Nụ Hôn Của Nàng Venus

Chương 30-2: Túi xách hàng hiệu đầu tiên trong đời 2




"Đúng vậy, ha ha, tôi cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy."

Ngụy Thiệu: "..."

Là trùng hợp.

Chỉ có điều...

Hắn quay đầu lại nhìn Lệ Thâm, với trực giác của đàn ông mà nói, lần này Lệ Thâm đến đây chào hỏi với hắn là tiếu lý tàng đao* đó nha. Hắn cười nhìn Lệ Thâm và hỏi anh: "Anh đưa Dư Vãn trở về có bị hiểu lầm không? Người đại diện có đồng ý không?"

* Tiếu lý tàng đao (笑里藏刀): nham hiểm; miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm; miệng nam mô, bụng bồ dao găm; khẩu Phật tâm xà (bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác).

"Người đại diện của tôi đã đi rồi, tôi trở về cùng trợ lý. Xe sẽ chạy thẳng vào tiểu khu, paparazzi không thể vào tiểu khu được."

Dư Vãn càng nghe càng cảm thấy cô và Lệ Thâm tựa như đang yêu ngầm nên vội vàng dừng chủ đề này lại: "Tối nay tôi ở lại đây, Hồ tiểu thư đã sắp xếp phòng cho tôi, sáng mai tôi sẽ về công ty."

Sự chú ý của Ngụy Thiệu và Lệ Thâm quả thực bị dời đi, Lệ Thâm không biểu lộ cảm xúc, Ngụy Thiệu nghĩ ngợi một hồi rồi nói với Dư Vãn: "Chiều mai cô tới công ty báo cáo cũng được."

"Vâng." Dư Vãn vừa nói xong đã thấy Tiểu Đổng giúp Lệ Thâm chăm chó lần trước, cô chớp mắt nhìn Lệ Thâm: "Em họ của anh tới tìm anh."

Lệ Thâm nhìn theo tầm mắt của Dư Vãn, sau đó biểu đạt một dấu ba chấm.

"Anh Thâm, sao anh lại tới đây, em tìm anh khắp nơi." Tiểu Đổng chạy tới hỏi Lệ Thâm: "Bây giờ đi luôn hay sao? Không thì tới thành phố A đã quá trễ, ngày mai anh còn phải thu âm."

Nếu trạng thái thu âm ngày mai của anh ấy không tốt, dám chắc chị Lộ Lộ lại phải nói cô.

"Đi ngay bây giờ." Lệ Thâm nói xong thì nghiêng đầu liếc nhìn Ngụy Thiệu một cái: "Ngụy tổng cũng không có việc gì nhỉ, không bằng đi cùng nhau?"

Ngụy Thiệu khẽ cong môi nói với Dư Vãn: "Chúng tôi đi trước đây."

"Ừm, các anh lái xe cẩn thận." Dư Vãn dặn dò xong thì nhìn bọn họ rời đi rồi tiếp tục hướng dẫn cho nhân viên công tác.

Sáng hôm sau Hồ gia trả hết toàn bộ phòng, Dư Vãn cũng đi theo đồng nghiệp trở về thành phố A. Bận rộn lâu như vậy nên mọi người rất mệt mỏi, nhưng cũng may hôn lễ rất thành công, lúc này mọi người mới có thời gian lướt Weibo đọc tin nóng ngày hôm qua.

Mấy ngày nay Dư Vãn bị thiếu ngủ nghiệm trọng nên trực tiếp ngủ một giấc trên xe thẳng đến khi tới thành phố A. Sau khi về tới nhà, cô ăn chút gì đó rồi nằm lên giường ngủ bù.

Buổi chiều ba giờ, cô đúng giờ xuất hiện trong văn phòng của Ngụy Thiệu, Ngụy Thiệu bảo cô ngồi xuống, trên mặt hắn đầy ý cười: "Lần này hôn lễ của Hồ Kiều và Du Thế Mẫn rất thành công, cả hai bên nhà họ đều rất hài lòng, số dư còn lại cũng được gửi tới đây toàn bộ, biểu hiện của cô khá tốt."

"Cảm ơn sếp, nhờ cả vào sếp dụng tâm bồi dưỡng!" Giờ phút này Dư Vãn cũng không quên nịnh bợ tổng giám đốc.

Ngụy Thiệu cười một tiếng và nói: "Lần trước đã hứa với cô, nếu lo liệu hôn lễ này thành công sẽ thăng chức cho cô thành giám đốc bộ phận kế hoạch, tôi sẽ chính thức thông báo sau."

"Cảm ơn sếp, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!"

"Mấy ngày nữa Hồ Kiều và Du Thế Mẫn sẽ ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, cô ấy bảo cô ngày mai tới nhà cô ấy để gặp mặt."

"..." Dư Vãn vừa bị vui sướng làm mờ đầu óc, cô lập tức tỉnh táo lại: "Hồ tiểu thư tìm tôi có việc gì?"

Hôn lễ đã kết thúc, tiền bạc cũng thanh toán xong, theo lý thuyết thì không còn việc gì liên quan tới cô, trông Hồ tiểu thư cũng không giống như muốn làm bạn bè với cô mà.

Với tính cách của Hồ Kiều thì càng có thể là cảm thấy trên hôn lễ có chỗ nào đó làm không tốt nên trước khi ra nước ngoài phải "tâm sự" với cô một chút.

Ngụy Thiệu nói: "Tôi cũng không biết, cô ấy chỉ bảo kêu cô qua đó, chắc là không có việc gì, cô thả lỏng chút. Nếu thực sự có chuyện gì, bọn họ cũng sẽ không chuyển khoản một cách sảng khoái như vậy."

"Vâng." Dư Vãn chỉ có thể an ủi mình như thế.

Sáng hôm sau, Dư Vãn hồi hộp đi tới biệt thự tại sườn núi của Hồ Kiều. Người giúp việc của Hồ gia đang giúp Hồ Kiều thu dọn đồ đạc, thoạt nhìn không quá giống chuẩn bị cho ra nước ngoài mà càng giống chuẩn bị chuyển đồ tới bên phòng cưới hơn.

Dư Vãn không hỏi nhiều, cô nhìn Hồ Kiều đang ngồi trên sô pha sơn móng tay và hỏi cô ta: "Hồ tiểu thư, hôm nay ngài tìm tôi tới đây là có chuyện gì vậy?"

Hồ Kiều đặt chai sơn móng tay xuống rồi đẩy cái hộp trên bàn qua: "Cái này tặng cho cô."

Dư Vãn hơi bất ngờ, mặc dù hộp chưa được mở, nhưng cô biết logo trên nắp hộp là thương hiệu hàng đầu quốc tế.

... Với thân phận của Hồ Kiều chắc hẳn sẽ không mua một cái hộp hàng hiệu, sau đó đặt vài món đồ chơi giả trong đó để trêu đùa người nhỉ? Vậy nên bên trong thực sự là túi hàng hiệu?

"Mở ra xem đi chứ." Hồ Kiều thấy cô không động đậy thì lập tức hối một tiếng. Dư Vãn nghe lời mở hộp ra, bên trong đúng là một cái túi hàng hiệu được bọc kỹ càng, trông có vẻ là kiểu mới ra.

Một cái túi như vậy phải mất ít nhất mấy trăm nghìn tệ, Dư Vãn lặng lẽ đậy nắp hộp lại và nói với Hồ Kiều: "Hồ tiểu thư, cái này quá quý giá, tôi không thể nhận."

Hồ Kiều ngẩng đầu liếc nhìn cô: "Cô không phải nhân viên nhà nước mà cũng không thể nhận quà?"

Dư Vãn: "..."

"Vả lại chỉ là một cái túi, quý giá cỡ nào chứ?"

Dư Vãn: "..."

:)

"Tôi thấy mỗi lần cô tới đây đều đeo cùng một cái túi xách, cái túi của cô đã nên được thay đổi từ sớm."

"..." Cô đeo cái túi này là vì nó đủ to, có thể đựng máy tính và tài liệu.

Hồ Kiều nói: "Lần này cô đã rất vất vả, cũng làm rất chăm chỉ. Lúc mời rượu ngày hôm qua, tôi đã thấy mỗi bộ dụng cụ đều được buộc dây tơ hồng, cách buộc giống y như đúc với dây tơ duyên bán ở miếu Nguyệt Lão. Nói thật thì chi tiết nhỏ này làm tôi rất cảm động. Cô cứ nhận lấy túi này đi."

Dư Vãn hơi chép môi, lúc trước cô từng nghe người bên cạnh Hồ Kiều nói, tuy cô ấy khó phục vụ nhưng cũng thường xuyên tặng đồ cho người làm việc tốt, không ngờ mình cũng nhận được quà từ Hồ Kiều.

"Nhưng mà túi xách này..."

"Túi xách thì sao, không bằng tiền hoa hồng cô nhận được đúng không?"

Dư Vãn: "..."

Cô mỉm cười nhìn Hồ Kiều và nhận lấy túi xách: "Vậy cảm ơn Hồ tiểu thư."

Từ khi rời khỏi biệt thự của Hồ Kiều, tâm trạng Dư Vãn còn hơi kích động. Nhìn chiếc hộp in logo hàng hiệu đặt trên ghế ngồi, Dư Vãn lấy điện thoại ra chụp nó một bức hình và gửi lên WeChat: "Tớ vừa đi gặp Hồ tiểu thư, cô ấy tặng cho tớ cái này!"

Tin nhắn vừa được gửi xong, Dư Vãn vô tình nhìn lên phía trên khung chat thì thấy hai từ "Lệ Thâm" thì súyt chút nữa thốt lên hai từ "M.ẹ k.i.ế.p".

Rõ ràng là cô muốn gửi cho Chu Hiểu Ninh, tại sao lại nhấp trúng khung thoại của Lệ Thâm chứ!

Càng đáng sợ hơn là Lệ Thâm lại lập tức trả lời cô: "Hồ Kiều khá hào phóng, cô ta thường xuyên tặng đồ cho bạn bè."

"..." Bây giờ xóa đi cũng vô dụng, Dư Vãn chỉ có thể bất chấp khó khăn trò chuyện với anh: "Đúng vậy, ha ha ha, không ngờ túi xách hàng hiệu đầu tiên trong cuộc đời tôi lại được phụ nữ tặng [icon cười khóc]."

Lệ Thâm nhìn thấy tin nhắn này thì khẽ nhíu mày, trông có vẻ không quá thích.

Xem ra Trúc Can nói rất có lý, hiệu suất theo đuổi con gái là rất quan trọng, anh vừa nán lại một chút thì túi xách hàng hiệu đã có người tặng.

Tác giả có lời muốn nói:

Lệ Thâm: Không chỉ muốn cạnh tranh với người kia, còn phải cạnh tranh với phụ nữ:)