Bàn tay tôi bị hắn bắt được, ngay sau đó một bàn tay khác của hắn cởi nút áo của tôi ra.
Tôi cứng ngắc không động đậy, đáy lòng căng thẳng đã hơi buông lỏng một chút.
Hắn muốn ân ái, vậy thì tôi sẽ ngoan ngoãn làm với hắn. Dù làm nhiều hay hung ác bao nhiêu thì cũng không sao hết, nếu chỉ có như vậy tôi có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Quần áo tôi mặc trên người vẫn là bộ quần áo giám ngục Chiêm Nhẫn tìm đến, thế nhưng vừa nãy ngồi trốn trong xe rác rất lâu nên cả quần áo và cơ thể đều dính mùi hôi thối. Ngay cả tôi cũng cảm thấy rất bẩn.
Tôi còn chưa kịp ngập ngừng nói gì đó thì hắn đã bế cơ thể trần trụi của tôi lên rồi đi vào bên trong.
Lòng tôi cũng hơi thả lỏng một chút. Quả nhiên hắn cũng cảm thấy người tôi bẩn thỉu.
Thế nhưng hắn không hề mang tôi đi tắm rửa mà bế tôi đặt lên bồn rửa tay. Cảm giác lạnh buốt cứng rắn đó khiến tôi rụt người lại.
Hắn thật sự quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tiếng khóc của tôi cũng dần ngừng lại. Vốn dĩ là sợ hãi vô cùng nhưng lúc này trở bên mờ mịt cam chịu.
Tôi dụi dụi mắt, cuối cùng cũng có thể cố gắng nhìn rõ. Tôi nhìn thấy Adam đang cầm khăn của tôi nhúng vào nước nóng, rồi sau đó đi về phía tôi.
Chợt đối mặt với đôi mắt màu sáng kia của hắn, tôi sinh cảm giác sợ hãi theo bản năng, sắc mặt trắng bệch nhìn hắn. Chăm chú nhìn từng bước lại gần của hắn, cả người tôi cứng đờ giống như muốn chạy trốn.
Hắn bước đến, chặn đường lùi của tôi rồi sau đó lấy khăn mặt lau mặt cho tôi.
Hắn chăm chú lau mặt cho tôi, bẩn rồi lại đi giặt một chút, sau đó lại tiếp tục lau cổ cho tôi rồi cánh tay. Lau hết người tôi một lần.
Sự mềm mại ấm áp khiến tôi hơi buông lỏng cảnh giác. Tôi cúi đầu nhìn hắn đang ngồi xổm lau chân cho tôi. Lúc này tôi mới phát hiện ra hắn cố gắng tránh lau đến những vết thương dù là nhỏ bé. Trách sao tôi lại chẳng hề cảm thấy đau đớn.
Trong tim tôi bỗng nhiên cảm thấy chua xót, không nói rõ là cảm giác gì. Tôi sững sờ nhìn chiếc xoáy bạc trắng của hắn, không ngăn được cánh mũi chua xót, tủi thân xen lẫn sợ hãi.
Tôi nắm lấy mặt ngoài cứng rắn của bồn rửa tay, cảm xúc lạnh như băng truyền vào dọc theo đầu ngón tay, bức ép tôi vùng vẫy một chút.
Trong bầu không khí hòa hoãn và yên tĩnh này, tôi giống như con ếch xanh bị nước ấm đun sôi, tê dại cả da đầu. Tôi thật sự không nhịn được mà ngập ngừng nói.
"Tôi, tôi thật sự không dám nữa, về sau tôi sẽ ngoan ngoãn. Anh đừng tức giận, tôi…"
Vội vàng nói chuyện khiến tôi không nhịn được mà duỗi ngón chân làm khăn bông ấm đụng phải vết thương do đá rạch lúc trước, tôi đau đớn kêu một tiếng, tránh né.
Adam ngẩng đầu nhìn tôi một lát, sau đó bắt lấy bàn chân của tôi, nói.
"Đừng lộn xộn."
Bàn tay rộng lớn nắm lấy mắt cá chân của tôi, mỗi chỗ trên da bị chạm đến đều bội nóng lên.
Tôi loáng thoáng nhớ đến lúc trên giường thỉnh thoảng hắn cũng sẽ bắt lấy mắt cá chân của tôi, nhấc chân của tôi lên cao hơn, rồi sau đó ƈôи ŧɦịŧ to dài kia sẽ đâm đến chỗ sâu hơn.
Giống như trong cơn chớp lửa nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng nào đó, tôi vội vàng nắm lấy vai hắn, nhảy xuống đất rồi lập tức quỳ gối ngồi trước mặt hắn. Sau đó cẩn thận từng li từng tí vội vã hôn hắn, mềm mại lấy lòng nói.
"Chỉ cần anh không tức giận thì muốn làm gì tôi cũng được. Đừng đuổi tôi đi có được không?"
Hắn đè vai tôi lại, mạnh mẽ đẩy tôi ra. Hắn cau mày nhìn tôi, giống như rất không vui vẻ.
Không đợi tôi cầu xin tha thứ, cuối cùng hắn cũng mở miệng.
"Tôi không hề tức giận."
Tôi còn lâu mới tin. Tôi sắp đặt để hắn bị tạm giam, còn thừa dịp hắn không có ở đây để chạy trốn. Vậy sao hắn có thể không tức giận chứ?
Hắn đang lừa tôi. Hắn nhân lúc tôi buông lỏng cảnh giác để trừng phạt tôi, vậy mới đúng chứ.
Thấy tôi rõ ràng không tin, Adam nhìn tôi mấy giây rồi lặp lại.
"Em muốn chạy trốn, tôi không tức giận."
Ánh mắt của hắn quét dọc từ trên mặt tôi xuống dưới, chuyển đến vết thương trên người tôi. Lúc nhìn đến mấy vết thương nhỏ vụn vì bị đất đá rạch và mất chỗ thâm đen bị gậy điện của cảnh ngục đâm thì nhíu chặt mày hơn, mặt không biểu tình nói.
"Nhưng em không chú ý đến bản thân mình, còn để bị thương. Chuyện này khiến tôi hơi tức giận."
Tôi không biết phải nhìn hắn như thế nào, một thoáng chưa kịp phản ứng lại.
Hắn ôm tôi từ dưới đất lên trên giường, sau đó dùng khăn mặt lau lau chỗ chân mới quỳ lên đất lúc nãy. Hắn xoay người đi đến ngăn kéo lấy hộp thuốc nhỏ thường dùng, trừ độc bôi thuốc lên hết các vết thương trên người tôi.
Giống như vừa gây ra họa lớn lại được tiện tay đặc xá, những sợ hãi lúc trước đã tan thành mây khói, ngược lại là tôi cảm thấy lòng mình trống rỗng.
Sau khi giày vò một phen thì trời đã sắp sáng. Tôi nghe thấy tiếng còi quản ngục thúc giục đám tù nhân rời giường. Tất cả những thứ trong đêm giống như một cơn ác mộng mệt mỏi.
Adam im lặng, sau khi giúp tôi bôi thuốc xong thì đứng lên nhìn tôi. Tôi ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, dường như hắn muốn nói gì đó, nhưng giám ngục lại đi đến gõ gõ vào lan can nhà giam, nói dồn dập cái gì đó. Adam đi qua nói chuyện với hắn ta, vừa nói vừa không yên lòng thỉnh thoảng ngoái đầu liếc nhìn tôi một cái.
Bọn họ nói chuyện rất lâu, dần dần tôi cảm thấy mí mắt của mình nặng nề sụp xuống, cả người đều mệt mỏi khô héo.
Thoáng nhìn bóng lưng cao lớn của Adam, tôi không nhịn được nằm xuống giường, đôi mắt run run nhắm nghiền, không đợi được Adam đã ngủ mất.
Cho tới hiện tại thì chuyện lớn giống như vượt ngục chưa từng xảy ra, các cảnh ngục không tuyên cáo công khai, đám tù nhân cũng không biết rõ chuyện xảy ra vào đêm khuya. Còn người vượt ngục thành công là Chiêm Nhẫn dường như cũng bị lãng quên.
Adam không nhắc lại chuyện vượt ngục, ôm tôi rồi lẳng lặng đọc thơ như mọi hôm. Mỗi ngày hắn đều bôi thuốc cho tôi đúng giờ. Ban đêm khi ôm tôi ngủ cũng cẩn thận tránh né vết thương của tôi.
Mấy vết thương nhỏ không có ý nghĩa kia nhanh chóng khỏi hẳn, kết vảy tróc ra rồi khôi phục lại làn da căng mịn cũng chẳng tốn mấy ngày. Ngay khi tôi ngơ ngác tưởng chuyện vượt ngục đã được gạt qua hoàn toàn thì cuối cùng mới phát hiện ra cho đến bây giờ Adam chưa hề quên.
Sau khi khỏi hẳn, hắn cẩn thận kiểm tra từng tấc từng tất vết thương trên người tôi, phần thuốc vừa mới cầm ra lại bị thả về.
Tôi cầm áo tù bên cạnh mình mặc lên, dụi mắt rồi lẩm bẩm.
"Tôi muốn ngủ."
Nhà tù đã tắt hết đèn, tiếng ồn ào quen thuộc không biết từ đâu chật ních bên ngoài hành lang tối đen. Tôi mặc quần áo tử tế nằm dài trên giường, ngáp một miếng nhỏ.
Adam cất đồ xong thì quay về giường. Lúc nằm xuống bên cạnh thì nắm lấy eo tôi. Nhưng lần này không chỉ là đặt đó mà chui xuống bên dưới dọc theo khe quần sau lưng tôi, lòng bàn tay thon dài chen vào khe mông.
Tôi lập tức tỉnh táo lại ngay, vô thức kéo căng cơ thể, trong bóng tối hoảng sợ nhìn hắn một cái.
Hắn không nói chuyện, đôi mắt màu sáng giống như nguồn sáng bị ẩn giấu chăm chú nhìn lên người tôi, cũng không dừng động tác tay lại.
Từ đêm vượt ngục đến nay hắn không chạm vào tôi. Tôi gần như đã quên mấy chuyện này, thế nhưng bây giờ hắn muốn, tôi không dám không cho.
Chiếc quần rộng rãi và đồ lót nhanh chóng bị lọt xuống. Tôi cắn môi không nói lời nào, hơi tách chân ra để cho hắn tìm tòi dễ dàng. Địa phương không bị tiến vào mấy ngày đã trải nên khô khốc chặt chẽ. Lúc ngón tay của hắn đâm vào có hơi đau nhức.
Hắn nhanh chóng lui ra ngoài. Trong bóng tối vang lên tiếng dầu bôi trơn được mở và nặn ra ngoài. Tôi không biết đêm nay hắn muốn dùng tư thế nào, chỉ thuận theo tư thế vừa rồi mà tách hai chân ra, trợn to mắt nhìn bóng dáng của hắn trong đêm tối.
Bóng đen phủ đến người tôi, ngón tay ướt đẫm cũng chen vào. Tôi cố hết sức thả lỏng cơ thể để chứa hắn, dịu dàng ngoan ngoãn nhận lấy nụ hôn nóng rực của hắn.
Nụ hôn đầy tính xâm lược chiếm lấy hơi thở của tôi từng chút một, ƈôи ŧɦịŧ thô nóng cũng chen vào từng tấc từng tấc. Tôi run rẩy tựa trên vai hắn, còn hai chân thì cũng cuốn lấy eo của hắn.
Động tác chậm rãi sau khi tôi thích ứng được thì cũng dần dần tăng tốc, xương hông của tôi bị đụng đến bủn rủn, không thể khống chế thở nhẹ, bị nụ hôn của hắn làm cho hoa mắt váng đầu. Rất nhanh tôi đã tìm được kɦoáı ƈảʍ cực hạn từ hoàn cảnh quen thuộc, ƈôи ŧɦịŧ không bị chạm qua cũng sẽ bắn ra.
Bỗng nhiên có một bàn tay nắm lấy nó, Adam không dừng động tác mà nói tiếp.
“Không cho bắn.”
Tôi mờ mịt nhìn hắn, chỉ cảm thấy cảm giác kɦoáı ƈảʍ cắt đứt thật sự rất khó chịu, cố gắng đưa tay lên tách tay hắn ra mà liên tục cầu xin hắn.
"Adam… Tôi khó chịu… Thật sự khó chịu…"
Ướŧ áŧ trong mắt làm mờ tầm mắt của tôi khiến tôi không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn bình tĩnh lặp lại.
"Không cho bắn."
Sau khi nói xong hắn buông lỏng tay ra, kɦoáı ƈảʍ vừa bị ngăn cản bỗng nhiên bừng lên nữa, che lấp mệnh lệnh ngắn gọn của hắn.
Tôi nhỏ giọng thét chói tai rồi bắn ra, ngay lập tức phần eo dính liền của chúng tôi trở nên ẩm ướt nhớp nhúa. Kɦoáı ƈảʍ vừa qua đi, cơ thể vừa mất lực vừa mẫn cảm. Mỗi lần hắn sáp vào khiến tôi không nhịn được mà co rút.
Mơ mơ màng màng lại đón nhận một luồng kɦoáı ƈảʍ mới. Tôi duỗi thẳng ngón chân, lúc đầu óc trống rõ mà bắn ra rồi mới nhớ đến lời hắn nói lúc nãy.
Nhưng hắn không có phản ứng gì với việc tôi không nghe lời, giống như chỉ thuận miệng nói ra thôi. Vậy là nỗi bất an trong lòng tôi đã bị sự kích động run rẩy bao trùm, cả trái tim và cơ thể đều sa vào tình trạng nhẹ nhàng vui vẻ.
Thường ngày hắn sẽ chú ý quan tâm chỗ mẫn cảm của tôi nhưng xưa nay không hề giống như hôm nay. Mỗi cú va chạm đều thẳng thừng nghiền ép chỗ nhô ra kia, từng cơn kɦoáı ƈảʍ liên tiếp không ngừng quăng lên rồi lại ném tôi xuống. Tinh thần của tôi không còn rõ ràng mà chỉ biết gào khóc bắn ra.
Trên người chúng tôi đều là tϊиɦ ɖϊƈh͙ do tôi bắn ra, khô cạn rồi lại bị thấm ướt. một mùi tanh nồng đậm thấm sâu vào xương cốt chúng tôi.