Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh

Chương 20




Làm luận văn tốt nghiệp xong còn khoảng một tháng nữa là được chính thức tốt nghiệp, tất cả mọi người đều bung xõa.

Chụp kỉ yếu, liên hoan, hai giờ khuya đứng dưới ký túc xá tỏ tình, điên cuồng lưu giữ kỉ niệm trước khi bỏ lỡ thanh xuân.

Tống Vi Vi đậu phỏng vấn vào ngân hàng, cô ấy dọn khỏi nhà Thời Noãn, vào ở ký túc xá nhân viên công ty đã sắp xếp cho để tiện cho việc đi làm sau này.

Thời Noãn thu dọn hành lý giúp cô ấy, qua một hồi cuối cùng hai người cũng thu dọn xong mọi thứ, nằm phịch trên giường như cá ướp muối.

"Noãn Noãn, lớp trưởng tổ chức liên hoan trước khi tốt nghiệp vào tối mai, cậu đi không?" Tống Vi Vi ngửa mặt nhìn điện thoại, hỏi cô.

"Tớ không biết trước được, phải hỏi qua người đại diện xem có lịch trình gì không."

Thời Noãn bật điện thoại, nhóm lớp "Lớp tương thân tương ái" nhắn cả trăm tin.

Lớp trưởng đang thống kê số lượng người cho tối mai.

Cậu ta là người tình cảm nên đang thuyết phục mọi người ngày mai có thể tranh thủ đến đầy đủ, dù sao đây cũng có thể là lần cuối cùng lớp họ tụ tập đông đủ.

Mọi người trả lời sôi nổi.

"Đi, nhất định phải đi!"

"Nhất định phải nể mặt lớp trưởng bọn mình chứ, đi suốt đêm luôn."

"Hehe, có thể mang theo người yêu không?"

Lớp trưởng thống kê xong, thấy chỉ có một mình Thời Noãn chưa trả lời nên nhắn riêng cho cô ---

[Đại minh tinh, người đẹp Noãn Noãn có ở đây không, buổi tụ hợp ngày mai cậu có đến không?]

Thời Noãn: [Bây giờ tớ chưa biết, nửa tiếng sau chắc chắn sẽ trả lời cậu nhé~]

Chu Á Bác: [Được, ôm quyền.jpg]

Chu Á Bác: [Báo trước, cậu mà tới là có chuyện vui đó.]

Sau đó Thời Noãn hỏi cậu ta chuyện vui là gì nhưng Chu Á Bác vẫn không chịu nói, chỉ nói cậu tới thì sẽ biết.

Thời Noãn nghĩ là chuyện vui mà cậu ấy nói là dành cho tất cả mọi người nên cũng không để trong lòng.

Nhưng đợi lúc cô đến rồi thì mới phát hiện chuyện không phải như vậy.

Thời Noãn hỏi Ngô Lệ, biết được ngày đó không có lịch trình gì nên tham gia tụ hợp với lớp lần cuối.

Lớp trưởng Chu Á Bác thuê một phòng ở gần trường học, khá lớn, để chứa hơn ba mươi người thì dư sức.

Mặc dù Thời Noãn đến trước năm phút nhưng lúc đến cũng coi như là muộn lắm rồi.

Mọi người ngồi vào bàn tròn, cắn hạt dưa, uống bia kể chuyện xẩu hổ trước kia, cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt.

Quan hệ giữa Chu Á Bác và Thời Noãn không tệ, thấy cô đến liền đứng dậy đón cô, "Noãn Noãn, cuối cùng cậu cũng tới. Hử? Vi Vi đâu rồi, không phải cô ấy cũng đi sao?"

Thời Noãn nhỏ giọng nói: "Cô ấy đột nhiên không thoải mái trong người, kêu tớ nhắn lại cho cậu là tới không được."

Một tháng con gái đều có vài ngày như vậy, Chu Á Bác gật đầu, lúc nhìn Thời Noãn như giành công mà nói, "Noãn Noãn, tớ vô cùng quan tâm cậu, đem chỗ đẹp nhất để lại cho cậu nè!"

Thời Noãn không hiểu chuyện gì, chỉ thấy cậu ta dẫn cô......lại kế bên Lục Chi Hằng?

Sao Lục Chi Hằng lại đến đây?! Không phải là lớp tụ tập với nhau sao? Sao mấy thầy cô khác không có mà chỉ có mình anh?

Một loạt câu hỏi cộng thêm dấu chấm than hiện lên trên đầu Thời Noãn.

Có lẽ cô để lộ quá rõ vẻ mặt khiếp sợ của mình nên Chu Á Bác giải thích cho cô, "Thầy Lục, nam thần số một của trường chúng ta, tớ phải mời ba lần bốn lượt thầy ấy mới chịu tới, vừa rồi con gái lớp mình thấy thầy ấy là sướng đến phát điên đó!"

"Noãn Noãn, tớ nhớ lúc trước biểu hiện của cậu trong lớp thầy Lục vô cùng tích cực, cực kì chăm chú, thế nào? Vui không, vui không?"

Bạn học khác ngồi kế bên ồn ào nói, "Lớp trưởng, cậu làm việc không có công tư phân minh gì hết, thiên vị hoa khôi lớp mình quá nha!"

Thời Noãn: "...."

Ừ, cô vui tới sắp khóc rồi đây.

Bởi vì lớp trưởng đã nói rằng cố tình chừa lại chỗ này cho cô, Thời Noãn cũng không thể không biết tốt xấu mà nói rằng mình không muốn ngồi chung với Lục Chi Hằng.

Chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống.

Đã ngồi kế bên thì không thể nào không nói với nhau một câu.

Thời Noãn cười cười, ưỡn thẳng lưng đến mức cứng đờ, chào anh một câu hết sức quy củ, "Thầy Lục, chào buổi tối."

Lục Chi Hằng nhìn cô, giọng nói bình thản, "Chào buổi tối."

Chào hỏi xong, cũng không nói thêm gì nữa...

Thời Noãn đứng lên, bóc lấy một nắm đậu phộng trong dĩa trái cây, định dùng việc lột vỏ che giấu tình huống ngượng ngùng này.

Nhưng ăn nhiều đậu thì dễ khát nước, cô cầm lấy một chai nước khoáng, vặn tới nỗi tay đỏ hết lên mà vẫn không mở ra được.

Chắc chắn là chai nước này xuất hiện để làm cô tức giận, Thời Noãn từ bỏ, đặt nó lại chỗ cũ.

Cô vừa đặt xuống, một giây sau người ngồi kế bên đã đưa tay ra cầm lấy chai nước cô vặn hoài không được kia, nhẹ nhàng vặn nắp, im lặng đưa cho cô.

Thời Noãn thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: "Cảm ơn thầy Lục ạ."

Lục Chi Hằng rũ mắt, không tỏ vẻ gì, "Đừng khách sáo."

Kế bên cô còn một chỗ trống, Thời Noãn tưởng không ai ngồi, cuối cùng lúc chính thức khai tiệc thì có một bạn nam ngồi xuống.

Thời Noãn biết bạn học này, tên là Giang Niệm, nhà mở công ty, rất giàu, thành tích xuất sắc, cũng coi như đang cố gắng trở thành phú nhị đại.

Vốn dĩ cô biết cậu ta là vì năm thứ hai đại học, cậu ta theo đuổi cô! Tặng hoa, socola, bánh ngọt, khiến cho cả nửa khoa bọn cô đều biết cậu ta!

Thời Noãn suy nghĩ về tình huống lúc này, bên trái là người cô chủ động tỏ tình như bị cự tuyệt - Lục Chi Hằng, bên phải lại là Giang Niệm, người tỏ tình với cô.

Không thể xẩu hổ hơn nữa, Thời Noãn tuy mỉm cười nhưng trong lòng vô cùng mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn cầm đũa đâm Chu Á Bác, người đã sắp xếp chỗ này!

"Noãn Noãn," Giang Niệm thân thiệt gọi cô, "Lâu rồi không gặp cậu."

Thời Noãn nhìn cậu ta, khó hiểu hỏi, "Sao cậu lại tham gia buổi tụ tập hôm nay của lớp tớ vậy?"

Giang Niệm cười, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn, "Nghĩ là sau này không có cơ hội gặp cậu nữa nên mua chuộc lớp trưởng lớp cậu, thừa dịp này gặp cậu một lần."

Thời Noãn không biết nói tiếp làm sao, chỉ muốn tiếp tục dùng đũa đâm chết Chu Á Bác!

Cũng may là Giang Niệm nói sang chuyện khác, dùng giọng bình thường hỏi cô chuyện gần đây.

Thời Noãn trả lời xong cũng hỏi dạo này cậu ta đang làm gì, chỉ là hỏi đáp bình thường nhưng với người khác thì không giống vậy.

Trước lúc khai tiệc, Giang Niệm vào nhà vệ sinh, Hòa Khả quen biết cô cũng trêu chọc, "Vẫn là Noãn Noãn của chúng ta có mị lực nha, hai năm rồi mà vẫn có thể khiến cho đại thần khoa máy tính nhớ mãi không quên."

Một bạn nữ khác cũng hớn hở, "Noãn Noãn, không thì cậu cân nhắc chút đi, điều kiện của Giang Niệm không tệ, bây giờ đàn ông đẹp trai, có tiền lại si tình không nhiều đâu, cậu phải nắm chặt lấy cơ hội."

Hai cô gái nói chuyện không lớn nhưng Thời Noãn tin chắc Lục Chi Hằng ngồi bên cạnh có thể nghe không sót một chữ.

Xẩu hổ muốn độn thổ, Thời Noãn ngoài việc cười, cũng chỉ có cười, nếu biết trước như vậy thì cô không đến rồi!

Thấy cô không nói gì, một người còn hỏi Lục Chi Hằng, "Thầy Lục, thầy lớn tuổi hơn bọn em, chắc chắn có kinh nghiệm, thầy nói xem lời vừa nãy em nói có đúng không ạ?"

Thời Noãn: "??!"

Nếu bây giờ trên mặt đất có một cái lỗ thì chắc chắn cô sẽ chui thẳng vào đó.

Lục Chi Hằng nheo mắt, giọng nói thản nhiên, "Tôi thấy..."

Cả ba cô gái không hẹn mà cùng nhìn anh, tâm tình Thời Noãn bây giờ một lời không nói hết được.

Lông mày Lục Chi Hằng nhướn lên, ánh mắt lướt qua các cô, cuối cùng dừng ở Thời Noãn ---

Môi đỏ của cô hé mở, hình như là do ngạc nhiên đến nỗi quên mất việc khép miệng lại, y chang như lúc trước, có gì là viết hết lên mặt.

Mắt đối mắt với cô mấy giây, Lục Chi Hằng cười, "Kiểu đàn ông mà em nói, tôi thấy còn rất nhiều."

"Hahahaha." Hai cô gái không nhịn được cười, trêu: "Thầy Lục hài hước thật ạ."

Nhhưng Thời Noãn không cảm thấy Lục Chi Hằng không phải đang tỏ vẻ hài hước, mà lời này của anh chắc chắn là đang giễu cợt.

Bởi vì cô có thể nhìn được ý lạnh thấu xương trong mắt ẩn dưới khuôn mặt nho nhã của anh, đây chính là tiếu lý tàng đao(*).

(*): Nụ cười giấu đao, một trong ba mươi sáu kế sách.

Hình tượng của cô trong lòng Lục Chi Hằng hẳn là rớt xuống vực sâu ngàn trượng rồi.

Chắc là bây giờ anh cảm thấy cô không chỉ là một người dám phạm thượng tỏ tình với thầy giáo mà còn lẳng lơ, dây dưa với người đàn ông khác!

Chờ Giang Niệm quay trở lại, buổi tiêc chính thức bắt đầu.

Phục vụ lần lượt mang đồ ăn lên, chẳng mấy chốc bàn tròn đầy ắp đồ ăn.

Mọi người đứng lên cùng nâng ly, giọng Chu Á Bác vang lên, "Buổi liên hoan hôm nay do Giang Niệm mời, nào, chúng ta kính người anh em này một chén nào."

"Chà----" Mọi người quăng ánh mắt mập mờ về phía Thời Noãn, trêu đùa: "Hôm nay chúng ta được hưởng phúc của Thời Noãn nha! Noãn Noãn, bọn mình cũng phải kính cậu một chén!"

Mặt Thời Noãn lúc đỏ lúc trắng, im lặng uống rượu, hận không thể nhét đầu mình vào trong ly.

Chưa bao giờ cô mong thời gian ngừng lại như vậy, nhất là lúc vô tình nhìn thấy Lục Chi Hằng ở phía sau.

Sâu thẳm, xa cách, còn rất lạnh lùng, chỉ nhìn một chút thôi là cô đủ sợ hết hồn.

Tiếp đó Giang Niệm hết lần này tới lần khác thân thiện gắp đồ ăn cho cô.

Thời Noãn từ chối, "Tớ muốn ăn cái gì thì tự gắp là được rồi, cậu không cần để ý tới tớ đâu."

Ngoài miệng Giang Niệm đồng ý nhưng cuối cùng lại thỉnh thoảng rót rượu, giữ đồ cho cô.

Thời Noãn khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy áp suất không khí không ngừng giảm xuống.

Ăn một bữa cơm tối rất nhanh nhưng vì có thêm một nhóm người ngồi nói chuyện phiếm, uống rượu nhớ về quá khứ rồi suy nghĩ về tương lai sau này nên thời gian dài vô tận.

Mọi người liên tục mời rượu cô, có chúc cô trở thành đại minh tinh, cũng có chúc cô sau này càng thành công, còn có bạn nam say đến thần trí mơ hồ muốn cô kí tên, để sau này có khi có giá.

"Có ai mang theo bút không?" Cậu ta uống đến mặt đỏ bừng, lớn tiếng hỏi.

"Hoàng Trạch Văn ngốc rồi sao? Đi ăn cơm mà còn tưởng đi thi, ai mà mang theo bút chứ!"

"Hahaha! Đã hai tháng rồi tớ chưa cầm bút!"

Thời Noãn uống vài ly rượu, vốn có hơi say, bây giờ xung quanh ồn ào không có trật tự như vậy làm cho cô đau đầu.

Cô nhíu mày, xoa trán. Lúc này một bàn tay cầm bút đưa tới trước mặt cô, là cây bút Parker đen có khắc chữ.

"Dùng của tôi đi."

Giọng nói như một loại rượu hảo hạng, khiến cho cô trở nên mơ hồ thêm.

Mọi vật trên trời đất dần phai nhạt. Nhóm người ầm ĩ kia dường như trở thành phông nền.

Bây giờ Thời Noãn chỉ có thể nhìn thấy rõ Lục Chi Hằng đang duỗi tay về phía cô, bàn tay thon dài, cân đối, giống như một tác phẩm nghệ thuật, đẹp không tả nổi.

Cô ngây ngẩn cả người, vài giây sau mới lấy được tinh thần, lễ phép mỉm cười, "Cảm ơn thầy ạ."

Bàn tay anh nóng bỏng tay, cô cầm lấy cây bút, còn cảm nhận được nhiệt độ của anh.

Bút đã có, nhưng giấy lại không, cậu ta kêu cô ký ở mặt sau áo.

Bữa tối bắt đầu lúc bảy giờ, lúc tàn tiệc thì đã là mười một giờ.

Mọi người vẫn còn vô cùng hăng hái, ai ai cũng muốn đi hát để tiêu cơm.

"Noãn Noãn, cậu có đi hát cùng bọn tớ không?" Một bạn nữ hỏi.

Một người khác đẩy cô ấy, cười nói: "Ui chao, sao cậu không có mắt nhìn gì hết. Chắc chắn Noãn Noãn không đi được rồi, cậu không thấy có người đang chờ nói chuyện chính sự với cậu ấy sao?"

Thời Noãn biết, hôm nay Giang Niệm tới tìm cô là có chuyện muốn nói, đúng lúc cô cũng đang muốn nói rõ với cậu ta.

"Tớ không đi hát đâu, mọi người chơi vui vẻ nhé!"

Cô vẫy tay, nhìn Lục Chi Hằng, cười rạng rỡ, nhẹ nhàng nói, "Thầy Lục, hẹn gặp lại."

Tốt nghiệp rồi chắc là sẽ không gặp nữa đâu.

Giang Niệm lái xe tới, Thời Noãn mở cửa ngồi vào.

***

Một chiếc xe con màu đen dừng ở trước cửa tiểu khu, người ở bên trong yên lặng ngồi, không hút thuốc, chỉ nhìn điện thoại.

Màn hình hiện lên thời gian đang nhảy liên tục.

Đến mười một phút ba mươi giây, một chiếc chạy ra từ tiểu khu.

Lúc đi vào cho đến khi rời đi chưa tới mười phút.

Lục Chi Hằng rất hài lòng, vẻ ác lạnh trong mắt biến mất. Anh quăng điện thoại qua một bên, đạp ga.

***

Trong giấc mơ của anh.

Có một con bướm xinh đẹp bay vào trong mơ của anh, sau đó hóa thành một cô gái đáng yêu, nhào vào ngực anh.

Đây là giấc mơ đẹp, tỉnh lại cảm thấy cả người khô nóng, yết hầu khô khốc, giống như bị lửa đốt. Không gì có thể hóa giải được.

Ngoại trừ cô.