Nụ Hôn Của Quỷ (Version Tfboys)

Chương 49: Yuan, cha đến tìm con đây!




Thứ 2, ngày 12 tháng 12 năm 2016.

“Nguyên Tử, em sao vậy?”

Nhìn biểu hiện của cậu, nhìn sự đau đớn trên khuôn mặt cậu, Tuấn Khải bỗng cảm thấy tim mình như rỉ máu.

Anh vội vã chạy đến bên cạnh cậu. Dùng yêu thương và yêu thương để quan tâm cậu.

“Nguyên Nguyên, cậu không sao chứ.”

Chí Hoành và Thiên Tỉ cũng lo lắng không kém.

Bỗng nhiên, ngay giây phút này, thứ ánh sáng trên cổ tay Vương Nguyên phát sáng mạnh mẽ. Thật đẹp, cũng thật đáng sợ.

Nó sáng đến lạ thường. Dường như hết thảy ánh sáng trên trái đất này đều quy tụ vào đấy. Và dĩ nhiên, ai cũng có thể thấy được.

Tuấn Khải là người đầu tiên ý thức được điều đó. Anh vội dùng lấy cơ thể mình, che đi thứ ánh sáng ảo diệu kia. Anh biết, ánh sáng này có ý nghĩa thế nào với loài Qủy.

Nếu nhìn thấy nó, Thiên Vương chắc chắn đoán được thân phận của Vương Nguyên.

Nhưng... Anh đã chậm một bước rồi. Mọi thứ đều đã được đôi con ngươi tinh anh của người đó thu lại.

Lúc này, Thiên Vương vẫn đứng im bất động. Ông không hề ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Trái tim ông đau nhói lên từng đợt.

Ánh sáng màu xanh. Thủy Thiên Wang. Là Yuan. Là Yuan mà ông ngày đêm tìm kiếm sao? Cậu đang ở trước mặt ông sao? Ông không dám chắc.

“Thiên Vương, cậu ấy là...”

Jane như lờ mờ đoán được vấn đề. Ông ngạc nhiên đến mức chẳng thể nói được hai từ 'Yuan' nữa.

Cũng giống như Jane, Thiên Vương như kẻ mất hồn. Ông từng bước, từng bước tiến đề gần Vương Nguyên. Nhưng bị Thiên Tỉ và Chí Hoành chặn lại.

“Người tốt nhất không nên đến gần.”

Thiên Tỉ rít lên. Hôm nay cho dù có phải chết ở đây thì anh cũng phải bảo vệ được Tuấn Khải, Vương Nguyên và Chí Hoành. Vì... Anh là hậu duệ.

“Ta... Ta chỉ muốn nhìn thấy thằng bé một chút thôi.”

Hơn 40 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên Thiên Vương uy quyền lại có biểu hiện bối rối đến như vậy. Cũng chỉ có Yuan mới có thể khiến ông khẩn trương mà thôi.

“Thiên Vương, ngài thử dùng thuật đồng trạng xem sao. Yuan có cùng đồng trạng với Bảo Vương cơ mà.”

Jane ở phía sau lưng ông, thì thầm.

Nghe được lời này, Thiên Vương như tỉnh ra. Ông ngay lập tức dùng cây gậy của mình, lẩm bẩm gì đó.

“Áaaaa...”

Tiếng hét chói tai vang lên.

Cả Vương Nguyên và Tuấn Khải đều ngã ra sàn nhà lạnh ngắt. Hai người họ ôm lấy đầu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, cả người trắng bệch không còn một giọt máu. Cứ như Tôn Ngộ Không bị niệm chú vậy.

Nhận thấy được trạng thái của cả hai, Chí Hoành và Thiên Tỉ lo lắng đến phát điên. Còn Thiên Vương và Jane, cả hai như tìm được trân châu báu vật. Vui vẻ đến lạ thường.

Cũng đúng thôi. Vì suốt mười mấy năm, ông cuối cùng cũng có thể tìm thấy Yuan của ông rồi. Hơn thế nữa, Tuấn Khải lại đem lòng yêu thương con trai ông.

Như vậy có nghĩa là, lời nguyền sẽ được hóa giải đúng không?

Ông thực sự vui mừng khi nghĩ đến điều đó.

Cất cây quyền trượng đi, Thiên Vương nhẹ bước từng bước về phía Tuấn Khải và Nguyên Nguyên.

Ông xót xa nhìn hai người con vì đau mà nhăn mặt lại. Lúc này, ông ôm lấy Vương Nguyên, thì thầm bên tai cậu:

“Yuan, là cha đến tìm con đây.”

Tuấn Khải đương nhiên không nghe thấy lời đó. Theo phản xạ, anh cố gắng đứng dậy, bước đến bên cạnh cậu, bảo vệ cậu khỏi người đàn ông uy quyền trước mặt.

“Xin cho ta được ôm thằng bé.”

Thiên Vương đau đớn cầu xin. Con trai ở trước mặt nhưng chỉ vì một số hiểu lầm, ông lại không thể nhận.

“Người đừng làm hại cậu ấy.”

Tuấn Khải rít lên. Nhưng... Vương Nguyên bỗng nhiên kéo anh lại, cậu mệt mỏi ngã vào lồng ngực anh, miệng hỏi lớn:

“Rhys là ai?”

Nghe câu hỏi này, tất cả mọi người sửng sốt một hồi. Sau đó, Thiên Vương mới từ từ tiến đến gần cậu, nhỏ giọng trả lời:

“Là ta. Là ta. Ta là Rhys Wang. Là cha của con, Yuan.”

Lại một lần nữa, sự ngạc nhiên bao trùm khắp không gian. Jane thì không nói nhưng Nguyên Nguyên lại có thái độ không mấy bất ngờ lắm. Vì có lẽ cậu cũng đã lờ mờ đoán ra được thân phận của mình rồi.

“Cha sao?”

Vẫn là Tuấn Khải thức tỉnh nhanh nhất. Mày đẹp của anh nhíu lại, đôi môi mím chặt, như không tin nổi những gì đang xảy ra.

“Thiên Vương là cha của Vương Nguyên. Mà Vương Nguyên là Yuan hay còn gọi là Roy Wang. Nói như vậy nghĩa là, Thiên Vương chính là người đã tạo nên nghiệp chướng.”

Thiên Tỉ mơ hồ phân tích. Nhận được kết quả cuối cùng, anh há hốc miệng, ngạc nhiên đến mức không thể nói thêm gì nữa.

“Đúng vậy. Là ta.”

Thiên Vương nhẹ gật đầu.

Đã đến nước này, ông cũng không thể giấu thêm gì nữa.

“Ta trước kia là Bảo Vương của loài quỷ Evil, là con cháu dòng tộc Thủy Thiên Wang. Năm đó, ta 25 tuổi lại đem lòng yêu một cô gái 18 tuổi. Trớ trêu thay, cô gái đó lại là con của một trong ngũ vị thủ lĩnh loài Angel. Chúng ta đã từng nghĩ sẽ chia tay, sẽ bắt đầu một cuộc sống mà không có đối phương. Nhưng... Tình cảm trần tục quá đỗi lớn lao, chúng ta không phản kháng lại được. Ta căn bản chỉ có thể đi theo tiếng con tim.”

Dừng một chút, ông lại nói tiếp:

“Chúng ta quyết định trốn đến một nơi, sống một cuộc sống an nhàn cho đến khi Yuan xuất hiện. Ta còn nhớ rất rõ, đêm hôm ấy là ngày 8 tháng 11, trời trong xanh, trăng rất sáng, rất đẹp, đó cũng là lúc Yuan ra đời.”

Hít một hơi thật sâu, Thiên Vương cố lấy lại bình tĩnh, tiếp tục câu chuyện:

“Khi thằng bé cất tiếng khóc đầu tiên, giông tố liền kéo đến. Mặt trăng liền biến mất, bóng tối bao trùm khắp cả Qủy Giới. Sấm sét như muốn rạch ngang bầu trời. Dường như, sự ra đời của Yuan chính là tai họa mà thế giới quỷ phải gánh lấy.

Lúc đó, chúng ta đã rất sợ. Đội cận vệ của Thiên Vương đời 17 lũ lượt kéo đến, truy tìm bằng được Yuan để giết chết nó. Chúng ta rất đau lòng nhưng vì phải bảo vệ tính mạng nó nên cả hai quyết định gửi nó đến trần gian, thụ thai trong một gia đình kha khá. Đó chính là gia đình Vương Hào.

Sau hôm đó, quỷ giới lại trở nên thanh bình, yên ả vô cùng. Những năm sau, cả hai chúng ta đều bắt đầu cuộc sống mới và quên đi quá khứ đau đớn này. Nhưng... Chúng ta vẫn không ngừng tìm kiếm Yuan. Hy vọng có thể hóa giải lời nguyền, cho thằng bé một cuộc sống êm đềm như bao đứa trẻ khác.”

Câu chuyện kết thúc, mắt Thiên Vương đã phủ một tầng sương mù dày đặc. Bàn tay ông nắm chặt lại, tưởng chừng như có thể bóp nát cả thế giới.

“Vậy làm cách nào để hóa giải lời nguyền?”

Tuấn Khải nhanh nhạy đặt câu hỏi.

Bất kể làm gì, dù có phải chết, anh cũng nhất định cứu lấy Nguyên Nguyên. Không cho bất kì ai xâm phạm đến cậu.

“Lời nguyền ấy muốn thử thách xem tình yêu của con dành cho Yuan nhiều đến mức nào. Nhưng làm cách nào để thể hiện tình yêu ấy thì ta thực sự không biết.”

Thiên Vương đau đớn lắc đầu.

Lúc này, Vương Nguyên trong lòng Tuấn Khải bỗng cựa quậy. Cậu cố gắng nén cơn đau đầu lúc nãy, đừng thẳng dậy, mặt đối mặt với Thiên Vương, hỏi:

“Mẹ của con là ai?”

Đây... Đây chính là câu hỏi mà cậu cần lời giải đáp nhất.

Có lẽ do từ nhỏ, cậu đã mất đi mẹ nên rất khao khát tình mẫu tử thiêng liêng ấy. Bây giờ, chỉ cần, chỉ cần mẹ còn sống thì cho dù bà ấy có phạm phải lỗi lầm gì, cậu cũng bỏ qua hết.

“Là Bảo Vương thứ 18 của loài Angel, Keyla.”

“Dì Keyla sao?”

Cả Tuấn Khải, Thiên Tỉ và Chí Hoành thất thanh hét lên.

“Đúng vậy.”

Thiên Vương nặng nề gật đầu.

“Được. Là dì Keyla thì tốt rồi.”

Tuấn Khải mỉm cười gật đầu.

Với anh, Keyla cứ như người mẹ thứ hai vậy. Dì ấy vô cùng hiền hậu và nhân từ. Hơn hết, dì ấy cũng đã từng gặp Vương Nguyên và rất thích tiểu bánh trôi này. Nên...

“Là người chúng ta đã gặp ở Trùng Khánh sao?”

Vương Nguyên kéo kéo gấu áo của Tuấn Khải, nhẹ giọng hỏi.

Nhận được cái gật đầu của anh, tâm tình cậu bỗng trở nên lâng lâng khó tả. Đó là một loại cảm giác vui sướng đến tột đỉnh.

Trong trí nhớ của cậu, bà là một người phụ nữ không những xinh đẹp lại còn thân thiện, dễ gần. Có lẽ khi gặp lại bà, cậu sẽ không cảm thấy quá bỡ ngỡ.

“Mọi chuyện có lẽ đã quá sáng tỏ. Việc chúng ta cần phải làm bây giờ chính là bảo vệ Vương Nguyên và tìm cách hóa giải lời nguyền. Thời điểm này, chúng ta cần cùng nhau hợp lực, chống lại bọn mưu đồ phản động ở Qủy Giới.”

Từ đầu đến cuối, Jane cuối cùng cũng mở miệng.

Kết thúc câu nói của ông, tất cả nhìn nhau, nở một nụ cười nhẹ nhõm.

“Thôi. Trước tiên phải trở về nhà. Ông nội cũng cần phải biết chuyện này.”

Tuấn Khải thúc dục. Nói xong, tất cả cùng nhau lên xe. Trở về biệt thự Vương Gia.

Về phần Vương Lâm, khi nghe được câu chuyện lịch sử này, ông không những rất ngạc nhiên mà còn ra sức dùng thế lực trong bóng tối của mình để bảo vệ tiểu bánh trôi.

Lúc này, ông lại chẳng còn cảm thấy căm phẫn Thiên Vương như trước kia nữa. Mà ngược lại, ông cảm thấy đồng cảm nhiều hơn.

Bởi vì cả hai người đàn ông này đều đã từng phải chịu nỗi đau mất đi gia đình yêu thương nhất.

HẾT