Tiếng kéo ghế phát ra, Lục Chi Hằng đứng lên. Anh cúi đầu nhìn Thời Noãn còn đang ngồi im, "Đi thôi."
Thời Noãn ngẩng mặt lên, sửng sốt nhìn anh, không hiểu nói, "Thầy Lục, chúng ta đi đâu vậy ạ?"
Việc anh đứng dậy khiến cho mọi ánh mắt đều hướng về đây. Không chỉ có Thời Noãn mà ngay cả Cố Hoài và Phó đạo diễn cũng không hiểu.
Phó đạo diễn cười cười, khéo léo hỏi, "Lục thiếu, ngài muốn mang Thời Noãn của chúng tôi...đi đâu vậy?"
Còn Cố Hoài thì hành động trực tiếp.
Công tử phong lưu đào hoa đầy đường hiếm khi có một lần ngay thẳng, anh ta kéo tay Lục Chi Hằng, nói ra những lời nghiêm túc đầy tính giáo dục ở bên tai.
"Cậu vừa ý cô gái này như vậy thì cũng không thể nào cùng người ta đi thuê phòng liền được. Cô ấy dù sao cũng là học sinh của cậu, cậu phải có đạo đức nghề giáo chứ! Cậu nghĩ diễn đàn của trường học mở ra chỉ để chơi thôi sao?"
Nói xong anh ta nhịn không được nhìn Thời Noãn vài lần --
Khuôn mặt rất đẹp, dáng người không tệ, ngực to eo thon chân dài, người con gái mang lại cảm giác ma mị, người đàn ông bình thường mà gặp cô thì sẽ không kiềm chế được.
Bảo sao người anh em thanh tâm quả dục suốt ba mươi năm kia cũng phải từ bỏ.
Lục Chi Hằng nhíu mày, đẩy anh ta ra, bất đắc dĩ nhìn con người đáng ghét đó, "Có rảnh thì thanh lọc đầu óc bã đậu của cậu đi, suốt ngày đoán mò rồi đi nói lung tung."
Anh quay lại giải thích với Phó đạo diễn, "Cô ấy bị hóc xương cá, tôi mang cô ấy đi gặp bác sĩ."
Nghe vậy, Phó đạo diễn lộ ra vẻ mặt đã hiểu, "Lục thiếu thật sự rất tốt bụng mà, Thời Noãn, cô mau đi cùng với cậu ấy đi."
Thời Noãn lắc đầu không ngừng, "Thầy Lục, em nuốt cơm cho trôi là được rồi, không thì lát nữa uống giấm cũng được, không cần phiền ngài đưa em đi bệnh viện đâu ạ."
Lục Chi Hằng rủ mắt nhìn cô, bình tĩnh nói, "Những cách làm này đều sai, xương cá không chỉ càng đâm sâu hơn mà còn có thể đâm vào thực quản, gây nguy hiểm đến tính mạng có biết không?"
Thời Noãn nghe anh nói càng thêm hốt hoảng, mặt trắng bệch.
Không phải chỉ là một cái xương cá nhỏ thôi sao, sao lại nguy hiểm đến tính mạng nữa vậy!
Nhưng Lục Chi Hằng là thầy giáo, từng trải hơn cô cho nên cô rất tin tưởng anh.
Sau khi nói câu "Thầy Lục chờ em một chút" liền vội vã chạy về chỗ ngồi lúc đầu, cầm lấy túi xách.
Vừa cầm túi muốn chạy đi thì cô nghe được người đóng vai Triệu tần nhỏ giọng thì thầm, bàn tán với người bên cạnh.
"Cô gái này thật là xảo quyệt mà, có bản lĩnh lôi kéo Lục thiếu chỉ sau một bữa ăn thôi."
Một người nữa còn nói thêm, "Đúng vậy, không có thủ đoạn thì làm sao có thể vào vai nữ số bốn trong phim của Phó đạo diễn chứ. Nghe nói vẫn còn là học sinh nhưng chắc là đã ngủ với nhiều người lắm rồi."
Nếu muốn nói xấu sau lưng thì họ có thể đợi cô đi rồi nói sau nhưng với tình huống bây giờ thì rõ ràng họ muốn làm cho cô khó xử.
Trong lòng Thời Noãn hiểu rõ, khinh thường mấy người kia ra mặt.
Sắc mặt của hai nữ diễn viên kia trở nên khó coi, họ không nghĩ cô sẽ tỏ thái độ như vậy.
Thời Noãn cúi người, mỉm cười nói: "Nếu như hai người có tinh lực để đàm tiếu chuyện của người khác như vậy thì không bằng mau đi đến thẩm mỹ viện chỉnh sửa nhan sắc của mình đi. Một thì lỗ mũi tẹt, một thì miệng méo, xấu đến nỗi không thể nhìn luôn."
"Cô!" Hai người diễn viên tức giận, há miệng muốn chửi vài câu nhưng sau khi nói xong những lời kia Thời Noãn đã đi khỏi, không thèm đếm xỉa đến hai cô ta nữa.
Lục Chi Hằng dáng người cao lớn đứng thẳng chờ ở cổng, trên tay cầm một chiếc bật lửa trông rất đắt tiền mà Thời Noãn không biết nhãn hiệu.
Ánh đèn hành lang mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt thâm trầm, cái mũi cao càng lộ rõ khí chất lạnh lùng trong trẻo của anh.
Nhìn thấy cô đẩy cửa đi ra, ngón giữa và ngón trỏ Lục Chi Hằng nhanh chóng chuyển động, chỉ nghe "cạch" một cái, bật lửa được đóng lại.
"Đi thôi." Anh nhẹ nhàng nói, xoay người bước đi, Thời Noãn mang theo chiếc túi, vui vẻ chạy lưng anh như cái đuôi nhỏ.
Trước cửa khách sạn có một chiếc Maybach, Lục Chi Hằng lấy chìa khóa nhấn nút mở cửa xe, còn rất lịch sự dùng tay che ở trên đề phòng cô bị đụng đầu.
Sau khi lên xe, Lục Chi Hằng mở GPS tìm bệnh viện gần nhất.
Thời Noãn cảm ơn từ tận đáy lòng, "Thầy Lục, cảm ơn ngài ạ."
Lục Chi Hằng đạp ga, cười không nói gì, giọng nói bình thản, "Chuyện nhỏ thôi, đừng khách sáo."
Thời Noãn nghĩ rằng mình thật sự đã hiểu lầm người thầy này, mặc dù có chút lạnh lùng, mang theo dáng vẻ người lạ chớ gần nhưng thật ra lại rất tốt.
Cô chỉ bị hóc xương cá trong cổ họng nhưng anh lại sẵn lòng bỏ dở bữa tiệc để chở cô đi gặp bác sĩ, khiến cho cô cảm nhận chân thật được cái gọi là chân tình trong đời này.
Nhưng đồng thời Thời Noãn cũng cảm thấy rất áy náy vì trước đó đã nói dối anh.
"Chuyện đó..." Cô vặn tay, cẩn thận thăm dò nét mặt anh, chân thành xin lỗi, "Thầy Lục, chuyện xin nghỉ trên Wechat, em không cố ý nói dối ngài ạ."
Thấy anh không nói lời nào, cô tiếp tục giải thích, "Trước đây em đã kí hợp đồng tám tháng, nhưng vì vừa mới vào nghề, không có lai lịch cũng không có chống lưng nên mọi chuyện đều phải dựa theo nữ chính, tất cả cảnh diễn của em đều bị trì hoãn theo Thẩm Mộng."
"Thầy cũng biết đó, phim chưa quay xong thì đạo diễn cũng không muốn thả người, em muốn đi cũng không đi được. Lúc đó em thật sự bí cách nên đành phải mượn một chút thạch cao và băng vải của đoàn làm phim bác sĩ bên cạnh."
Lục Chi Hằng nghe người bên cạnh giải thích đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.
Vừa lúc gặp đèn đỏ, anh giẫm mạnh phanh, xe ổn định dừng lại.
Anh quay lại nhìn người con gái đang vô cùng thành khẩn nhìn mình, giọng nói mềm mại cầu xin: "Thầy Lục, em biết là không nên nói dối, ngài tha cho em lần này đi ạ."
Rõ ràng là có bề ngoại xinh đẹp quyến rũ, mang theo khí chất rất phong tình nhưng ánh mắt lại cực kì đơn thuần sạch sẽ.
Đôi mắt lấp lánh nước đen nhánh, không hề bị vấy bẩn, còn rực rỡ hơn cả sao trên trời.
Rõ ràng là một cô gái chưa hiểu sự đời, không có một chút đề phòng, cô không biết rằng nếu dùng ánh mắt đó để nhìn đàn ông trong không gian kín như vậy thì cực kì nguy hiểm.
Lục Chi Hằng trầm mặc chốc lát, đèn đã đổi màu, anh thầm thở dài trong lòng, đưa mắt về phía trước tiếp tục lái xe.
"Chỉ có lần này thôi."
"Yay!" Thời Noãn như trút được gánh nặng, hưng phấn giơ tay lên reo hò một tiếng.
Mắt cô cong như trăng rằm, cười cực kì ngọt ngào, lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện ở trên má cô, "Tốt quá, cảm ơn thầy Lục, thầy tốt quá đi. Sau này em nhất định sẽ học thật giỏi, tuyệt đối không chơi game trong tiết của thầy ạ."
Lục Chi Hằng nhìn cô, thản nhiên nói, "Em bị hóc xương cá, nói ít lại để xương cá không đâm sâu vào."
Dáng vẻ vui mừng của cô trông như một con thỏ, đôi mắt lóe sáng, cực kì hồn nhiên, còn có chút đáng yêu.
Khiến cho anh có chút không nhịn được...Muốn sờ đầu cô, không lẽ mấy cô gái nhỏ hai mươi tuổi đều có dáng vẻ như vậy sao?
"A--" Đương nhiên Thời Noãn cho là anh nghĩ mình ồn ào.
Cô ngồi xuống, đưa tay lên kéo một cái làm động tác khóa miệng, ngoan ngoãn không thốt ra lời nào.
Càng cảm thấy đáng yêu hơn nữa.
Ba mươi phút sau, xe dừng ở cổng một phòng khám tư nhân.
Vị trí quay phim khá vắng vẻ, cơ sở vật chất cũng không tốt lắm, lúc này có thể tìm được một phòng khám chưa đóng cửa là đã không dễ dàng gì.
Có một bác sĩ nam hơn bốn mươi tuổi đang trực ban. Nghe được tiếng cửa mở, ông ta nhíu mày, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn vì bị kéo dậy khỏi mộng đẹp.
Nhưng ngẩng đầu thấy Thời Noãn thì mắt ông sáng lên, liền tươi cười, thái độ ân cần, "Cô gái có bệnh gì ạ? Thân thể không thoái mái sao?"
Thời Noãn định trả lời thì Lục Chi Hằng đã bước lên, thay cô giải thích tình huống hiện tại cho bác sĩ, "Cô ấy bị hóc xương cá."
"Hóc xương cá sao, chuyện nhỏ thôi, tôi sẽ lấy ra cho cô liền, không cần lo lắng." Bác sĩ vỗ ngực cam đoan.
Ông ta nói xong thì cúi người xuống, một cầm kẹp, một tay cầm đèn pha soi vào cổ họng tìm xương cá.
Nhưng mà vừa nhìn một chút ánh mắt của vị bác sĩ đã không tự chủ được mà nhìn cảnh xuân trước mặt.
Tối nay Thời Noãn mặc một chiếc đầm dây màu hồng, có hơi lộ so với váy áo bình thường.
Ông ta chỉ cần cúi đầu xuống là có thể thấy được cái cổ thon dài, xương quai xanh gợi cảm và đôi gò bồng trắng lấp ló dưới kia.
Ông ta vừa nhìn vừa khen: Quả là một báu vật! Còn đẹp hơn vợ của ông ta nhiều.
"Xương cá đâm vào hơi sâu, cô gái há miệng lớn một chút nữa."
Đèn pha có hơi chói, Thời Noãn nhắm mắt lại, há miệng lớn theo lời bác sĩ, còn ngẩng đầu cao hơn để cho dễ nhìn.
"Tốt lắm, giữ nguyên như vậy, tôi gắp ra nhanh thôi." Ông ta nói, một mắt không nhịn được trộm nhìn trước ngực cô vài lần.
Trông rất mềm mại, chắc chắn lúc sờ vào sẽ có cảm giác rất tốt.
"Ông dừng lại một chút." Lục Chi Hằng vẫn luôn đứng bên cạnh đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
Bác sĩ ngây người, không vui quở trách: "Tôi đang khám bệnh, anh làm cái gì vậy?"
Ánh mắt sắc bén phóng qua, vị bác sĩ nam bị dọa cho mềm cả chân, thiếu chút nữa là quỳ xuống.
Thời Noãn mở mắt, không hiểu nhìn anh, "Thầy Lục, sao vậy ạ?"
Lục Chi Hằng cởi áo khoác ra, khoác lên người cô, giọng nói dịu dàng hơn nhiều so với vừa rồi, "Em cài cúc lại hết đi."
Thời Noãn lập tức hiểu ý, cài cúc tới trên cùng, bọc kín người lại.
"Cảm ơn thầy Lục ạ." Cô nhỏ giọng nói.
"Không có gì." Lục Chi Hằng nói xong đưa mắt lạnh lùng nhìn vị bác sĩ nam kia, "Ông tiếp tục đi, nhớ kỹ chỉ nên nhìn những chỗ nào cần nhìn."
"Tôi biết rồi." Ông ta bị anh nhìn đến nỗi sợ hãi, động tác nhanh nhẹn hơn, sau ba đến năm lần cố gắng cũng gắp được cái xương ra.
Thời Noãn cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới thoải mái hơn khi không bị xương cá đâm vào cổ họng nữa, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Cô cầm một hộp thuốc tiêu viêm, cùng Lục Chi Hằng rời phòng khám.
Gió đêm thổi qua, Thời Noãn ngửi thấy mùi lá thông nhàn nhạt, cực kì thơm của chiếc áo.
Lúc này cô mới giật mình nhớ ra mình còn khoác áo của thầy Lục trên người, vội vàng cởi cúc áo để trả cho anh.
"Không cần đâu." Giọng Lục Chi Hằng trong trẻo, "Ở ngoài trời lạnh, em lại mặc ít như vậy, cứ khoác trên người đi."
Thời Noãn nhìn anh, trong lòng cảm thấy ấm áp, tính nói cảm ơn nhưng lại nhận ra hình như tối nay mình đã nói câu nói đó rất nhiều lần.
Cô ngẩng đầu thấy có một cửa hàng tiện lợi ở đối diện vẫn còn sáng đèn.
Đôi mắt Thời Noãn lóe lên, cô cười với Lục Chi Hằng, "Thầy Lục, thầy đứng ở đây đợi em một chút."
Từ "Ngài" đổi thành "Thầy"(*) khiến cho giọng điệu trở nên thân mật hơn.
Cô nhìn bốn phía, thấy không có xe liền vén váy lên, chạy chậm về phía đối diện trên đôi giày cao gót.
Lục Chi Hằng nghĩ là cô đói bụng, đứng ở đó lấy bật lửa ra châm thuốc.
Còn chưa được nửa điếu, cô đã thở hồng hộc chạy về phía anh.
Do chạy quá nhanh nên khuôn mặt Thời Noãn ừng hồng, càng lộ rõ vẻ xinh xắn động lòng người.
Lục Chi Hằng nhíu mày, dùng giọng điệu dạy dỗ người khác nói, "Mang giày cao gót còn chạy nhanh như vậy, lỡ ngã thì làm sao."
Thời Noãn ngước khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, vén phần tóc bị gió thổi rối tung, "Nhưng em sợ thầy bận."
Nói rồi cô kéo tay Lục Chi Hằng, cười rạng rỡ, giọng nói ngọt ngào như kẹo đường, đưa cho anh món điểm tâm ngọt: "Thầy Lục, hôm nay em thật sự rất cảm ơn thầy, em mời thầy món bánh trứng mà em thích nhất nhé."
Lục Chi Hằng nhìn hộp bánh trong tay, lại nhìn khuôn mặt đang nở nụ cười đơn thuần của cô, rủ mắt cười, "Được, cảm ơn em."
Cô bạn nhỏ này, đáng yêu quá mức rồi.
(*): Lúc trước Thời Noãn gọi Lục Chi Hằng là "Ngài" tỏ thái độ xa lạ, cung kính nhưng bây giờ đổi thành "Thầy" mang ngữ khí thân mật, gần gũi hơn.