người [trái tim] [trái tim].

Tin vừa được đăng chưa đến một phút, phía dưới đã tràn ngập bình luôn---

"Huhuhuhuhu, đợi lâu lắm rồi, rốt cuộc chị cũng tỉnh [khóc lớn]"

"Noãn Noãn không sao là tốt rồi. Sau này quay phim nhớ phải chú ý an toàn, bảo vệ mình cho tốt đó [cầu nguyện] [cầu nguyện]"

"Lúc xem bộ phim đầu tiên chị đóng em đã thích chị. Chị muốn nghỉ ngơi bao lâu cũng được, đợi ngày chị quay lại."

Thấy những bình luận này, Thời Noãn vô cùng ấm lòng. Cô được nhiều fan nhớ như vậy, hạnh phúc quá.

Hạnh phúc hơn nữa là, người đàn ông cô yêu nhất bây giờ bên cô từng giây từng phút.

"A nào." Lục Chi Hằng đút cô miếng táo.

Lúc Thiến Thiến biết cô tỉnh lại, lập tức phi từ nhà tới bệnh viện, cuối cùng biết có Lục Chi Hằng ở đó nên có nhiều chuyện không cần cô phải giúp.

Không còn cách gì, Thiến Thiến đành chia sẻ tin tức mới nhất cho Thời Noãn để cô giải sầu.

Sau khi xảy ra tai nạn, phía chịu ảnh hưởng nhiều nhất chính là trang sức The One. Trước đây cố gắng xây dựng hình ảnh cho thương hiệu, ai ngờ lại bị sụp đổ sau một đêm.

Fan của Thời Noãn tuyên bố trên mạng rằng sẽ không bao giờ mua trang sức của nhãn hàng này. Có rất nhiều người qua đường hỏi vì sao lại quay thể loại quảng cáo nguy hiểm như vậy, ở phim trường ngay cả cái biện pháp bảo vệ cơ bản nhất cũng chẳng có.

Thế là tối hôm sau, mấy tên cấp trên của công ty mang theo đống đồ bổ đắt tiền vào thăm Thời Noãn, Thẩm Tuệ Lâm cũng là một trong số đó.

Bước vào phòng bệnh, bọn họ đều hoá đá---

The One dù gì cũng chỉ là một trong vô số công ty con của Lục thị, không ngờ Lục tổng lại đích thân đến đây. Xem ra lần này lớn chuyện rồi!

Không đúng! Lục tổng tới thăm bệnh thì thôi, sao lại rót nước cho Thời Noãn? Rót nước thì thôi đi, còn đút ăn nữa á?!

Hai người này có gì đó mờ ám! Chẳng lẽ cô là bà chủ tương lai sao?!

Tâm tư mọi người xoay vòng vòng. Ai cũng như bị tắt tiếng, chả nói gì, ngược lại Thời Noãn mới là người mở đầu, "Mọi người ngồi đi ạ."

Mấy tay sếp lớn không dám nhích, nhìn Lục Chi Hằng, sau khi được anh gật đầu đồng ý mới nơm nớp lo sợ mà ngồi xuống.

Nói chưa được mấy câu, Lục Chi Hằng cứ nhìn đồng hồ.

Mấy người này đều đã thành tinh, sao mà không hiểu được ý của anh, rõ ràng là đang chê họ làm phiền cô.

Từng người nhanh chóng đứng dậy, áy náy, "Không còn sớm nữa rồi, chúng tôi xin phép về. Nếu Thời tiểu thư có gì thì cứ liên lạc với chúng tôi."

Lục Chi Hằng đặt gối nằm xuống, đỡ Thời Noãn nằm lại rồi đắp chăn cho cô, "Em ngủ đi nhé, anh ra ngoài một lát."

Nhóm người dừng lại chờ anh ở thang máy. Anh bước đến, nhìn vào bên trong, nói, "Chúng ta trò chuyện nào quản lý Thẩm."

_____

Mấy ngày nay Hạ Yên Nhiên rất vui vẻ. Nhưng sau khi đọc được tin thì lại bực dọc.

Hôn mê mấy ngày rồi sao tự nhiên tỉnh lại?

Cô ta nghiến răng nghiến lợi. Đúng là tiện nhân có tiện mệnh, ngã như thế rồi còn không chết.

Hạ Yên không hứng khởi mua sắm điên cuồng như mấy ngày vừa rồi. Hôm nay cô ta về Lục gia sớm để ăn tối cùng Lục Xương Quốc rồi chuẩn bị về phòng.

Nhưng chưa kịp lên lầu thì cửa lớn mở ra, có vài người cảnh sát bước vào. Đầu tiên họ cúi chào Lục Xương Quốc, cung kính chào, "Chào thủ trưởng."

Sau đó, họ đến trước mặt cô ta, "Xin mời Hạ tiểu thư về cục cùng chúng tôi để tiếp nhận điều tra."

Hạ Yên Nhiên trốn sau lưng Lục Xương Quốc, sợ hãi kêu lên, "Ông ngoại, sao họ lại muốn bắt con vậy?"

Lục Xương Quốc dỗ cô ta, "Có ông đây, con đừng sợ."

Ông ta nhíu mày, nghiêm nghị hỏi, "Yên Nhiên nhà chúng tôi đã phạm phải điều gì mà các cậu muốn bắt về cục?"

Cảnh sát không nói gì. Lục Chi Hằng im lặng nãy giờ đứng dậy. Trên mặt anh kết băng, lạnh lùng nhìn về người đàn bà đang sợ hãi.

"Có ý định giết người. Lý do này đã đủ chưa?"

"Ông nội, ông có biết đứa cháu gái ông hết mực yêu thương có âm mưu giết người hay không?"