*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- 01/01/2015: Tham dự chương trình [Tâm liền tâm] đài truyền hình Trung ương, biểu diễn từ thiện tại trấn Cổ Điền, chương trình phát sóng 19:30 ngày 10 tháng 1 trên kênh truyền hình Trung ương.
Thứ 5, ngày 24 tháng 3 năm 2016
Thời tiết đã chuyển sang mùa đông lạnh giá, dưới cái gió lạnh của mùa đông, Vương Nguyên mệt mỏi ngã người ra giữa sân bóng.
Từ xa xa, cậu thấy một bàn chân đang di chuyển gần đến mình. Ngay sau đó, một bàn tay to lớn, rắn chắc chìa ra trước mặt cậu.
Câu đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đó, đứng dậy.
"Thế nào? Mệt không?"
Chàng trai kia mỉm cười như một thiên sứ. Nụ cười dường như có thể dập tắt cả ánh sáng của mặt trời. Một nụ cười thật đẹp. Với ngũ quan tinh anh, thân người cao to, anh dễ dàng thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người có mặt trong sân bóng. Cũng may, anh đã đeo kính râm và mũ phớt.
Nhìn thấy anh, Vương Nguyên mỉm cười. Cậu buông tay anh ra, ôm chầm lấy anh, nói:
"Quân đại ca, anh về lúc nào vậy?"
Viễn Quân đáp trả lại cái ôm của cậu, anh thì thầm:
"Hừm, xem ra em không để ý chút tin tức gì về anh cả. Anh đã nói trước truyền hình rằng sáng nay sẽ về mà. Vừa bước xuống sân bay, anh ngay lập tức đến đây tìm em liền."
Nói xong, anh buông cậu ra, ấm ức nhìn cậu. Xem ra cậu chẳng để ý đến anh, ngay một chút tin tức ấy cũng không thèm để ý. Thật là đáng giận mà.
"Em thực sự không biết. Được rồi. Em đền cho anh. Anh xem xem muốn ăn gì, em mời anh một bữa. Xem như vừa tạ lỗi vừa chào mừng anh trở về Thành S."
Vương Nguyên tươi cười mời mọc.
"Được. Ở bên Pháp đã lâu, anh thực rất nhớ hoành thánh, sủi cao, lẩu tứ xuyên và đặc biệt là Tiểu Long Bao."
"Oa...Nhiều vậy sao. Được, nể tình anh, em chi trả hết."
Vương Nguyên hào phóng cười lớn. Hôm nay, cậu sẽ thử làm đại gia bao trai một bữa xem thế nào. Nhất định không ăn hết đặc sản không về.
Đột nhiên, Vương Nguyên rùng mình một cái. Dường như có đợt gió lạnh nào đó đang ùa đến. Da gà, da vịt của cậu nổi lên từng đợt. Xua tan cái hàn khí đó, cậu cùng Viễn Quân vui vẻ mời khỏi sân bóng rỗ. Cả hai cùng lên xe rồi đén địa điểm đầu tiên.
Nhìn chiếc xe khuất dần, Tuấn Khải nắm chặt hai tay lại. Anh nghiến răng ken két:
"Nguyên Tử, em không ngoan."
........................
Địa điểm đầu tiên mà Vương Nguyên cùng Hàn Viễn Quân đến đó là một quán ăn nhỏ quen thuộc ở gần cổng trường Khải An. Cả hai nhanh chân xuống xe rồi đi vào trong, tìm một cái bàn ở góc khuất.
Nhìn thấy Vương Nguyên, bà Trịnh hớn hở đi đến bàn cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu. Nắm lấy bàn tay thon gọn rồi hỏi:
"Bảo bảo không đi cùng cháu sao? Thằng nhóc này thật là."
Vừa mở miệng, câu đầu tiên là trách móc. Đó chính là cách Hạ Phĩ phu nhân nói chuyện.
"Dạ, con hôm nay đi cùng bạn cũ."
Vương Nguyên mỉm cười rồi nhìn về phía Viễn Quân. Bà Trịnh cũng nhìn về phía anh đang ngồi. Từ từ nhìn anh, đánh giá.
<Không được. Thằng nhóc trước mặt nhất định là muốn cướp tiểu bánh trôi khỏi Khải Nhi của ta. Nhìn xem, dáng người cũng rất đẹp nhưng thua Khải, đôi mắt tinh anh nhưng vẫn không bằng cháu ta, ngũ quan rất được nhưng chỉ mới 9 phần, Khải Nhi của ta 10 phần. Xem ra là vẫn không bằng cháu ta.>
Nghĩ đến đó, Trịnh phu nhân bật cười khiến Vương Nguyên nhíu mày.
"Bà sao vậy ạ???"
Nhận được trạng thái quá lố của mình, bà Trịnh nín cười, đưa tay về phía Viễn Quân, nói:
"Chào cậu bé, xưng hô thế nào đây???"
"Dạ, cháu là Viễn Quân - Hàn Viễn Quân, bạn học của Nguyên Nguyên. Hồi còn ở đây, cháu thường cùng Vương Nguyên đến đây ạ."
Viễn Quân mỉm cười, vội vàng đưa tay ra bắt tay với bà.
"Viễn Quân??? Ta nhớ rồi, cháu chính là Tiểu Viễn của ta, người đã giúp ta làm bánh khi bánh hết? Cháu lớn quá, ta không nhận ra."
Bà Trịnh cười đến típ mắt.
"A... Ta thật thất lễ, cháu muốn ăn bánh sao? Ta đi làm cho cháu."
"Vâng. Cháu cảm ơn."
Viễn Quân mỉm cười.
Nói xong, bà Trịnh vội vàng rời khỏi. Đến cánh cửa ngăn cách, bà mệt mỏi ngồi thụp xuống ghế sô pha đắt tiền, ông Trịnh nhìn thấy bà liền đi đến ngồi xuống bên cạnh bà, cẩn trọng hỏi thăm:
"Bà ổn chứ? Lại đau sao?"
Ông xót xa nhìn vợ mình. Ánh mắt đầy yêu thương, cưng chiều.
"Tôi...khụ...khụ...không sa...sao..."
Vẫn không ngăn được những cơn ho, bà Trịnh mệt mỏi tựa vào vai ông.
"Bảo bảo phải làm sao đây? Tiểu Viễn trở về tìm Nguyên Nhi rồi."
Bà Trịnh đau lòng nhìn ông Trịnh. Cả đời này, người bà nợ nhất là Tuấn Khải, giờ ngay cả người mà cháu mình thích cũng không thể dành lấy. Bà thật bất lực.
"Cứ để mọi chuyện tự nhiên thôi. Nếu đã là của Khải Nhi thì bất cứ ai cũng không thể dành được. Còn nếu không phải của nó, cho dù chúng ta có làm gì thì cũng không thể thuộc về nó."
Trịnh Nghị Thiên ôm vợ mình, để bà thật thoải mái ở trong lòng, bàn tay vỗ vỗ vào vai bà, an ủi. Ánh mắt ông mông lung nhìn ra bên ngoài.
"Cho dù không phải của nó, tôi cũng nhất định biến thành của nó. Ông à, chúng ta nợ nó. Nợ nó rất nhiều. Khụ...Khụ... Tôi có lỗi với Khải Nhi....Khụ...Có lỗi với Tiểu Minh và Khuyên Nhi."
"Tôi hiểu...Vì tôi biết mình có lỗi với cả gia đình chúng nên tôi mới sống để chuộc tội. Để bù đắp cho Khải Nhi."
Trịnh Nghị Thiên bất lực nhìn mọi thứ xung quanh. Cũng do ông và bà đã gián tiếp gây ra cái chết cho ba mẹ Tuấn Khải. Cũng chính ông và bà đã khiến gia định họ tan nát. Ông có lỗi, ngàn lần có lỗi.
Hạ Phĩ mệt mỏi từ từ nhắm mắt lại. Bàn tay của bà nắm chặt lại tay ông, miệng lẩm bẩm:
"Vương Thống Minh, Trịnh Vũ Khuyên, mẹ có lỗi với hai con. Thật xin lỗi. Mẹ nhất định sẽ sống để chiếu cố Khải Nhi. Mẹ hứa, mẹ sống thì Khải Nhi sống. Cho dù mẹ chết, mẹ cũng phải để Khải Nhi sống thật hạnh phúc."
"Được rồi, được rồi. Bà nghĩ đi. Tất cả để tôi thay bà lo. Tất cả tội lỗi để tôi gánh."
Ở ngoài kia, đàng sau cánh cửa ngăn cách, Vương Nguyên từ từ đưa một cái bánh đến trước mặt Viễn Quân, mỉm cười nói.
"Anh ăn đi."
Viễn Quân há miệng, cắn một miệng. Thật là ngon. Lâu rồi chưa ăn lại món này, xem ra mùi vị không tồi. Vẫn còn giữ được hương vị đặc trưng.
Ngày xưa, lúc còn ở đây, anh hay cùng Vương Nguyên trốn học đến đây để ăn món này. Vừa ăn vừa trò chuyện, thật là vui. Nghĩ lại quảng thời gian đó, anh vừa tiếc vừa hối hận. Nếu anh không đi thì có lẽ anh và cậu sẽ vẫn như xưa, cùng nhau trốn học ăn bánh.
"Anh nghĩ gì vậy? Không ngon sao?"
Thấy anh cứ ngẩn ngơ, Vương Nguyên quơ quơ tay trước mặt anh, hỏi.
"Rất ngon. Ngon đến mức khiến anh nhớ lại quãng thời gian đã qua."
Viễn Quân mỉm cười chua xót.
"Anh vẫn còn nhớ sao?"
Vương Nguyên đau lòng nhìn vào dĩa bánh. Ánh mắt mông lung nhìn ra bên ngoài. Nếu ngày xưa anh không đi thì có lẽ mọi thứ sẽ không thay đổi.
10 tuổi, anh và cậu gặp nhau, trở thành bạn bè, cả hai cùng nhau ăn, cùng nhau chơi, cùng nhau học. Cho đến khi 16 tuổi, anh cùng gia đình sang Pháp sống, không một lời từ biệt, để cậu lại một mình chống chọi mọi thứ. Cậu thực sự đã nghĩ sẽ rất hận anh nhưng cậu không thể. Cậu không hận được.
Bởi vì, anh đã chiếm một phần nhỏ trong tim cậu rồi.
"Nhớ. Nhớ rất rõ, Tiểu Nguyên, anh xin lỗi, hãy tha thứ cho anh. Anh thực sự xin lỗi."
Viễn Quân vội vàng nắm lấy bàn tay cậu, ánh mắt sợ hãi nhìn vào cậu. Anh sợ cậu giận anh, sợ cậu hận anh, sợ cậu sẽ rời xa anh như anh đã từng biến mất khỏi cậu. Anh sợ tất cả những gì liền quan đến cậu.
"Thôi, bỏ đi. Em không muốn nhớ đến nữa."
"Tiểu Nguyên..."
Tinh... Tinh.... Tinh...
Thật đúng lúc, điện thoại Vương Nguyên reo lên, cắt đứt tất cả mạch suy nghĩ của cả hai. Từ trong túi áo, Vương Nguyên lấy điện thoại ra, nhấn nút nghe. Đầu giây bên kia truyền đến tiếng nói nghiêm nghị:
<Con mau về cho ba.>
"Ba??? Có chuyện gì sao???"
Vương Nguyên nhíu mày, giọng nói cơ hồ mang một chút lo lắng. Viễn Quân ngồi đối diện cũng bị cái nhíu mày của cậu làm cho hoảng sợ. Vương Nguyên từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có kiểu bất an như vậy.
<Mau về nhà. Đừng hỏi nhiều.>
"Được, con về liền."
Đầu dây bên kia truyền đến một loạt tín hiệu tắt máy, Vương Nguyên mệt mỏi bỏ điện thoại vào túi áo. Cậu mỉm cười, đứng dậy.
"Em phải về rồi."
"Có chuyện gì sao? Sao gấp vậy?"
Viễn Quân cũng vội đứng dậy.
"Không biết nữa. Có vẻ rất quan trọng."
"Vậy để anh đưa em về."
"Được. Cảm ơn anh."
"Chúng ta đi thôi."
Két...
Con xe của Viễn Quân dừng lại trước đại sảnh biệt thự nhà Vương Nguyên. Cả hai nhanh chóng rời xe, đi vào nhà. Trước khi vào, cả hai thấy một chiếc xe nào đó, rất sang trọng, rất đắt tiền, rất quen. Nhưng nhớ mãi vẫn không nhớ ra.
Không nhìn nữa, Vương Nguyên cùng Viễn Quân không hẹn mà bước vào. Thấy cậu, Vương Hào tức giận quát lớn:
"Sao bây giờ mới về. Ai kia???"
"Chính là Viễn Quân. Anh ấy mới từ Pháp trở về."
Vương Nguyên vội vàng giải thích. Viễn Quân nhìn thấy ông liền cúi đầu chào.
"Bác Vương, cháu chào bác."
" Là Viễn Quân sao? Cháu khác quá. Ta nhận không ra."
Vương Hào cười lớn.
"Có lẽ mọi người đã quên sự tồn tại của tôi mất rồi."
Từ trên ghế sô pha đắt tiền, Vương Tuấn Khải nhàn nhạt đứng dậy. Anh hờ hững nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên. Hai tay bỏ vào túi quần, nhếch môi nguy hiểm. Cả người đều tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.
Vương Nguyên nhìn thấy anh liền không vui nhíu mày. Lần này lại đến để gây phiền phức gì cho cậu đây.
"Sao có thể vậy được. Vương Nguyên, con mau chào Vương thiếu đi."
Vương Hào mặt biến sắc. Vội vàng nhắc nhở cậu con trai đứng bên cạnh mình.
Vương Nguyên không hài lòng liếc anh một cái rồi nói:
"Đại thiếu, anh đại giá quang lâm đến đây là có việc gì?"
"Vương Nguyên."
Cái cách nói chuyện không khách khí của Vương Nguyên khiến Vương Tuấn Khải nhíu mày, trông có vẻ rất tức giận. Thấy vậy, Vương Hào gắt. Không thể đắc tội với 'con rồng vàng' này được.
"Không sao. Tôi thay ông nội đến đây bàn chuyện làm ăn với tổng giám đốc Vương. Ông nội tôi còn dặn dò, nếu thấy không vừa mắt thì chức tổng giám đốc này, tôi không chắc Vương tổng có thể giữ được."
Tuấn Khải tuy là nói nhưng có vẻ giống uy hiếp hơn. Miệng anh vẫn cười nhưng mùi thuốc súng nồng nặc. Đôi mắt sắc bén nhìn Vương Nguyên rồi lại dời sang Viễn Quân.
Viễn Quân cùng nhìn anh, dò xét, âm thầm đánh giá và kết luận: <Người trước mặt mình không phải là người bình thương. Dường như có quan hệ 'rất đặc biệt' với Tiểu Nguyên.>
"Đại...Đại thiếu. Xin đừng nóng giận. Có gì không vừa ý, xin cậu cứ nói, tôi sẽ sửa đổi."
Vương Hào bị lời đe dọa của anh làm cho hoảng sợ. Miệng không ngừng lải nhải, chỉ hy vọng anh đổi ý.
"Chỉ cần ông quản tốt quý tử của mình. Đừng để cậu ta quá phóng túng, quá lăng nhăng, tôi sẽ cân nhắc."
Nói xong, Tuấn Khải bước đi, trước khi rời khỏi, anh thì thầm vào tai Vương Nguyên : "Đừng để tôi nhìn thấy em cũng cậu ta ở riêng với nhau một lần nào nữa."
HẾT CHƯƠNG 12