Tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, Triệu Viện Viện vội vàng thu thập đồ đạc, lôi kéo Mộc Tử Mạt đến một cửa hàng cháo ngoài trường ăn cơm trưa, bình thường khẩu vị của cô ấy tương đối nặng, thích ăn thịt, nhưng hết cách rồi, bác sĩ dặn dò nhất định phải ăn nhiều thức ăn thanh đạm một chút. Dù tùy hứng thế nào, cũng không thể lấy thân thể chính mình ra đùa giỡn.
Hai người gọi cháo thịt hầm Triền Châu, Triệu Viện Viện nhìn Mộc Tử Mạt, nhăn nhăn nhó nhó, có chút đứng ngồi không yên, một bộ dáng muốn nói lại thôi, "Tử Mạt, việc đó, cậu cũng biết chứ?"
Động tác trên tay Mộc Tử Mạt không có dừng lại, cô tách đôi đũa dùng một lần ra, ngâm ở trong cốc nước nóng một lúc, sau đó tỉ mỉ gắp rau thơm trong cháo ra bỏ vào trong đĩa nhỏ bên cạnh. Bình thường cô rất ít tới nơi này ăn cơm, cho nên trước đó không biết trong cháo sẽ bỏ rau thơm.
Mộc Tử Mạt không thích ăn rau mùi tây, dù sao vẫn cảm thấy mùi vị là lạ. Trên thực tế, cô còn không biết mình kiêng ăn đã đến một trình độ làm người ta phẫn nộ.
Chọn rau thơm xong, Mộc Tử Mạt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thấy đối diện Triệu Viện Viện có chút băn khoăn lo lắng, đôi tay chống cằm, gần như là ranh mãnh hỏi ngược lại, "Cậu cứ nói đi?"
Nói xong cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, những lời này hình như có chút quen thuộc, giống như người nào đó lúc buổi sáng chính là hỏi cô như vậy, lúc này mới bao lâu hả, liền bị anh thay đổi một cách vô tri cô giác rồi. Vừa nghĩ như thế, Mộc Tử Mạt khẽ ngồi thẳng người, thu hồi điệu bộ lười biếng trước kia, lặng lẽ gạt bỏ suy nghĩ ở đáy lòng.
Triệu Viện Viện uống một hớp cháo, ở trong miệng "Xoạch" một tiếng, giống như cảm thấy không có mùi vị, chỉ đành phải rầu rĩ nuốt xuống, nhìn một chút Mộc Tử Mạt nghiêm trang nhìn mình chằm chằm, có chút chột dạ nói ra, "Thật ra thì, tớ cũng không phải cố ý gạt cậu, chỉ là không biết nên nói như thế nào với cậu."
Trường trung học H tác phong nghiêm cẩn, nội quy trường học nói rõ cấm chỉ học sinh yêu đương, huống chi đúng thời kỳ nhạy cảm lớp mười hai này. Chẳng qua trên có chính sách dưới có đối sách, suy nghĩ một chút mấy cái nội quy trường học lạnh lẽo vô tình này có thể nào ngăn cấm những năm tháng thanh xuân nhiệt tình chứ? Cho nên người nói yêu đương vẫn là thật nhiều, chỉ là phải tận lực khiêm tốn là được.
Mộc Tử Mạt gật đầu một cái, cúi đầu uống một hớp cháo, ngoài rau thơm phiền toái ra, cháo rôm hùm thanh đạm này vẫn rất ngon.
Nhìn Mộc Tử Mạt như không có việc gì uống cháo, Triệu Viện Viện trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đây coi như là không truy cứu à nha? Bình thường hai người rất thân thiết, tình cảm cũng rất tốt, giữa hai người cũng rất ít sẽ lừa gạt nhau chuyện gì, trước đó cô ấy còn có chút lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng tình cảm của hai người, xem ra là tự mình suy nghĩ nhiều.
Trong tình yêu cô gái bao giờ cũng rất dễ nghĩ quá nhiều, có một người bạn trai, nhưng không biết nên đối mặt cùng với bạn thân của mình như thế nào, luôn nghĩ phải như thế nào mới có thể không "Trọng Sắc Khinh Bạn", hận không được đem mình chia làm hai nửa, một nửa là bạn gái của người kia, một nửa kia là bạn tốt vĩnh viễn của mình.
Rõ ràng rất muốn cùng cô ấy chia sẻ phần vui sướng này, rồi lại có chút sợ cô ấy sẽ được dần dần cách xa mình. Tâm tư của con gái chính là phức tạp như vậy.
Tảng đá lớn trong lòng vừa để xuống, cuối cùng trên mặt Triệu Viện Viện cũng khôi phục thần thái những ngày qua, ngay cả mới vừa uống cháo còn cảm thấy nhạt nhẽo vô vị cũng cảm thấy có hương vị rồi, cô ấy đại khái nói một lần chuyện đã xảy ra với Mộc Tử Mạt, chẳng hạn như khi nào thì bắt đầu, chẳng hạn như ở nơi nào bắt đầu, chẳng hạn như. . . . . .
Mộc Tử Mạt hiếm được nhìn thấy nữ sinh bình thường đỉnh đạc lúc này một bộ dạng cô gái nhỏ đắm chìm trong hạnh phúc, không khỏi cúi đầu khẽ cười, nhớ lại mình và Cố Tính, cô nghĩ cô thật sự có thể lình hội phần tâm tình trong lòng Triệu Viện Viện kia, suy nghĩ một chút cũng đúng là lúc nói cho cô ấy biết sự kiện kia.
Nhưng khi nhìn Triệu Viện Viện rõ ràng hưng phấn quá độ như vậy, Mộc Tử Mạt nghĩ thầm, vẫn là tìm thời gian thích hợp khác thôi.
Lúc hai người trở lại trường học đã qua thời gian cấm cửa ký túc xá, bất đắc dĩ chỉ đành phải trở về phòng học, lúc đi ngang qua cửa hàng nhỏ, Triệu Viện Viện la hét những thứ cháo kia căn bản cũng không hết đói, lại đi vào ôm một túi bánh bao ra ngoài, Mộc Tử Mạt cũng thuận tay cầm một chai trà sữa mật ong.
Từ cửa hàng nhỏ ra ngoài, hai người dọc theo con đường nhỏ trong trường học đi về phòng học, hoa nhỏ màu tím rơi đầy trên cỏ màu vàng không biết tên, màu tím lãng mạn rải đầy trên đất.
Lúc nghỉ trưa, bóng người trên sân trường lớn như vậy, càng lộ vẻ cô đơn. Dưới chân đạp lá cây cây ngô đồng, phát ra âm thanh xào xạt thật thấp, hai người nắm tay, giống như hai đứa bé tinh nghịch một đường dẫm lên, chơi cực kỳ vui vẻ.
Ở cuối con đường nhỏ, họ gặp hai người đi trở về phòng học. Triệu Viện Viện hưng phấn vọt tới, dưới chân mất thăng bằng, được Tô Tĩnh Nhiên vững vàng mà đỡ lấy, còn bị cậu ấy nhỏ giọng trách mắng một chút, có chút bất mãn chu chu miệng.
Mộc Tử Mạt đứng ở cách đó không xa, trong mắt không che giấu được vui mừng, nhìn anh nói cái gì đó cùng Tô Tĩnh Nhiên, liền từ từ đi tới phía cô, sau đó Triệu Viện Viện hơi mang theo chút e lệ rụt rè cùng ánh mắt áy náy cũng nhìn lại.
Anh đã đi tới trước mặt, Mộc Tử Mạt nắm chặt chai trà sữa mật ong trên tay, cúi đầu không dám nhìn ánh mắt của anh, có chút khẩn trương, cô còn chưa có thói quen ở trước mặt người khác bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn chằm chằm vào như vậy.
Cố Tính nhìn cô, trong lòng thở dài như có như không, không ngờ đối với mình cô vẫn là e lệ rụt rè như vậy, xem ra còn là đường phía trước còn rất dài ah.
Chỉ là, đường là anh chọn, anh vui vẻ chịu đựng.
"Đi thôi."
Tô Tĩnh Nhiên đã sớm mang theo Triệu Viện Viện rời đi, Cố Tính nên cũng không kiêng dè nắm tay của cô, còn hơi dùng thêm chút sức, hình như mang theo chút ý tứ khác.
Một người bình thường cao ngạo như vậy, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ cảm thấy bất bình.
Mộc Tử Mạt ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, nhìn thẳng bóng dáng của anh, khóe miệng khẽ nâng lên, "Cố Tính, tớ mới vừa cùng Triệu Viện Viện đi ra ngoài ăn cháo rồi, cảm thấy cũng không tệ lắm."
Cố Tính không nặng không nhẹ "Ừ" một tiếng, sau đó giống như là đã hiểu ra cái gì, chợt quay đầu, có chút không quá chắc chắn mà hỏi, "Hả?"
"Chúng ta lúc rãnh rỗi đi thử một chút, có được hay không?" Giọng nói của Mộc Tử Mạt thật thấp, hình như mang theo chút ý tứ nũng nịu, nhất thời khiến tâm tình của Cố Tính một mảnh rất tốt.
"Được."
Hai người bọn họ, đều là kẻ mới học yêu đương, giống như trên phần chỗ trống làm bài thi, không có chiếm 50% cơ hội đúng sai phán đoán đề, cho nên bọn họ đều không thể xác định có thể điền đáp án chính xác hay không, chỉ có không ngừng chung đụng cọ sát, mới biết bản thân hai bên thích hợp như thế nào.
Bọn họ còn trẻ tuổi như thế, tình yêu của bọn họ đúng là ngây ngô như vậy, nhưng bọn họ rõ ràng, một cái ánh mắt cũng của người kia sẽ ảnh hưởng tâm tình của mình, cho nên bọn họ là cẩn thận để ý như vậy, chỉ mong muốn cấp cho người kia chính mình tốt nhất.
Lúc Mộc Tử Mạt trở lại phòng học, Triệu Viện Viện đang nằm ngủ bù ở trên bàn, nghe được tiếng bước chân, cô ấy liền tỉnh, vuốt vuốt ánh mắt nhập nhèm, "Tử Mạt, làm sao cậu bây giờ mới trở về?"
Cư nhiên so với cô cùng Tô Tĩnh Nhiên còn muộn hơn!?
Nghĩ đến cô ấy trước khi đi nhìn ánh mắt của mình, Mộc Tử Mạt cố ý kéo cô ấy, "Ai bảo cậu bỏ rơi một mình tớ?" Nhìn ánh mắt Triệu Viện Viện dần dần thanh tỉnh, cô lại bồi thêm một câu, vỗ tay quyết định bản án, "Trọng Sắc Khinh Bạn!"
Triệu Viện Viện mới vừa tỉnh ngủ khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời uất ức, "Tớ cũng không muốn, là cậu ấy trước lôi kéo tớ đi, còn nói không muốn làm kỳ đà cản mũi gì gì đó.
Đều nói trong tình yêu chỉ số thông minh của phụ nữ là số lẻ, lời này quả nhiên không sai. Xếp hạng thành tích thi tháng lần này của Triệu Viện Viện Nguyệt đạt tới độ cao trước đó chưa từng có, chỉ là tương ứng, số lẻ của chỉ số thông minh cũng thấp đến trước nay chưa có.
Triệu Viện Viện hình như cho đến bây giờ không có ý thức được Tô Tĩnh Nhiên mới vừa nói là "Không muốn làm kỳ đà cản mũi Mộc Tử Mạt và Cố Tính", mà không phải "Không muốn Mộc Tử Mạt và Cố Tính làm kỳ đà cản mũi bọn họ".
Mộc Tử Mạt cũng liền theo tâm tư của cô ấy nói, "Cho nên cậu cũng chỉ chú ý chính mình phong lưu khoái hoạt, dám bỏ lại tớ, cậu sẽ không sợ tớ có chuyện gì?"
Triệu Viện Viện cắn răng nghiến lợi, thẹn quá thành giận nói, "Mộc Tiểu Mạt, thua thiệt cậu viết văn viết rất tốt như vậy, dùng từ như thế nào, cái gì mà phong lưu khoái hoạt, quá dung tục!" Nói xong, giọng nói lại nhỏ xuống, "Tối ngày hôm qua Cố Tính còn giúp cậu cầm túi xách, nghe nói còn đưa cậu trở lại, người có nhiều thân sĩ phong độ, cậu cùng với cậu ấy có thể có chuyện gì?"
Mộc Tử Mạt đối với thần kinh thô của cô ấy chân chính cảm thấy im lặng, suy nghĩ một chút trước sau phải đối mặt, lại thử dò xét hỏi, "Cậu sẽ không sợ giữa tớ và cậu ấy cọ sát ra tia lửa?"
Triệu Viện Viện giống như là nghe được chuyện cười buồn cười nhất trên đời này, đôi tay chống nạnh, không để ý hình tượng cười phá lên, "Cậu nói, hai khối lạnh được như băng giống như hai người sẽ cọ sát ra tia lửa gì? Nhiều lắm chính là cọ sát ra băng vụn vỡ mảnh!"
Trên trán Mộc Tử Mạt rơi xuống hai cái vạch đen, vẫn là nhịn không được hỏi, "Tại sao?"
Triệu Viện Viện rất có chuyện lạ mà suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu một cái nói, "Tớ còn không biết cậu, chỉ có ở trước mặt chúng ta mới có thể lộ ra cảm xúc chân thật, có trước mặt người không quen cậu đều là mặt không chút biểu cảm, cậu cũng không biết ở trong mắt người khác cậu chính là ‘Băng Sơn Mỹ Nhân’. Tớ nhớ được lúc học lớp mười ban 15 có người viết một phong thư tình cho cậu, kết quả cậu không xem, liếc mắt nhìn liền ném ngoài cửa sổ, cậu cũng không biết như thế có bao nhiều đả thương người."
Còn có chuyện như vậy? Mộc Tử Mạt một chút ấn tượng cũng không có.
Triệu Viện Viện nhìn vẻ mặt mê man của Mộc Tử Mạt, cũng biết cái nha đầu không tim không phổi này sớm đem sự kiện kia quên đến ngoài chín tầng mây đi, người nam sinh kia cũng quá đáng thương đi? Nghe nói hồi đó cậu ta còn vì chuyện mất thể diện này mà chuyển trường rồi đó.
Triệu Viện Viện khẽ thở dài một cái, tiếp tục nói, "Cậu đây coi là vẫn còn tốt, nghe Tô Tĩnh Nhiên nói, Cố Tính bắt đầu từ lớp mười cũng không cắt đứt được nữ sinh thổ lộ, trong đó tự nhiên không thiếu mỹ nữ, tài nữ ..., nhưng cậu ấy từ trước đến giờ đều là cự tuyệt, một chút tình cảm và thể diện cũng không giữ lại."
Nói qua cô hướng trên người Mộc Tử Mạt liếc một cái, mang theo chút hài hước mà nói, "Mặc dù cậu thành tích không tồi, dáng dấp cũng so với người thường đẹp hơn một chút, nhưng là. . . . . ."
Triệu Viện Viện cực kỳ khẳng định nói, "Cậu và cậu ấy là tuyệt đối không thể nào."
"Hả?" Mộc Tử Mạt thụ giáo mà đáp một tiếng, khóe miệng vẽ ra một tia cười yếu ớt, "Viện Viện cậu quả nhiên thông minh, phân tích được rõ ràng rành mạch."
Đối với Cố Tính bị nhiều lần thổ lộ chuyện này Mộc Tử Mạt là rất tin không nghi ngờ, ít nhất chính cô cũng chính mắt thấy qua, nhưng nghe Triệu Viện Viện dùng giọng điệu khẳng định kết luận cô và Cố Tính là không thể nào như vậy, cô cảm thấy nhân tử trò đùa giai trong đầu bị khơi lên, cô hình như rất chờ mong cái vẻ mặt kinh tâm động phách trên mặt Triệu Viện Viện khi phát hiện chân tướng.
Vốn là muốn thừa cơ hội này nói rõ ràng, nhưng hết cách rồi, vì cái "Tuyệt đối không có khả năng" trong miệng cô ấy, Mộc Tử Mạt nghĩ thầm, vẫn là không nói đi.