Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 144: Hai người là một cặp nhỉ




Mùa hè đã đến gần.

Sáng sớm, tôi đã cùng Tuấn Hạo đến “Thành phố tuyết” mà anh làm thêm để chơi, đó là thánh địa vui chơi nổi tiếng, là một nơi rất thích hợp để giải tỏa tâm tình~, he he.

Ánh mặt trời mùa hạ rực rỡ chiếu trên con đường nhỏ của “Thành phố tuyết”, tuy luôn có Tuấn Hạo ở bên kể chuyện cười cho tôi nghe, nhưng tôi không thể cười nổi.

Quách Tiễn Ni! Mi là một con ngốc siêu hạng, đã bảo rằng phải vui vẻ diễn vở tình nhân với Tuấn Hạo mà? Sao bây giờ nụ cười lại như thể bị teo cơ vậy???

>_

Tuấn Hạo thấy dáng vẻ miễn cưỡng của tôi thì xót xa hỏi, “Tiễn Ni, sao thế? Không khỏe à?”

“A! ~^O^~ Ha ha, không có, không có! Không đau đầu tí nào! Hơn nữa em chẳng nhớ Thuần Hy tí nào cả…”. Trời ạ! Quách Tiễn Ni! Trí tuệ của mi có phải bằng 0 không? ///-,.-/// Tuấn Hạo vốn dĩ không hỏi nhiều, tại sao mi cứ nhắc Thuần Hy mãi thế?

Đúng là đồ đầu heo ngu ngốc!

Quả nhiên, nụ cười của Tuấn Hạo nhạt đi, cho dù anh đang cố gắng điều khiển.

Có điều, Tuấn Hạo vẫn là Tuấn Hạo, nụ cười thiên sứ nổi tiếng của anh thật không thể che giấu, anh nhanh chóng có lại nụ cười như thường lệ, gương mặt tươi cười rạng rỡ chỉ về phía quảng trường gần đó, nói với tôi, “︵_︵ Tiễn Ni, chúng ta đến đó xem nhé? Đó là nơi đẹp nhất của ‘Thành phố tuyết’ đấy, hơn nữa… nghe nói chỉ cần đến đó, thì người ấy dù có gặp bao chuyện xui xẻo rắc rối cũng có thể xoay chuyển được”.

Cho dù gặp bao chuyện rắc rối cũng có thể xoay chuyển được ư? Được không? Tôi cũng được chứ? Có một nơi thần kỳ đến thế sao?

Có cần đi xem không nhỉ? Sự tò mò trong tôi lại trỗi dậy.

“Thế nào? Tiễn Ni, em không tin à? Vậy anh sẽ dùng sự thực để chứng minh”. Thấy tôi tỏ ra do dự, Tuấn Hạo mỉm cười kéo tay tôi chạy đến đó.

“Ôi chao~ ~!!!” Vừa chạy đến quảng trường, tôi không kìm được, phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Trung tâm quảng trường có một đầm nước rất đặc biệt, hòn non bộ trên đó có viết mấy chữ thật lớn - “Hoàn chuyển thủy lộ”.

Xem ra có vẻ rất thú vị đây, vì mọi bậc thang đều là nước đang chảy, hơn nữa nước trôi theo bậc thang xuống dưới, nối tiếp nhau chảy xuống, sau đó vào một hồ nước tròn rất đẹp. Bên trong còn có một viên đá tròn rất đáng yêu bằng ngọc thạch, màu trắng muốt, tinh tế thuần khiết như một tấm gương, phát ra những tia sáng rạng rỡ trong ánh nắng, giống như hạt minh châu vậy.

Nếu để chân trần mà đi trên đó thật sảng khoái, he he. Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của Tuấn Hạo reo vang. “Xin chào, tôi là Thân Tuấn Hạo”. Tuấn Hạo nghe di động, dáng vẻ rất phong độ.

Không biết người trong điện thoại nói gì với anh, mà nghe xong anh tỏ ra sung sướng như trúng xổ số vậy. Thế nên tôi đã không nén nổi tò mò mà hỏi, “Chuyện gì mà khiến anh vui quá vậy?”

“Tiễn Ni, tốt quá! ︵_︵ ‘Hoàn chuyển thủy lộ’ đúng là linh nghiệm quá! Một chuyên gia mà anh đã liên hệ vừa gọi điện tới, bảo rằng muốn chữa trị cho em!” “Chuyên gia? Chuyên gia gì?”

“Một chuyên gia về não rất nổi tiếng chuyên trị các bệnh như em đang mắc phải! Quãng thời gian này anh vừa làm thêm vừa để ý đến tin tức về y học…”

“Tuấn Hạo…┯︵┯ hu hu hu…”. Cảm động quá… ghét mình quá! Mũi lại thấy cay cay rồi, nước mắt sắp rơi ra ngoài rồi. Nhưng sau lưng bỗng văng vẳng tiếng hét “Này, này…” của một bà lão, nước mắt tôi giật mình trốn lại vào trong hốc mắt, tôi cũng giật nảy mình quay lại.

Woa~! Thì ra không chỉ là một bà lão đáng yêu, mà còn có một ông lão đáng yêu không kém, họ đang nhìn chúng tôi bằng đôi mắt hiền từ thích thú, giống như chúng tôi là cháu trai, cháu gái của họ vậy.

“Bà đang gọi chúng cháu ạ?”. Tôi chỉ vào mũi mình, mở to mắt hỏi.

“Đúng thế! ~︵o︵~ Cô bé, bà muốn hỏi hai cháu, hai đứa là một đôi à?”. Bà lão cười hì hì, hỏi.

-,.-^ Choáng, không thể chứ? Chẳng lẽ tôi và Tuấn Hạo thật sự nhìn rất giống một cặp hay sao? Có thể do anh giống Thuần Hy chăng? Dừng lại! Quách Tiễn Ni, không được nhắc đến anh nữa!

“Vâng ạ. Chúng cháu là một cặp!”. Tuấn Hạo mỉm cười trả lời.

“Ôi!!! Tuyệt quá!!! (^o^)/”. Bà lão nghe thế tỏ ra đắc ý hoa chân múa tay làm động tác thắng lợi.

Kỳ lạ thật, chúng cháu là một cặp mà bà vui sướng thế ư??? Bà có phải là bà nội hay bà ngoại gì của Tuấn Hạo đâu nhỉ? Hơn nữa, động tác cũng hơi mạnh bạo quá, sức lực của bà lão này đúng là tràn đầy quá mức!!!

“Cô bé, cháu phải nói thực với ông nhé, hai đứa là một cặp thật à?”. Ông lão tỏ ra không vui, xị mặt ra, rồi nhìn tôi bằng cặp mắt nghi ngờ, hỏi rất nghiêm túc.

-,.-^ Toát mồ hôi… Chẳng lẽ ông nhìn ra chúng ta đang giả dạng tình nhân?

“Phải nói thực đấy nhé~, nếu không nửa đêm ma sẽ đến gõ cửa đấy!”. Ông lão lại vội bổ sung một câu. Tôi choáng~, tưởng tôi là trẻ con mẫu giáo ư, dùng câu dọa dẫm cũ rích này để uy hiếp tôi cơ đấy.

“Tất nhiên! Tất nhiên là một cặp ạ!! ~^O^~ Ông không thấy chúng cháu rất xứng đôi hay sao?”. Tôi vội vàng kéo Tuấn Hạo cúi thấp xuống, thân mật áp sát mặt mình vào mặt anh để tạo một kiểu pose rất ngọt ngào (Nếu đã giả làm người yêu thì giả đến cùng vậy).

“Xứng chứ! Xứng chứ! Quả là xứng đôi!!! Cậu bé đẹp trai chết người, cô bé xinh xắn mê người, hai đứa đúng là một cặp trời sinh đấy~, he he!!!!! Bà vừa nhìn thấy hai đứa là đã thấy hai đứa rất giống vợ chồng rồi~!!!” Bà lão nói liên tục như bắn súng liên thanh.

Sau đó bà đắc ý kéo râu ông lão, nói, “Hê hê, ông ơi, chịu thua đi, lần này tôi lại thắng rồi! Ngày mai đi chơi với ông phải nghe lời tôi, ha ha, ha ha ha ha!”

Gì thế này? Chẳng lẽ họ đang đánh cược xem chúng tôi có phải tình nhân hay không à?

“Này, cô bé, cậu bé, để cảm ơn hai cháu đã giúp bà thắng cược, bà sẽ làm hướng dẫn tình yêu, dạy hai đứa tuyệt chiêu này nhé!”. Bà lão cười híp mắt nói, “Bà nói cho biết, chiêu này là tuyệt chiêu nổi tiếng lắm đấy~, nó có thể giúp tình yêu của hai đứa mãi mãi bền vững, ~^O^~ he he, ghê quá phải không? He he. Bà và ông lão của bà lúc còn trẻ đã chơi chiêu này, nên bây giờ mới còn hạnh phúc ở bên nhau đấy, he he.”

Choáng… vòng vo mãi mà không chịu nói trọng điểm. “~︵o︵~ Là gì ạ?”, Tuấn Hạo sốt ruột hỏi.

“Chính là … các cháu nhìn thấy ‘hoàn chuyển thủy lộ’ kia không? Nhìn thấy hòn đá tròn trơn nhẵn ở giữa không? Hai đứa cùng chạm vào hòn đá tròn đó là OK, sẽ khiến tình yêu hai đứa bền vững đời đời kiếp kiếp đấy, he he!”

Tôi choáng, nhử mồi lâu như thế, thì ra lại là “tuyệt chiêu” này.