*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- 11/4/2015: Tham gia Lễ trao giải Vchart 3rd tại Bắc Kinh, vinh dự nhận được 3 giải thưởng: Nghệ sĩ nổi tiếng xuất sắc nhất tại Đại Lục, Nghệ sĩ tạo xu hướng mới, Nghệ sĩ được bình chọn online nhiều nhất.
Thứ 2, ngày 16 tháng 5 năm 2016.
"Khải Nhi, mấy người không được đụng vào con tôi."
Ở đằng xa, Vương Thống Minh - ba của Khải rống lên, dường như nhìn thấy con trai, ông có động lực vùng dậy. Ông nhanh chóng hạ gục hai tên to con đang giữ lấy mình rồi chạy về phía Trịnh Vũ Khuyên, giải thoát cho cô.
"Em mau đến xem con đi. Mau đưa nó chạy trốn. Tất cả cứ để cho anh."
Vương Thống Minh vừa cố gắng xử lý những tên còn lại, vừa truyền đạt lời nói đến vợ mình.
Nằm dưới sàn nhà lạnh ngắt, thấy mẹ đi đến, môi mỏng của Tuấn Khải nhếch lên. Miệng lẩm bẩm:
"Mẹ,...Mẹ ơi."
"Khải Nhi,con của mẹ. Con đau không? Có sao không? Mẹ xin lỗi, là mẹ không bảo vệ được con. Bảo bảo của mẹ."
Trịnh Vũ Khuyên vội vàng ôm thật chặt lấy thân hình nhỏ bé của Tuấn Khải. Cố gắng truyền hơi ấm của mình cho anh. Cố gắng trấn an anh, bảo vệ anh khỏi nỗi sợ hãi.
"Khuyên Khuyên, mau đưa con đi. Nhanh lên."
Từ xa xa, Vương Thống Minh rít lên. Tay chân vẫn không ngừng đấm đá, miệng vẫn không ngừng hét. Cứ như vậy, dần dần, sức lực của ông cũng không còn là bao.
"Anh...Em không đi. Em không bỏ anh ở lại được."
Vũ Khuyên liên túc lắc đầu. Tay vẫn ôm chặt lấy Tuấn Khải.
"Đi mau, anh sắp chóng cự không nổi nữa rồi. Hãy vì con, em mau chạy đi."
"Anh nhất định phải quay lại. Nhất định em sẽ chờ anh."
Nói xong, Vũ Khuyên ôm lấy Tuấn Khải, chạy đi thật xa, hai tên to con thấy vậy liền đuổi theo.
Cũng may, Thống Minh chặn lại. Cũng vì vậy, ông đã trúng một phát đạn vào mi tâm. Thân hình to lớn ngã xuống đất. Ánh mắt vẫn dõi về phía hai mẹ con.
"BA...."
Nằm trên tay mẹ, nhìn thấy ba ngã xuống, ánh mắt bi thương của ông nhìn cậu, thật đau lòng. Nước mặt của cậu rơi lã chã, ướt đẫm cả áo của Vũ Khuyên. Trong lòng cậu thầm nghĩ:
"Nhất định sẽ trả thù."
"Mau đuổi theo."
Nghe tiếng gọi í ới ở sau, Trịnh Vũ Khuyên hoảng hốt đưa Tuấn Khải trốn sau một bụi cây lớn.
Đám người kia chạy đến đó, không thấy họ nữa liền bực tức chia nhau ra tìm. Chỉ còn lại hai tên, có vẻ là đại ca ở đây.
Hắn ta đưa mắt quan sát thật cẩn thận. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn đưa ta vào túi, lấy điện thoại ra.
"Alô, đại ca."
[....]
"Vương Thống Minh đã chết rồi."
Là tên có hình xăm Evil lúc nãy. Nghe hắn nói câu này, nước mắt của Vũ Khuyên và Tuấn Khải rơi xuống. Ba của anh đã chết thật rồi ư? Ông ấy bỏ mẹ con anh đi rồi.
[....]
"Lần này cũng may có thể uy hiếp Trịnh Nghị Thiên và Hạ Phĩ khai chỗ bọn họ ở. Nếu không, cũng có lẽ sẽ phải đắc tội với người trên."
[....]
"Đại ca yên tâm. Em nhất định sẽ bắt sống Trịnh Vũ Khuyên, sau đó đưa về trường Khải An cho đại ca. Lần này có sự giúp đỡ của các lão sư trường Khải An nên mọi việc diễn ra rất suôn sẻ. Đại ca đừng quá lo."
[....]
"Vâng, em biết nên xử lý thế nào mà."
Hắn dập máy, nhếch môi nhìn vào màn hình điện thoại.
Xoạt...Xoạt...
Nghe thấy tiếng động lạ sau bụi cây gần đó, hắn nhanh chân đi đến. Vũ Khuyên vội vàng đặt Tuấn Khải xuống, cẩn thận dặn dò anh:
"Khải Nhi, con phải ở đây, không được ra ngoài. Con nhất định phải sống. Phải thay mẹ báo thù cho ba. Mẹ yêu con. Rất yêu con, Karry của mẹ."
Tuấn Khải sợ hãi níu lấy tà áo của bà, cố gắng kéo bà lại, nước mắt vô thức chảy xuống.
"Đừng đi. Mẹ đừng đi. Con sợ."
"Ngoan, mẹ luôn bên cạnh con. Chỉ cần con quay lưng lại, mẹ sẽ ở đó đợi con. Chỉ cần con nhìn vào gương, con sẽ thấy mẹ. Chỉ cần con biết, trong tim mẹ chỉ yêu mình con và ba."
Vũ Khuyên đau lòng nhìn con trai. Bà đưa bàn tay trắng nõn của mình, mỉm cười vuốt má Tuấn Khải. Cười thì cười mà nước mắt cứ như mưa, cứ mãi rơi xuống. Bà cẩn thận ôm anh vào lòng, miệng thì thầm:
"Con là Karry."
"Mau ra đây."
Bọn người kia vẫn đang tiến lại gần chỗ hai người bọn họ. Vũ Khuyên vội vàng buông Tuấn Khải ra, nhanh chân bước ra ngoài, không một lần quay đầu lại.
Nằm trên đám cỏ xanh, bất lực nhìn mẹ rời khỏi mình, Tuấn Khải đau đớn ôm lấy bụng. Nơi đó rất đau. Có lẽ đã bị thương nặng rồi.
"Các người muốn gì? Ai phái các người tới."
Nằm ở sau bụi cây, Tuấn Khải loáng thoáng nghe được. Anh cố gắng bò dậy, nhìn mẹ qua một khe hở.
"Haha... Cuối cùng cô cũng đã xuất hiện. Đã đến lúc nên về chịu tội rồi."
Tên kia cười nham nhở.
"Là ông ta phái các người đến. Ta nhất định không về. Có chết cũng chết ở đây."
Vũ Khuyên không một chút sợ hãi. Ánh mắt sắc bén nhìn tên kia. Trên mi tâm xuất hiện một hình bông tuyết, phát sáng rực rỡ.
"Được. Cô đã phá vỡ luật lệ của Evil thì cũng nên chịu tội. Các ngươi, xông lên. Phải bắt sống ả cho ta."
Nghe lệnh, tất cả đồng loạt xông lên. Một mình Vũ Khuyên chọi với 5 tên to con. Sức lực không cân bằng. Bà nhanh chóng bị hạ gục. Lúc tên hình xăm kia tiến về phía bà, bắt sống bà thì tiếng súng vang lên.Tuấn Khải sợ hãi bịt tai, nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra đã thấy mẹ ngã trên vũng máu. Bàn tay vẫn nắm chặt khẩu súng. Mắt nhìn về phía anh, miệng mỉm cười hạnh phúc. Lúc đó anh không hiểu, mẹ vì sao lại cười. Sau này, ông nội bảo vì mẹ đã được đi gặp ba nên mẹ cười. Anh đã hiểu.
Đoàng.... Đoàng...
Hàng loạt tiếng súng vang lên. Mấy tên to con bị trúng đạn, ngã xuống ngay bên cạnh mẹ. Qua khe hở, Tuấn Khải nhìn thấy ông nội cùng thuộc hạ của mình.
Vương Lâm bi thương nhìn về phía Vũ Khuyên đang nằm. Xem ra ông đã đến muộn một bước rồi. Tuấn Khải. Phải tìm Tuấn Khải.
Nghĩ là làm, ông vội vàng sai người đi tìm Tuấn Khải. Đó cũng là lúc, Tuấn Khải mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Trước mặt anh chỉ còn là một màu đen thăm thẳm.
Lúc anh tỉnh lại đã là ba ngày sau. Ba mẹ anh đã được ông an táng ở thành S. Anh theo ông về thành S sống cho đến bây giờ.}
Nghe câu chuyện bi thương của anh, không biết từ lúc nào, nước mắt Vương Nguyên đã rơi thấm ướt bả vai anh. Xem ra, đằng sau cái dáng vẻ kiêu ngạo, hóng hách ấy của anh lại chính là một quá khứ bi thương, đau đớn đến như vậy.
Tận mắt chứng kiến ba mẹ chết trước mặt mình, cậu thực không dám nghĩ đến. Anh lại có thể dũng cảm vượt qua như vậy. Cậu ngàn lần khâm phục. Chắc chắn anh đang rất đau lòng. Bắt anh nhớ về quá khứ đó, thực là quá xót xa.
"Xin lỗi. Tôi không biết anh lại có cuộc sống như vậy. Đã trách lầm anh rồi. Trước kia là tôi sai. Chỉ luôn miệng nói anh sung sướng, sinh ra đã được ngậm thìa vàng. Xem ra,..."
"Đừng nói nữa. Là em không biết. Tôi chưa bao giờ trách em."
Tuấn Khải cắt ngang lời nói của cậu. Ánh mắt anh sáng lấp lánh như vì sao. Thật đẹp.
"Vậy....Người đã khai ra chỗ anh và ba mẹ anh sống là ông bà ngoại anh?"
Vương Nguyên hoang mang hỏi.
"Đúng. Là họ chỉ cho đám người kia. Là họ đã gián tiếp giết chết ba mẹ tôi. Là họ hại gia đình chúng tôi tan nát. Lúc trước, tôi rất hận họ. Rất rất hận. Nhưng giờ đã không còn nữa. Chứng kiến hai người già sống cô đơn trong căn nhà lớn. Nhìn nỗi ân hận của họ. Nhìn cái cách họ tự dằn vặt mình, tôi đã không còn cách nào để hận họ nữa."
Vương Nguyên mỉm cười nhìn anh.
"Anh thật độ lượng."
Chính xác. Nếu đổi lại là cậu. Cậu không chắc mình sẽ có thể tha thứ cho họ. Cậu khâm phục anh. Ngàn lần phục ý chí kiên cường của anh sát đất rồi.
"Mà,....Đó cũng là lý do anh ghét lão sư trường Khải An sao?"
Vương Nguyên thắc mắc. Trong câu chuyện anh kể, người đã khiến ba mẹ anh phải chết là người của Khải An.
"Đúng. Tôi hận họ."
Lúc nói câu này, ánh mắt của anh trở nên sắc bén lạ thường. Dường như, mối thù này đã in sâu vào tận máu, tận xương của anh mất rồi.
"Aiyo... Nơi đây không phải là chỗ để hai người tâm sự đâu."
Không biết từ lúc nào, Chí Hoành và Thiên Tỉ đã có mặt trong phòng bệnh. Cả hai nhìn anh và cậu, cười nham nhở.
"Đại ca, bà Trịnh sao rồi?"
Chí Hoành nhìn Hạ Phĩ một lượt, hỏi.
"Bà ổn rồi. Đã qua cơn nguy kịch. Sẽ không sao nữa."
"Vậy thì tốt rồi. Anh cũng nên đưa Nguyên Nguyên về nghĩ đi. Để em và Thiên Thiên ở lại."
Bị dáng vẻ mệt mỏi của anh dọa cho sợ, Chí Hoành vội vàng khuyên nhủ. Thiên Thiên đứng bên cạnh cũng thêm vào:
"Hoành Nhi nói đúng."
"Ừ, vậy anh đưa Nguyên Tử về. Hai đứa chăm sóc bà giúp anh."
Tuấn Khải giao phó. Nhận được hai cái gật đầu, Tuấn Khải yên tâm cùng Vương Nguyên rời đi.
Phòng bệnh chỉ còn lại Hoành và Thiên. Không khí hơi ngột ngạt, chỉ có tiếng máy móc, tiếng nhịp tim và tiếng thở đều đều của ba người.
Không chịu được cái cảm giác khó chịu này, Thiên Thiên lên tiếng:
"Hoành Nhi, em ngủ đi. Để anh thức."
"Không sao đâu. Em muốn thức. Mà bác sĩ Dịch Dương Minh là ba của anh sao?"
Hoành từ nhỏ đã sống với Lưu Chí Kiên, từ nhỏ đã ở nhà họ Lưu nên những chuyện về ba nhà Vương - Dịch - Trịnh, cậu thực không rõ cho lắm.
"Đúng vậy. Ba anh là Dịch Dương Minh, ông ấy chính là viện trưởng của bệnh viện này. Ngay từ nhỏ, ba anh và bác Thống Minh đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành như hai anh em ruột. Vì đại tướng quân Vương Lâm và phu nhân Hạ Phĩ là bạn thân với nhau nên phu nhân Hạ Phĩ cũng giống như người trong gia tộc Vương Gia. Ông xem bà như đứa em gái, luôn luôn đùm bọc bà cho đến khi bà gặp chủ tịch Trịnh. Quan hệ của ba nhà Vương - Dịch - Trịnh là như vậy."
Dịch Dương Thiên Tỉ mỉm cười phân tích cho Hoành hiểu. Cái dáng vẻ cao lãnh thường ngày của anh đều đã vứt đi hết rồi.
"Oh, thì ra là vậy."
Chí Hoành gật gù. Xem ra, còn nhiều chuyện cậu vẫn chưa biết.
"Cho em mượn vai anh nhé. Em mệt."
"Được rồi. Em tựa vào."
Thiên Tỉ vừa nói vừa dùng tay, cố định đầu của Hoành trên vai mình. Cẩn thận chỉnh sửa tư thế của cậu sao cho thoải mái nhất.
Chí Hoành mỉm cười nhìn anh một cái rồi nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc mộng. Ở trong giấc mơ đó, cậu gặp được anh, một chàng trai anh tuấn.
HẾT CHƯƠNG 24