Thời Noãn nghe lời Ngô Lệ, mấy hôm nay ngoại trừ lên lớp thì thời gian còn lại cô đều ở nhà.
Buổi sáng xem kịch bản, buổi tối tập dợt, theo diễn biến của kịch bản thì vai Lệ tần của cô càng ngày càng ác.
Không cần nghĩ nhiều, Thời Noãn cũng biết mình sẽ bị mắng rất thảm.
Nhưng sau khi xem hết hai tập phim, tắm rửa xong xuôi, Thời Noãn nằm lên giường vào Weibo thì ngạc nhiên phát hiện ra những bình luận ác ý, nguyền rủa kia hình như đã được người ta xóa khá nhiều.
Mà thần kỳ là cô lại được lên hot search nữa!
Lần này còn có chiêu trò marketing lấy tất cả những hình ảnh đẹp trong phim ghép lại thành một video, ví dụ như nhìn gương vẽ chân mày, mặc hồng y nhảy múa trong điện, ngắm hoa dưới ánh trăng các kiểu, rồi còn ghép thêm nhạc nền cổ trang.
Tên video là: Cuồng gặm vẻ đẹp của tiểu tỷ tỷ.
Dư luận giống như một cơn bão, đổi hướng rất nhanh, những bình luận mắng cô lúc trước không thấy đâu, bây giờ toàn là khen cô.
"Mặc dù là vai phản diện nhưng đẹp quá đi, đẹp chết người! Chộp đại một tấm hình của thấy đẹp nữa, gặm gặm."
"Cũng đang liếm màn hình đây, không lẽ có mình tôi hâm mộ dáng người đẹp của cô ấy sao? Người gầy mà ngực lại không nhỏ, thực sự hâm mộ [cười khóc] [cười khóc]."
"Không biết mấy người dân mạng chửi cô ấy hai ngày trước bị bệnh gì, rõ ràng người ta là một người xinh đẹp, khả năng diễn lại không tệ!"
"Cô ấy chỉ là người mới, nhưng nói thật, xem cô ấy diễn còn tốt hơn là một đám tiểu hoa đán chỉ biết trừng mắt cau mày kia."
...
Hai ngày trước bị chửi cho sấp mặt, bây giờ đột nhiên được khen tới tấp như vậy, Thời Noãn có hơi không thích ứng được.
"Chẳng lẽ chị Lệ mua hot search cho mình?" Cô lẩm bẩm, vào Weibo thì thấy lượng người theo dõi lại tăng thêm mấy chục vạn, tin nhắn nhiều cực kì.
Khác với lần trước, lần này toàn là tới bày tỏ với cô, các thể loại hoa, tiền được gửi đến liên tục.
Cô cũng có người hâm mộ thật sự nè! Thời Noãn thụ sủng nhược kinh(*), mở mười tin nhắn đầu tiên, tất cả đều được cô trả lời lại với câu "Cảm ơn đã ủng hộ mình~".
(*): Vừa mừng vừa lo, được yêu thương mà lo sợ.
Thời Noãn đi vào phòng khách uống nước, điện thoại reo vài lần, cô cầm lên xem thì thấy để ba chữ: Thầy Lục.
Là Lục Chi Hằng gọi? Đây là lần đầu tiên anh chủ động liên lạc với cô!
Đã hơn 10 giờ rồi, bây giờ gọi thì có chuyện gì nhỉ?
Thời Noãn đưa di động tới bên tai, ấn nút trả lời, hỏi:"Thầy Lục, thầy tìm em có chuyện gì ạ/?"
Giọng vừa nhẹ vừa mềm mại, giống như kẹo bông vậy.
"Em...." Lục Chi Hằng nhếch môi mỏng, mới nói được một chữ lại thấy cổ họng hơi khô, lại ngưng nói.
Anh tìm công ty marketing xóa bình luận, mua hot search cho cô, những bình luận ác ý kia cũng không hề xuất hiện nữa.
Nhưng vừa nghĩ tới trước đó cô đã nhìn thấy những thứ kia, anh vẫn không nhịn được muốn gọi điện an ủi cô.
Nhưng mới nói một chữ lại cảm giác hình như bản thân sắp bước qua cái giới hạn vô hình giữa hai người.
Như thế này thật sự không ổn.
"Alo?" Thời Noãn tưởng tín hiệu kém, cầm điện thoại đi ra ban công, "Thầy Lục, thầy còn đó chứ?"
Lục Chi Hằng "Ừ" một tiếng, tiếp tục nói: "Mấy cái bình luận xấu trước kia em không cần để ý, tôi cảm thấy em diễn rất tốt."
Oa, hóa ra anh cố ý gọi tới để dỗ mình!
Thời Noãn cực kì cảm động, thầy Lục sao có thể thân thiết như vậy chứ~
Cô muốn nói cho anh, thật ra cô cũng không để ý nhiều, với lại tối nay được nhiều người hâm mộ khen như vậy, cô đã hoàn toàn được chữa lành.
Nhưng lời vừa đến khóe miệng lại bị cô nuốt xuống, muốn nghịch ngợm một chút.
Cô ỷ được sủng mà sinh kiêu, muốn bước lại gần anh thêm một bước.
"Thầy Lục, trên mạng có nhiều người mắng em, em thấy vậy rất khó chịu. Nếu như..."
Cô thở dài, cố tình nói với giọng điệu sa sút, ngừng một chút, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí, nói với anh, "Nếu như, ngày mai thầy có thể dẫn em ra ngoài ăn đồ ngon thì em có thể vượt qua dễ dàng đó."
Nói dối sẽ khiến con người ta mặt đỏ tới mang tai, tim cô đập rộn lên, gió đêm mát rượi thổi qua cũng không làm dịu đi được.
Trái tim nhỏ của Thời Noãn đập "thình thịch", như muốn nhảy ra khỏi miệng. Cả ngàn cuộc kiểm tra cộng lại cũng không hồi hộp như bây giờ.
Lục Chi Hằng mãi không lên tiếng làm Thời Noãn có chút hoảng, lại hơi mất mát, quả nhiên anh không đồng ý, nhưng mà yêu cầu của cô cũng đâu quá đáng đâu?
Đang định nói câu "Em nói đùa thôi" để che giấu cảm xúc thì cô nghe anh nói ---
"Được, sáng mai tôi đón em."
"Huh---" Thời Noãn thở phào, hình như mặt cô càng đỏ thêm, tim cũng đập nhanh hơn.
"Vậy em ở nhà đợi thầy nhé thầy Lục." Cô nói rất nhanh, không thể giấu nổi vẻ hưng phấn.Thời Noãn có cảm giác như lúc mình kí xong hợp đồng, kích động chạy về phòng, đắp chăn, ôm chú thỏ lớn, tắt đèn đi ngủ, tất cả được cô làm liền một mạch.
Chỉ có ngủ ngon thì ngày mai mắt mới không bị quầng thâm, không bị sưng húp lên, mới có thể xinh đẹp trước mặt anh.
Sắp đến tốt nghiệp, tìm việc làm cũng được đưa vào mục quan trọng trong danh sách những việc cần làm. Sáng sớm Tống Vi Vi đã đi tham gia buổi phỏng vấn nên trong nhà chỉ có Thời Noãn.
Cô gặm bánh mì đen, ngồi trước bàn chuẩn bị bài luận văn tốt nghiệp nhưng tâm trí lại trôi dạt về nơi đâu.
Kiên trì nhìn sách hơn nửa tiếng, cuối cùng Thời Noãn chịu không nổi đi mở tủ quần áo, bắt đầu thử đồ.
Cái này có hơi chín chắn, cái này thì có chút ngây thơ, cái này thì giống như vừa mới xuyên không ở trước mặt anh vậy, không có cái nào khiến anh thấy rung động hết.
Cô gần như thử hết tất cả quần áo, cuối cùng cô chọn chiếc áo cổ V màu đỏ thẫm, phối với chiếc váy hoa dài cùng đôi giày cao gót Martin.
Thay quần áo, trang điểm, bước cuối là xịt một chút nước hoa, mọi việc đã sẵn sàng, chỉ đợi tin nhắn của anh.
Lục: [Tôi đang ở dưới lầu.]
Thời Noãn trở lại: [Dạ, em xuống liền đây ạ~]
Cô mang theo túi xách, ra cửa thay giày rồi đi ra ngoài.
Lục Chi Hằng cúi đầu, đứng trước chiếc xe màu trắng bạc, vừa ngẩng đầu thì bắt gặp Thời Noãn đang đi tới từ xa.
Chiếc vòng bạc trên tay cô phát ra những tia sáng lấp lánh khi gặp phải tia nắng.
Cô đi một cách vội vã, gió thổi nhẹ qua chiếc váy dài khiến cô như một chú bướm xinh đẹp, nhẹ nhàng bay đến trước mặt anh.
Trong mắt Lục Chi Hằng chứa đầy ý cười, mở cửa xe cho cô, "Muốn đi ăn món gì?"
"Em muốn ăn bò bít tết, được chứ ạ?" Thời Noãn ngồi lên xe, nhoẻn miệng cười.
Cô mở app review, đưa địa chỉ cho anh xem, "Em đọc review thấy mọi người nói đồ ăn của nhà hàng này không tệ."Cô không dám nói là nhiều review ở trên còn nói rằng không khí ở nhà hàng này rất tuyệt, rất hợp cho các cặp đôi.
Lục Chi Hằng nhìn địa chỉ, "Được."
Xe chạy bon bon trên đường, Thời Noãn suy nghĩ rồi nói với anh: "Thầy Lục, hôm nay thầy để em mời cơm đi ạ."
"Hử?" Lục Chi Hơi hơi nhíu mày, giả bộ không vui, "Trong lòng em tôi nghèo đến nổi không ăn được bít tết sao?"
"Tất nhiên là không phải!" Thời Noãn sợ anh tức giận, vội vàng lắc đầu phủ nhận.
"Nhưng mà thầy ra ngoài giải sầu với em làm sao có thể để thầy trả tiền được. Với lại, chị Lệ đã giúp em tìm được nhãn hàng đại diện, em kiếm được rất nhiều tiền mà, có thể mời thầy ăn được."
Lúc nói những lời này cô hơi giương cằm, cười tươi để lộ hai lúm đồng tiền, đôi mắt lấp lánh nước, trông có vẻ rất vui vẻ.
Lục Chi Hằng cười, thuận miệng hỏi cô, "Rất nhiều là bao nhiêu?"
"Năm mươi vạn ạ!" Thời Noãn giơ năm ngón tay, cười hì hì, có chút tự hào, "Em có tiền rồi, thầy Lục cứ để em khao đi."
Lục Chi Hằng nhìn vẻ mặt thành khẩn của cô cũng không muốn từ chối, chỉ có thể cam chịu cười, "Được thôi."
Nhà hàng nằm ở tầng năm của trung tâm thương mại, vừa tới là đã có phục vụ dẫn đường cho họ.Đúng như review, bầu không khí rất tuyệt, trên bàn phủ lớp vải nhung cùng một bình hoa hồng tuyệt đẹp.
Bản nhạc du dương đang được đàn là bản <Für Elise>(**) của Beethoven.
(**): Bagatelle số 25 thuộc ( 59 và 515) cho đàn , thường được biết dưới tên gọi "Für Elise", là một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của. Bản nhạc thường được xếp vào loại khúc nhạc ngắn, nhưng đôi khi nó cũng được xem là một albumblatt (một tiêu đề chung cho các tác phẩm nhạc cổ điển, thường là độc tấu piano, không xuất bản, ngắn gọn và không yêu cầu kỹ thuật biểu diễn).
Bởi vì đang là giờ hành chính nên không có nhiều người đến ăn, Thời Noãn ngồi xuống ghế, gỡ khẩu trang và kính râm xuống.
Một bữa cơm vui vẻ, ăn no căng cả bụng.
Sau khi ăn xong hai người rời nhà hàng, lúc đi ngang qua quán kem Thời Noãn ngoái nhìn mấy lần. Hình ảnh trên tấm áp phích trông rất ngon miệng.
Ui, muốn ăn quá đi.
Lục Chi Hằng để ý, "Muốn ăn kem hả?"
Thời Noãn gật đầu, rồi lại kiềm chế, lắc đầu, "Không được, kem có nhiều calo lắm ạ. Mấy hôm trước em đã ăn bánh ngọt thầy tặng, trưa hôm nay còn ăn thả ga như vậy, nếu ăn kem nữa thì em sẽ tăng cân mất."
Ngô Lệ thường nhắc cô trong ngành giải trí này, những ngôi sao nữ cao hơn cô, gầy hơn cô có rất nhiều. Nếu không kiểm soát cân nặng thì sớm muộn gì cũng bị người ta chế giễu đến chết.
Có lẽ do đang mang khẩu trang nên giọng nói của cô nghe hơi buồn, có hơi tủi thân và phiền não.
Lục Chi Hằng đánh giá người con gái trước mình, chưa tới năm mươi ký, hỏi sao gầy như vậy.
"Tôi đã ăn bò bít tết với em thì bây giờ tới lượt em ăn kem với tôi."
Hửm, có vụ này nữa sao? Thời Noãn khó hiểu nhìn Lục Chi Hằng thì thấy anh đã đi vào quán kem rồi.
Không lâu sau, anh cầm theo một ly kem.
Kem ly vị dâu, phía trên có phủ một lớp siro màu hồng.Thời Noãn gỡ khẩu trang, nở nụ cười, lời cảm ơn còn chưa kịp nói thì đã thấy cô bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, mái tóc được nhuộm đỏ, mặc quần bò rách giận dữ đi về phía cô.
Cô gái hét to, "Tiện nhân! Mộng Mộng nhà tao coi mày là chị em tốt, mà mày lại dám hại chị ấy sinh non!"
Thời Noãn nhíu mày, fan cuồng của Thẩm Mộng hả? Bây giờ mấy em gái này xem phim không phân biệt được ngoài đời với trên TV sao? Cảm thấy mấy cái đó thực lắm sao?
Cô không muốn gặp phải phiền phức, muốn kéo Lục Chi Hằng đi nhưng mà cô bé không tha cho cô, tức giận lấy bình giữ nhiệt ném về cô, "Con đàn bà chết tiệt, mày đi chết đi!"
Thời Noãn không nghĩ là cô bé này sẽ kích động làm ra chuyện điên khùng như vậy, nhất thời không phản ứng kịp.
Bình giữ nhiệt làm bằng inox, nếu bị ném trúng thì sẽ bị thương không nhẹ, Lục Chi Hằng ôm cô vào ngực mình trong nháy mắt.
Anh ôm chặt lấy cô, vững vàng thay cô chịu đựng.
Tất cả mọi việc diễn ra quá nhanh, cứ như là một giấc mơ.
Bình giữ nhiệt rơi xuống sàn đá cẩm thạch, phát ra tiếng chói tai, kéo Thời Noãn ra khỏi trạng thái ngẩn ngơ.
Cô còn đang bị Lục Chi Hằng ôm, xung quanh đều là mùi hương mát lạnh nhàn nhạt tỏa ra từ người anh.
Bị ném như vậy chắc chắn rất đau, nhưng Thời Noãn cảm thấy anh ôm mình chặt hơn, không nói lời gì.
Tiếng động lớn như vậy khiến không ít người dừng lại xem, cô bé kia hình như cũng ý thức được việc làm hoang đường của mình, co chân muốn chạy trốn.
Nhưng không thành vì bảo an nghe được tin đã đến giữ lại.
"Thầy Lục, thầy sao rồi ạ?" Hốc mắt Thời Noãn ửng hồng, ngập nước, dường như chỉ cần một giây nữa thôi là sẽ rơi xuống.
Cô hít mũi, nuốt nước mắt vào trong, vô cùng lo lắng hỏi, "Chúng ta mau đi bệnh viện thôi ạ!"
Chuyện này Lục Chi Hằng vốn tai bay vạ gió(***), đều do cô nên anh mới bị thương.
(***): Ý chỉ rắc rối đột nhiên tới với mình mà không phải do mình gây nên.
Bây giờ Thời Noãn cực kì hối hận, nếu không phải cô lôi anh ra ngoài ăn cơm thì anh cũng không bị như thế này!
Nước mắt rơi không ngừng.
"Không sao." Lục Chi Hằng thả lỏng vòng ôm, giơ tay lau nước mắt cho cô, nói đùa, "Em đừng khóc, nếu em khóc thì không phải lần này tôi uổng công chịu đựng rồi sao?"
Thời Noãn dùng tay lau qua loa, giọng nói nghẹn ngào, tự trách mình: "Thầy Lục, em xin lỗi."
Lục Chi Hằng cười, giọng nói vẫn rõ ràng như cũ, "Chuyện này có liên quan gì tới em đâu?"
Bảo vệ báo cảnh sát, cảnh sát nhanh chóng tới, đầu tiên dùng xe cảnh sát đưa họ tới bệnh viện kiểm tra vết thương.
Phần lưng của Lục Chi Hằng đỏ một mảng lớn, Thời Noãn nhìn thấy mà đau lòng.
Chụp X-quang thấy xương không có vấn đề gì, tâm trạng căng thẳng của cô rốt cuộc cũng biến mất.
Mẹ của cô học sinh lập tức tới đồn cảnh sát. Nghe cảnh sát kể rõ đầu đuôi câu chuyện, bà ấy xin lỗi Thời Noãn không ngừng.
"Cô Thời, thật xin lỗi, con gái nhà chúng tôi không phải cố ý, chỉ tại con bé hâm mộ điên cuồng nên mới vậy."
"Trong phòng dán đầy poster của cô diễn viên kia, con bé còn là trưởng fanclub gì đó nữa. Sau lần này tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó."
Người mẹ đẩy đứa con gái bất cần đời của mình, mắng: "Tiền Nhã Tịch, mau xin lỗi người ta! Lần này không chỉ trốn học mà còn gây ra chuyện lớn như vậy, để xem về nhà mẹ có đánh chết con không!"
Cô học sinh tên Tiền Nhã Tịch không chịu nổi giọng điệu dạy dỗ của mẹ, cô ta khinh khỉnh, nhún vai, cứng đầu nói: "Con còn là vị thành niên, sợ gì?"
Cảnh sát thụ lý án chắc cũng đã gặp qua kiểu con gái phản nghịch như vậy nên nói thẳng với người mẹ: "Con gái dù chưa trưởng thành nhưng đã mười lăm tuổi, đả thương người khác ở nơi công cộng như vậy sẽ có tiền án, sau này sẽ bị ảnh hưởng khá lớn."
Nghe thấy vậy, cô ta lúc nãy thờ ơ bây giờ mặt đã biến sắc, kéo tay áo mẹ mình, kêu, "Mẹ!"
Người mẹ cũng luống cuống, cầu xin Thời Noãn, "Cô Thời, mong cô thông cảm, bỏ qua cho con gái tôi lần này với. Tiền thuốc men bao nhiêu cô cứ nói với tôi, bao nhiêu tôi cũng trả không thiếu một chút nào."
Thời Noãn mềm lòng nhưng cũng không phải là Thánh Mẫu, chỉ cần nghĩ tới vừa rồi Lục Chi Hằng bị ném trúng đau thế nào khiến cô không thể bỏ qua.
Cô lắc đầu, không chút xao động: "Dì à, con gái dì phải nên trả giá lớn cho lỗi lầm của mình."
Người mẹ thấy cô như thế liền quỳ trước mặt Lục Chi Hằng.
Nước mắt bà ấy tuôn rơi, đau lòng nói: "Con gái tôi nếu có tiền án thì cả đời này đều không thể trong sạch được nữa. Con bé còn nhỏ, xin cậu hãy bỏ qua cho nó lần này!"
Thương thay cho những người làm cha mẹ trên đời này. Cảnh sát không đành lòng kéo bà đứng dậy, "Dì, có gì thì cứ từ từ mà nói."
Lục Chi Hằng không hề bị lay động, lạnh lùng nói, "Con gái của bà còn nhỏ, học sinh của tôi cũng không lớn gì, đều nhỏ tuổi, cớ gì mà cô ấy phải chịu đựng nỗi sợ hãi như vậy."
Nếu lúc đó anh không có ở đó hoặc không phản ứng kịp, bình cách nhiệt kia sẽ ném thẳng vào người cô.
Anh chịu được nhưng một cô gái da thịt mềm như cô thì làm sao mà chịu được chứ.