Tôi chưa từng làm chuyện như vậy cho người khác, ngay cả với bản thân mình cũng rất ít khi làm.
Cách lớp vải tù mỏng manh tôi như bị bỏng, nhưng không thể nào dùng một tay nắm lấy nó ngay khi nó vẫn còn mềm, mặc cho tôi có cố gắng thế nào nó cũng không cứng lên được, thậm chí khi tôi luống cuống ngẩng đầu còn nhìn thấy hắn đang nhướng lông mày.
Vẻ mặt này rất đáng sợ, bởi vì nó có nghĩa là hắn không hài lòng, không thoải mái.
Tôi sốt ruột hơn cúi đầu xuống, dùng thêm sức để xoa nắn, cuối cùng hắn cũng giơ tay lên đè xuống vai tôi, muốn đẩy tôi ra ngoài.
Tôi vội khóc lên, không để ý đến sự chán ghét của hắn quỳ xuống trước mặt hắn, kéo quần của hắn xuống rồi móc ƈôи ŧɦịŧ vẫn còn đang ngủ đông ra, sau đó vội vàng ngậm vào trong miệng.
Côи ŧɦịŧ to lớn lắp kín miệng tôi, tôi còn chưa kịp nhìn rõ đã nhắm mắt lại ra sức liếʍ ɭáρ nuốt vào, mấy ngày trước có rất nhiều người ép tôi nhìn vào ƈôи ŧɦịŧ của họ, màu rất thâm lại tanh tưởi, Adam sạch sẽ hơn bọn họ, cũng thô to hơn, dù mềm nhưng độ dài cũng khá dọa người.
Tay hắn còn khoát trên bả vai của tôi nhưng đã không còn dùng sức đẩy ra như lúc nãy, dường như chỉ đặt lên như vậy thôi, hơi thở gần như không thay đổi, như thể đang lẳng lặng nhìn tôi lấy lòng hắn.
Nhưng tôi thực sự không biết làm thế nào để liếm cho người khác, chỉ là vụng về liếʍ ʍúŧ, cố gắng ngậm vào nhiều hơn một chút, tuy vẫn còn một đoạn dài lộ ra bên ngoài, nhưng khó khăn liếm giúp hắn một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng cảm giác được ƈôи ŧɦịŧ của hắn đã trở nên cứng hơn rồi.
Trong lòng tôi vui vẻ, theo đó là nỗi sợ vô tận và mờ mịt.
Bây giờ trong mông tôi còn trơn tuồn tuột, không thể khống chế làm ướt đồ tù.
Tôi buông ƈôи ŧɦịŧ của Adam ra, nhẫn nhịn ho khan vài tiếng, sau đó vội vàng đứng lên tùy tiện cởϊ qυầи.
Ánh mắt của hắn vẫn đang nhìn tôi, tôi cảm nhận được, không khác gì thường ngày, lạnh lùng không mang theo chút độ ấm nào.
Mặc dù đang trong hoàn cảnh như vậy nhưng giống như hắn cũng không có chút nào gợn sóng.
Từ đầu tới cuối tôi vẫn cúi thấp đầu, sau khi cởϊ qυầи lại do dự một lúc mà không dám nhìn thẳng mặt hắn, chỉ khẽ cắn răng quay lưng về phía hắn một tay chống lên mép ghế, một tay lần mò đến ƈôи ŧɦịŧ đã cứng một nửa của hắn, sau đó nhếch mông cao hơn muốn nuốt xuống.
Mắng tôi không biết xấu hổ, mắng tôi hư hỏng thấp hèn.
Tôi đã chảy nước mắt nhưng tôi không có dư tay để lau đi, tim cũng như đang tự mình cầm dao găm cắt xuống từng mảng từng mảng, tất cả tự tôn đều bị chính tay tôi bóp nát.
Thế nhưng trước đó khi tôi tự bôi trơn cũng không ngờ được ƈôи ŧɦịŧ của Adam sẽ to đến vậy, cộng thêm tôi quá gấp gáp với cũng chẳng có kinh nghiệm gì nên qυყ đầυ to nóng làm thế nào cũng không chen vào được, cứ tuột ra.
Tôi căng thẳng đến run cả tay, chỉ sợ thời gian kéo dài càng lâu, Adam sẽ càng thiếu kiên nhẫn.
Sợ hãi và sốt ruột đan xen vào nhau, đầu óc tôi trống rỗng, cắn răng cố gắng ngồi xuống.
Thứ đột ngột xông vào như một thanh đao bổ vào, không, như một cây gậy sắt nung đỏ đâm vào trong cơ thể của tôi, cảm giác xé rách to lớn lập tức làm eo tôi mềm nhũn, suýt nữa đã ngã từ trên ghế xuống.
Adam đỡ lấy tôi.
Tay vốn dĩ để bên cạnh đã khoác lên eo tôi, cách đồ tù mỏng manh tôi cũng có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp và mạnh mẽ của hắn.
Tôi không biết hắn có ý gì, là ngầm đồng ý cho tôi tiếp tục hay là muốn đẩy tôi ra lần nữa.
Suy nghĩ chợt lóe qua trong nháy mắt, tôi ngơ ngác cố gắng đứng vững mà ngồi xuống thêm lần nữa, ƈôи ŧɦịŧ chỉ mới vào phần đầu nhọc nhằn căng nơi u tối chật hẹp kia ra, tôi đau đến đổ mồ hôi hột trộn lẫn với nước mắt dính ướt nguyên cả khuôn mặt.
Mũi chân hơi run lên, hệt như tôi đang múa trên dây thép, chỉ một chút sơ sẩy là có thể rơi xuống vực sâu ngàn mét.
Quá trình nuốt vào cũng không thuận lợi, đối với tôi hay với hắn cũng đều như nhau, bởi vì tay hắn hơi dùng sức, dán vào phần da thịt của tôi như bị bỏng.
Tôi sợ hãi cái đau nhói như bỏng này nhưng lại không thể không trốn vào dưới ánh hào quang của nó để tìm ra ánh sáng.
Sau lưng vang lên một tiếng động rất nhỏ, như là hắn đã khép sách lại đặt lên bàn, sau đó tôi chỉ cảm thấy bàn tay đang khoác trên eo mình đã vòng lấy eo tôi, cả người nhẹ đi.
Lúc lấy lại tinh thần, tôi đã nằm trên bàn, góc bàn lạnh lẽo cứng ngắc đâm vào bụng tôi, ƈôи ŧɦịŧ của Adam còn đang chôn trong cơ thể tôi, tay đè lên sau eo tôi, cuối cùng cũng chậm rãi di chuyển.
Có lẽ hắn không hiểu được cảm giác của tôi, vì thế nên cũng chẳng mang đến đau đớn của tôi mà tiếp tục chen sâu vào trong, nghiền qua nếp gấp thịt mềm mở ra nơi chưa từng được ghé đến.
Chỉ là cho dù có hiểu, hắn cũng sẽ không dừng lại, hắn cũng sẽ không quan tâm xem tôi có đau hay không, đối với hắn tôi chỉ là người dùng trăm phương ngàn kế quyến rũ hắn, hắn chịu tiếp nhận, tôi đã mang ơn đội nghĩa hắn rồi.
Xưa nay tôi chưa từng phải chịu đau đớn đến vậy, suốt mười tám năm trước dường như tôi rất ít khi bị thương, hay là bởi vì tôi đã sống hết mười tám năm không buồn không lo nên giờ đây tất cả mọi đau khổ tôi chưa từng nếm trải đều ồ ạt ập tới nhấn chìm tôi đến nghẹt thở.
Hai chân bị hắn gắp lại ở trước ngực, tôi ôm chính mình không nhịn được run rẩy, đau đến lạnh toát cả người, trước mắt biến thành màu đen, cắn chặt lấy mu bàn tay của mình không dám lên tiếng sợ chọc giận hắn làm hắn phiền chán, nước mắt mặn chát hòa với máu tanh đầy khắp khoang miệng tôi.
Tư thế này như thú hoang thời nguyên thủy giao hoan, tôi cảm giác như mình là một con súc sinh mặc người xâu xé, bị đứt dây thần kinh xấu hổ.
Côи ŧɦịŧ to và dài dường như đâm tới bụng của tôi, sâu tận cái nơi không thể nói ra được, mỗi một lần đưa đẩy đều rút ra một chút thịt mềm, lúc va vào lần nữa lại như nghiền nát.
Thứ đồ của hắn quá nóng, vừa cứng vừa nóng bỏng, nơi giữa hai chân của tôi trong lúc đó như bị lọt gió, thuốc bôi trơn trước đó cùng với chất lỏng không biết là gì chảy ra dọc theo khe mông, làm tôi xấu hổ nhắm chặt mắt, cho rằng như vậy sẽ có thể coi nó như một cơn ác mộng.
Sau đợt mở đầu giày vò làm người ta đau đớn qua đi, thân dưới dần dần trở nên tê dại, từ sâu trong đau đớn lại có chút vui sướng nhỏ bé run rẩy chui ra, tôi sợ hãi mở to mắt, nước mắt ồ ạt trào ra ngoài, tình cờ phát ra vài tiếng rên mang theo tiếng khóc nức nở.
Adam im lặng đâm vào trong tôi, hơi thở có hơi nặng hơn, tiếng thở nhẹ trầm thấp.
Túi tinh nặng trình trịch vỗ lên mông tôi, dần dần lại thấy đau rát, vừa đau vừa ngứa, tôi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ cuộn đầu ngón chân, run lẩy bẩy nhỏ tiếng nức nở, ý thức mê man như trôi nổi trong biển lớn, bị người ta không tiếng động ấn vào bên trong nước biển, rồi đột nhiên lại như thức tỉnh liều mạng thở dốc.
Tôi ngất đi trong lúc làʍ ŧìиɦ giày vò kéo dài thật lâu.
Lúc tỉnh lại trên người như vẫn còn bị thứ gì đó nặng trịch đè lên, lòng ngực không kịp thở, cả người bủn rủn không còn sức, phía dưới vừa xót vừa căng, hai chân cũng không khép lại được.
Chiêm Nhẫn ngồi ở bên giường trông tôi, thấy tôi cuối cùng cũng tỉnh lại thì cặp lông mày nhíu chặt mới nhẹ thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm nói:
"Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, uống nước đi."
Tôi không dậy nổi, đành nhờ tay anh đút cho uống vài ngụm nước nhỏ, sau đó núp ở trong chăn nhìn anh.
Bất lực, khổ sở, và thêm khó chịu nhìn anh.
Anh đặt cốc qua một bên, sau đó xoa xoa đầu tôi, đau lòng nói nhỏ:
"Cậu bị sốt, đã hôn mê gần hai ngày, tôi đã bôi thuốc giúp cậu, cậu có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?"
Tôi bị anh hỏi đến khó đè nén, chảy nước mắt vùi vào trong chăn, rầu rĩ khóc nói:
"Đau, tôi đau quá."
Nơi yếu ớt nhất bị đâm xuyên qua lấp kín, bị đâm chọc xâm chiếm, nỗi đau ghi lòng tạc dạ đến nay dù chỉ nghĩ tới cũng làm cho người ta run rẩy cả người, lòng vẫn còn sợ hãi.
Tôi không dám nghĩ tới ngày tháng sau này, một lần cũng đã khó nhịn đến vậy, lẽ nào sau này lần nào cũng phải chịu như thế sao?
Chiêm Nhẫn kéo chăn lại, tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tôi, không biết phải làm sao cảm thông dịu giọng nói:
"Sau này cậu sẽ quen thôi, quen rồi là được."
Tôi cắn môi, không nhịn được nức nở:
"Tôi muốn về nhà, tôi bị hãm hại, tôi không có phạm tội sao phải đi vào..."
Tại sao tôi phải chịu đựng tất cả những điều này? Rõ ràng tôi chẳng làm gì sai hết.
Nỗi oan vô tận hòa cùng chua xót đè lên tôi tầng tầng lớp lớp, tôi nói liên tục, Chiêm Nhẫn hơi thay đổi vẻ mặt, trầm giọng cắt ngang lời tôi.
"Sài Gia, cậu bình tĩnh một chút, bây giờ cậu đã vào đây, chính là bị phán có tội, đây là một ngục giam trên đảo xa, không thể dễ dàng đi ra ngoài đâu."
"Vậy anh muốn tôi phải làm gì bây giờ! Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà!"
Tôi sụp đổ không chịu đối mặt với hiện thực, đẩy anh đang ở bên giường ra nghiêng trái ngã phải nhảy xuống giường chạy ra ngoài, vừa khi dẫm chân lên mặt đất đã run rẩy quỳ xuống, nơi bí ẩn truyền tới cảm giác ê ẩm làm cho tôi xấu hổ khó nhịn, gần như muốn chui vào bên trong khe nứt.
Nhìn thấy tôi ngã chổng vó, Chiêm Nhẫn vội đến dìu tôi dậy, tôi run run khóc, mờ mịt và tuyệt vọng.
Anh ôm tôi vào lòng an ủi, như người anh trai vỗ vai tôi, tôi ôm chặt lấy lồng ngực rắn chắc gầy gò như ôm lấy cọng cỏ cứu mạng, bất lực trốn trong lòng anh khóc nấc.
Có tiếng đi vào từ xa đến gần, là Anthony.
Tiếng cười hì hì sau khi bước vào đã im bặt, hắn nổi giận đùng đùng nhào qua thô lỗ đẩy bả vai tôi, muốn đẩy tôi ra khỏi lòng Chiêm Nhẫn.