*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
11/4/2015 Tham gia Lễ trao giải Vchart 3rd tại Bắc Kinh, vinh dự nhận được 3 giải thưởng: Nghệ sĩ nổi tiếng xuất sắc nhất tại Đại Lục, Nghệ sĩ tạo xu hướng mới, Nghệ sĩ được bình chọn online nhiều nhất.
Thứ 6, ngày 3 tháng 6 năm 2016.
Dưới cái bóng tối mịt mờ. Trong căn nhà đá lạnh ngắt, hai người đàn ông, một già một trẻ ngồi đối diện với nhau. Cả hai đều tỏa ra một loại hàn khí bức người.
Họ hung hăng nhìn nhau, ánh mắt như muốn nhìn thấu tâm can người đối diện. Đó chính là ánh mắt dò xét, đoán ý nghĩ của đối phương.
"Vương đại tướng quân, cơn gió nào đưa ngài đến đây."
Người đàn ông trẻ tuổi nhàn nhạt lên tiếng. Ánh mắt ông không rời khỏi Vương Lâm cho dù là nửa giây. Ông vẫn duy trì nụ cười cợt nhã trên mặt mình.
"Tại sao lại là Tuấn Khải?"
Vương Lâm lãnh đạm ngã người ra thành ghế sô pha, ông vòng hai tay lại, chân bắt chéo, đúng như phong thái của một lão đại thứ thiệt.
"Tuấn Khải là người có tiềm lực. Chỉ đơn giản vậy thôi."
"Nhưng thằng bé không hoàn toàn thuộc dòng máu quỷ. Tuấn Khải là Tuấn Khải, không phải là vị Bảo Vương mà ông muốn."
Vương Lâm đột nhiên nổi giận. Ông ngồi thẳng dậy, lạnh băng nhìn người kia. Ánh mắt đầy lửa hận như muốn thiêu đốt người đối diện. Ông nhất định không để Tuấn Khải chịu khổ.
"Thằng bé chính là Bảo Vương.Chỉ cần trong người nó chảy dòng máu quỷ, dù ít hay nhiều thì nó vẫn là quỷ. Vương đại tướng quân, xin hãy tha thứ cho ta. Ta cần Karry, chỉ có Karry mới có thể giúp ta hóa giải lời nguyền của Qủy Vương."
"Thiên Vương, Tuấn Khải là cháu ta. Cho dù ông có muốn thế nào đi nữa thì nó vẫn là con người. Năm xưa, ta thật ngu ngốc khi để con trai ta yêu phải một nữ quỷ. Để rồi, Tuấn Khải được sinh ra. Nhưng, Tuấn Khải vẫn là người. Người và quỷ mãi mãi không thể dung hợp. Trong người nó, dòng máu của con người nhiều hơn. Ngài hiểu chứ?"
Thiên Vương mệt mỏi nhìn Vương Lâm. Ông ấy nói đúng, Tuấn Khải là người. Nhưng chỉ có thằng bé mới có thể hóa giải lời nguyền của Qủy Vương. Phải làm sao đây?
"Vương đại tướng quân, xem như ta xin ông, xin hãy giao Tuấn Khải cho ta. Ngài thương thằng bé thì ta cũng vậy."
Thiên Vương cao cao tại thượng bây giờ lại hạ giọng, cầu xin một ông lão. Qủa thật là chuyện khó tin.
"Thiên Vương, ông chỉ muốn lợi dụng thằng bé để tìm lại đứa con thất lạc của ông mà thôi. Vòng luẩn quẩn không lối thoát này, ta nhất định sẽ không để Tuấn Khải bị cuốn vào. Ta sẽ làm mọi cách để đem Tuấn Khải trở về với vị trí vốn thuộc về nó."
Nói xong, Vương Lâm lãnh đạm đứng dậy, nhìn Thiên Vương một cái rồi rời đi.
Rầm....
Cánh cửa được đóng lại, ngồi trên bàn làm việc, Thiên Vương mệt mỏi lấy hai tay chống vào chán. Ông thực sự không chịu nổi nữa. Đúng là ông muốn Tuấn Khải tìm lại con trai cho ông. Nhưng ông không hề lợi dụng anh, càng không hề vì lợi ích cá nhân mà làm hại anh.
Ông cũng thương anh như con mình vậy.
/
"Đại ca, Thiên Vương cho triệu tập cuộc họp loài quỷ. Nghe nói đã tìm thấy Hoàng Vương đời thứ 19."
Trong căn phòng tối tăm, không một chút ánh sáng, một thân hình cường tráng, lạnh lùng ngồi trên ghế lớn, chầm chầm nhìn chàng trai trước mặt, báo cáo.
"Thiên Tỉ,...À không, Jackson, ai là Hoàng Vương?"
Tuấn Khải hay còn gọi là Bảo Vương Karry vòng hai tay lại, ánh mắt mông lung nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Phải... Anh chính là quỷ, một con quỷ đội lốt người. Năm xưa, ba anh là con người, chính vì yêu một cô gái Qủy loài Evil mà đã làm trái lời ông nội. Ba anh cùng mẹ bỏ đến một nơi rất xa, bắt đầu một cuộc sống mới. Và thế là anh được đến với cuộc đời.
Nhưng chẳng bao lâu, Thiên Vương đời thứ 17 phát hiện được mối tình Qủy - Người này, ông ta đã nhờ vào bọn giáo viên tham lam để vây bắt ba mẹ anh. Nhưng chẳng may, họ vĩnh viễn không thể tồn tại nữa. Đó chính là lí do mà anh trở nên căm phẫn bọn giáo viên khốn nạn.
Ông nội biết được tin tức của anh liền đem anh trở về, nuôi dưỡng, dạy dỗ thật tốt. Ông thay ba mẹ yêu thương anh hết mực. Cho đến vào đúng sinh nhật lần thứ 10 của anh, thế lực bóng tối gồm người đứng đầu là Thiên Vương hiện tại đến. Họ nói muốn đưa anh trở về với thế giới của chính mình - thế giới loài Qủy Evil.
Ông nội dùng tất cả sức lực của mình để bảo vệ anh nhưng không được. Từ đó, anh trở thành một loài Qủy và gặp được Thiên Tỷ. Thiên Tỷ cũng có chùng hai dòng máu Người và Qủy.
Anh không biết ông nội đã thương lượng gì với Thiên Vương. Một tuần sau, Thiên Vương đã cho anh và Thiên Tỷ trở về thế giới loài người. Sống một cuộc sống bình thường. Cho đến sinh nhật 17 tuổi, anh trở thành Bảo Vương đời thứ 18 - Karry, Thiên Tỷ thành hậu duệ 18 - Jackson.
"Em cũng không biết. Chúng ta cứ đến đó thử xem."
Thiên Tỷ đề nghị.
"Ok. Nhớ đừng để Nguyên Tử nghi ngờ."
Tuấn Khải trước khi đi còn quay lại căn dặn hai tên thuộc hạ có cánh đen ở phía sau họ. Nhận được mệnh lệnh, hai tên thuộc hạ cung kính gật đầu.
Nhận được câu trả lời hợp lí, Tuấn Khải cùng Thiên Tỷ bước vào một vòng xoáy màu đen ở trong mật thất, cả hai nhanh chóng trở về thế giới quỷ.
Mọi người dường như đã có mặt đầy đủ, chỉ còn hai người bọn họ. Anh và Thiên bước vào, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Hai người đi đến đâu, cái cúi đầu cung kính theo đến đó.
"Karry, Jackson, hai đứa mau lên đây."
Thấy họ, Thiên Vương cười hiền từ. Hai đứa trẻ này không biết ở trên trần gian có chịu khổ không nữa. Thật khiến ông xót xa.
"Karry/ Jackson khấu kiến Thiên Vương. Thiên Vương quang lâm."
Cả hai nhanh chóng đến trước mặt người, hành lễ.
"Tốt. Mau ngồi cạnh ta. Để hai con vất vả rồi."
"Đó là nhiệm vụ của chúng con."
Jackson lãnh băng trả lời.
"Được rồi. Mọi người đã đến đầy đủ. Ta xin giới thiệu với mọi người. Hoàng Vương thứ 18 của loài Evil. Liu Zi Hong."
Từ bên ngoài, một chàng trai tóc rêu với đôi cánh màu nâu to lớn bay vào. Bay đến đâu, cậu nở nụ cười đến đó, thay cho lời chào hỏi.
Cậu nhanh chóng đến trước mặt Thiên Vương, khụy một chân xuống, hành lễ.
"Tốt, mau đứng lên."
Thiên Vương mãn nguyện đỡ cậu dậy.
Nhìn thấy cậu, cả Karry và Jackson hoảng hốt không nói nên lời. Cậu cũng nhìn bọn họ, mỉm cười rồi quay xuống dưới, giới thiệu.
"Xin chào, tôi là Eric, hay gọi là Lưu Chí Hoành. Thuộc dòng tộc Mộc Thiên Lưu. Đất"
Câu nói vừa kết thúc, đồng loạt tiếng vỗ tay vang lên.
"Hoành Nhi???"
Tuấn Khải ngơ ngác bước về phía cậu. Anh cau mày, khó hiểu.
"Đại ca, em sẽ giải thích với anh sau."
"Ông nội cũng biết đúng không???"
Tuấn Khải hít một hơi thật sau, anh trở nên bình tĩnh, hỏi.
"Vâng."
Chí Hoành gật đầu. Cậu vừa nói vừa quan sát sắc mặt của anh.
"Được rồi. Hai người có gì thì nói sau. Ở đây rất nhiều người."
Thiên Tỷ đứng ở bên cạnh Tuấn Khải bây giờ mới lên tiếng. Nghe câu nói của Thiên, cả hai gật đầu, nghiêm túc quay xuống dưới.
Cũng may, cuộc ra mắt này không kéo dài lắm. Đến tối, sau khi tàn tiệc, cả ba lại trở về trần gian.
Trong phòng khách rộng lớn. Bốn con người chăm chăm nhìn nhau. Phòng khách trở nên thật lạnh lẽo, không một tiếng động.
"Cháu đã biết???"
Vương đại lão gia ngã người ra thành ghế, vòng hai tay lại, hỏi như không hỏi.
"Vâng. Cháu cần một lời giải thích."
Tuấn Khải gật đầu. Vừa nói, anh vừa nhìn về phía Chí Hoành.
Nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của anh, Hoành bất giác rùng mình. Lần này không biết anh sẽ nổi giận thế nào đây. Thật là lo lắng.
"Thực ra, Hoành Nhi cũng là Qủy. Ta sợ con nghĩ nhiều nên không nói cho con biết. Không giấu con, ta thực rất lo lắng. Cháu nội cũng là Qủy, đến ngay cháu ngoại cũng vậy. Ta không thể không sợ hãi. Kể từ khi ba con bỏ đi cùng mẹ con, ta ngày ngày sống trong lo sợ.
Cho đến khi nhận được tin dữ rằng ba và mẹ con đã chết, ta ngay tức tốc đến Hải Nam đón con trở về. Cứ nghĩ mọi chuyện tới đó đã kết thúc, nào ngờ đâu, Thiên Vương lại đến và đưa con đi. Con là cháu nội quý báu của ta, ta nhất định không để con bị hại.
Ta nhanh chóng đến thế giới Qủy nhờ sự giúp đỡ của Y Lâm - một người thuộc hạ loài Qủy của mẹ con. Ta cùng Thiên Vương trao đổi, ta sẽ để con trở thành Bảo Vương Evil, với điều kiện, con phải sống cùng ta. Ông ấy đã đồng ý."
Nói đến đây, Vương Lâm chợt ngừng lại. Ông nhìn về phía Chí Hoành, kể tiếp:
"Cuộc sống của ta và con tưởng chừng như yên ổn. Nhưng, cho đến một ngày, cô của con, tức là mẹ của Hoành lại quay trở về sau 7 năm mất tích. Lúc đó con mới 5 tuổi. Mão Thuần (Mẹ Hoành) trở về ta vui mừng không ngớt. Tin vui rồi lại đến tin vui, đương kim thị trưởng Lưu Chí Kiên đã đến và hỏi cưới Mão Thuần. Ta ngay lập tức đồng ý, Mão Thuần cũng không hề từ chối. Thế là đám cưới của tiểu thư Vương Gia và đương kim thị trưởng được diễn ra dưới sự chúc phúc của mọi người."
Mắt ông sáng lên khi nhắc đến người con gái quá cố. Có lẽ đó là một khoảng thời gian rất hạnh phúc đối với ông.
"Nhưng... Một năm sau, Mão Thuần đột nhiên từ nhà chồng quay về nhà với vẻ mặt buồn bã khiến ta rất lo lắng. Cứ nghĩ rằng Chí Kiên đã làm tổn thương con gái ta nên ta đã đến Lưu Gia một chuyến. Nghe Chí Kiên kể lại mọi chuyện, ta thực sự bàng hoàng. Con gái ta lại là kẻ phản bội gia đình, qua lại với một tên đàn ông khác, để rồi mang tội danh ngoại tình.
Ta không tin, liền quay trở về hỏi Mão Thuần. Con bé không trả lời, chỉ gật đầu thừa nhận. Một vài ngày sau đó, ta đã ép con bé bằng mọi cách để nói ra sự thật. Trước mặt ta và Chí Kiên, con bé thừa nhận rằng mình đã có thai với người đàn ông đó. Và con bé cũng nói rằng nó yêu người đàn ông đó hơn hết. Chí Kiên rất đau khổ, nó nói sẽ không truy cứu nữa, chỉ cần Mão Thuần về bên cạnh nó, nó sẽ chấp nhận đứa con này. Sẽ yêu thương đứa trẻ này như con ruột của nó. Bởi vì nó thực sự yêu Mão Thuần. Yêu đến điên dại.
Cuối cùng, sau 9 tháng 10 ngày, đứa trẻ ấy cũng được ra đời. Đó là Chí Hoành."
Chí Hoành lơ mơ nhìn ông ngoại. Là ông đang nói thật sao? Rằng cậu không phải là con của ba? Cậu là đứa con ngoài dã thú? Đứa con không được quang minh chính đại đến với đời? Đứa con được chào đời do tình yêu vụng trộm? Không thể nào. Không phải thế.
"Khi Hoành Nhi vừa cất tiếng khóc đầu tiên cũng là lúc trái tim Mão Thuần ngừng đập. Chí Kiên đã khóc rất lớn, rất đau khổ. Thằng bé nhìn vào đứa trẻ, ánh mặt vừa thương vừa hận. Có lẽ vì Hoành Nhi là con riêng của vợ, là người đã gián tiếp giết chết vợ nó nên nó không thể thể hiện tình cảm với Hoành được.
Ta đã đề nghị đưa Hoành Nhi về nuôi nhưng Chí Kiên không chịu. Thằng bé muốn tự mình nuôi lớn đứa con này. Mặc dù không phải con ruột nhưng... Chí Kiên rất yêu thương con. Nhìn cách thằng bé chăm bẵm con một cách vụng về, ta cảm thấy thật đau lòng. Cả thế giới này chắc chỉ có Chí Kiên là người đàn ông duy nhất yêu thương con riêng của vợ đến vậy.
Lúc đó ta hỏi [Tại sao lại như vậy?], thằng bé trả lời rằng: [Vì nó là con của con. Là mạng sống của vợ con.]
Ngay lúc đó, ta yên tâm giao con cho ba con."
Vương Lâm thương yêu nhìn Chí Hoành. Có lẽ cả cuộc đời này, người ông nợ nhiều nhất chính là ba cậu - Lưu Chí Kiên.
HẾT CHƯƠNG 27