Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh

Chương 60




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời Noãn há hốc miệng không biết nói gì, cứ ngỡ như đang nằm mơ.

Không phải chiếc váy này đã hết hàng rồi sao? Không, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là sao anh biết được cô thích nó?

Lục Chi Hằng trao chiếc váy cho cô, kéo cô về thực tế, "Thích không?"

"Có ạ." Thời Noãn gật đầu, lại nhìn anh, "Nhưng mà, sao anh biết em thích cái này ạ?"

Lục Chi Hằng giải thích với cô, "Trợ lý của em đã kể cho anh biết chuyện hôm qua."

Thời Noãn đoán là do Thiến Thiến đã báo cho anh biết trong cơn tức giận, hỏi thêm, "Lúc đó nhân viên có nói với em là trong nước không còn hàng nữa, anh mua ở đâu vậy ạ?"

"Phía bên nhà thiết kế ở nước ngoài còn một chiếc, anh lập tức cho người mua về." Lục Chi Hằng vỗ đầu cô, cười dịu dàng, "Em mau đi đổi đi, không còn nhiều thời gian đâu."

Thời Noãn nhìn đồng hồ, thoáng cái đã mười một giờ rồi!

Cô cầm váy chạy về phòng đóng cửa lại, một giây sau lại nhô cái đầu nhỏ ra nói: "Sau này có gì anh cứ hỏi em, không cần phải hỏi Thiến Thiến đâu ạ."

Dù sao cũng đều là mách lẻo cho anh hết thôi.

Lục Chi Hằng ngại ngùng đáp, "Ừm, anh biết rồi."

Thời Noãn đóng cửa lại thay đồ, nghĩ đến việc anh tốn nhiều tiền chỉ để mua một chiếc váy cho mình thì rất cảm động.

Cô đeo đôi bông tai trân châu dài(*) ngày hôm qua đã mua rồi đi ra ngoài khoác tay anh.

(*) Bông tai trân châu dài: Là loại như vầy nè ạ, mình không biết mô tả như vậy có dễ hiểu không nên kèm hình ảnh cho mọi người:< 

 Bông tai trân châu dài Là loại như vầy nè ạ mình không bit mô tả như vậy có dễ hiểu không nên kèm hình ảnh cho mọi người

Lục Chi Hằng đứng yên đó, Thời Noãn quay lại nhìn anh, "Sao anh không đi?"

Cô đưa tay chỉnh tóc mái, hỏi, "Tóc em bị rối sao ạ?"

"Không phải." Lục Chi Hằng nhìn cô, trong mắt toàn là hình bóng cô, "Do Noãn Noãn của anh xinh đẹp quá, anh không muốn để người ngoài thấy đâu."

"Đúng là dẻo miệng." Thời Noãn chỉ nghĩ anh đang trêu mình, giục anh, "Không còn sớm nữa, chúng ta tranh thủ đi thôi ạ."

Lục Chi Hằng rũ mắt.

Hôm nay cô ăn diện trông rất đẹp, cứ khiến anh nhìn hoài. Nhưng nghĩ tới lát nữa sẽ có nhiều người ngoài nhìn cô thì lại thấy không vui.

Cảm giác này đã xuất hiện rất nhiều trước kia nhưng đều bị anh ép xuống.

Sau một giờ lái xe, cuối cùng họ cũng đến Lục gia.

Đây là lần đầu Thời Noãn đến đây. Cô cảm giác rất mới mẻ khi thấy có lính gác ở cổng, cứ ngoái lại nhìn.

Đồng thời trong lòng không nhịn được mà cảm thán, quả nhiên không phải như mấy gia đình khác.

Vừa đến cửa biệt thự là có người đến đón.

Bên trong chưa có nhiều người đến, chủ yếu là người có quan hệ thân thiết với Lục gia. Trưởng bối ngồi nói chuyện ở phòng khách còn tiểu bối thì tụ tập ở sảnh.

Một dàn những gương mặt trẻ xa lạ đang đứng đó. Thời Noãn cũng biết được vài người như Cố Hoài, Hoắc Minh, Lục Tư Nguyệt, thêm cả Hạ Yên Nhiên.

Sau đó Thời Noãn lại phát hiện mình đụng hàng với cô ta!

Vì sao mấy chuyện trùng hợp quái quỷ này cứ xảy ra giữa hai người bọn cô vậy...Cô oán thầm trong lòng, tay nắm chặt lấy Lục Chi Hằng.

"Sao vậy?" Anh dừng lại, lo lắng hỏi.

Thời Noãn thì thầm, "Em đụng hàng với cô ta."

Lục Chi Hằng vỗ lưng cô như muốn trấn an cô, nói: "Không sao cả, em mặc đẹp hơn."

Thời Noãn thở dài, điều cô lo không phải vậy.

Cô sợ người nhà anh nghĩ cô cố tình muốn cạnh tranh với Hạ Yên Nhiên. Vốn dĩ cô đã không được người ta thích, cứ như vậy thì sẽ gây mất ấn tượng thôi.

Hai người đi đến ghế ngồi. Bởi vì bị đụng hàng nên ai cũng nhìn cô rồi lại quay sang Hạ Yên Nhiên.

Cố Hoài lên tiếng trước, khen cô thật lòng, "Ôi! Tiểu Noãn hôm nay đẹp quá đi."

"Em cảm ơn." Thời Noãn cười với anh ta.

Hai người mặc giống nhau nhưng anh ta lại khen cô trước mặt nhiều người như vậy chẳng khác nào vả vào mặt Hạ Yên Nhiên.

Có điều quen biết lâu như vậy, Thời Noãn chắc là anh ta không nghĩ nhiều tới vậy. Cô lơ đãng nhìn sang, vừa khéo bắt gặp được ánh mắt lạnh lùng của Hạ Yên Nhiên.

Chưa kịp nói gì thì một cậu nhóc chừng năm tuổi đứng lên đi lại đây.

Cậu bé chạy đến, dang tay ra nói, "Ôm."

Thời Noãn ngây người không kịp phản ứng, Lục Tư Nguyệt giới thiệu, "Đây là con của dì - Eric. Về nước mấy ngày nay nó toàn xem phim của con thôi, chắc là thích con lắm rồi."

Đều là người quen nên Hoắc Minh giả vờ giận dỗi, chọc ghẹo đứa nhỏ, "Vừa nãy cháu muốn nựng mặt nhóc một chút mà cũng không cho, con nhà dì phân biệt giới tính quá đi thôi!"

Cố Hoài cười phá lên, "Nói không chừng là phân biệt vẻ ngoài đó. Chỉ có thể trách rằng cậu quá xấu thôi."

Cả hội cười rộ. Thời Noãn ngồi xổm xuống ôm lấy bé, "Xin chào, Eric."

"Chị Thời đẹp quá." Eric ngửa mặt lên, ngoan ngoãn trưng cầu ý kiến của cô, "Em có thể hôn chị không ạ?"

"Hahahaha!" Cố Hoài cười, gọi tên tiếng Anh của Lục Tư Nguyệt, "Con của dì lợi hại thật đấy Luna, mới còn bé tý mà đã biết thả thính như vậy rồi, sau này khỏi lo là không kiếm được bạn gái."

Lục Tư Nguyệt cũng chỉ biết cười, "Ở bên kia, việc hôn lên má cũng giống như bắt tay vậy, đều là cách chào hỏi người quen mà thôi."

Thấy cô không nói gì, Eric ngoan ngoãn hỏi lại một lần nữa, "Chị Thời, em có thể hôn má chị được không ạ?"

Thời Noãn định đồng ý thì Lục Chi Hằng đã trả lời thay cô, "Không được."

"Hả?" Thời Noãn quay lại nhìn anh. Mấy người ngồi ở ghế cũng hoang mang.

Có người lại nhẫn tâm từ chối yêu cầu của một đứa trẻ sao? Hơn nữa đứa nhỏ này trông vô cùng đáng yêu!

Eric bập bẹ hỏi, "Vì sao không thể hôn chị ạ?"

Lục Chi Hằng giải thích cho cậu bé, "Bởi vì chị đã có bạn trai rồi. Nếu cháu hôn thì bạn trai chị ấy sẽ không vui đâu."

Câu trả lời dài như vậy đã làm khó bạn nhỏ đến từ nước ngoài của chúng ta. Eric chớp đôi mắt màu lam, suy nghĩ về câu nói này.

"Lục Chi Hằng này, cậu hẹp hòi quá đó! Tới dấm của con nít mà cũng ăn được!" Mọi người đều thấy buồn cười.

Thời Noãn ngượng ngùng đáp, "Eric đừng nghe anh đó nói nhảm. Em có thể hôn chị mà."

Nói rồi cô quay lại cho cậu bé hôn lên mặt mình một cái, sau đó còn hôn lên má trái má phải của cậu.

Sau chuyện này, Thời Noãn không còn gượng gạo như trước nữa.

Lúc nãy Eric đang ngồi cạnh Hạ Yên Nhiên, thấy Thời Noãn ngồi xuống lập tức mang bàn cờ qua, "Chị Thời có thể chơi cờ cá ngựa với em không ạ?"

Hạ Yên Nhiên biết rõ trong mấy người con gái, Lục lão gia cưng Lục Tư Nguyệt nhất, tất nhiên là sẽ không chịu để cho con của dì ấy gần gũi với Thời Noãn.

Cô ta vẫy tay với cậu nhóc, ra vẻ hiền lành, "Lại đây nè Eric. Không phải hồi nãy đang chơi với chị vui lắm à?"

Eric còn nhỏ nên ăn nói thẳng thắn, "Lúc chơi với em chị Hạ chẳng tập trung gì cả. Chị vừa đánh cờ với em vừa lo nói chuyện với anh, em đi xong rồi chị cũng chẳng biết."

Tuy trên mặt cô ta đổi màu liên tục nhưng vẫn gắng nở nụ cười, "Chị sẽ không lơ ngơ nữa. Eric cho chị thêm một cơ hội nữa được không?"

Eric lắc đầu, khó xử đáp, "Nhưng mà...Em thích chơi với chị Thời hơn."

Thấy cục diện lại trở nên xấu hổ, Lục Tư Nguyệt đứng ra hoà giải, "Yên Nhiên chơi với Eric lâu như vậy chắc mệt rồi, bây giờ cháu đi nghỉ chút đi."

Chị quay đầu lại nói với Thời Noãn: "Con của dì hơi dính người, Thời tiểu thư sẽ hơi cực một xíu đấy."

"Không sao ạ." Thời Noãn xua tay, "Con thích con nít lắm ạ."

"Có nhiều người ở đây, ồn quá. Chị Thời lên phòng em đi ạ, ở đó có nhiều đồ chơi lắm á." Eric kéo tay Thời Noãn lên lầu.

Hoắc Minh thấy vậy, đẩy vai Lục Chi Hằng: "Thôi xong, cậu lại có thêm một tình địch nhỏ bé rồi, haha."

Cố Hoài tiếp lời, "Eric là tiểu soái ca nước ngoài tóc vàng mắt xanh, giá trị nhan sắc cao ngất ngưỡng, hơn nữa còn trẻ hơn cậu gấp nhiều lần, cậu không thấy sợ sao? Từ giờ phải lo tút tát lại bản thân đi nha."

Lục Chi Hằng: "..."

_____

Hơn năm giờ khách mời mới đến.

Lục Chi hằng đẩy cửa phòng bước vào, thấy Thời Noãn đang đọc <Harry Potter> cho Eric nghe.

Thời Noãn thấy anh đi vào, hỏi: "Buổi tiệc bắt đầu rồi sao ạ?"

Lục Chi Hằng gật đầu, "Sắp rồi đó."

Thời Noãn đặt sách xuống, "Chị có việc rồi, sau này sẽ đọc chuyện cho Eric nghe tiếp nhé, được không?"

"Dạ." Eric ngoan ngoãn đáp lời.

Thời Noãn vẫy tay tạm biệt với cậu bé.

Lúc hai người vừa ra khỏi cửa, Eric lại chạy bịch bịch xuống giường, giật áo Lục Chi Hằng hỏi, "Anh ơi, chị Thời là bạn gái của anh hả?"

Lục Chi Hằng đáp: "Đúng vậy."

Eric nghiêm túc dặn dò, "Em rất thích chị Thời, anh phải đối xử tốt với chị ấy đó. Nếu anh dám khi dễ chị thì đợi đến khi em mười tuổi em sẽ theo đuổi chị ấy, để chị làm bạn gái của em đó."

"..." Đúng là tình địch rồi.

Lục Chi Hằng xoa đầu Eric, "Yên tâm đi, nhóc sẽ không có cơ hội đâu."

Bên trong đại sảnh sáng rực ánh đèn. Mọi người váy áo đẹp đẽ đang cùng nhau trò chuyện.

Lục Chi Hằng dẫn Thời Noãn đến gặp Lục Xương Quốc.

Lục Xương Quốc với mái tóc hoa râm, mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn(*) đang ngồi ở vị trí trung tâm, được một đám người vây quanh, trông cũng rất phấn chấn.

(*) Đồ Tôn Trung Sơn

Ông có ấn tượng xấu về Thời Noãn nhưng vì mặt mũi cháu ngoại mình nên Lục Xương Quốc cố giữ cho khuôn mặt thả lỏng nhận lấy ly trà cô kính lên hỏi thêm về chuyện sinh hoạt đời thường

Ông có ấn tượng xấu về Thời Noãn nhưng vì mặt mũi cháu ngoại mình nên Lục Xương Quốc cố giữ cho khuôn mặt thả lỏng, nhận lấy ly trà cô kính lên, hỏi thêm về chuyện sinh hoạt đời thường.

Xuyên suốt cuộc nói chuyện Thời Noãn chỉ dám ngồi thẳng lưng, trả lời cũng cẩn thận, lễ phép.

Lục Xương Quốc vốn cho rằng mấy người làm trong ngành giải trí đều không có văn hoá, mãi cho đến khi gặp người thật, nói chuyện với nhau vài câu thì ấn tượng của ông dành cho cô mới thay đổi.

Buổi tiệc nhanh chóng bắt đầu. Lục Tư Nguyệt ngồi xuống đàn một bản nhạc dương cầm, phát biểu vài lời và mời mọi người nhập tiệc.

Thời Noãn uống một vài ly rượu cùng Cố Hoài. Sau khi kết thúc bữa tiệc, đầu cô có chút choáng váng.

Khách về không ít, Lục Chi Hằng cũng muốn đưa cô về.

Lúc này Lục Tư Nguyệt đi đến, nói, "Chi Hằng, con để Thời tiểu thư nghỉ ở đây một đêm đi. Con bé say rồi, đi đường bị xóc nảy nữa sẽ không thoải mái."

Lục Chi Hằng thấy vậy cũng có lý, "Chúng ta ở lại một đêm em nhé."

Mặc dù Thời Noãn có hơi say nhưng vẫn còn tỉnh táo, vội lắc đầu, "Không được, sẽ làm phiền mọi người lắm ạ."

Lục Tư Nguyệt đáp: "Có gì mà phiền đâu. Nhà mình nhiều phòng trống lắm, bình thường đều cho người quét dọn sạch sẽ. Bây giờ chỉ cần thay đệm và chăn là có thể ngủ rồi, không phiền chút nào cả."

Thấy dì nhiệt tình lại chu đáo như vậy, Thời Noãn cũng không khách sáo nữa, để Lục Chi Hằng đỡ mình vào phòng.

Hạ Yên Nhiên tiễn khách xong quay lại trong nhà. Cô ta biết được cô sẽ ở lại, siết chặt nắm đấm, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo.

Không được! Phải nhanh chóng nghĩ cách mới được.

_____

Chủ nhật, Thời Noãn chụp ảnh trang bìa cho tạp chí Style.

Sau khi xong việc, cô trao đổi với thợ chụp ảnh vài câu rồi ra ngoài gọi điện thoại, "Em xong việc rồi, sẽ về liền đây ạ. Buổi tối đường khá thoáng nên chắc một tiếng rưỡi là em về tới nhà."

"Anh không cần qua đón em đâu ạ. Hôm nay là sinh nhật anh mà, anh cứ đợi đi, em sẽ về làm cho anh một bữa thịnh soạn."

Thời Noãn cúp máy, cúi đầu bỏ điện thoại vào túi. Lúc ngẩng đầu lên, cô bắt gặp Hạ Yên Nhiên.

Thời Noãn muốn rời khỏi đây lại bị cô ta gọi lại, "Tôi có chuyện muốn nói với cô."

"Tôi không muốn nghe." Thời Noãn đi tiếp.

Hạ Yên Nhiên đứng đó cười, giọng cười khiến người ta lạnh gáy, "Thật sao? Chẳng lẽ cô không muốn biết người đàn ông mà cô hẹn hò có dục vọng khống chế mạnh mẽ đến biến thái sao?"

Thời Noãn quay đầu lại, nhíu mày, "Cô có ý gì?"