Mộc Tử Mạt đến phòng tắm thay một bộ quần áo, nhìn vào gương một chút,
vươn tay vẫy chút nước, đơn giản làm tinh thần mình phấn chấn một chút
đưa tay cột lại mái tóc dài, rồi soi gương nhìn mấy lần nữa, cảm thấy
không có vấn đề gì, mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Cố Tính ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm đồ trên tay như có điều
suy nghĩ, Mộc Tử Mạt nắm tóc, trên mặt đột nhiên thấy nóng ran, hắn,
trong tay hắn cầm, không phải là bài thi số học tối ngày hôm qua mình
làm sao?
Mộc Tử Mạt không khỏi khổ não, bài thi số học bị hắn cầm nhìn như vậy,
áp lực của cô thật quá lớn! Lại thấy dưới bàn còn bày ra mấy bản nháp
giấy -- tối hôm qua cô quên dọn dẹp. Cô bình thường đều không như vậy
đâu!
"Cách làm đề này sai rồi." Mộc Tử Mạt có chút luống cuống, không biết
nên đứng hay là ngồi, chỉ đành phải đứng tại chỗ bất động, chợt nghe Cố
Tính bình tĩnh lên tiếng nghe không ra cảm xúc, nhịp tim không thể đè
nén mà đập nhanh mấy phần, đến gần một chút, hỏi, "Nơi nào?"
Thấy Cố Tính đưa ngón tay chỉ, Mộc Tử Mạt nhất thời có chút cảm thấy khó xử, Chết! Lại là một đề chứng minh hình học không gian, đề này cô trước kia rất ít làm sai. Câu hỏi thứ 3 là tính toán khối hình học tích, khó
trách cô cảm giác đáp án là lạ, 13 lần dấu khai căn 177, bình thường đáp án cũng có quy luật.
Mộc Tử Mạt chỉ đành đi đến ghế sa lon bên kia ngồi xuống, cầm bút lên
lại tính một lần, kỳ quái, làm thế nào vẫn là đáp án đó, lại quay đầu
nhìn Cố Tính một chút, phát hiện hắn không nói chuyện, chỉ là buồn cười
nhìn cô, cuối cùng, mới vân đạm phong khinh nói ra một câu, "Cậu phải
xem nó là cạnh chéo cao là được."
Mộc Tử Mạt buồn bực chỉ đành phải lại lần nữa vẽ một biểu đồ, tìm ra độ
cao chính xác, nghiêm túc làm toán, trong lòng lại âm thầm oán thầm, tại sao vừa rồi không nói? Hại cô tính lại một lần! Quả nhiên thiên tài
khoa học tự nhiên suy nghĩ cùng người thường đều không giống nhau.
Tìm đúng cách giải, không cần nhiều thời gian đã làm xong, Mộc Tử Mạt
đem đáp án chính xác lần nữa viết lên, lại lật qua bài thi nhìn bộ đề
đến nay mục cuối cùng còn trống không, nghĩ thầm, nghe nói hắn số học
mỗi lần đều đạt điểm tối đa, đạo đề này chắc không làm khó được hắn đâu? Lại nói, cơ hội như vậy, ngàn năm một thuở à nha.
Vì vậy, đem bài thi đưa đến trước mặt hắn, khiêm tốn nhờ vả, "Đề này phải giải làm sao vậy ?"
Trong một đề thi luôn có một câu tổng hợp yêu cầu khá cao, một bài muốn
giải cần phải tích lũy nhiều kiến thức, vì nó liên quan đến kiến thức
chuyên sâu rất nhiều, số liệu cũng rất phức tạp, tóm lại, đối với một
học sinh chuyên văn mà nói, muốn đạt điểm max toán, khó khăn không ít .
Cố Tính cầm lên bài thi, đơn giản nhìn một chút, từ trong tay Mộc Tử Mạt nhận lấy bản giấy nháp, bút, vừa làm vừa giảng giải. Mộc Tử Mạt nghe
được rất nghiêm túc, nhưng có nhiều chỗ cô vẫn theo không kịp cách giả
của hắn, vì vậy vươn tay ngăn bút hắn lại, "Chổ này là thế nào có được?"
Cố Tính đành phải dừng lại, ở một bản nháp khác chép lại biểu thức số
học, cặn kẽ viết xuống diễn biến quá trình, "Nơi này, lấy ra thừa số
chung, sau đó biến đổi mới ra được dạng này…”
Mộc Tử Mạt "À" một tiếng lại tiếp tục nghe hắn giảng tiếp, trong lòng
lại có chút hoảng hốt, cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua, mình sẽ
cùng con người này đến gần nhau như vậy. Hắn trước kia, luôn là đứng ở
trên cao, luôn quá chói mắt. Tựa như Chu Đôn Di trong《 Ái Liên Thuyết 》
viết: có thể đứng xa mà nhìn chứ không thể khinh nhờn.
"Hiểu không?" âm thanh Cố Tính thật thấp hình như xen lẫn nụ cười, từ
bên tai truyền đến, Mộc Tử Mạt nhất thời lúng túng lại có loại cảm giác
như bí mật nhỏ bị nhìn thấu, khuôn mặt ửng hồng ngượng ngùng, chỉ đành
phải từ trên bàn cầm lấy bản nháp giấy, "Mình cần xem lại một chút."
Thật ra thì cũng không xem được bao nhiêu. Mấu chốt là người đang ngồi bên cạnh cô, để cho lòng cô không an tĩnh được.
Đột nhiên phát hiện hắn mới nãy là nói đến tìm cô, sau một khắc chợt ngẩng đầu lên nhìn, "Cậu tìm mình có chuyện gì?"
Đối với vấn đề cô chợt nhớ đến, Cố Tính hình như sửng sốt một chút, một
lát mới lên tiếng, "Buổi chiều có triển lãm một người máy, cậu có hứng
thú hay không?"
"Người máy?" Mộc Tử Mạt chợt để bút xuống đứng lên, kích động đến quơ
tay múa chân, "Là cùng con người cao một dạng, sẽ đi sẽ động, sẽ chạy
trốn sẽ nhảy, người máy!?"
Cố Tính cười cười, hình như cũng lây sự hưng phấn của cô, nghiêm túc
nhìn một chút động tác huơ tay múa chân của cô, nụ cười từ khóe mắt chậm rãi lan ra, "Lần này người máy có thể tương đối nhỏ." Editor: Shelena
"Mình muốn đi!" Mộc Tử Mạt vui mừng la hét, mặt mày hớn hở, vội vàng dọn dẹp trên bàn bài thi cùng bản nháp giấy, bởi vì quá mau, tâm không
phòng chân bị bàn vấp một cái, thiếu chút nữa ngã xuống. Editor: Shelena
"Cẩn thận!" Cố Tính vươn tay đem cô ổn định, lại giúp cô cất kỹ đồ vật,
"Không cần quá mau, triển lãm là buổi trưa mới mở ra, trước tiên, cậu có thể phải theo mình tham gia một hội nghị." Trong âm thanh lộ ra mơ hồ
vui sướng. (muốn khoe thành tích với vợ đây mừ ~~)
"Được, không thành vấn đề."
To continue. . .
***
Đến phòng hội nghị, xác định chủ đề lần hội nghị này, Mộc Tử Mạt mới
hiểu được Cố Tính đến Nhật Bản là có nguyên nhân, hắn là tới nhận
thưởng.
Lần này hội nghị là một buổi ban thưởng, chủ yếu khen ngợi trong cuộc
tranh tài thanh thiếu niên quốc tế về khoa học kỹ thuật. Cùng đến từ các nơi trên thế giới, người ưu tú trên sân khấu thi đấu thể thao cũng đạt
được vinh dự, không chỉ cần phải có kiến thức vật lý lý luận sâu dày,
còn phải năng lực thực tế rất giỏi, hơn nữa, chủ nhà là luôn luôn lấy
người máy Nhật Bản công nghệ cao vượt lên đứng đầu thế giới, vì trong đó phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết, sợ rằng vượt qua người thường tưởng
tượng.
Là người đoạt giải đặc biệt của cuộc so tài lần này, Cố Tính làm đại
biểu lên đài phát biểu cảm nghĩ giành giải thưởng, lưu loát nói Nhật ngữ chinh phục mỗi người nơi đây, ngôn từ thỏa đáng hào phóng, nhưng không
mất trí khôn.
Người chung quanh bàn luận xôn xao, tranh luận chủ đề chủ yếu là, Cố Tính có phải hay không là người Nhật Bản?
Dĩ nhiên, bọn họ nói chuyện với nhau chính là dùng Anh ngữ, Mộc Tử Mạt
đối với Nhật ngữ cũng không thông thuộc, đây là lần đầu tiên cô đến Nhật Bản, cô đã từng có cảm giác, rõ ràng là cũng giống như mình tóc đen da
vàng,nhưng nói một câu đều nghe không hiểu, khi ở nước Mĩ lúc gặp phải
những người này lại thấy thân thiết.
Có lúc, chân chính làm cho lòng người có khoảng cách, không phải chủng tộc, mà là ngôn ngữ -- tâm cùng tâm bên ngoài trao đổi.
Mộc Tử Mạt ánh mắt phức tạp nhìn người kia trên đài, đột nhiên cảm thấy, mình với hắn lại xa lại càng thêm xa.
Người này, lúc bạn cùng lứa tuổi vì thi đậu một đại học tốt mà ra sức
toàn tâm nỗ lực khi đó hắn với bạn cùng trang lứa đã cách xa nhau, mà
giờ phút này là vĩnh viễn không thể chạm đến, quanh người
luôn tỏa hào quang, xa không thể chạm.
Rõ ràng chỉ có mười tám tuổi, trên người hắn lại toát ra một loại lắng
đọng cơ trí, một loại người thành thục cùng tự tin. Hắn hình như, chưa
bao giờ làm chuyện không có nắm chắc.
Giờ phút này hắn ở trên đài,làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Áo sơ mi trắng, tây trang màu đen, đơn giản phối hợp, lại làm cho hắn
càng lộ ra vẻ đẹp trai anh tuấn, thân hình trẻ tuổi thon dài, gầy, giọng nói trầm thấp, nghe giống như đàn vi-ô-lông, khiến người nghe phải xúc
động...
Người ưu tú như vậy, nhất định không thể nào trở thành người bên cạnh hắn, hắn là chân trời mà cô vĩnh viễn không thể chạm đến.
Mộc Tử Mạt cúi đầu, lặng lẽ tan đi mây mù ở đáy lòng từng trôi qua như
có như không, lúc nâng đầu lên thì trên mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh
của ngày xưa. Về sau, người này, giống như trước kia đi, làm thành thần
tượng để cúng bái thôi. Cảm giác khác sẽ không bao giờ có nữa.
Hội nghị lúc kết thúc, Cố Tính bị một đám cô gái vây quanh chụp hình
chung lưu niệm. Mộc Tử Mạt chỉ đành phải đứng ở một bên chờ hắn. Hiệu
ứng Cố Tính không thể nghi ngờ có uy lực cực lớn, càng ngày càng nhiều
người vây quanh, dĩ nhiên trong đó chiếm đa số là nữ sinh.
Mộc Tử Mạt thật sự muốn lui cũng không có chỗ nào lui, chỉ đành phải
xoay người đi ra ngoài, lại bị một cô bé tóc ngắn cầm máy camera ngăn
lại, nữ sinh kia huyên thuyên theo sát cô nói một đoạn lớn Nhật ngữ, mặc dù cô một câu đều nghe không hiểu, nhưng mà ở lúc thời điểm người khác
đang nói chuyện, không đi cắt đứt là lẽ phép cơ bản.
Nữ sinh tóc ngắn thấy nói thật lâu cô còn chưa có nửa điểm đáp lại, chỉ
đành phải đem Nhật ngữ đổi thành Anh ngữ, nhưng là, Mộc Tử Mạt đối Anh
ngữ của cô nàng này cũng thật sự không dám khen tặng, mất cả sức lực lớn mới hiểu được ý cô gái, thì ra là muốn cùng mình chụp ảnh chung.
Ra là đem nhận làm tuyển thủ dự thi rồi.
Mộc Tử Mạt cũng không có giải thích cái gì, cô sẽ không nói Nhật ngữ,
đoán chừng cô gái Nhật này cũng nghe không hiểu lắm Anh ngữ.
Hai người chụp chung ảnh xong, từ giọng điệu Anh ngữ đứt quãng của cô
gái, Mộc Tử Mạt mơ hồ hiểu được, cô gái ở cuộc tranh tài lần này là
người đoạt giải nhì, vì lần tranh tài này đã bỏ ra một năm chuẩn bị,
chịu không ít khó khăn..
Cố Tính chụp xong rồi tới đây tìm cô, hai người cùng rời đi, đi ra bên
ngoài ăn cơm trưa. Nghe hắn cùng nhân viên phục vụ mặc ki-mô-nô nói
chuyện với nhau bằng ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ, Mộc Tử Mạt đôi tay đặt
trên bàn không nhúc nhích nhìn thấy vẻ tháo vát thông minh kia, cho đến
khi khuôn mặt người đối diện phóng địa trước mắt cô, cô bị làm cho sợ
hết hồn, chợt thu tay lại, lúng túng không thôi.
"Nghĩ cái gì nhập thần như thế?" Cố Tính đã kêu món ăn, trở lại chỗ
ngồi, nhìn người đang ngồi một bộ dạng mất hồn mất vía, kêu mấy lần cũng không đáp, không khỏi tò mò hỏi.
"Không có gì." Mộc Tử Mạt bối rối, cũng không thể nói cho hắn biết cô là nhìn hắn nhìn đến mất hồn được, hình như mỗi lần gặp gỡ hắn, cô cho tới bây giờ cũng chỉ có biết ngượng ngùng lúng túng. Suy nghĩ một chút lại
hỏi, "Cậu nói Nhật Ngữ rất tốt."
Cố Tính từ chối cho ý kiến, cúi đầu mỉm cười, dừng một chút nói, "Ông
ngoại mình ở Nhật Bản, khi còn bé có qua đây ở một thời gian." Lại ngước mắt nhìn một chút đồng hồ treo tường. "Đáng tiếc hôm nay không có thời
gian rồi, nếu không có thể dẫn cậu đến nhà ông mình xem một chút."
Mộc Tử Mạt không biết nên nói cái gì cho phải, nói cám ơn sao? Hôm nay
đã nói thiệt nhiều lần rồi, chỉ đành phải khẽ mỉm cười, cúi đầu gắp lên
một khối sushi bỏ vào trong miệng, tinh tế nhai. Mùi vị rất ngon.
Hai người sau khi cơm nước xong liền trực tiếp đi đến nhà trưng bày khoa học kỹ thuật, nơi đó đã tập trung cả biển người. Lần này triển lãm chủ
yếu là những tác phẩm giành giải thưởng trong cuộc so tài khoa học kỹ
thuật, người máy đại biểu tác phẩm rất nhiều, còn có rất nhiều loại hình tác phẩm khác.
Nhìn ngắm xong buổi triển lãm, đã là năm giờ chiều rồi. Trường học suy
tính dễ dàng, đặt khách sạn cách viện khoa học kỹ thuật cũng không xa,
vì vậy hai người quyết định đi bộ trở về.
Thời điểm trở lại khách sạn, giáo sư Trang cùng Tần Thi Nguyệt thi xong
cũng đã trở về. Mộc Tử Mạt đối bọn họ chào hỏi qua, liền tính toán trở
về phòng, đi ngang qua bên cạnh Cố Tính thì nghe được hắn thấp giọng nói một câu, "Ngày mai cố gắng lên."
Không ngờ hắn lại nói lời này?
Loại cảm giác đó hình như lại trở về rồi.
Mộc Tử Mạt đè xuống cảm giác rung động trong lòng đang lặng lẽ xuất
hiện, nghiêm túc gật đầu một cái, "Ừ. Mình biết rồi, cám ơn."