Hai tay Lục Chi Hằng đặt trên lưng Thời Noãn. Môi anh dán bên tai cô hỏi lại lần nữa, suýt chút nữa là cắn phải vành tai ấy.
"Noãn Noãn, em nói thử xem? Em nghĩ anh muốn làm gì?"
Ý tứ vô cùng rõ ràng.
Nếu như tối hôm qua là Thời Noãn say rượu nên nghe không hiểu thì bây giờ không thể nào không hiểu được.
Tai cô nóng rực, mặt lập tức đỏ lên. Nhưng không phải vì câu nói của Lục Chi Hằng mà là do một nơi nào đó của anh dán vào người cô đang dần dần...cứng lên!
Dù trước đây Thời Noãn chưa từng hẹn hò nhưng cũng không phải hoàn toàn cô lập với thế giới bên ngoài nên trong chuyện này cũng có hiểu biết đôi chút.
"Lục Chi Hằng, anh, anh anh..." Cô khẩn trương, lắp bắp từ "Anh" hoài mà không nói được gì.
Nhưng dù có nói gì đi chăng nữa thì cũng vô cùng ngượng!
"Noãn Noãn." Lục Chi Hằng dịu dàng nâng cằm cô, hơi cong môi, chậm rãi hỏi, "Không phải tối qua em nói muốn làm chuyện xấu sao?"
"Đó, đó là do em uống say nên ăn nói hồ đồ, không thể coi là thật được." Thời Noãn đỏ hết cả mặt, giọng nói mềm mại thanh minh không có một chút xíu uy hiếp nào.
"Nhưng anh lại xem là thật." Lục Chi Hằng mấp máy môi dưới, nói thẳng, "Noãn Noãn, chẳng lẽ em không cảm thấy...anh có cảm giác đối với em sao?"
Chỗ đó gần người cô như vậy, sao mà không cảm nhận được!
"Em..." Thời Noãn vòng tay lại, trái tim nhỏ bé đang đập kịch liệt như muốn nhảy ra ngoài.
Cô sợ hãi nhắm hai mắt, không thấy được sự gan dạ lúc say rượu làm loạn tối qua.
"Lục Chi Hằng, anh đừng gạt em." Giọng cô run run, mặt ửng hồng, "Anh, anh, đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường vào mỗi buổi sáng của đàn ông thôi."
Lục Chi Hằng không nghĩ cô lại nói vậy. Anh cười cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, "Ừ, Noãn Noãn nhà mình hiểu biết sâu rộng."
Thời Noãn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay anh cách một lớp vải mỏng, hai gò má càng thêm đỏ, "Hồi cấp ba giáo viên môn Sinh có dạy cho em."
Lục Chi Hằng bật cười, "Hóa ra Noãn Noãn của anh là trò ngoan, chăm chú nghe giảng quá ta."
Sau khi khen xong, anh tỏ vẻ ham học hỏi, hỏi thêm, "Vậy giáo viên Sinh có dạy cho em cái gì nữa không? Nói cho anh nghe đi, anh cũng muốn biết."
Sáng sớm ai thèm đi nói mấy chuyện này với anh chứ?!
Thời Noãn không chịu nói. Tay anh trượt xuống eo cô bóp nhẹ mấy cái.
Không đau một chút nào nhưng đây lại là một trong những nơi nhạy cảm nhất trên người cô.
Cả người Thời Noãn run lên, cảm giác tê dại khó tả lan ra toàn thân.
"Lục Chi Hằng, anh đừng nghịch nữa." Cô đẩy anh ra nhưng lại bị anh khiến cho cả người mềm nhũn không có sức, cuối cùng lại thành ra vẻ muốn mà còn giả bộ từ chối.
Lục Chi Hằng yêu chết cái vẻ mặt nũng nịu nhát gan này của cô. Hình như anh đã tìm thấy được niềm vui từ việc trêu chọc cô bạn gái nhỏ, "Anh vô cùng nghiêm túc xin được chỉ bảo, chẳng lẽ Noãn Noãn không chịu nói cho anh biết sao?"
Loại chuyện xấu hổ như vậy sao cô có thể nói ra được chứ?
Hơi thở Thời Noãn trở nên rối loạn, "Chẳng lẽ lúc anh đi học không có học qua sao?"
"Có chứ." Lục Chi Hằng áp vào má cô, vòm ngực rung lên vì cười, "Nhưng lúc đó anh không nghe giảng, bây giờ lại muốn nghiêm túc học tập nên mong Noãn Noãn có thể dạy cho anh."
Đây là một lý do hết sức vô lý khiến Thời Noãn không thể nào tin cho được. Nhưng cô không chịu nói thì tay anh lại bắt đầu dạo chơi, khiêu khích thần kinh cô.
Đúng là hay thật. Sống hơn hai mươi năm rồi mà bản thân Thời Noãn cũng không rõ được những nơi nhạy cảm của mình, vậy mà anh lại có thể dễ dàng tìm ra.
Cô khẽ rên, buộc lòng phải cứng rắn nói ra, "Giáo viên nói, đàn ông vào buổi sáng, chỗ đó...sẽ cứng lên. Đây là chuyện rất, rất bình thường..."
Mặt cô ngày càng đỏ, giọng cũng nhỏ lại như tiếng muỗi kêu, "Đây chỉ là hiện tượng đầy máu, không có vấn đề gì. Cùng lắm thì qua mấy phút sẽ hết thôi ạ."
"Còn có gì nữa không?" Anh không chịu buông tha, cười hỏi.
"Phần còn lại em không nhớ rõ." Cô cắn môi, đáng thương trả lời, muốn anh tha cho cô.
Cứ tiếp tục thì cô không chịu được nữa.
Thật ra thì không phải không thể dâng mình cho anh. Cô thích anh, anh cũng thích cô, loại chuyện giữa hai người trưởng thành mà đôi bên còn tình nguyện là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng mà có ai mới sáng sớm đã làm vậy? Cô nghĩ rằng lần đầu tiên sẽ xảy ra vào một buổi tối lãng mạn cơ.
Tia nắng len qua màn cửa chiếu vào phòng. Cô vội vàng cầu xin, "Lục Chi Hằng, không còn sớm nữa, chúng ta dậy thôi."
Hàng mi dày tựa cánh quạt khẽ run, ánh mắt mờ mịt trông vô cùng đáng thương.
Anh có thể tha cho cô nhưng anh lại không làm thế bởi vốn dĩ anh chẳng phải là người tốt.
Lục Chi Hằng thả lỏng vòng ôm, cục đá trong lòng Thời Noãn cũng rơi xuống. Nhưng lúc cô vừa định ngồi dậy thì nghe anh nói, "Noãn Noãn, giáo viên Sinh học của em dạy sai một chỗ rồi."
"Sai chỗ nào ạ?" Thời Noãn không hiểu nhìn anh.
Giọng Lục Chi Hằng khàn khàn quyến rũ, "Bình thường không có vấn đề gì là do không có người trong lòng ở bên cạnh. Nhưng hôm nay thì không giống vậy. Vì ngủ chung với em mà chỗ này của anh cứng tới nỗi vô cùng khó chịu."
"Noãn Noãn, em có chịu giúp anh một chút để anh hết khó chịu không?"
Anh từ từ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô xuống nơi đó.
Sau đó anh thả lỏng tay mình, nhìn thẳng vào mắt cô như muốn nói quyền chủ động lẫn quyền lựa chọn đều ở cô.
Có hơi cứng, có chút nóng, sao lại lớn như vậy...
Thời Noãn sợ hãi rụt tay về. Nhưng khi thấy anh cau mày, vẻ mặt chịu đựng đau khổ lại không đành lòng.
Giúp anh một chút cũng không sao, nhưng mà...
"Em, em không biết làm như thế nào ạ." Thời Noãn hé môi, giọng nói yếu ớt. Tay cô vẫn không cử động.
Lục Chi Hằng cười nhẹ, "Giáo viên Sinh không dạy cho các em sao? Anh còn tưởng Noãn Noãn của anh cái gì cũng biết."
Thời Noãn: "!!" Sao mà giáo viên có thể dạy chuyện này được?
Cô xấu hổ cúi đầu. Anh đúng là không biết quý trọng lòng tốt. Cô vất vả loại bỏ chướng ngại trong lòng để giúp anh, vậy mà anh còn kiếm cớ trêu cô!
Sao có thể quá đáng như vậy chứ?
Càng nghĩ càng giận, Thời Noãn muốn rút tay về nhưng anh lập tức nắm chặt bàn tay trắng nõn của cô, lực cũng mạnh hơn.
Cô cúi đầu nên không thấy vẻ mặt của Lục Chi Hằng lúc này, chỉ nghe thấy anh trầm giọng cười vui vẻ---
"Giáo viên không dạy thì anh sẽ dạy em. Noãn Noãn, gọi một tiếng thầy Lục xem nào."
Thời Noãn không nghĩ rằng sẽ phải vượt qua ngày đầu tiên của năm mới như thế này.
Phải làm loại chuyện khiến người ta mặt đỏ tim run trên giường lớn ở khách sạn.
Đúng là một người thầy tốt, hướng dẫn cho cô từng bước một, khéo léo dẫn dắt tay cô.
Đôi lúc anh còn thở dốc, cười trêu cô---
"Noãn Noãn, nhanh một chút."
"Đúng rồi, như vậy đó. Đừng sợ, anh và nó đều thích em."
...
Da mặt Thời Noãn rất mỏng, nghe anh nói vậy càng xấu hổ thêm. Cô cúi thấp đầu, chỉ muốn tìm một cái lỗ rồi chui xuống.
Vì lúc trước Thời Noãn không có kinh nghiệm nên không biết mình làm có tốt hay không. Giữa lúc đó cô đánh bạo nhìn trộm vẻ mặt Lục Chi Hằng.
Cô chưa từng thấy anh như thế này.
Mắt anh lúc này tối đi, môi mỏng mím chặt đến nỗi hàm bạnh ra, ánh mắt mơ màng, nét mặt vô cùng thích thú.
Hưởng thụ cảm giác vui sướng do cô mang lại chắc là rất thích.
Vừa nghĩ rằng hẳn anh đang rất thoải mái, trong lòng Thời Noãn có cảm giác đạt được thành tựu.
Trước đây cô cũng từng xem qua phim xuất xứ từ Nhật Bản(*). Ở ký túc xá nữ, chuyện nam nữ luôn là đề tài phổ biến.
(*): phim con hêu mà tác giả nói vậy cho sang tý =))
Có lần Tống Vi Vi thủ sẵn khoai tây chiên, mang đầy tinh thần học tập kéo cô lại ngồi trước máy tính xem nguồn tài nguyên mà cô ấy đã trăm nghìn cay đắng mới tìm được.
Lúc đầu ôm hôn còn đỡ, tới khúc sau thì cô thấy khó chịu.
Bởi vì theo kịch bản, biểu cảm nam diễn viên trong phim trở nên vô cùng dữ tợn, rất bỉ ổi khiến cô vô cùng buồn nôn.
Nhưng Lục Chi Hằng không giống vậy.
Dù có làm chuyện này trông anh vẫn hấp dẫn, không khiến cô có cảm giác như mọi khi.
Cuối cùng Lục Chi Hằng nhắm mắt lại, thở dài một tiếng thỏa mãn.
"Vậy...Xong, xong rồi ạ?" Thời Noãn hỏi, không biết nên lau cái thứ dính dính ở trên tay vào đâu.
"Ừ." Giọng Lục Chi Hằng khàn đục, hơi thở cũng dần ổn định.
Anh rút khăn giấy cẩn thận lau sạch sẽ tay cô rồi lại ôm lấy cô, hôn liên tục lên khuôn mặt mềm mại, "Noãn Noãn của anh đúng là bảo bối."
Chỉ dùng một tay thôi cũng có thể khiến anh vô cùng sảng khoái.
Thời Noãn lại để Lục Chi Hằng ôm ngủ một lúc, không ai nói chuyện, cứ nằm yên như vậy.
Khoảng nửa tiếng sau Thời Noãn lên tiếng trước, "Sáng nay em không quay phim, chùng ta ra ngoài chơi đi ạ. Hôm nay là tết, chúng ta không thể nằm ngủ tới trưa được."
Lục Chi Hằng không trả lời. Những khoảnh khắc này đây đối với anh vô cùng tươi đẹp, dù có nằm trên giường ôm cô bao lâu đi nữa cũng không thấy chán.
Với lại còn có thể thử làm nhiều chuyện khác.
Mặc dù lúc này cô không đồng ý nhưng mà mặt dày lâu ngày có lẽ cô sẽ mềm lòng với cô.
Thời Noãn không biết Lục Chi Hằng đang suy nghĩ những chuyện không phù hợp với lứa tuổi thiếu nhi nên đề nghị: "Chúng ta đi chùa cầu an đi ạ. Không xa đoàn phim lắm, khoảng nửa tiếng lái xe thôi ạ."
Cô ngồi dậy, lắc lắc tay anh, cười sáng lạn, "Chúng ta đi thôi! Ngày đầu tiên đi chùa thắp nhan ý nghĩa lắm đó ạ."
Ý nghĩa sao? Lục Chi Hằng không nghĩ vậy. Đi chùa một trăm lần cũng không bằng một lần ngủ với cô, nhưng cô lại muốn đi, anh thì mong cô được vui vẻ.
"Được, chúng ta đi thôi." Anh cười, đứng dậy thay đồ.