Nụ Hôn Của Nghịch Phong

Chương 63: Phiên ngoại: Em ở bờ đối diện dệt vải (3)




Ngô Sương gật gật đầu, tự giễu cười: “Ừ, cho nên anh biết tôi là con đàn bà không biết xấu hổ.”

Mạc Nam Kiêu chưa từng nghe người nào tự mắng bản thân.

Ngô Sương như vậy, làm bây giờ cậu không biết nói gì cho phải.

Mạc Nam Kiêu chỉ có thể đứng tại chỗ đờ ra.

Ngô Sương đứng lên khỏi sofa, đi đến trước mặt Mạc Nam Kiêu.

Ngô Sương đứng lên, đi đến trước mặt Mạc Nam Kiêu.

Khi cô nâng tay định sờ mặt anh, Mạc Nam Kiêu nhanh chóng né tránh.

Ngô Sương cũng không cảm thấy xấu hổ. Cô ngửa đầu nhìn Mạc Nam Kiêu, “Sợ tôi như vậy? Yên tâm, tôi không ăn anh đâu.”

Mạc Nam Kiêu lùi lại một bước: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Ngô Sương bị Mạc Nam Kiêu chọc cho cười ha ha. Sống hơn 20 năm, cô lần đầu tiên gặp người đàn ông ngây thơ như vậy.

Ngô Sương cẩn thận đánh giá Mạc Nam Kiêu.

Anh mặc một chiếc áo T-shirt màu xanh da trời, quần thể thao màu xám, đường cong cánh tay rất mạnh mẽ, nhìn xuống nữa…

Ừ, mông đủ cong.

Nghe nói đàn ông mông cong rất ‘dai sức’. Vậy xem ra, Mạc Nam Kiêu rất có tiềm năng khai phá.

Ngô Sương càng ngày càng hứng thú với Mạc Nam Kiêu.

Cô rất muốn thấy, một người đàn ông trong sáng như thế, sẽ có bộ dạng thế nào trên giường.

—–

“Đùa anh thôi.”

Ngô Sương thân thiết vỗ cánh tay Mạc Nam Kiêu một cái, khi lòng bàn tay chạm đến cơ bắp của anh, tay của cô hơi run.

“Thật ra tôi muốn đến ăn cơm chùa nhà anh.”

Nói tới đây, Ngô Sương hơi thẹn thùng: “Nhà tôi không có gì ăn cả, anh có thể đãi tôi một bữa không.”

Mạc Nam Kiêu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.

Cậu nói: “Cô tự làm.”

Ngô Sương: “… Nói thưởng cho tôi một bữa cơm mà?”

Mạc Nam Kiêu mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác: “Không biết nấu cơm.”

Ngô Sương bỗng tỉnh ngộ: Cũng đúng, anh hẳn là kiểu được mẹ chiều chuộng lớn lên, làm sao biết nấu ăn được.

Không phải mỗi người đều như cô, từ nhỏ đã phải chịu đựng nhiều như vậy.

Ngô Sương vuốt vuốt tóc, cười nói: “Được, để tôi tự làm. Vậy, cậu có thể rửa chén hộ tôi sao?”

Mạc Nam Kiêu: “Có thể.”

Ngô Sương: “Vậy, cảm ơn anh trước nha.”

Mạc Nam Kiêu: “Tôi cũng chưa ăn cơm.”

Ngô Sương: “…. Đã biết. Không ngờ anh lại tính kế tôi.”

Vốn chuẩn bị đi ăn chùa, kết quả lại biến thành mượn phòng bếp nấu cơm, còn phải làm phần cơm cho hai người.

Từ nhỏ Ngô Sương đã biết nấu cơm, đoạn thời gian cha mẹ vừa li hôn, không ai nấu cơm cho cô, mẹ mỗi ngày đều nổi điên, Ngô Sương chỉ có thể tự chăm sóc bản thân.

Có một lần, váy dính phải lữa bếp ga làm cẳng chân cô bị phỏng, đến giờ vết sẹo còn chưa biến mất.

Ngô Sương đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn.

Trong túi bảo quản thức ăn trên ngăn đá có sủi cảo. Sủi cảo luộc là món nhàn nhất Ngô Sương có thể nghĩ đến cho bữa tối.

**

Đây là lần đầu Mạc Nam Kiêu ăn cơm cùng một bàn với người không phải người nhà.

Anh cầm thìa, cả người mất tự nhiên. Ngô Sương uống một ngụm canh, ngẩng đầu hỏi anh: “Anh xấu hổ?”

Mạc Nam Kiêu lắc đầu.

Ngô Sương: “Sủi cảo này ăn ngon quá, anh mua ở đâu thế? Lần sau tôi cũng đi mua một ít.”

Mạc Nam Kiêu: “Mẹ tôi làm.”

Thi Phong sợ Mạc Nam Kiêu ở bên ngoài một mình ăn không ngon, nên cách một đoạn thời gian sẽ đưa đồ ăn tới cho anh.

Vì Mạc Nam Kiêu không biết nấu ăn, nên Thi Phong thường làm sẵn cho cậu.

Sủi cảo gói kĩ cất tủ lạnh, khi nào cậu muốn ăn, luộc một chút là ăn được.

Nghe câu trả lời của Mạc Nam Kiêu, Ngô Sương lại cười cười.

“Năm nay anh bao nhiêu tuổi? “ Cô hỏi Mạc Nam Kiêu.

Mạc Nam Kiêu: “21.”

Ngô Sương: “Ừ, nhỏ hơn tôi hai tuổi. Về sau gọi là chị nhé.”

Mạc Nam Kiêu: “…”

Ngô Sương gắp một chiếc sủi cảo từ bát mình, để lên miệng thổi thổi, đưa đến bên mép Mạc Nam Kiêu.

“A, há mồm.”

Mạc Nam Kiêu chất phác há mồm, cắn một nửa.

Ngô Sương vừa lòng cười, trực tiếp nhét nửa còn lại vào miệng mình.





Sau đó không ai nói gì thêm, Mạc Nam Kiêu vùi đầu ăn sủi cảo, không nhìn Ngô Sương nữa.

Ăn cơm xong, Mạc Nam Kiêu đi rửa chén. Cái này đã nói trước rồi, anh không tính quỵt nợ.

Ngô Sương không trở về, ở phòng bếp nhìn Mạc Nam Kiêu rửa chén, tâm tình đột nhiên rất phức tạp.

Cô đã quên mất bao lâu rồi mình không trải qua cảm giác gia đình như vầy, giống như thoáng chốc trở về đoạn thời gian thơ ấu hạnh phúc nhất.

Mạc Nam Kiêu có thể cảm giác được Ngô Sương đang nhìn anh, từ nhỏ cậu đã không thích bị người khác nhìn chằm chằm, huống chi bây giờ là một người khác phái tầm tuổi.

Động tác của Mạc Nam Kiêu càng ngày càng mất tự nhiên, bát trong tay chợt cầm không chắc rơi xuống đất, vỡ tan.

Việc xảy ra bất thình lình làm Ngô Sương giật nảy mình.

Mạc Nam Kiêu ngồi xổm xuống, bắt đầu trực tiếp nhặt mảnh vỡ ném vào thùng rác bên cạnh.

Mảnh vỡ cắt qua tay anh, máu tươi chảy ra.

Ngô Sương vội vàng đi tới nắm lấy cổ tay cậu: “Nhà anh có hòm y tế không?”

Mạc Nam Kiêu lắc đầu, cái này, anh không có.

Ngô Sương nhìn chằm chằm vết thương trong lòng bàn tay Mạc Nam Kiêu một lát.

Cô vươn đầu lưỡi, thong thả liếm sạch vết máu trong tay anh.

—-

Cả cơ thể Mạc Nam Kiêu cứng lại, đầu óc anh trống rỗng, cảm giác như đang nằm mơ.

Ngô Sương nâng mắt nhìn cậu, trong mắt dâng lên ý cười.

Rõ là một nam sinh cái gì cũng không biết, sống đơn thuần đến vậy, thực khiến người ghen tị.

Ngô Sương chậm rãi chuyển động vị trí, cuối cùng ngậm lấy ngón trỏ của anh.

Động tác này rất có sức dụ hoặc, đương nhiên, trừ bỏ động tác, còn có ánh mắt.

Mạc Nam Kiêu cắn chặt răng, cứng ngắc đứng tại chỗ.

Anh không biết mình nên làm gì tiếp.

Ngô Sương quan sát được sự biến hóa trong mắt Mạc Nam Kiêu, vào thời khắc then chốt, cô dừng tất cả động tác lại.

“Được rồi, như vầy là máu dừng lại rồi.”

Mạc Nam Kiêu hồi phục tinh thần lại: “À.”

Ngôi Sương nói: “Không còn sớm nữa, ăn chùa xong rồi thì tôi cũng nên về.”

Mạc Nam Kiêu: “Ồ.”

Ngô Sương: “Hôm nay, cám ơn anh. Đã rất lâu rồi tôi không được trãi nghiệm cảm giác này. Rất ấm áp.”

Mạc Nam Kiêu không biết ý Ngô Sương nói là cảm giác gì, cậu cũng không hỏi, chỉ ngây ngốc gật đầu.

Sau đó Ngô Sương rời khỏi, một mình Mạc Nam Kiêu ngồi ngẩn người ở phòng khách gần một tiếng.

**

Sau khi về nhà, Ngô Sương mở máy tính ra lướt Weibo.

Cô rất ít lên tự lên Weibo, dù tuyên truyền cho quyển sách gần đây nhất, cũng do người của Lộ Bắc quản lý giúp cô.

Đăng nhập xong, hơn hai ngàn bình luận chưa đọc.

Ngô Sương mở ra hơi nhìn lướt qua, thấy rất nhiều người để lại tin nhắn mắng cô, hơn nữa đều là loại từng đoạn dài.

Cuộc sống người hiện đại quá áp lực, tất cả lực lượng tà ác đều được trút hết lên Internet.

Những lời mắng chửi này, muốn bao nhiêu khó nghe có bấy nhiêu khó nghe.

“Xin chào con đ***, giới văn nghệ có kẻ lẳng lơ như mày thật là sự sỉ nhục, nói cho cùng thì không phải mày dựa vào ngủ với người khác để trèo lên trên sao? Ha ha, ‘hot girl’giới xuất bản. Cái mặt hồ li tinh của mày, dám chắc không phẫu thuật thẩm mỹ?”

Ngô Sương đọc hết bình luận này, cười lăn lộn.

Cô nhắn lại: Nghe người khác mắng tôi hồ li tinh, trong lòng còn hơi nhảy nhót ấy.

Trong khi trả lời, Ngô Sương đăng bình luận này lần nữa.

Đối với sự đánh giá và chửi rủa của người bên ngoài, Ngô Sương vẫn duy trì thái độ thờ ơ.

Đầu năm nay, mặc kệ ngành nghề nào, có tranh luận mới có thể thành công, cô đã sớm nhìn ra.

Bình luận này của Ngô Sương vừa đăng lên, phần bình luận liền bùng nổ.

“Ha ha ha ha, nữ thần thật thông minh.”

“Chỉ số EQ của nữ thần thật cao, vậy mà có vài đứa ngu mà cứ thích tỏ ra nguy hiểm.”

“Người qua đường chuyển thành fan, thật siêu siêu lợi hại.”

Nhìn thấy mấy bình luận kia, Ngô Sương hiểu ý cười.

Cô đột nhiên thấy hứng thú với Weibo, muốn tự mình chơi.





Lúc Lộ Bắc đang chuẩn bị ngủ thì thấy được dòng này trên Weibo, anh hết hồn, trực tiếp gọi điện cho Ngô Sương.

“Hi, anh còn chưa ngủ sao?” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Ngô Sương nghe vô cùng nhẹ nhàng.

Lộ Bắc: “Vừa chuẩn bị ngủ, lướt Weibo bị em làm cho hết hồn. Em đang cãi nhau với người trên mạng hả? Em ngốc à.”

Ngô Sương: “Không mà, ẻm khen tôi là hồ li tinh, tôi vui lắm.”

Lộ Bắc: “Logic gì thế này…”

Ngô Sương: “Bộ dáng xinh đẹp mới xứng làm hồ li tinh, trước khi ẻm mắng tôi là hồ li tinh đã khẳng định mặt tôi rồi.”

Lộ Bắc cạn lời: “Em nghĩ thoáng thật đấy.”

Ngô Sương: “À. Đột nhiên tôi cảm thấy chơi Weibo rất vui, anh nói cho bọn họ, về sau tôi sẽ tự dùng Weibo của mình.”

Lộ Bắc: “Chắc chắn chứ? Em làm được không?”

Ngô Sương: “Tôi có thể không nói lời nào, chỉ đăng ảnh chụp. Vậy có khi càng nhiều người khen tôi là hồ li tinh ấy.”

Lộ Bắc: “Cho nên, hồ li tinh à, anh cảm thấy trái tim anh hình như bị em trộm đi rồi.”

Lời này quá buồn nôn, Ngô Sương cười ha ha, sau đó, cô nói nghiêm túc: “Anh yêu, em khá là muốn gan của anh*.”

*Trong truyền thuyết, hồ ly tinh ăn gan người để tu luyện.

Lộ Bắc nghẹn họng: “Em ngứa da thích ăn đòn hả?”

Ngô Sương mềm oạt “Ưm” một cái, cố ý chọc anh.

Thật ra Lộ Bắc rất ấu trĩ, đàn ông mà, đều cùng một loại.

“Em tin giờ anh giờ anh chạy qua trừng trụ em không.” Lộ Bắc cắn răng, “Anh sẽ *** em.”

Giọng nói của Ngô Sương lạnh đi: “Vậy xem anh có bản lĩnh này không, tôi ngủ đây, ngủ ngon.”

“Em—–“

Lộ Bắc chưa kịp trả lời, Ngô Sương đã ngắt điện thoại.

Lộ Bắc ném điện thoại lên giường, vội vàng gấp gáp vào nhà vệ sinh.

**

Sáng sớm hôm sau, Lộ Bắc liền đến phá cửa.

Ngô Sương buồn ngủ ra mở cửa cho anh, vừa mở cửa, Lộ Bắc liền nhào lên.

Giống như sói đói nhìn thấy cừu non.

Ngô Sương bị Lộ Bắc áp vào ván cửa, lúc bờ môi anh sắp rơi xuống, Ngô Sương lấy tay chặn miệng lại.

“Tốt xấu gì anh cũng phải chờ tôi đánh răng đã…” Ngô Sương nâng đầu gối đẩy anh một cái, “t*ng trùng lên não.”

“Không phải tại em sao, đêm qua cố ý nói thế qua điện thoại.” Lộ Bắc nắm lấy lỗ tai của cô, “Chờ, không đánh chết em mới là lạ.”

Ngô Sương thờ ơ cười cười, đẩy anh ra đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Lộ Bắc canh giữ trước cửa phòng vệ sinh chờ cô. Rửa mặt đánh răng thôi, rất nhanh liền xong.

Ngô Sương vừa mở cửa, Lộ Bắc lại nhào lên lần nữa.

Lần này anh trực tiếp chặn miệng cô lại. Ngô Sương vừa đánh răng xong, trong miệng toàn là vị bạc hà, lành lạnh.

Tay Lộ Bắc ấn sau lưng cô, càng ngày càng dùng lực.

Anh hận không thể trực tiếp nuốt cô vào bụng.

—–

Qua 5 phút, Lộ Bắc trực tiếp chửi tục: “F***!”

Ngô Sương buông tay: “Chuyện này em không thể khống chế được.”

Cô đến kỳ kinh nguyệt.

Lúc Lộ Bắc vừa chạm đến hai cái cánh, tầm tình đập đầu chết cũng có.

“Em không nói sớm!” Lộ Bắc có chút tức giận.

Ngô Sương: “Đối với đàn ông, ăn không được mới thơm mà…”

Lộ Bắc: “Chỉ có em là hiểu nhất.”

Ngô Sương tình nghĩa vỗ vai anh: “Không sao… Tôi tin vị hôn thê của anh nhất định sẽ tận tâm tận lực thỏa mãn hết nhu cầu của anh mà.”

Vẻ mặt của Lộ Bắc đột nhiên thay đổi, anh bắt lấy cổ tay Ngô Sương: “Em biết từ lúc nào?”