Nụ Hôn Của Tù Nhân

Chương 26




Ngày hôm sau, hắn ta nhuộm tóc của mình màu đỏ, màu đỏ như lửa, bất kể chỗ nào nhìn cũng rất chói mắt.

Hắn ta đắc ý nói.

"Lần này bất luận ở nơi nào chỉ cần em liếc mắt một cái liền nhìn thấy tôi. ”

Tóc của hắn ta đã được nhuộm đỏ bởi vì lí do đó.

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện gương mặt được phóng đại, tôi theo bản năng lui về phía sau, nhưng bị Anthony bắt lại.

Hắn ta không vui nhìn chằm chằm tôi, nghi ngờ lại có chút bất mãn chất vấn.

"Em đang nghĩ gì vậy? Tôi đang nói chuyện với em mà sao phớt lờ tôi vậy?”

Tôi lấy lại tinh thần, những chuyện trước kia ở trong kí ức của tôi cũng dần phai nhạt.

"Không có gì. ”

Adam và Sài Gia ở phía trước tay trong tay bước đi và nói chuyện rất thân mật

Tôi bỏ Anthony đi về phía trước và trở về khách sạn theo hướng của họ.


Hắn ta lại không chịu  buông tha nắm chặt tay tôi, tức giận ghé vào bên tai tôi lẩm bẩm, nói xong thì hung dữ uy hiếp tôi.

Cơ thể rắn chắc ấm áp, tôi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn ta khi áp sát, tim đập mạnh mẽ, lời nói hoang tưởng lại ngang ngược, quấn lấy tôi trong ánh mặt trời rực rỡ.

[END]

(Adam X Sài Gia, say rượu / piano / niệu đạo play).

Adam trở về rất muộn vào ban đêm, cả người nồng mùi rượu

Tôi biết rằng ngoài việc đọc sách, hắn có một sở thích khác là uống rượu, nhưng tôi không uống thường xuyên, vì vậy đôi khi hắn sẽ ở nhà một mình, hoặc cùng Anthony ở gần đó, cả hai sẽ đi ra ngoài cùng nhau.

Sau khi ăn cơm tối xong, tôi đi lên lầu xem phim, khi mở cửa xong mới nghe thấy tiếng đàn vọng vào, hòa hợp lại dễ nghe, khiến tâm trạng người hưởng thức vui vẻ.


Adam không biết đã trở lại từ khi nào, từ tốn chơi piano trước cửa sổ sát đất tầng một, áo sơ mi màu đen làm nổi bậc làn da trắng của hắn, mái tóc bạch kim óng ả được ánh trăng ngoài cửa sổ nhuộm một tầng vàng, thoạt nhìn tựa như thiên sứ trong bức bích họa phương Tây.

Sau khi nghe được tiếng bước chân đi đến của tôi, hắn dừng động tác, nghiêng đầu nhìn về phía tôi, đồng tử phát ra thứ ánh sáng giống như vòng xoáy bao vây tôi.

Dưới cái nhìn chăm chú và yên tĩnh của hắn, tôi đi xuống lầu bước đến trước mặt hắn, lấy mu bàn tay áp lên mặt hắn, sau đó lẩm bẩm nói.

"Hôm nay anh uống quá nhiều, mặt nóng như vậy. ”

Adam uống rượu không biểu hiện rõ trên khuôn mặt, trông như bình thường, hắn ta nắm lấy bàn tay của ta rồi ôm ta, sau đó gối đầu trên ngực của ta nhắm mắt lại như thiếp đi, thấp giọng giải thích.


"Anthony và Chiêm Nhẫn đã kết hôn, hôm nay anh ấy rất hạnh phúc. ”

Tôi ngạc nhiên mở to hai mắt, vui mừng khôn xiết nhìn hắn hỏi.

"Thật sao? Bọn họ kết hôn khi nào?”

Adam mở mắt ra nhìn tôi và trả lời.

"Chỉ là lĩnh chứng, cũng không có tổ chức hôn lễ, ngay hôm nay. ”

Tôi thật không ngờ họ sẽ có một ngày như vậy, tuy rằng không biết Chiêm Nhận có phải tự nguyện hay không, nhưng tôi đều nhìn ra họ là cặp tình nhân không thể tách rời, hiện tại kết hôn cũng tốt.

Nhìn tôi không giấu được niềm vui, Adam kéo tôi xuống ghế piano, tôi ngồi trong vòng tay của hắn ta, hắn quấn lấy tôi, hai tay nắm lấy bàn tay của tôi đặt trên nút đàn.

Lồng ngực rộng rất ấm áp, giọng nói trầm thấp của hắn dán bên tai tôi.

"Đừng nói bọn họ nữa, anh muốn đánh đàn với em. ”

Tôi ngẩng đầu lên một chút, lúc quay đầu nhìn thấy cằm cùng sườn mặt hắn thiện rõ ràng, vẻ mặt chú tâm lại ôn hòa, đồng tử màu sáng lẳng lặng nhìn tôi.
Đột nhiên tôi không muốn suy nghĩ về bất cứ điều gì, chỉ muốn cùng hắn tận hưởng thời gian của hai người, vì vậy gật đầu.

Ngày cưới, tôi và Adam cũng đã chơi bài “Hôn lễ trong mơ" trong nhà thờ, tôi đã chơi bài hát này rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ có dịp đàn như thế này làm cho tôi cảm thấy niềm vui và ngọt ngào cuối cùng, Adam đã bước vào cuộc sống của tôi, điềm tĩnh và mạnh mẽ để cho tôi không thể rời khỏi hắn.

Tiếng đàn quen thuộc ngân lên, chúng ta đều không nói gì, nghiêm túc đàn bản nhạc này xong mới hôn nhau.

Trong nụ hôn của Adam cũng mang theo rượu say nồng, tôi không có tửu lượng tốt như hắn, hôn nhau một lúc đã cảm thấy bản thân như say rượu rồi, ý thức cũng trở nên chậm chạp.

Bộ đồ ngủ rộng rãi được nhấc lên, bàn tay của Adam xoa nắn dọc theo eo và bụng của tôi, chạm vào ti một cách nhẹ nhàng.
Tôi không thể không trốn vào trong ngực hắn, cảm nhận được chỗ ngồi có vật cứng nóng chống vào mông tôi, mặt tôi có chút nóng lên, nhưng Adam vẫn giữ đầu tôi, chuyên tâm liếʍ ʍúŧ đầu lưỡi tôi.

Nụ hôn mơ mơ màng màng làm cho tôi đắm chìm trong đó, cũng không phát hiện từ khi nào tay hắn dọc theo khe quần luồn vào, nhưng ngón tay chỉ dừng lại ở hậu huyệt của tôi khuấy đảo vài cái, liền có một cỗ dịch ruột ướŧ áŧ từ trong thân thể chảy ra.

Thân thể tôi đã mẫn cảm như vậy từ lâu, không chịu nổi bất kỳ khiêu khích nào, tôi ngượng ngùng vùi ở trong cổ Adam không muốn ngẩng đầu, nhưng khi hắn nâng eo tôi vẫn ngoan ngoãn chủ động nâng lên một chút, tách chân quỳ xuống bên cạnh hắn, tùy ý hắn đem vật cứng thô dài cắm vào.

Không nhớ tôi đã làm bao nhiêu lần, tôi vẫn sẽ cảm thấy rõ ràng rằng hậu huyệt tôi đã mở ra và được vật cứng đâm vào,  những nơi hẹp được  lấp đầy bởi vật cứng dày và nóng bỏng, tôi và Adam hòa thành một.
Adam ngồi trên băng ghế piano không thuận tiện, sau đó ôm tôi đứng dậy và đặt lên piano.

Tôi ngồi trên phím đàn, theo mỗi một động tác của hắn đều đè phím đàn làm nó phát ra nốt nhạc hỗn loạn, tôi chỉ cảm thấy bối rối lại xấu hổ, giống như trong tiếng đàn quanh quẩn cả phòng đều trộn lẫn tiếng triền miên chúng tôi giao hợp.

Adam cúi người nhìn tôi, giống như rượu tràn ngập cả cơ thể, khuôn mặt trắng nõn của hắn tôi cũng có chút đỏ, mái tóc trắng bạc buông xuống phía trước lung lay lắc lư, một đôi mắt bình tĩnh thủy chung gắt gao nhìn ta.

Hắn luôn thích nhìn tôi, không nói gì, như thể hắn có thể nhìn tôi mãi.

Áo ngủ bị hắn lột ra,  cả người tôi trần trụi quấn lấy hắn, bởi vì góc độ nên thậm chí cần cúi đầu cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng vật cứng kia tiến vào thân thể tôi, bị hắn nhìn cũng có chút thẹn thùng, vì thế tôi nắm lấy cánh tay hắn, sau đó cố gắng ôm lấy cổ hắn rồi ôm lấy hắn.
Hắn vòng quanh eo tôi, vuốt ve tóc tôi, giọng nói ôn hòa giống như xen lẫn một nụ cười nhợt nhạt.

"Luôn luôn nhút nhát, rất dễ thương.”

Giọng điệu cưng chiều như dỗ dành đứa trẻ làm cho tôi đỏ mặt, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, giống như ỷ lại vào hắn, chỉ cần hắn thích tôi đều không kiêng nể gì.

Hắn hôn nghiêng mặt của tôi, lại dùng răng nhẹ nhàng cắn cổ tôi, giống như chó con để lại vết cắn trên đó, tôi mơ mơ màng màng nghĩ tới cái gì, vội vàng đẩy hắn, nhỏ giọng nói.

"Đừng... Đừng cắn... Sẽ bị học sinh nhìn thấy mất..."

Trước đây có một lần dậy sớm thiếu chút nữa đến trễ, tôi vội vàng không nhìn kỹ đã đến trường, kết quả lúc lên lớp bị học sinh chỉ vào cổ tôi, ngây thơ lại tò mò hỏi phía trên đỏ như thế nào, tôi nhìn gương mới phát hiện trên cổ đều là dấu hôn, lúc Adam đưa tôi qua cũng không nhắc nhở tôi.
Nhưng Adam không nói lời nào, vẫn dùng răng mài da tôi, sau đó khống chế lực đạo cắn xuống, tôi không cảm thấy rất đau, còn cảm thấy ngứa ngáy, cả người đều giống như bị điện giật, phía dưới đều có chút ẩm ướt.

Lúc hắn không chính diện trả lời tôi chính là không chịu nghe lời tôi, tôi tức giận lại không thể làm gì được, cũng bám lấy vai gáy hắn cắn lên cổ.

Hắn vuốt ve động tác của tôi ta dừng lại, Adam nhìn tôi, hô hấp có chút rối loạn, vẻ mặt cũng có chút khác thường.

Hắn ôm tôi đến bên cạnh sô pha, xoay người ta qua người hắn, sau đó đem gối ôm đệm dưới bụng tôi, lại đập cả vật cứng vào.

Tôi đột nhiên kêu lên một tiếng, lập tức bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ khóc lên, quỳ gối trên sofa chịu đựng sự xâm phạm kịch liệt của hắn, tư thế này làm cho tôi có chút xấu hổ, chúng tôi giống như lột bỏ áo khoác nhân loại, trở lại tư thế dã thú dựa vào bản năng điên cuồng giao phối, nhưng Adam tràn đầy xâm chiếm lại làm cho tôi cảm thấy ấm áp, hậu huyệt chua chát khó nhịn, đụng vào bất kì đâu đều sinh ra nướƈ ŧıểυ.
Quỳ một lát hắn bắn vào bên trong, tôi thật sự quỳ không được nữa, liều mạng quay đầu cố gắng nhìn hắn, nhỏ giọng nức nở nói.

"Chân mềm nhũn ra cả rồi... Em không... Không còn sức lực..."

Adam nhìn tôi như thể hắn đang suy nghĩ về một cái gì đó, và sau đó đứng dậy và rời đi mà không biết phải làm gì.

Tôi mờ mịt tự mình ngồi dậy, hai chân còn đang run rẩy, tϊиɦ ɖϊƈh͙ trong hậu huyệt dọc theo khe mông chảy ra, làm cả thân dưới ướt sũng, tôi chỉ nhìn thoáng qua liền ngượng ngùng khép chân lại, lại bị tay Adam tách ra.

Hắn ôm tôi vào lòng, giống như ôm đứa trẻ nhỏ, một bên an ủi tinh thần của tôi, tôi sững sờ nhìn ngón tay trắng nõn của hắn, chiếc nhẫn trên tay cố ý không động vào tôi.

Kể từ khi kết hôn, tôi luôn luôn đi học, chơi với học sinh có thể không chú ý, một lần bị mất chiếc nhẫn gần như không tìm thấy, sau đó tôi không muốn đeo, đặt chiếc nhẫn trong phòng ngủ.
Nhưng Adam luôn đeo nó và không bao giờ được gỡ bỏ.

Hắn hôn tóc tóc đầu của tôi, động tác trên tay thành thạo lại ôn nhu, chỉ chốc lát sau ta liền run rẩy cuộn mình, khóc lóc cầu xin hắn ta.

"Muốn bắn... Adam Adam..."

Tại thời điểm này ta chỉ có thể cầu xin hắn, bởi vì chỉ có hắn mới có thể khiển tâm trạng tôi vui vẻ, kiểm soát cơ thể của tôi.

Adam cúi mắt nhìn tôi, ngón tay vuốt ve những giọt nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt của tôi, không biết đang suy nghĩ gì.

Tôi thật sự nhịn không được, kɦoáı ƈảʍ phóng thích bị chặn lại không cách nào bùng phát, khó chịu không ngừng vuốt ve hắn, giống như một con mèo động dục dùng sức cọ vào cổ hắn, ấm ức khóc.

Adam hôn tôi và nói.

"Ngoan, bắn đi. ”

Trong nháy mắt khi dứt lời tôi liền phóng thích ra, thân thể gần như co rút run rẩy không ngừng, Adam gắt gao ôm tôi, dán vào bên tai tôi thấp giọng nói.
"Bảo bối, chúng ta thử làm cái khác được không? ”

Những ngày sau khi kết hôn không khác gì trước đây, thay đổi duy nhất là hắn không còn gọi tên tôi nữa, mà gọi tôi là "bảo bối".

Cách xưng hô này luôn làm cho tôi đỏ mặt, ngượng ngùng chấp nhận trước mặt người khác, hắn chỉ gọi tôi như vậy khi có hai người, dịu dàng và tình tứ, gọi đến mức tôi luôn thẹn thùng và ngọt ngào.