Nụ Hôn Của Tuần Lộc Tiên Sinh

Chương 1: Cô đã gặp một con Tuần Lộc




“Chúng ta chia tay đi.”

Trong tiệm café, một đôi nam nữ ngồi đối mặt với nhau, trên bàn có một tách cà phê nóng hổi đang nghi ngút khói, kế bên là ly kem chocolate cỡ lớn. Trương Tiểu Miên đang bận cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó trong túi xách, bỗng nghe thấy lời nói của người đàn ông phía đối diện, sau đó làm như không nghe thấy gì tiếp tục tìm kiếm, giọng điệu còn mang theo vẻ phấn khích.

“Anh nói gì vậy A Thành, hôm nay là Giáng Sinh chứ không phải ngày cá tháng tư, em không dễ bị lừa đâu nhé, hahaha.”

Đối phương còn chưa kịp trả lời thì cô đã nói như súng liên thanh: “Nhắc mới nhớ, em có chuẩn bị quà Giáng Sinh cho anh này. Chẳng phải năm ngoái anh đã phàn nàn em vì em luôn tặng cho anh những món đồ thủ công không sang trọng sao, cho nên năm nay em đã đổi một cái mới…”

Những lời nói khác thường của Trương Tiểu Miên khiến người đàn ông ngồi đối diện nhíu mày, anh ta chạm vào chiếc đồng hồ đôi mới sáng chói trên cổ tay trái, lạnh lùng lên tiếng: “Tiểu Miên, chúng ta…”

“Aiya.” Tiếng thở dài của Trương Tiểu Miên lấn át giọng nói của người đàn ông, chặn ngang những gì anh ta định nói, “Rõ ràng em có mang quà tới mà? Tại sao bây giờ lại không tìm thấy?”

Động tác tìm kiếm tăng thêm vài phần, đầu cúi ngày càng thấp, gần như muốn chôn vùi vào trong túi xách, một vài sợi tóc rơi xuống vành tai, mái tóc dài che đi khuôn mặt của Trương Tiểu Miên. Thanh âm nôn nóng phía sau làn tóc vẫn không ngừng vang lên: “Nó ở đâu chứ? Đáng ghét, sao tìm hoài vẫn không thấy vậy!”

“Đừng tìm nữa!”

Giọng điệu thiếu kiên nhẫn của người đàn ông khiến Trương Tiểu Miên sững người, cô duy trì động tác cúi đầu, nghe lời nói lạnh nhạt thốt ra từ miệng của bạn trai mình: “Tiểu Miên, chia tay đi, chúng ta không hợp.”

Trương Tiểu Miên vẫn im lặng không nhúc nhích. Vẻ mặt của người đàn ông có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng anh ta vẫn nhịn xuống, không nói thêm câu nào nữa. Trên mặt bàn, ly kem chocolate cỡ lớn đã tan được một nửa, điện thoại trong túi người đàn ông kêu mấy tiếng, anh ta lấy điện thoại ra nhìn màn hình, sau đó đứng dậy muốn rời đi.

“Hôm nay anh đến đây là để nói rõ với em, sau này chúng ta không cần liên lạc với nhau nữa. Bây giờ anh có hẹn, anh đi trước.”

Lúc chàng trai đứng dậy, cuối cùng Trương Tiểu Miên cũng có động tĩnh, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, vươn tay nắm lấy áo khoác của anh ta, kết quả là chiếc túi xách đang cầm trên tay rơi xuống gầm bàn, đồ vật bên trong văng tung tóe khắp sàn. Cô không cúi xuống nhặt, chỉ đỏ mắt nhìn vẻ mặt hờ hững của người đàn ông, nhẹ giọng nói: “Em đã chuẩn bị quà Giáng Sinh cho anh, em phải mất nhiều thời gian lắm mới chuẩn bị được, là…”

Người đàn ông bực mình ngắt lời cô, động tác thô lỗ hất mạnh bàn tay đang kéo áo khoác mình: “Anh không cần! Tặng tới tặng lui cũng chỉ là những thứ đồ thủ công. Trương Tiểu Miên, em đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, cũng không còn là nữ sinh cấp ba, tại sao suốt ngày vẫn còn tâm tư làm những chuyện ấu trĩ như vậy?”

Anh ta nói xong cũng không thèm nhìn sắc mặt của Trương Tiểu Miên, trực tiếp xoay người rời đi.

Trương Tiểu Miên ngơ ngác, bàn tay vẫn đang trong tư thế kéo áo, một lúc sau mới chậm rãi ngồi xổm xuống, đờ đẫn nhặt từng thứ rơi vung vãi trên sàn nhà. Cho đến khi cầm lên một chiếc hộp nhỏ màu xanh lam, cô mới đột nhiên bừng tỉnh, giật lấy túi xách chạy theo.

Chàng trai lúc nãy đã sớm không thấy bóng dáng. Trương Tiểu Miên chạy tới cửa tiệm café thì dừng lại, cô ngây người nhìn không khí lễ hội hai bên đường, dòng người tấp nập qua lại trên phố, đột nhiên cảm thấy bản thân không biết phải đi về đâu. Cô nắm chặt chiếc hộp nhỏ trong tay, từ từ ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối như một đứa trẻ lạc đường.

Đường phố ngập tràn không khí Giáng Sinh, người đi đường có đôi có cặp, vẻ mặt vui sướng và háo hức, chẳng ai để ý đến một bóng dáng nhỏ bé đang cuộn mình trước cửa tiệm café ở góc đường. Giây phút này, sự cô độc và nỗi đau thất tình như được phóng đại, Trương Tiểu Miên bỗng cảm thấy bản thân như bị cả thế giới ruồng bỏ, không thể hòa nhập với bầu không khí vui vẻ xung quanh. Tâm trí cô tràn ngập những suy nghĩ tiêu cực, cô không thể thoát khỏi vũng lầy của sự tủi thân.

Ngay khi Trương Tiểu Miên ngồi xổm một mình yên lặng rơi nước mắt, trên đầu đột nhiên xuất hiện một cái bóng lớn. Cô ngẩng đầu, qua đôi mắt đẫm lệ nhìn thấy một con Tuần Lộc lông xù to lớn đang đứng trước mặt cô.

Nước mắt Trương Tiểu Miên lập tức ngưng lại.

Đây có lẽ là trang phục thú bông lớn nhất cũng như dày nhất mà Trương Tiểu Miên từng thấy, Vì nguyên mẫu của nhân vật là một con Tuần Lộc với bộ lông dày rắn chắc, nên trang phục thú bông cũng được làm rất dày và nặng, nhất là phần lông tơ màu trắng quấn quanh cổ đặc biệt bắt mắt, mặc dù không toát lên được khí chất oai vệ của một con Tuần Lộc, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Tư thế nguyên bản là đứng bằng bốn chân, nhưng vì là nhân hóa nên dĩ nhiên phải đứng bằng hai chân. Hai chiếc gạc khổng lồ trên đầu được phục dựng rất tốt, đến nỗi khiến cho người ta cảm giác được đầu nặng chân nhẹ. Trong nháy mắt, Trương Tiểu Miên có hơi lo lắng, không biết chiếc đầu khổng lồ của Tuần Lộc có thể rơi xuống hay không, rồi đập thẳng vào khuôn mặt đang ngước lên của cô.

Tất nhiên kết quả là nó không rơi, Trương Tiểu Miên và người mặc trang phục thú bông vẫn lặng lẽ nhìn nhau trong tư thế rất dở hơi, một người ngẩng đầu một người cúi, một người ngồi xổm một người đứng, yên lặng đối diện.

Nói là đối diện, nhưng Trương Tiểu Miên thật sự không xác định được đôi mắt của đối phương nằm ở đâu, trang phục thú bông được may kín mít, trên mặt chỉ có thể nhìn thấy những nét vẽ hoạt hình lông tơ, từ ngoài nhìn vào không thể biết được người bên trong quan sát cảnh vật như thế nào.

Trương Tiểu Miên ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nước nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn hoạt hình của Tuần Lộc, sau một lúc, cảm thấy cổ bắt đầu đau nhức, cô mới ý thức được mình và Tuần Lộc đối diện có bao nhiêu hành động vô nghĩa. Thế là cô lại cúi đầu xuống, hoàn toàn làm lơ người trước mặt, sau đó lại bắt đầu khóc lóc cho mối tình đã chết và sự cô độc khi bị thế giới bỏ rơi.

Nhưng anh bạn Tuần Lộc lại không im lặng bỏ đi như Trương Tiểu Miên mong đợi. Nó hơi cúi người xuống, duỗi bộ móng lông xù đến trước mặt cô, trên đó là một gói bánh quy nhỏ với bao bì đặc biệt dành cho lễ Giáng sinh.

Trương Tiểu Miên nhận ra nhãn hiệu trên bao bì, đó là cửa tiệm bánh ngọt bên kia đường, thỉnh thoảng khi hẹn hò với A Thành, cô cũng sẽ đến đó mua vài chiếc bánh mang về nhà. Trong ấn tượng của cô, chủ cửa tiệm là một cô gái có dáng người cao gầy, những chiếc bánh của cửa tiệm được làm vô cùng tinh tế và tỉ mỉ, từ hương vị đến tạo hình đều đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Lần đầu Trương Tiểu Miên đến đó, cô đã ngẩn người nhìn những con bướm nhỏ được làm bằng nước đường trên chiếc bánh, luyến tiếc hơn nửa ngày mới dám ăn.

Bây giờ gói bánh cũng độc đáo về hình dáng: từng chiếc bánh được nướng thành hình cây thông Noel, lớp đường màu xanh phủ lên toàn bộ chiếc lá, hình tam giác nhỏ ở trên cùng được phủ một lớp dừa bào mỏng, trông giống như một cây thông Noel mini phủ đầy tuyết.

Nhưng giây phút này, Trương Tiểu Miên không còn tâm trạng để thưởng thức tính sáng tạo của người làm bánh. Cô ủ rũ quay đầu, không có ý định nhận lấy. Cách đó không xa, có vài người mặc trang phục Tuần Lộc cũng đang chào hàng những gói bánh quy nhỏ cho người qua đường, có thể nhìn ra, cửa tiệm đang tranh thủ hoạt động trong dịp lễ Giáng Sinh.

Thấy Trương Tiểu Miên quay đầu không nhận bánh, Tuần Lộc trước mặt di chuyển một chút, sau đó lại duỗi bộ móng lông xù của mình đến trước mặt cô,

“…”

Trương Tiểu Miên quay đầu sang hướng khác, rầu rĩ nói: “Tôi không cần, cậu tìm người khác bán đi.”

Tuần Lộc giống như không nghe thấy, di chuyển bộ móng đến trước mặt cô một lần nữa.

“…”

Trương Tiểu Miên tiếp tục bơ nó, quay đầu sang hướng ngược lại, sau đó chân của Tuần Lộc cũng chuyển động theo đầu cô.

Quay tới quay lui.

… Đúng là một con Tuần Lộc cố chấp.

“Không cần trả tiền, tôi cho em.” Tuần Lộc bỗng nhiên lên tiếng, vì đang trong trang phục thú bông nên giọng nói có chút mơ hồ, không nghe ra được giới tính cũng như tuổi tác.

Trương Tiểu Miên đột nhiên cảm thấy khó chịu trước lời nói của Tuần Lộc. Cô duỗi chân, đột ngột đứng dậy, ném chiếc giỏ đựng bánh của Tuần Lộc một cách thô bạo, những gói bánh đáng thương trong giỏ rơi xuống mặt đất.

Anh bạn này quá cao to, 1m60 như Trương Tiểu Miên chỉ đứng tới bờ vai của nó. Đôi tay cô túm chặt bộ lông mềm mại trước ngực Tuần Lộc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt to hoạt hình ở trên đầu, điên cuồng quát mắng: “Tôi đã nói là tôi không cần! Tôi không cần cậu thương hại tôi!”

Vừa dứt lời, cô bắt đầu hung hăng đấm vào thân hình mập mạp của Tuần Lộc, vứt bỏ hình tượng tiếp tục la hét: “Ngay cả cậu cũng chê cười tôi! Tất cả các người đều chê cười tôi!”

“Anh ta chê tôi ấu trĩ! Nhưng rõ ràng trước đây anh ta đã nói thích tính cách trẻ con của tôi!”

“Tôi luyện tập gần hai tháng trời mới làm được nhẫn, anh ta cũng không thèm nhìn!”

“Anh ta thản nhiên nói ra một câu chúng tôi không hợp, muốn chia tay!”

“Có quỷ mới không hợp! Năm năm, chúng tôi đã ở bên nhau năm năm! Vậy mà hôm nay anh ta mới nói chúng tôi không hợp!”

“Đồ lừa đảo! Đồ khốn nạn! Rõ ràng anh ta đang qua lại với đồng nghiệp trong công ty mình! Tôi đã nhìn thấy!”

“Vậy mà tôi còn ngu ngốc tự lừa chính mình, là hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm…”

“Con mẹ nó thằng khốn! Anh dựa vào đâu mà không cần tôi! Anh dựa vào đâu mà không cần tôi hả!”

Trương Tiểu Miên càng nói càng mất khống chế, hoàn toàn xem Tuần Lộc trước mặt như một bao cát để trút giận, trong lòng cô cảm thấy tủi thân, cảm thấy khó chịu, nên nóng lòng muốn tìm một cách thức để phát tiết, mà anh bạn Tuần Lộc này đúng lúc đụng phải họng súng, trở thành thế thân cho cô trút giận.

Tiếng la hét của Trương Tiểu Miên dần dần thu hút sự chú ý của người qua đường, có người bắt đầu tò mò lấy điện thoại ra để chụp ảnh, Trương Tiểu Miên lúc này còn đang chìm đắm trong cảm xúc nên không phát hiện, mà Tuần Lộc vẫn luôn im lặng đột nhiên cử động, đưa bộ móng lông xù của mình lên, sau đó ôm chặt Trương Tiểu Miên vào lòng.

Trương Tiểu Miên còn nghe được một giọng nói bị bóp nghẹt từ trang phục thú bông: “Thằng khốn.”

Cô cảm giác được bộ móng của tuần lộc nhẹ nhàng ấn đầu cô vào trong bộ ngực mềm mại của nó, chiếc móng còn lại vuốt ve phía sau lưng cô, dường như muốn an ủi. Thế là Trương Tiểu Miên không nhịn được nữa, cô vùi mặt vào bộ ngực lông xù bắt đầu khóc lớn.

Tuần lộc vẫn ôm chặt Trương Tiểu Miên trong lòng ngực mình, ngăn cản những ánh mắt tò mò của người qua đường dành cho cô. Một lúc sau, đợi đến khi tâm trạng của Trương Tiểu Miên ổn định trở lại, cô mới ngại ngùng tránh khỏi vòng tay của Tuần Lộc, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mập mạp hoạt hình của nó, hít mũi xin lỗi: “À, thật… thật xin lỗi… vừa rồi là tôi… tôi thất lễ, còn ném bánh quy của cậu, tôi… tôi…”

Tuần Lộc nghe cô nói như vậy thì giơ cao bộ móng, trong nháy mắt, Trương Tử Miên còn tưởng nó muốn tán đầu cô, nên căng thẳng rụt cổ lại. Nhưng bộ móng lông xù mềm mại chỉ dừng lại trên đỉnh đầu Trương Tiểu Miên, xoa xoa đầu cô qua lớp bông dày.