Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh

Chương 34




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc đầu Thời Noãn muốn mặc áo len cùng váy xếp li màu nâu dài quá gối kết hợp với tất dài trông vô cùng đẹp mắt.

Nhưng Lục Chi Hằng nói cô mặc ít, bắt phải mặc thêm nhiều đồ. Thời Noãn không chịu, năn nỉ muốn gãy lưỡi, mấy cái trò bán manh cũng lôi ra mà không thể khuyên được anh.

Đúng là lòng dạ sắt đá.

Anh khoanh tay ngồi trên ghế nhìn cô, "Đợi khi nào em thay đồ xong thì chúng ta đi."

Hừ, cái giọng y chang lúc nhỏ cô bị ba mẹ dụ ăn cơm cho ngoan để được đi chơi.

Anh thật sự xem cô là một đứa nhóc à! Thời Noãn tức tối dậm chân, không cam lòng chạy vào phòng tìm một chiếc áo khoác dày.

Qua hai lần cô cũng phát hiện được, chỉ cần đi cùng với Lục Chi Hằng là cô sẽ không thể khiến người khác cảm giác được cô xinh đẹp lạnh lùng.

Bởi vì trên thế giới này có một kiểu lạnh, cứ bạn trai bảo là mình lạnh.

Sau khi chuẩn bị xong, Thời Noãn đeo khẩu trang kéo tay Lục Chi Hằng ra khỏi khách sạn.

Mưa liên tục mấy ngày cuối cùng hôm nay cũng trời quang mây tạnh. Tuy có gió lạnh thổi qua nhưng ánh nắng vô cùng rực rỡ khiến người ta cảm nhận được hương vị ngày xuân.

Thời Noãn nhỏ giọng lên án hành vi độc tài của anh, "Hôm nay đâu có lạnh như anh nói đâu. Anh nhìn qua bên kia kìa, người ta còn để chân trần nữa!"

Cô cảm thấy hình như Lục Chi Hằng có hiểu lầm về khả năng chịu lạnh của con gái. Để trông xinh đẹp khi đi chơi, nhất là đi với bạn trai thì bị gió thổi một chút cũng không có sao cả.

Thời Noãn nói xong chỉ một cô gái vừa cao vừa trắng, ăn mặc rất hợp mốt ở bên trái.

Nhưng đầu Lục Chi Hằng không thèm nghiêng qua nhìn một chút.

Lúc đẩy cửa bước ra, Thời Noãn lại thấp giọng vội vã nói, "Anh nhìn bên kia kìa, cô ấy cũng mặc đồ mỏng mà."

Cô rất muốn chứng minh cho Lục Chi Hằng thấy cô không yếu đuối như vậy.

Rốt cuộc lần này Lục Chi Hằng cũng nhìn, nhưng mà lại nhìn Thời Noãn, cười cười hỏi ngược lại: "Cô ta không phải bạn gái anh, sao anh phải nhìn?"

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang bị lạnh của cô, "Cô ta có bị cảm lạnh cũng không liên quan đến anh, nhưng nếu là em thì anh sẽ đau lòng."

Thời Noãn: "..."

Được lắm, dù lời nói của anh có hơi bá đạo, không thèm nói chuyện đạo lý lại còn không hiểu gu ăn mặc của cô nhưng mà mấy lời này khiến cô thấy vô cùng ngọt ngào.

Hừ, cũng may cô tốt bụng, không thèm so đo với anh.

Chùa Bảo An nằm ở trên đỉnh một ngọn núi cách nơi quay phim không xa, chỉ cần lái xe nửa tiếng là tới.

Chùa được xây dựng nguy nga lộng lẫy, phía trên là môn bài đề ba chữ "Chùa Bảo An" rồng bay phượng múa màu vàng.

Ở trên núi toàn là cây tùng bách. Nhiều cây cổ thụ che trời khiến cho bầu không khí càng thêm trang nghiêm.

Lúc trước hương hỏa của chùa không được nhiều. Nhưng hôm nay là ngày đầu năm nên Thời Noãn nghĩ sẽ có không ít người đến đây.

Lục Chi Hằng nắm tay Thời Noãn đi lên mấy ngàn bậc thang, trên đường đi gặp rất nhiều khách du lịch, đi khoảng hai mươi phút là lên đến chùa.

Lúc họ vào đúng lúc nghe được tiếng chuông gõ cùng tiếng niệm kinh của các sư thầy, trong lòng liền cảm thấy thanh tịnh.

Ở giữa chùa là tượng Bồ tát Văn Thù Sư Lợi đang cưỡi Thần Thú(*).Toàn thân Ngài được mạ vàng, tay phải nâng quyển Kinh Kim Cang trông vô cùng uy nghiêm.

(*): Là vị Bồ tát tiêu biểu cho trí tuệ, Văn Thù Sư Lợi Bồ tát thường được miêu tả với dáng dấp trẻ trung ngồi kiết già trên một chiếc bồ đoàn bằng hoa sen. Biểu tượng đặc thù của Ngài là trên tay phải, dương cao lên khỏi đầu, là một lưỡi gươm đang bốc lửa. Nhưng tác giả lại miêu tả trên tay Ngài là cuốn kinh Kim Cang nên mình không tìm được hình đúng với chi tiết lắm. Thông thường Ngài sẽ ngồi trên bồ đoàn bằng hoa sen hoặc cưỡi Thần Thú mà theo mình tìm được thì người ta bảo là Ngài cưỡi sư tử, hình dáng khá giống với Nghê.



Kinh Kim Cang:



Thời Noãn mua nhang đưa cho Lục Chi Hằng, cùng anh đi lại khấn vái trước Phật Tổ.

Mọi khi thắp nhang xong mọi người sẽ đến ghi vào sổ công đức những ước nguyện của mình.

Lục Chi Hằng là người theo chủ nghĩa duy vật(*), không tin vào những chuyện thần linh nên không viết vào. Anh mang bao tay giúp Thời Noãn, kiên nhẫn đứng qua một bên nhìn cô cúi đầu thành kính viết từng dòng trên cuốn sổ đã ố vàng.

(*): Trong triết học, chủ nghĩa duy vật là một hình thức của (physicalism) với quan niệm rằng thứ duy nhất có thể được thực sự coi là là ; rằng, về căn bản, mọi sự vật đều có cấu tạo từ vật chất và mọi hiện tượng đều là kết quả của các tương tác vật chất.

Cô viết vô cùng chăm chú, anh cũng nhìn cô không rời mắt.

Còn một nguyên nhân khác nữa mà anh không muốn viết là vì làm người không thể tham lam, điều anh muốn nhất đã có được, lại còn đang ở ngay trước mắt nên không thể yêu cầu nhiều hơn.

Lư hương bên cạnh có hơi nóng nên lúc Thời Noãn viết xong đã có một lớp mồ hôi mỏng trên mặt.

Lục Chi Hằng rút một tờ khăn trong túi xách, đợi cô đi lại rồi lau cho cô, "Muốn về chưa?"

"Không được, sau khi cầu nguyện xong chúng ta còn phải đi quyên tiền nhang đèn nữa." Thời Noãn cười cười, "Xem ra anh chưa bao giờ tới chùa nhỉ."

Cô dẫn anh tới thùng công đức trước cửa chùa, bỏ tờ một trăm tệ vào.

Sau khi chắp tay cầu nguyện xong Thời Noãn chủ động nắm tay Lục Chi Hằng đi về thì lại nghe anh nói: "Đợi anh một chút."

Lục Chi Hằng lấy ví tiền ra, lấy ra một xấp tiền dày. Anh không thèm đếm mà bỏ thẳng vào thùng.

Thời Noãn ngạc nhiên, tưởng là anh hiểu nhầm nên nhỏ giọng cản anh lại, "Em đã bỏ tiền rồi, anh không cần bỏ tiếp đâu. Mấy chuyện này quan trọng là tấm lòng, không cần nhiều như vậy đâu ạ."

"Không sao." Lục Chi Hằng cười, vẫn bỏ tiền vào.

Hành động hào phóng này của Lục Chi Hằng khiến nhiều du khách chú ý. Lúc này dù Thời Noãn có đeo khẩu trang nhưng vẫn sợ bị nhận ra, cô vội vàng kéo tay anh rời đi.

Đến một chỗ ít người, Thời Noãn nhớ ra vừa rồi anh không viết điều gì, tò mò hỏi, "Không phải anh không tin những điều này sao ạ? Vừa rồi sao anh lại quyên tiền?"

"Không phải em tin sao?" Bên môi Lục Chi Hằng hiện lên ý cười, "Anh muốn quyên nhiều hơn để Bồ Tát có thể nghe được tâm nguyện của em."

Thời Noãn vô cùng cảm động, đan chặt tay anh.

Lục Chi Hằng lại hỏi, "Có thể cho anh biết em ước gì không?"

Thời Noãn thẳng thắn: "Hiếm khi có dịp nên em đã ước thật nhiều, không biết Bồ Tát có chê em là tham hay không."

"Em mong rằng người thân, bạn bè và anh đều được khỏe mạnh. Mong rằng chúng ta được mãi mãi ở bên nhau, và hy vọng rằng công việc của anh được thuận lợi. Quan trọng nhất là..."

Cô ngước đôi mắt thuần khiết lên nhìn anh, "Em mong rằng mỗi ngày sau này của anh đều hạnh phúc. Bởi vì trước đây có đôi lúc nhìn thấy anh, em luôn cảm thấy rằng...dường như trong lòng anh có phiền muộn, không được vui vẻ mấy."

Có đôi lúc anh không bộc lộ rõ những cô vẫn thấy được những nét u ám từ trong đôi mắt của anh.

Trước đây Thời Noãn không hiểu vì sao một người đàn ông tiền tài, địa vị, ngoại hình đều có như anh lại không hạnh phúc.

Bây giờ cô cũng chưa rõ nhưng cũng không quan trọng, cô chỉ mong sau này mỗi ngày anh đều được vui vẻ.

Lục Chi Hằng ngạc nhiên khi nghe như vậy. Anh nghĩ đến chuyện của nhiều năm về trước.

Lần đó anh tốt bụng đột xuất, đưa một cô nhóc bị thương đi bệnh viện.

Lúc muốn rời đi thì cô nhóc ấy níu tay áo của anh, bối rối, "Anh ơi, có phải anh không vui phải không ạ?"

Anh đã không đến gặp bác sĩ tâm lý một thời gian dài nên tất cả mọi người đều tưởng rằng anh đã khỏi bệnh.

Anh hơi kinh ngạc, cười hỏi, "Sao em biết?"

"Vì lúc em buồn mà không muốn người khác biết cũng giống như anh bây giờ vậy ạ."

Cô nói xong rồi lấy một viên kẹo từ trong túi, vẫy tay kêu anh cúi đầu xuống.

Cô lột vỏ kẹo rồi đút cho anh, cười, "Lúc buồn bực ăn ngọt em sẽ trở nên vui vẻ. Anh cũng được ăn đồ ngọt rồi, không phải khó chịu nữa."

Dù là quá khứ hay hiện tại, cô đều có thể nắm bắt rõ được tâm trạng của anh.

Lục Chi Hằng đột nhiên cảm thấy, có lẽ trên đời này cũng có Thần, có Phật, cũng tồn tại cả nhân quả.

Anh vô tình làm ra chuyện tốt, ai ngờ vì một chút lòng tốt này mà được ông trời ban ơn.

Thời Noãn thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, màu mắt tối lại, dường như đang suy nghĩ về chuyện gì đó. Cô tò mò hỏi, "Anh đang nghĩ gì vậy ạ?"

Lục Chi Hằng hoàn hồn, đôi mày giãn ra, mắt đầy ý cười nhìn cười, "Thật ra điều ước cuối cùng đơn giản lắm, chỉ cần có Noãn Noãn là có thể thực hiện được rồi. Nhưng mà phải xem em có chịu hay không."

"Tất nhiên là chịu rồi." Thời Noãn cười rồi lại tỏ vẻ nghi hoặc, "Nhưng mà anh muốn em giúp như thế nào ạ?"

Lục Chi Hằng nhếch môi, "Chẳng hạn như em cùng anh làm chuyện sáng nay thì anh sẽ rất vui. Nếu như..."

Anh dừng một chút, ý cười trong mắt thêm đậm, ghé xuống tai cô thấp giọng nói, "Nếu như em bằng lòng thì anh càng thêm vui."

Thời Noãn ngoan ngoãn vểnh tai lên nghe, không ngờ anh lại trêu chọc cô với những lời xấu hổ như vậy.

Cô vô cùng xấu hổ, tức giận trừng anh, "Chúng ta vừa mới thắp nhang cho Bồ Tát, chưa xuống núi nữa mà anh, anh, anh...Sao anh có thể nói những lời như vậy ở nơi linh thiêng chứ."

Lục Chi Hằng cong môi, giả vờ nghiêm túc, "Thực sắc tính dã là chuyện lớn của đời người, đây là đạo lý từ xưa tới nay. Bồ Tát mang lòng từ bi, chắc chắn có thể hiểu được mà."

"Cái gì mà đạo lý từ xưa tới nay chứ, anh đừng có xuyên tạc như vậy." Thời Noãn không thèm để ý đến anh.

Rõ ràng là một người trông lạnh lùng, cấm dục, sao bây giờ lại thành như thế. Thừa biết là cô da mặt mỏng mà còn thích trêu cô.

Đợi đến lúc xuống núi thì đã là giữa trưa. Lục Chi Hằng đưa cô đến đoàn phim rồi quay về công ty.

Gặp nhau không được bao lâu lại phải tách ra, Thời Noãn có chút không nỡ, khẽ thở dài, "Đợi khi nào em được nghỉ sẽ đến công ty tìm anh. Lần nào anh cũng lái xe qua đây, vất vả quá ạ."

Nhưng một lúc sau cô lại đắn đo, "Nhưng mà em đến công ty anh thì có phiền lắm không ạ?"

"Có gì mà phiền." Lục Chi Hằng véo nhẹ mặt cô, trong mắt tràn đầy yêu thương, "Anh cầu còn không được."

Buổi quay bắt đầu lúc ba giờ chiều, Thời Noãn đến đoàn làm phim sớm một tiếng để thay trang phục, trang điểm.

"Xong rồi chị Noãn Noãn." Thợ trang điểm đậy nắp son lại rồi đưa gương cho cô, "Chị xem thử xem có chỗ nào không ổn không?"

Thời Noãn nhận lấy gương soi một chút, nói: "Đẹp lắm ạ, mọi người vất vả rồi."

Lúc này có người mở cửa đi vào, Thời Noãn tưởng là Thiến Thiến, không ngờ lại là Thẩm Luật Thông.

Cô ngạc nhiên, "Anh tìm tôi có việc gì sao?"

"Ừ." Thẩm Luật Thông gật đầu, "Có chuyện tôi muốn nói riêng với em."

Ý tứ đã rõ ràng như vậy, mấy người thợ trang điểm lập tức thu dọn đồ đạc, "Bọn em đi trước nhé anh Thông, chị Noãn Noãn."

Sau khi họ đi, Thẩm Luật Thông nhíu mày lại, ánh mắt nặng nề nhìn cô, hỏi thẳng, "Em hẹn hò với Lục Chi Hằng sao?"

Thời Noãn không nghĩ rằng Thẩm Luật Thông biết chuyện này.

Nhưng chợt nghĩ lại, tối hôm qua Lục Chi Hằng đến KTV tìm cô, còn mang cô đang chếch choáng say đi về, tất cả những người có mặt ở đó hẳn đều nhìn ra được quan hệ của bọn cô.

Nhưng mà vẫn có hơi kỳ lạ, nếu như chỉ là bạn bè bình thường tò mò chút thì vì sao anh ta lại nhăn nhó, nghiêm túc hỏi cô như vậy.

"Đúng là tôi đang hẹn hò với anh ấy." Thời Noãn thừa nhận, hai tay đan vào nhau, mỉm cười, "Nhưng mà tôi chưa muốn công khai nên phiền anh hãy giữ kín bí mật này giúp tôi nhé."

Hai người họ chỉ mới chính thức quen nhau, nếu bây giờ công khai thì chắc rằng sẽ có ích rất nhiều với con đường sự nghiệp của cô. Dù sao thì một khi tin tức hẹn hò với Lục Chi Hằng bị tung ra, độ nổi tiếng của cô sẽ tăng vọt lên.

Nhưng Thời Noãn không muốn thế.

Một là do không cần thiết phải như vậy. Bây giờ cô đang quay phim, có hợp đồng quảng cáo, tuy không hot nhưng như vậy cô cũng đã thỏa mãn.

Hai là cô không muốn mang lại phiền phức cho Lục Chi Hằng. Nếu tin tức bị tung ra thì số chó săn theo chân anh nhiều hơn.

Thẩm Luật Thông vẫn khó chịu, không trả lời cô.

Thời Noãn cảm thấy ngạc nhiên, yêu cầu này của cô không hề quá đáng.

Một lúc sau anh ta lên tiếng, ánh mắt dán chặt lên người cô, "Noãn Noãn, anh thích em."

Thời Noãn giật mình, mở to mắt.

Câu trước hỏi cô có phải có bạn trai không, câu sau lại tỏ tình với cô, sao mà quái lạ vậy?

Thời Noãn lúng túng, "Hôm nay không phải Cá tháng tư, anh đừng có đùa tôi như vậy."

"Anh nói thật." Mắt Thẩm Luật Thông sáng rực, "Mặc dù thường ngày anh hay đùa cợt nhưng việc này không thể nói đùa được."

Thời Noãn ù ù cạc cạc, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, đành phải kiên nhẫn nói lại với anh ta, "Không phải tôi vừa mới nói cho anh biết rồi sao, tôi đã có bạn trai rồi!"

"Em thấy đàn ông như Lục Chi Hằng thích hợp để hẹn hò sao?" Thẩm Luật Thông hỏi ngược lại.

Thời Noãn cảnh giác hỏi, "Anh có ý gì?"

Thẩm Luật Thông tức giận lại gần cô, gằn từng chữ, "Anh ta có quyền có thế, đẹp trai, chỉ cần vẫy tay một cái thì có vô số sao nữ hạng A tình nguyện bò lên giường anh ta. Noãn Noãn, em nghĩ mình có thể quản lí được kiểu đàn ông này sao?"

"Anh ấy không như anh nói..." Thời Noãn vội vàng giải thích như bị anh ta nói tiếp.

"Đàn ông đều như thế. Không phải anh chê em nhưng để bước được Lục gia thì rất khó. Khoảng cách địa vị còn đó, người nhà anh ta sẽ không chấp nhận có con dâu là diễn viên."

"Hay là ví dụ như em có thể bước chân vào thì đã sao, nhiều người khác chen chân muốn gả cho nhà quyền thế, kết quả thì thế nào? Chẳng những không được gì mà còn thương tích đầy mình."

Thẩm Luật Thông rủ mắt nhìn cô, nói chậm lại, "Tính em đơn thuần, không giống những người khác chà đạp lẫn nhau trong cái giới này. Anh có lòng mới nhắc nhở em."

Anh ta tiếp tục khuyên nhủ, ra vẻ thay cô suy nghĩ, "Em nghiêm túc với anh ta như vậy, lỡ như anh ta chỉ muốn chơi đùa với em thì sao?"

Thời Noãn lập tức phản đối, "Không thể nào, anh đừng có đoán bừa, tôi rất hiểu Lục Chi Hằng."

"Em đừng ngốc như thế." Thẩm Luật Thông nắm tay cổ, "Em hẹn hò với anh ta sẽ không có kết quả tốt đâu."

Thời Noãn hất tay ra, hít thở thật sâu, tức giận, "Chuyện của tôi và anh ấy có thế nào đi nữa cũng không liên quan tới anh, anh không cần phải nói những lời này với tôi."

Cô đứng dậy, cầm lấy điện thoại, "Sau này chúng ta không có quan hệ gì với nhau nữa!"

Thẩm Luật Thông nhìn bóng lưng đang vội vàng rời đi của cô, môi nở nụ cười trào phúng.

Tình huống này sao mà quen đến vậy...

Năm đó, anh ta cũng nói với Tống Như như vậy, thậm chí còn van xin---

"Em đừng đi với tên phú nhị đại kia, kiểu người như vậy không bao giờ đối xử thật tình với em đâu. Em cố chịu đựng một lúc nữa thôi, anh có tiền rồi sẽ cho em một cuộc sống tốt mà."

Nhưng Tống Như không hề nghe lời anh ta, thu dọn hết đồ đạc, không thèm nhớ đến tình cảm tám năm giữa bọn họ, không hề do dự mà kéo vali rời đi.

Thẩm Luật Thông còn nhớ những câu nói vô cùng tuyệt tình của cô ta---

"Dù cho anh ấy không thật lòng với tôi chăng nữa thì ít nhất lúc này có thể cho tôi ăn sung mặc sướng, còn hơn là cực khổ ở với anh."

"Bây giờ tôi còn trẻ, không muốn phí hoài thời gian với anh trong căn phòng thuê này. Tôi cũng đã đổi số điện thoại rồi, sau này đừng liên lạc với tôi nữa."

Sau này, anh ta phất lên.

Sự nghiệp càng ngày càng đi lên, hát đại vài bài trong mấy cái hoạt động cũng đã kiếm được mấy chục vạn. Còn chồng của Tống Như thì bài bạc rượu chè, nhiều lần ngoại tình.

Có lần tụ tập, anh ta đụng mặt Tống Như. Vẻ mặt cô ta trông tiều tụy, vừa nhìn là biết cuộc sống của phu nhân nhà giàu không được như ý muốn.

Không biết nên nói cô ta ngốc hay ngây thơ mà lại tìm tới anh ta, hai mắt đẫm lệ cầu xin, "Luật Thông, anh hãy tha thứ cho em. Chúng ta quay lại có được không?"

Tha thứ? Sao mà được chứ.

Ý nghĩ muốn trả thù xuất hiện, lấy tay lau nước mắt cho cô ta, dịu dàng mà đầy vẻ thương xót, "Như Như, em cũng biết anh là người của công chúng, sao có thể dây dưa không rõ với phụ nữ đã có chồng chứ."

Anh ta khẽ thở dài, "Nếu như em vì anh mà ly hôn thì có lẽ chúng ta còn có cơ hội."

Chỉ cần hứa một câu như vậy đã khiến cho Tống Như dấy lên hi vọng, mơ mộng hão huyền.

Dẫu cho có tay trắng cô ta cũng muốn ly hôn sau đó mang theo giấy chứng nhận đi thuê phòng cùng anh ta.

Không lâu sau, cô ta mong đợi nói, "Luật Thông, bây giờ em đã được tự do rồi, rốt cuộc chúng ta cũng có thể ở bên nhau."

Anh ta từ từ mặc quần áo, nhìn cô ta từ trên cao, cười châm chọc, "Ở bên nhau? Cô thấy có khả năng sao? Tôi bây giờ có tiền có tiếng, sao mà còn thèm khát người đàn bà trước đó đã đá tôi, lại còn ly hôn rồi nữa?"

Tống Như bàng hoàng nhìn anh ta, "Là anh nói, anh nói chỉ cần em ly hôn thì chúng ta quen nhau!"

Anh ta lại cười, "Cô đã trưởng thành rồi, dùng cái đầu mà suy nghĩ đi. Một câu nói suông vậy thì cần giữ lời sao?"

"Nhưng mà cô cũng không lỗ gì, lúc nãy ở trên giường cũng đã được hầu hạ cho sướng rồi. Có phải tôi lợi hại hơn chồng trước của cô nhiều không?"

Tống Như bất động ngồi trên giường, nước mắt tuôn dài.

Thẩm Luật Thông tận hưởng vẻ mặt tiếc nuối không thôi về bọn họ lúc xưa rồi không chút lưu tình bỏ cô ta lại phía sau.

Quen nhau tám năm, dù có chia tay anh ta vẫn còn một chút tình cảm với Tống Như, nhưng thứ tình cảm nhỏ bé ấy không đủ để phá đi hận ý trong lòng.

Ngay lúc cô ta cất bước ra đi, anh ta đã thề trong lòng rằng nhất định sẽ khiến cho cô ta nếm trải mùi vị hối hận.

Trợ lý đẩy cửa vào, nhìn xung quanh, cười nói: "Anh Thông, sao bây giờ còn ngồi ở đây ạ? Em tìm anh nãy giờ."

Thẩm Luật Thông nắm chặt tay rồi buông ra, nét lạnh lùng trên mặt đã biến mất, giọng nói bình thường trở lại, "Có việc gì sao?"

Trợ lý gãi đầu, "Đạo diễn Lâm cho gọi anh, chắc là bàn về kịch bản ạ."

"Được, tôi biết rồi." Thẩm Luật Thông gật đầu, đi ra ngoài.

Không phải vội, anh ta đã muốn thì dù cho phải dùng cách gì đi chăng nữa anh ta cũng làm.