Nụ Hôn Của Tù Nhân

Chương 14




Adam bắt lấy eo tôi rồi kéo cánh tay tôi lại, nói.

“Cẩn thận một chút, đừng rơi xuống."

Trái tim tôi kích động sắp bật ra ngoài, giống như cũng được hóa thân thành con cá tự do tự tại lượn quanh trong làn nước biển. Có điều tôi vẫn ngoan ngoãn rụt người, nhưng vẫn ghé vào cửa sổ vui vẻ nhìn xung quanh như cũ.

Ở cuối làn nước biển là hòn đảo kia, có tháp sắt và lưới sắt cao ngất, còn cả những căn phòng có màu sắc trang nghiêm đang cách tôi ngày càng xa.

Tôi không ngờ rằng lại được rời đi dễ dàng như vậy.

Cứ nghĩ rằng mình nằm mơ, tôi dùng sức véo mình một cái, cảm giác đau đớn rất rõ ràng.

Adam lập tức nắm lấy tay tôi, dịu dàng vuốt ve chỗ bị tôi véo đỏ. Tôi không ngăn được niềm vui mà quay đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng bừng nhìn hắn nói không ngừng.

“Cảm ơn anh, cảm ơn anh.”


Tôi biết tất cả đều vì hắn mà tôi mới có khả năng rời khỏi nơi này.

Không biết cách nào để biểu đạt sự biết ơn của tôi, tôi chủ động ôm lấy hắn rồi ngửa đầu lên trao cho hắn một nụ hôn.

Adam không từ chối, vừa vòng tay quanh eo vừa đưa tay cắm sâu vào mái tóc của tôi. Hắn cẩn thận mút lấy đầu lưỡi của tôi, liếm lấy từng tấc trong miệng tôi, vừa dịu dàng vừa tinh tế cướp lấy hơi thở của tôi. Tôi đắm chìm vào trong ngạt thở và vui sướng, đầu óc có chút choáng váng.

Đợi đến khi hắn buông tôi ra, tôi còn kích động không dừng được. Thấy hắn vẫn nhìn tôi như cũ, tôi chỉ do dự nửa giây đã nhỏ giọng hỏi hắn.

“Muốn làm không?”

Adam ngơ ngẩn, nhìn tôi rồi vẻ mặt hắn dần trở nên dịu dàng.

Hắn sờ sờ đầu tôi rồi nói.

“Bây giờ không làm, dẫn em về nhà trước đã.


Tôi khẽ gật đầu.

“Ừm!”

Tốc độ của thuyền rất nhanh, lúc chạy cũng rất ổn định. Tôi vẫn ghé vào cửa sổ nhìn dòng nước biển lấp loáng bên ngoài, Adam thì ngồi bên cạnh nắm chặt lấy tay tôi, giống như hắn thật sự sợ rằng tôi sẽ rơi xuống biển.

Tôi nhớ lại lúc mình đến đây, tôi và rất nhiều tù nhân mới chen chúc trên một chiếc thuyền chật hẹp, khi đó lòng tôi tràn đầy sợ hãi, sợ hãi và thấp thỏm với tương lai không thể biết trước điều gì, cũng không thể thay đổi được gì.

Còn bây giờ mới trôi qua được mấy tháng, thế mà tôi đã có thể rời đi.

Không biết thuyền chạy bao lâu, dần dần tôi có thể nhìn thấy đất liền. Chỉ có điều đây là một mảnh đất rộng lớn, có một bến tàu có rất nhiều thuyền, còn có một số người khác nữa.

Tôi không nhìn thấy rõ lắm, nhưng cảm giác được ánh mắt của bọn họ dường như đang tụ lại đây, vậy là tôi sợ hãi đóng cửa sổ lại, không nhịn được mà nắm góc áo của Adam.


Chờ đợi trong tù quá lâu, khi quay lại liên hệ với người xa lạ trong xã hội một lần nữa, phản ứng đầu tiên của tôi chính là trốn sau lưng Adam.

Adam phát hiện ra tôi đang lo sợ không yên thì thấp giọng nói.

“Làm sao vậy?”

Tôi nhìn hắn, nhỏ giọng trả lời.

“Có rất nhiều người ở bên ngoài.”

Dù sao thì tôi và Adam không phải rời khỏi nhà giam bằng con đường chính đáng nên tôi luôn lo lắng sẽ có người bắt tôi lại, nên nhìn thấy người xa lạ là sẽ sợ hãi.

Dường như hiểu rõ sự lo lắng của tôi, Adam che chờ bàn tay của tôi rồi bình tĩnh nói.

“Đừng sợ, sẽ không có ai bắt em về đâu.”

Tôi cắn môi, nhẹ gật đầu.

Trước khi thuyền dừng lại, Adam đưa bộ đồ mới trên mặt bàn cho tôi, chúng tôi đều thay áo tù ra mặc quần áo bình thường vào.

Đã quen với áo tù rộng rãi, bây giờ mặc áo sơ mi trắng, quần dài và giày thể thao khiến cho tôi có chút không quen.
Tôi quay đầu phát hiện ra Adam cũng thay đổi. Hắn mặc áo sơ mi màu đen và quần dài, dựa theo màu sắc thì giống như quần áo tình nhân.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn mặc kiểu quần áo khác ngoài áo tù. Người lạnh lùng trong ấn tượng của tôi đang không ngừng sụp đổ, quần áo màu đen toát lên khí chất quý tộc tự nhiên của hắn, đồng thời cũng để lộ ra làn da rất trắng. Mái tóc ngắn màu bạch kim và đôi mắt màu sáng càng thêm hấp dẫn người khác. Khuôn mặt hoàn mỹ hiện lên dáng vẻ đẹp trai.

Thế mà tôi lại nhìn hắn phát ngốc.

Hắn sửa sang lại cổ áo, giương mắt nhìn về phía tôi rồi cũng không nói chuyện mấy giây.

Một lúc sau tôi mới phản ứng lại được, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cuống quýt cúi đầu xuống để tránh khỏi ánh mắt của hắn, giả vờ mình cũng đang chỉnh sửa lại quần áo.
Tay tôi bị giữ chặt, cằm cũng bị nâng lên, Adam dịu dàng hôn tôi. Trong hơi thở hỗn loạn rõ ràng chưa đầy yêu thích, tôi đột nhiên cảm thấy rất ngượng ngùng.

Hắn buông tôi ra, không nỡ mà cọ xát gương mặt tôi rồi mới nói.

“Đi thôi.”

Tôi gật gật đầu, được hắn nắm tay đi ra bên ngoài.

Thuyền dừng ở bến tàu. Sau khi xuống thuyền chúng tôi đã nhìn thấy người đứng trên bến. Những vệ sĩ mặc quần áo màu đen đứng ở hai bên, ở giữa là một người phụ nữ mặc váy đỏ, đội một chiếc mũ trang nhã và đeo vòng tay.

Từ khi chúng tôi ra khỏi thuyền, tôi có thể cảm giác được tầm mắt của cô ta đều nhìn chằm chằm sang đây, nhìn Adam, hoặc là tôi.

Tôi không nhịn được mà đến gần Adam, mượn người hắn để cản ánh mắt dò xét kia.

Chân chính bước lên mặt đất, cảm giác giống như luôn bay trên không trung không nơi nương tựa cuối cùng cũng kết thúc. Tôi không nhịn được mà mừng rỡ lặng lẽ giẫm lên mấy lần, giống như đồ ngốc không biết làm gì.
Người phụ nữ kia lên tiếng trước, hình như dùng tiếng Đức, tốc độ nói chuyện rất nhanh, còn mang theo một chút tức giận mà tôi nghe không hiểu.

Adam nói ngắn gọn với cô ta, giọng điệu khôi phục lại sự lạnh lùng. Chỉ khi tôi không kịp chờ đợi mà nhìn xung quanh, không để ý bước lên mấy bước thì hắn sẽ quay đầu lại nhìn tôi, sau đó kéo tay tôi lại.

Hai người trò chuyện không được vài phút thì người phụ nữ rời đi. Nhóm vệ sĩ đông đảo cũng rời đi theo cô ta, cuối cùng chỉ có một chiếc xe dừng ở trước mặt chúng tôi.

Chúng tôi ngồi lên xe, Adam không nói gì, lái xe cũng không hỏi, chiếc xe di chuyển đến một nơi nào đó.

Nhà của tôi ở nước Anh, trường học cách nhà khoảng một giờ đi đường. Thế nhưng lúc ấy khi tôi bị bắt thì suốt mấy ngày đều đi trên đường nên có lẽ đã đi rất xa mới đến được đây.
Tôi nhìn khung cảnh xa lạ ngoài cửa sổ trong chốc lát, tôi thực sự không nhịn được mà lặng lẽ hỏi Adam.

“Khi nào tôi mới có thể về nhà đây?”

Adam tựa lưng vào ghế, dường như đang suy nghĩ gì đó, đường cong trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng và sắc bén.

Chỉ là khi hắn nghiêng đầu nhìn tôi thì vẻ mặt của hắn rất dịu dàng.

“Ngày mai. Tối ngày mai sẽ đến nhà em.”

Hắn không hỏi nhà tôi ở chỗ nào đã cho tôi một câu trả lời rõ ràng.

Tôi yên tâm rồi, không nói thêm gì làm phiền hắn nữa.

Xe chạy một mạch đến chạng vạng tối thì dừng ở một khách sạn, đêm đó chúng tôi ở lại khách sạn, bữa tối rất phong phú nhưng tôi không có tâm trạng để ăn. Vẫn phải để Adam ôm tôi vào trong ngực ép tôi ăn nhiều thì tôi mới chịu ăn.

Ban đêm chúng tôi ngủ trên một chiếc giường lớn, có điều là không làm gì hết.
Adam ôm lấy tôi từ đằng sau, giống như lúc còn ở trong tù. Trên chiếc giường ấm áp như mây, tôi ngủ rất muộn. Tôi cảm giác cho đến khi tôi ngủ rồi thì hình như Adam lại thức dậy.

Sang đến ngày hôm sau quả nhiên tôi không dậy nổi, mơ mơ màng màng được Adam ôm lên máy bay cũng không biết gì. Tôi thật sự tỉnh táo lại thì đã là buổi chiều, trời đổ mưa, tối tăm mù mịt.

Tôi nhìn cảnh tượng quen thuộc bên ngoài xe, bỗng nhiên có một loại tâm trạng gần về đến quê hương. Sự chờ mong đầy ắp cõi lòng lúc trước đã lắng xuống, thay vào đó là tâm sự trĩu nặng.

Trở về nhà, cũng có nghĩa là tiếp tục cuộc sống lúc trước, cũng mang ý nghĩa là tôi phải đối diện với rất nhiều rất nhiều chuyện.

Những người vu cáo hãm hại tôi đã cướp đi gia sản của tôi sao?

Bọn họ biết tôi quay về thì có báo cảnh sát đến bắt tôi không?
Tôi chưa hoàn thành việc học ở trường thì nên làm gì?

Lúc ấy có nhiều bạn học nhìn thấy tôi bị cảnh sát bắt đi như vậy, chuyện này chắc có lẽ cũng lên bảng tin, trường học còn cho phép tôi tiếp tục đi học sao?

Còn nữa, quan trọng nhất là…

Quan hệ giữa tôi và Adam, phải làm sao đây?

Đồng tính luyến ái rất phổ biến ở nước ngoài, nhưng tôi và Adam không phải người yêu, cũng không phải tình nhân.

Đến cùng là hắn muốn tôi làm gì? Là một bạn giường luôn nghe lời, có thể phát tiết bất cứ lúc nào sao?

Tôi mờ mịt bắt đầu móc tay, nôn nóng nên không để ý bị móng tay làm bị thương, sau đó nhanh chóng rụt lại.

Bỗng nhiên Adam giữ chặt lấy tay tôi, nói.

“Đến rồi.”

Tôi vô thức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy nhà của tôi.

Tôi nhanh chóng chạy xuống xe, nhào về phía cổng sắt bị khóa lại của căn biệt thự Duplex này. Bên trên đó có dán hai tờ giấy niêm phong màu trắng, cửa bị khóa lại.
Tôi bị ngăn ở ngoài cửa mà không biết phải làm sao.

Hơi thở của Adam áp sát sau lưng, hắn khoác tay lên vai tôi, che ô ngăn lại làn nước mưa đang rơi xuống.

Lái xe đi đến mở cửa, tôi ngạc nhiên nhìn anh ta cung kính mở xong cửa sắt thì đi vào mở ra phòng khác bị khóa lại, yên tĩnh đứng lui sang một.

Nơi này rõ ràng là nhà của tôi, mặc dù một năm trước bố mẹ đã qua đời thế nhưng trong nhà vẫn còn người hầu, bọn họ đã làm việc ở đây nhiều năm, là người thân của bố mẹ. Vào thời gian khi tôi sụp đổ ấy, mỗi ngày họ phí sức để dỗ dành tôi, vẫn hết lòng hết dạ để tôi làm một cậu chủ nhỏ như trước.

Thế nhưng giờ bọn họ đâu hết rồi?

Còn có Bé Ngoan nữa. Bé Ngoan là con cún lông vàng bố mẹ tặng cho tôi trong một lần sinh nhật nào đó, rất trung thành và dính tôi. Chúng tôi thường xuyên chạy loạn trong phòng, lúc nào nó cũng chăm chú theo sau lưng tôi.
Thế nhưng tôi cũng không thấy nó.

Nhà của tôi trở nên trống rỗng, yên tĩnh và quạnh quẽ. Tôi nhìn phòng khách rộng mở chìm trong bóng tối, vậy mà tôi lại không dám nhấc chân đi vào.

Dường như Adam nhìn tôi một chút, cất tiếng nói.

“Đi vào đi.”

Tôi mờ mịt bước lên phía trước, sau khi bước vài bước ngập ngừng thì cũng bước nhanh hơn. Bước ra khỏi chiếc dù của Adam, tôi xông vào phòng khách.

Trong lòng tôi vẫn tồn tại vẻ chờ mong, mong mỏi biến cố mấy tháng nay không mang đến bất cứ ảnh hưởng gì, chỉ cần tôi trở về thì cũng giống như những vết thương kia, sau khi biến mất mấy tháng thì sẽ tự động khép miệng rồi khỏi hẳn, khôi phục lại như lúc ban đầu.

Cả tòa biệt thự đều mở ra, tôi tìm từng phòng từng phòng một nhưng không thấy ai hết, ngay cả Bé Ngoan cũng không còn nhiệt tình lao ra trước hết mỗi khi tôi quay về như trước nữa.
Thật sự không thấy bọn họ.

Tôi giống như bị rơi vào hầm băng, vào biển sâu. Băng lạnh và nước biển từ bốn phía bao phủ lấy tôi, dâng đầy lồng ngực khiến tôi cảm thấy ngạt thở. Vào ngay lúc này, tôi không hề muốn khóc mà chỉ thấy mờ mịt.