Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Lục Chi Hằng luôn cố định nhưng đêm nay lại bị mất ngủ.
Suy nghĩ liên miên, trở người liên tục không ngủ được.
Mười hai giờ đêm, anh mở nhóm chat ba người "Hậu cung trên cả nước của Cố Hoài" trên Wechat.
Trưởng nhóm là Cố Hoài, tên nhóm cũng là do anh ta đặt. Lục Chi Hằng và Hoắc Minh không chịu được cái tên ngốc nghếch như vậy, mấy lần out khỏi nhóm nhưng chưa tới nửa tiếng là lại bị Cố Hoài thêm vào.
Quay đi quay lại, cho đến khi hai người họ bị giày vò mệt bở hơi tai, làm biếng không thèm để ý nữa thì cái nhóm chat này và cái tên nhóm được bảo tồn cho đến tận bây giờ.
Anh gõ chữ: [Hỏi các cậu một chuyện.]
Cố Hoài như kiểu sống trong điện thoại, một giây sau đã xuất hiện, gửi một loạt dấu chấm hỏi qua.
Lục Chi Hằng hỏi: [Thời buổi này mấy cô gái nhỏ vì sao lại thích đàn ông?]
Đại soái số một vũ trụ Cố Hoài: [Đẹp trai, có tiền, quan trọng là phải được 18cm, tinh lực tốt. Giống như tớ nè, bây giờ hiếm có em gái nào mà không động lòng với tớ.]
Đại soái số một vũ trụ Cố Hoài: [Mặc dù Lục Chi Hằng cậu kém tớ một chút nhưng mà cũng không tệ, chắc chắn nam tính hơn tiêu chuẩn rồi, cho nên việc theo đuổi mấy em gái như trên ấy, nhất định đừng mất niềm tin chỉ vì không bằng tớ nhé. Cố lên, tớ đánh giá cao về cao.]
Lục Chi Hằng gửi lại một tràng dấu chấm.
Anh cảm thấy mình bị úng não rồi mới mong nhận được câu trả lời trong cái nhóm chat này.
Hoắc Minh không bao lâu cũng tới đường: [Vấn đề tình cảm nên xin tư vấn online, có trọn gói dạy học, được dạy kèm cả một - một luôn.]
[Không muốn chín trăm chín mươi tám, không thích tám trăm tám mươi tám thì có loại hai trăm hai mươi tám, người tư vấn chuyên nghiệp, giải đáp tận tình cho cậu, mau nhân cơ hội này đi, qua rồi thì không có nữa đâu.]
Thấy anh im lặng cả nửa ngày, Hoắc Minh không nói giỡn nữa, khôi phục giọng nói đứng đắn.
[Không nghĩ là sẽ có ngày cậu gặp rắc rối trong vấn đề tình cảm nha, nói đi, chuyện gì? Để tớ với Cố Hoài phân tích giúp cậu. Nhưng mà Cố Hoài thì ngốc quá nên loại chuyện này cậu vẫn nên tin tớ thì hơn.]
Đại soái số một vũ trụ Cố Hoài: [Hoắc Minh, mẹ nó đại gia cậu! Cậu nói ai ngu đó! Ăn gậy như ý của ta này.jpg]
Hoắc Minh: [Chửi tớ còn chưa tính, còn chửi cả ông bà tớ nữa, mồm miệng Cố Hoài cậu sao thối thế hả?]
Lục Chi Hằng nhìn điện thoại, tiếp tục gõ chữ hỏi: [Cô nhóc hơn hai mươi tuổi, bởi vì hơi cảm động mà thích một người đàn ông sao?]
Hoắc Minh: [Tất nhiên, quá đúng còn gì! Một cô nhóc hơn hai mươi tuổi, không hề có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, rất có thể sẽ không phân biệt được cái gì là cảm động, cái gì là cảm giác yêu mến nhất thời.]
[Lục Chi Hằng cậu độc thân gần ba mươi năm rồi, bây giờ là vì con gái nhà ai mà đêm nay mất ngủ vậy hả @Lục.]
Đại soái số một vũ trụ Cố Hoài: [Hoắc Minh, cậu mới ngốc đấy, chuyện này còn phải hỏi nữa sao?]
[Cá một trăm vạn, chắc chắn cậu ta động lòng với em gái Tiểu Noãn! Đôi mắt sắc sảo này của tớ đã sớm nhìn ra được bọn họ không bình thường rồi.]
Lục: [Đi ngủ, ngủ ngon.]
Cuối cùng, mặc cho hai người kia còn đang ầm ĩ không ngừng trong nhóm chat, Lục Chi Hằng không thèm trả lời nữa.
Vào khung chat với Thời Noãn, anh nhấn vào ảnh đại diện, vào album ảnh của cô.
Có rất nhiều bài đăng, vài tấm selfie, nhiều tấm ảnh đi chơi, ăn uống, thêm ảnh sinh hoạt thường ngày.
Không có gì liên quan đến chuyện tình cảm.
Thật ra Lục Chi Hằng có chút vui vẻ, một loại cảm xúc không nói thành lời đang len lỏi trong lòng anh, nhưng chuyện này là không nên.
Anh lớn hơn cô bảy tuổi, là thầy của cô, còn lớn lên trong một gia đình không bình thường, trời sinh tính lạnh lùng, lòng chiếm hữu mạnh, lại luôn dùng vẻ ngoài ôn hòa làm mặt nạ.
Những điều này biến thành từng cái gai, đâm vào trong lòng anh.
- -----------
Dạo gần đây Thời Noãn vô cùng bận bịu, quay quảng cáo, chuẩn bị kiểm tra, Ngô Lệ lại tìm được cho cô một bộ phim.
Lần này là vai nữ hai, một cô gái xinh đẹp, thông minh, trong nhà có cực nhiều tiên nhưng vẫn thích phá hoại tình yêu của người ta....Tiểu tam.
Mặc dù lại là nhân vật dễ bị chửi nhưng phía đầu tư trả cát sê cao, tận hai mươi vạn, có thể tiết kiệm kha khá, qua mấy tháng là có thể mua được nhà ở thành phố B.
Nhiều chuyện vui như vậy nhưng cũng có việc khiến cô bận lòng, đó là Thời Noãn phát hiện gần đây Lục Chi Hằng không hay trả lời tin nhắn của cô.
Bình thường buổi sáng cô gửi tin, buổi chiều em mới trả lời, chỉ vài ba câu, không thân thiện giống như trước kia.
Tất nhiên là có mất mác nhưng Thời Noãn cũng chỉ coi như anh bận việc, cũng không để trong lòng.
Tuần kiểm tra, Tống Vi Vi tham gia khóa ôn bài cấp tốc - Thiên Nhất Môn, một tuần là ôn hết được cả học kỳ.
Lúc chuẩn bị cho môn tiếng anh cao cấp, cô ấy nằm trên ghế khóc ròng, "Sao lại có kiểu học thuộc từ đơn phản nhân loại như vậy chứ! Cứ học một từ là tớ rụng một sợi tóc, còn chưa ôn xong hết quyển sách là đầu tớ muốn trọc luôn rồi!"
Thời Noãn ló đầu khỏi sách, "Vi Vi, cậu gắng chút nữa thôi, tiếng anh cao cấp là môn cuối cùng rồi, thi xong là cậu được giải phóng hoàn toàn rồi."
"Đúng rồi!" Tống Vi Vi nhớ ra một việc rất quan trọng, mắt đảo một vòng, "Chờ bọn mình thi xong là cậu có thể tìm thầy Lục của cậu để thổ lộ rồi!"
Cái gì mà "của cậu" chứ, Lục Chi Hằng thành người của cô hồi nào chứ...
Thời Noãn cầm lấy sách che khuôn mặt đỏ bừng của mình, nhờ đó mà tránh được ánh mắt sáng rực của cô nàng, "Mau ôn bài đi, không còn nhiều thời gian đâu."
Thật không may, ngày thi cuối của môn này lại rơi vào đúng đêm giáng sinh.
Thi từ hai giờ cho tới bốn giờ chiều, thi được một nửa trời đã có tuyết rơi, bông tuyết rơi xuống khiến cho không khí của ngày lễ càng thêm lãng mạn.
Trong phòng học có bật máy sưởi, tâm tư các bạn học đã bay từ bài thi tiếng anh lít nha lít nhít chữ ra cửa sổ, đều nghĩ đến việc lát nữa thi xong sẽ tìm bạn trai hoặc bạn cùng phòng để đi chơi.
Tiếng chuông báo kết thúc buổi thi vang lên, mọi người reo hò đứng lên, nộp đề và bài làm của mình, chạy ra khỏi phòng học như ong vỡ tổ.
Thời Noãn và Tống Vi Vi quay về phòng trọ thuê ở bên ngoài, thay quần áo rồi trang điểm.
Bí thư chi bộ của lớp tổ chức hoạt động, ra ngoài ca hát ăn khuya, để có thể trải qua một buổi lễ mà không bị ăn thức ăn cho chó, Tống Vi Vi cũng tham gia.
Hai người sửa soạn xong cùng một lúc, Tống Vi Vi đưa món quà mình đã sớm chuẩn bị cho cô, "Noãn Noãn chúc cậu hôm nay mã đáo thành công nha."
"Cảm ơn." Thời Noãn cảm động, cười một tiếng, mở ra món quà đã được đóng gói kĩ càng, là một chai nước hoa phiên bản giới hạn.
Là chai YSL Mon Paris, thân bình cong cong, nhẵn bóng, dây lụa đen buộc thành nơ con bướm trông vô cùng đẹp mắt.
Thời Noãn xịt lên người một chút, hương thơm ngọt ngào dịu nhẹ lập tức tỏa ra xung quanh.
Tống Vi Vi tự tin bảo đảm, "Mùi thơm này rất hút hồn người ta, thầy Lục mà ngửi phải thì chỉ muốn đè cậu lên tường thôi."
Nói xong, cô ấy nhét vào túi xách Thời Noãn mấy chiếc bao nhỏ hình vuông, màu lam.
Bên trên có dòng chữ tiếng Anh ghi là: Durex. Dòng tiếng Trung ghi: Vị bạc hà, siêu mỏng, trải nghiệm cực hạn.
Thời Noãn kinh ngạc hỏi, "Vi Vi, cậu làm cái gì vậy?"
Tống Vi Vi: "Cái này là để đề phòng! Lỡ đâu các cậu củi khô bốc cháy, muốn làm mà dính chưởng thì sao, cái này vừa khéo có thể phòng giúp các cậu!"
"Sao mà nhanh như vậy được." Mặt Thời Noãn nóng ran, nhỏ giọng phản bác.
"Phòng trước vô hại mà!" Tống Vi Vi cười, "Noãn Noãn nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, thầy Lục nhất thời sẽ không kiềm chế được nên cái gì cũng có thể xảy ra mà."
Vì cô ấy quá kiên quyết nên sau đó Thời Noãn đành phải đỏ mặt mang theo những thứ này ra cửa.
Thời Noãn đã sớm hỏi qua, biết Lục Chi Hằng có ở nhà, lần này chỉ mới ấn chuông có một lần thì cửa đã được mở ra.
Lục Chi Hằng đứng ở bên trong, khoác một chiếc áo khoác, phía trong là chiếc áo len màu xám tro, giày cũng mới mang vào, hình như anh đang muốn đi ra ngoài.
"Thầy ăn cơm rồi ạ?" Đầu tiên Thời Noãn rất thản nhiên hỏi.
Lục Chi Hằng gật đầu, "Ừ, ăn rồi."
"Lục..." Cô lên tiếng, chỉ nói ra một từ rồi lại im lặng, sau đó lấy hết dũng khí, to gan đổi xưng hô, "Lục Chi Hằng."
Lục Chi Hằng nhìn cô, lúc này đây tim Thời Noãn đang đập rất nhanh.
"Thình thịch---", Như đang đánh trống vật, một giây nữa thôi là muốn bùng nổ.
Bây giờ cô có hơi hối hận vì không đánh má hồng, cô cảm thấy mặt mình bây giờ đã đỏ bừng hết cả lên.
Thời Noãn ngẩng mặt, nhìn đôi mắt đen trầm tĩnh của anh không chớp mắt, giống như muốn dùng hết dũng khí trong đời này để nói ra điều được chôn giấu rất lâu trong lòng----
"Em thích anh, rất rất rất thích anh."
Phòng khách trở nên yên tĩnh, lúc Lục Chi Hằng nhìn xuống đất, tâm trạng bối rối lẫn bất an của Thời Noãn trở nên trầm xuống.
Cô cắn chặt môi, như cá bị nước đánh vào bờ, đang giẫy giụa chờ chết.
Đúng là tự rước lấy nhục. Nhưng cô muốn nghe được đáp án mà cô đã mong đợi qua rất nhiều năm rồi.
Rất lâu sau, cuối cùng Lục Chi Hằng cũng lên tiếng, giọng nói nghe có chút áy náy, "Tôi không thể chấp nhận việc thầy trò yêu nhau."
Thời Noãn không nghĩ tới lý do này, cô không cam lòng chịu chết, kiên trì nói, "Nhưng mà hôm nay em đã tốt nghiệp môn rồi, anh không còn là thầy của em nữa."
Mí mắt Lục Chi Hằng giật giật, giọng điệu ông cụ non, "Một ngày là thầy, cả đời là cha."
Chỉ một câu nói đã chặt đứt hết tất cả hi vọng của cô.
Hốc mắt Thời Noãn đỏ lên, cố gắng nén lại những giọt nước mắt.
Không được khóc, cô đã khóc trước mặt anh hai lần rồi, giờ lại khóc nữa thì quá mất mặt.
"Thật xin lỗi." Thời Noãn xin lỗi anh, nói một cách khó khăn, "Thầy Lục, làm phiền thầy rồi."
Giống như có bông gòn chặn lại trong cổ họng, khàn khàn khó nghe. Cô không dám tiếp tục đối diện với anh, nói xong rồi đóng cửa chạy đi.
Gió lạnh buổi tối táp vào mặt, giống như dao cắt qua nhưng cũng đủ để khiến cô tỉnh táo, biết rằng đây không phải là mơ, hóa ra anh thật sự không thích cô.
Lục Chi Hằng đuổi theo, túm cô lại, "Tôi đưa em về nhà."
"Không cần ạ." Thời Noãn lắc đầu từ chối.
Lục Chi Hằng bực dọc, giữ chặt tay cô, "Trời tối rồi, em ngồi xe một mình không an toàn."
Với tâm trạng của cô bây giờ thì anh không yên lòng.
Thời Noãn dùng sức rút tay ra, tay Lục Chi Hằng trống không, trong lòng hình như cũng trở nên rất trống rỗng.
Đôi mắt cô đỏ bừng, lông mi dài khẽ run nhìn anh, gằn từ chữ một: "Thầy Lục, thầy không thích em, về sau đừng đối xử tốt với em như vậy, không khéo em sẽ hiểu lầm nữa ạ."
Cô nói chuyện nghiêm túc, không phải đang dời dỗi. Lục Chi Hằng mím môi, trầm mặc, tay còn đang giơ lên giữa chừng nắm chặt thành quyền, buông xuống.
Đúng lúc có taxi chạy ngang qua, Thời Noãn đưa tay ra đón xe, chú lái xe dừng xe lại, thò đầu ra nói: "Cô gái, lên xe đi."
"Chú ơi, phiền chú chờ một chút nhé." Hình như Thời Noãn nhớ ra điều gì, lấy ra quả táo vừa đỏ vừa to, cố gắng nở nụ cười tươi với Lục Chi Hằng.
"Thầy Lục, suýt chút nữa là quên chúc thầy giáng sinh vui vẻ, em mời thầy quả táo, thầy đừng vì chuyện tối nay mà không vui nhé."
Dù anh không thích cô, cô cũng hi vọng sau này anh được bình an.
"Cô gái, đi đâu vậy?" Chú tài xế quay đầu lại hỏi.
Thời Noãn nói địa chỉ, vừa mở miệng nước mắt nước mũi đã chảy ra.
Một giây trước vừa dùng tay lau sạch thì giây sau nước mắt nóng hổi lại rơi xuống.
Cô thấy mình đã làm rất tốt, mặc dù đau lòng muốn chết nhưng ít nhất vừa nãy không có khóc trước mặt anh.
Chú lái xe nhìn cô gái khóc không thành tiếng qua kính chiếu hậu, nhớ lại cảnh lúc nãy, chú liền nghĩ rằng cô cãi nhau với bạn trai.
Chú ấy cũng có một cô con gái cỡ tuổi Thời Noãn, suy bụng ta ra bụng người, trong đêm giáng sinh như vậy, có thể khiến cho một cô nhóc khóc cỡ vậy thì không cần phải nói nữa, chắc chắn lo tên đàn ông kia có lỗi!
Chú tài xế tức giận mắng giúp cô, "Cô gái, cô đừng để ý đến tên đàn ông cặn bã kia nữa, trên đời này đàn ông tốt vẫn còn nhiều. Cũ thì không đi, mới thì không tới, chắc chắn cô có thể tìm được người tốt hơn mà."
"Không, không phải ạ." Thời Noãn khóc dữ dội, nấc liên tục, thút tha thút thít giải thích giùm Lục Chi Hằng.
"Chú hiểu lầm rồi ạ, anh ấy rất, rất tốt, không xấu xa chút nào."
Từ khi biết nhau đến bây giờ, anh đã giúp cô rất nhiều, đối xử với cô tốt vô cùng, có trách thì chỉ có thể trách cô.
Trách cô đã tự mình đa tình.
Chú tài xế thở dài, khóc tới vậy rồi mà còn bảo vệ cho bạn trai, sao trên đời này có nhiều cô gái ngốc vậy chứ!
- -------------------
Cố Hoài lái xe tới, dừng trước mặt Lục Chi Hằng, nhíu mày hỏi, "Hiếm khi cậu chủ động gọi cho tớ, có chuyện tốt gì đây?"
Lục Chi Hằng mở cửa xe ngồi xuống, giọng nói nhạt nhẽo, "Rủ cậu uống rượu."
"Thật hiếm thấy nha!" Cố Hoài trêu đùa.
Nhớ lại lúc nãy, anh ta lại hỏi, "Hình như hồi nãy tớ thấy Tiểu Noãn thì phải? Em ấy đến tìm cậu sao?"
Môi Lục Chi Hằng mím chặt lại, nhìn quả táo trong tay, không nói chuyện.
Cố Hoài thấy vẻ mặt anh không ổn, cho là họ cãi nhau, nhanh chóng khuyên bảo tận tình: "Cậu không có cãi nhau với Tiểu Noãn đó chứ? Không phải tớ nói cậu rồi sao, chúng ta là đàn ông, lòng dạ nên rộng rãi như trời xanh, biển lớn, những lúc này cậu nên nhường em ấy một chút."
Nghe anh ta khuyên nhủ cả nửa ngày, Lục Chi Hằng lạnh nhạt nói, "Tối nay tớ mời cậu đi uống rượu."
"Thì?" Cố Hoài không hiểu vì sao anh cứ nói đi nói lại một câu.
"Muốn uống thì im lặng chút đi."
Quả táo bị nắm lâu, vỏ ngoài dần dần ấm lên nhờ tay anh.
Lục Chi Hằng cắn một ngụm, giòn tan, rất ngọt.
Anh chợt nhớ tới hình ảnh lúc chia tay, hốc mắt cô đỏ lên như con thỏ nhỏ, bả vai gầy yếu run lên nhưng nhất định không để một giọt nước mắt rơi xuống.
Nói không đau lòng là giả, nhưng anh biết đây là lựa chọn tốt nhất.
Cô gái hai mươi tuổi, tình cảm cũng như cơn gió lốc, tới nhanh mà đi cũng nhanh, nếu chỉ bởi vì cảm động mà thích thì tình cảm đó cũng sẽ mất đi nhanh chóng.
Nhưng Lục Chi Hằng hiểu rõ lòng chiếm hữu của mình, từ xưa đến nay thứ gì anh muốn thì anh sẽ không buông tay, tính tình cố chấp, lại không hoàn mỹ như vậy.
Anh nhớ rõ lúc nhỏ, một trưởng bối đã miêu tả anh như thế này ----
"Thông minh, hiểu chuyện hơn người, nhưng tính tình lại quá lầm lì."
Tính lầm lì không tốt nhưng nếu là anh cũng có phần hợp lý. Lạnh lùng, yên tĩnh, 11-12 tuổi đã học được cách tự kiềm chế của người trưởng thành, thậm chí còn có hơi u ám.
Dường như cái tính lầm lì này là bản chất.
Chỉ có anh biết như vậy là do trời sinh, nhưng cũng không hẳn là vậy. Gia đình không hoàn mỹ khiến cho mặt âm u của anh không giảm mà còn tăng thêm.
Người mẹ nhu nhược như dây tơ hồng, người cha mạnh mẽ mà dối trá, lại còn có mối quan hệ trái với đạo lí.
Khi anh mười hai tuổi, vào một buổi tối, anh nhìn qua khe cửa, thấy cha anh nằm ở trên người đàn bà kia.
Người đàn bà đó là bảo mẫu trong nhà, bình thường luôn thân thiết gọi mẹ anh là "chị".
Lúc đó anh còn nhỏ nhưng không có nghĩa là không hiểu.
Ghê tởm, bẩn thỉu, buồn nôn. Anh chứng kiến hết mọi chuyện.
Ai anh cũng không nói, nói thì có ai tin, huống chi lúc đó mẹ anh còn bị ung thư giai đoạn cuối. Nếu anh nói ra sợ rằng mẹ sẽ không còn nhiều thời gian.
Từ đó trở đi, anh trở nên thờ ơ lạnh nhạt nhìn cha mình đóng vai người chồng tốt, hết lòng yêu thương, một người cha tốt, thậm chí trong lễ tang mẹ anh còn khóc lên khóc xuống.
Chưa tới ba tháng cha anh tái hôn với bảo mẫu trong nhà, lúc đó bà ta đã mang thai được bốn tháng.
Khoảng thời gian đó, anh bị bệnh, mày luôn chau lại, luôn yên tĩnh, có khi cả ngày không nói một câu.
Đến nỗi xuất hiện tình trạng trước nay chưa từng có, đó là không thích người khác đụng vào đồ mình, người ngoài mà đã đụng vào thì cho dù đó là mô hình anh thích nhất thì anh có thể ném thẳng vào thùng rác, không thèm nhìn lại.
Buổi tối anh cầm dao đặt lên cổ tay, nhưng chưa từng dám cắt thật.
Cắt rồi để lại dấu vết sẽ bị người khác phát hiện. Nhưng cuối cùng lúc bị bệnh nghiêm trọng nhất, anh không nhịn được nữa, máu đỏ đẹp đẽ chảy ra từ lòng bàn tay, anh cảm thấy hưng phấn một cách khó hiểu.
Cứ điều trị tâm lý không ngừng, uống hết lọ thuốc này đến lọ thuốc khác.
Chắc là anh đã hồi phục, không làm ra kiểu hành vi điên rồ như vậy nữa, nói chuyện nhiều hơn, cười nhiều hơn, có hai người bạn tốt, không khác gì người bình thường.
Nhưng anh biết, con dã thú trong lòng anh chưa bị giết chết, chỉ bị anh nhốt trong một cái lồng thôi. Thực ra trong lòng anh vẫn còn u ám, chỉ là anh quá giỏi che giấu nên không ai nhìn ra.
Cho nên, cứ thế mà yêu đương thì hoàn toàn không công bằng với cô.
Cô nên được tự do, sao có thể sống chung với tên đàn ông tâm địa xấu xa như anh, dù là yêu đương thôi cũng không được.