Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 162: Đảo Hy Ni mộng ảo - Nhà của chúng ta




Tôi loạng choạng chạy về nhà, suốt quãng đường, nước mắt tuôn rơi như mưa…

Chạy đến cổng nhà, tôi bỗng khựng lại! Bóng dáng nghiêng nghiêng đẹp như thiên sứ đang đứng trước cổng nhà tôi không phải Thuần Hy hay sao?! Dáng vẻ tuyệt mỹ của anh khiến mọi nữ sinh đi ngang đều quay đầu lại nhìn.

“Thuần Hy!! Anh đợi em nãy giờ à?” Tôi vội vã lau khô nước mắt, không muốn anh thấy lại lo lắng.

“Thuần Hy, anh…”. Anh không nói câu nào, chỉ kéo tay tôi bỏ đi.

“Thuần Hy, chúng ta đi đâu?”

“…”. Sao không nói gì? Bí mật quá vậy?

He he, cũng không sao, anh không nói cũng được, đi đâu cũng được, vì chỉ cần có anh thì đâu cũng là thiên đường, he he!

Không ngờ là anh lại đưa tôi đến hòn đảo nhỏ trước kia, chính là hòn đảo mà tôi lần đầu nhìn thấy anh ở đó.

Yeah~, tuyệt quá, đó là nơi còn đẹp hơn cả thiên đường nữa~, bốn bề là biển, tuyệt mỹ vô cùng, chim hót hoa thơm. Tôi thích lắm!!!

Woa~, một quãng thời gian không gặp, hòn đảo này giống như một thiếu nữ dậy thì, bây giờ còn đẹp hơn trước kia, từ xa tôi đã ngửi mùi hương hoa cỏ, nghe thấy tiếng chim hót vui tai, tất cả như đang nhiệt liệt đón tiếp tôi.

“Đây là nhà của chúng ta!” Thuần Hy đưa tôi đến ngôi thành tuyệt sắc - cổng vào của hòn đảo - nói với tôi như thế.

“Gì cơ??? O_O Nhà của chúng ta? Hòn đảo này chẳng lẽ là của anh? Anh mua nó rồi ư?”

“Ừ! Hai năm trước đã mua nó cho em! Nên nó không phải của anh, mà là của em!!!”

“ ┯ ︵ ┯ Thuần Hy…”. Tôi cảm động đến mức không biết nói gì, nỗi buồn về Tuấn Hạo trong tích tắc biến mất.

“Nó có tên không?” “Đảo Tiễn Ni”.

“Đảo Tiễn Ni??? Không, không, không! Tuy tên em rất đẹp, nhưng, nhưng anh không thấy nó cô đơn ư? Anh chẳng đã nói đây là nhà của chúng ta sao? Là ‘chúng ta’ chứ không phải ‘em’! Vậy nên tên hòn đảo này phải là ‘chúng ta’ chứ không phải là ‘em’! Vậy theo em, nó phải là ‘đảo Hy Ni’ mới đúng! Đảo! Hy! Ni! Thế nào? Rất ấm áp và đáng yêu đúng không? ~^O^~ He he he.”

“Quê mùa!”

“Gì chứ? Kim Thuần Hy! Quê mùa chỗ nào? Hả? Anh nói xem nào! Nói xem nào!!!” Thật là… rõ ràng là người thông minh mà chẳng biết thưởng thức nghệ thuật gì hết!

“Ngốc!” Miệng anh nói thế nhưng ánh mắt lại cười, xem như anh đồng ý rồi nhé~, he he. Ừm, vậy mới ngoan chứ.

“Ha ha, đây là nhà của chúng ta! Là nhà của chúng ta!! Em vui quá~, em vui quá~~~! ~︵o︵~ Yeah~~~”

Tôi hào hứng dang rộng hai tay, chạy tới lui trên đảo, muốn ôm chặt tất cả vào lòng, he he.

“Ngốc, em thích nơi này không?”. Thuần Hy hỏi tôi.

“Đương nhiên là thích! Em thích lắm~, thích lắm, thích lắm!!!”

“Vậy chúng ta ở đây, không nghĩ gì nữa, thế nào???”

“Thật không? Em có thể ở lại căn nhà đẹp đẽ này thật ư, không, là thành trì này mới đúng?? Woa~, tuyệt quá, em có cảm giác mình như một cô công chúa hạnh phúc nhất~, ha ha! Đúng là quá hạnh phúc, quá hạnh phúc, quá hạnh phúc!!!”

“-_- Ngốc! Nói một câu hạnh phúc là được!”

“He he. (^@^) Người ta cảm động mà. Thực ra Thuần Hy à, chỉ cần có anh ở bên, dù ở đâu thì em cũng là nàng công chúa hạnh phúc. Đúng rồi, Thuần Hy, sao anh lại nói đây là nhà của chúng ta? Mà lại còn mua từ hai năm trước? Chẳng lẽ… chẳng lẽ lúc ấy anh đã muốn kết hôn với em, sau đó biến nơi này thành nhà mới của chúng ta?”

“Ừ”.

“Hả??? Thật không??? O_O Ha ha, Thuần Hy, anh không biết ngượng gì cả, còn gấp gáp hơn em nữa, thì ra anh lại thích em đến thế… Khoan đã, hai năm trước, không đúng, hai năm trước chúng ta còn đang chia tay mà, lúc ấy mỗi người một nơi, đâu ai biết người kia ở đâu?”

“Lúc ấy, anh ngỡ em ở đây”. Anh bỗng đứng trước ngôi mộ trong vườn, nói.

Chính là ngôi mộ ấy, trên bia mộ có hình của tôi, nhưng lại không có dòng chữ nào, mộ của tôi!

“Ồ~, đúng rồi, em chưa kịp hỏi anh: Lúc ấy anh nghĩ em chết rồi ư?”

“Ừ! Anh không đi Mỹ với gia đình mà đi tìm em.

Anh tìm khắp nơi, nhưng cái anh tìm thấy - lại là tin em và bố em đã mất vì tai nạn máy bay!”

“Dạ, hồi đó em và bố đáp máy bay chuyển đến nơi khác, nhưng lúc bố và em vội vàng đến sân bay thì chuyến bay đó đã khởi hành rồi, nên đành đáp chuyến sau. Sau đó em có nghe báo chí nói có tai nạn máy bay, nhưng không để ý kỹ lắm, chẳng lẽ là chuyến bay mà em và bố bỏ lỡ? Ha ha, vậy là nhà em quá may mắn rồi. Cũng may không bay chuyến đó… he he…”

“Nhưng trong danh sách thiệt mạng có tên em và bố, họ còn chuyển tro cốt cho anh, nên anh mới tin là thật”.

“Choáng~, nhầm lẫn rồi! Mấy người đó thật hồ đồ! Thuần Hy, hai ngôi mộ này đều do anh xây ư?”

“Ừ”.

“Vậy sao không ghi dòng chữ nào?”

“Câu hỏi này không quan trọng nữa, vì anh sẽ phá nó ngay!” Anh nói xong định phá ngôi mộ của tôi đi, nhưng tôi vội ngăn anh lại.

“Phá ngôi mộ của bố em là được. Vì em cũng sắp đi rồi mà, cũng may là còn dùng được, chẳng lẽ lúc đó anh lại xây một cái khác? Phiền lắm…”

“-_-…”

Ủa!? Sao Thuần Hy không nói gì nữa???

Hu~, ghét quá, sao mắt tôi không nhìn rõ nữa, thậm chí đến vẻ mặt anh…

“Thuần Hy, anh sao thế?”

“Tiễn Ni, em có biết không, anh thích tự thôi miên mình. Lúc anh thôi miên, sẽ cảm thấy em vẫn khỏe mạnh, mãi mãi ở bên anh. Nhưng em luôn vô tình đánh thức anh dậy, khiến anh quay về hiện thực đau đớn, giống như lúc nãy”.

“Thuần Hy…”. Xin lỗi, xin lỗi, sau này em không nhắc đến chữ chết nữa, sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện em sắp chết nữa, trong những ngày cuối, em sẽ sống bên anh vui vẻ như người khỏe mạnh bình thường, em sẽ để anh luôn ở trong trạng thái thôi miên đẹp đẽ, và cũng tự thôi miên mình một lần…

“Có muốn ăn đêm không?” Anh bỗng hỏi tôi với vẻ dịu dàng như “băng”.

“Hả??? ⊙_⊙^” Hu hu hu, có phải vì trong đầu tôi mọc lên cái thứ đó, nên tôi trở nên càng lúc càng ngốc không? Trước kia cũng luôn ngốc, có phải vì nguyên nhân này? Chắc là thế rồi, do trước kia chưa phát hiện ra thôi! He he he he…

“Thuần Hy, hay anh giúp em nghĩ xem”.

“-_- Ngốc!”

Đáng ghét! Sao phút chốc lại trở về vẻ mặt lạnh băng vậy? Đã dịu dàng thì dịu dàng đến cùng đi, người ta chỉ còn có một tuần mà, sau này có muốn dịu dàng thì cũng chả còn thời gian nữa, tại sao không biết nắm bắt cơ hội mà thể hiện cho tốt? Đúng là chán cho anh!!!

“Này! Kim Thuần Hy! Sao tự dưng gọi người ta là ngốc hả???”

“Mình muốn ăn gì mà cũng không biết, không gọi là ngốc thì là gì?”

“Phải rồi, em không nghĩ ra, không nghĩ ra đấy! Rồi sao rồi sao???” Tôi cao giọng hét lên, nhưng anh lại cười: “Không sao cả! Làm món mực chiên hoa bách hợp cho em ăn nhé?”

“Hả??? Mực chiên hoa bách hợp? Có món này à? Em chưa nghe bao giờ! Lấy ‘hoa’ chiên với mực, ăn được á???”

“Ừ”.

“Thật không? Vậy em ăn!!! ~^O^~ HOHO~, em biết là Thuần Hy làm thì món nào cũng ngon hết, cho dù nó vốn không ngon, thậm chí không thể ăn anh cũng có thể nấu ngon được! Em nói có đúng không? He he”.

“Vậy anh nấu gián cho em”.

“Hả??? Gián mà cũng ăn được á???”

“Em nói những thứ vốn không ăn được mà anh cũng nấu ngon đấy thôi?”

“Haizzz~ Kim Thuần Hy!!! Em đang dùng cách nói phóng đại để khen anh mà! ‘Phóng đại’ đấy có hiểu không? Cái này mà anh cũng không hiểu à? Vậy tại sao môn Văn anh điểm cao thế? Có phải có chiêu gì không?”

“Ngốc!!!”

“Kim Thuần Hy!!! Anh có thể đừng gọi em là ngốc được không?”

“Nếu em không ngốc nữa thì anh không gọi nữa!!!” HOHO~, vậy tùy anh, muốn gọi sao cũng được, em biết em không thể tiến bộ được.

“Thuần Hy”. Tôi chồm đến ôm chặt cánh tay anh, “Vậy bây giờ anh làm ngay món ‘mực chiên hoa bách hợp’ cho em ăn đi”.

“Được! Chúng ta ra bờ biển!”

“Hả? O_O Làm món đó tại sao phải ra bờ biển? Bây giờ đã muộn rồi, đến bao giờ em mới được ăn chứ? Chắc hoa bách hợp cũng chưa hái hả???”

“Đoán đúng!!!”

“Cái gì??? Kim Thuần Hy, anh lừa em!!!”

Ghét quá, lúc nào cũng đùa bỡn tôi hết. Có điều, tôi vẫn được ăn món mực chiên hoa bách hợp thơm nức nóng hổi rất nhanh chóng, vì Thuần Hy làm việc gì cũng nhanh gọn mà, he he.