Nụ Hôn Của Nàng Venus

Chương 20-2: Chạy! 2




Size 44.

Nhìn là biết dép lê của đàn ông ngay!

Cô cầm lấy dép lê, ánh mắt sắc bén nhìn Dư Vãn: "Thành thật khai báo, có đàn ông tới đây đúng không??"

"..." Dư Vãn đỏ mặt, cô đoạt lại đôi dép lê trong tay cô ấy và đặt vào tủ: "Cậu đừng nói bậy, lần trước tớ bị trẹo chân, hàng xóm tốt bụng nên cho tớ mượn đôi dép lê mang về."

"Hàng xóm?" Chu Hiểu Ninh hoài nghi về lời giải thích này: "Hàng xóm nào?"

Cô vừa hỏi xong, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên đáp án, giọng nói cũng cao lên vài độ: "Đừng nói là Lệ Thâm đấy!"

".... Không phải."

"Vậy đúng rồi!"

Dư Vãn: "..."

Chu Hiểu Ninh nhận định đôi dép lê này là của Lệ Thâm, cô ấy thậm chí còn lên mạng tìm kiếm size giày của Lệ Thâm có phải là 44 không. Dư Vãn cảm thấy rất bất lực, mặc cho Chu Hiểu Ninh hỏi tới cỡ nào, cô cũng không tiết lộ gì cả.

Chu Hiểu Ninh coi phản ứng của cô là thầm chấp nhận, lúc cụng ly với cô trên bàn ăn toàn nói lời chúc mừng: "Chúc cậu sớm quen lại với Lệ Thâm trong năm nay!"

Dư Vãn: "..."

Đêm giao thừa có Chu Hiểu Ninh ở bên cũng xem như náo nhiệt, Dư Vãn được nghỉ ngày mồng một và mồng hai, hiếm khi có cơ hội ngủ nướng hai ngày liên tục.

Tỉnh lại vào sáng mồng hai, toàn bộ WeChat đều bị cảnh tuyết phủ kín, Dư Vãn mặc áo khoác lông xù, mang dép lê đi ra ban công ngắm nhìn.

Cảnh bên ngoài như được mặc một lớp áo màu trắng, cả khu biệt thự bị bao trùm bởi tuyết trắng, trông hơi giống điểm du lịch nổi tiếng. Ở phía xa hơn công viên Lệ Trạch cũng là một mảng trắng xóa, tầng lầu của cô không cao nên nhìn không rõ lắm.

Dư Vãn nhớ lại năm cô vừa tới thành phố A cũng có một trận tuyết lớn như vậy. Có lẽ vì mùa đông năm ấy, cô và Lệ Thâm cùng nhau ngắm tuyết ở công viên Lệ Trạch, cảnh đẹp đến mức khắc sâu, cho nên chỉ cần tuyết rơi, cô đều muốn tới công viên Lệ Trạch nhìn xem.

Bây giờ cô đã trở lại, còn tình cờ gặp tuyết lớn, Dư Vãn không do dự mà khoác lên chiếc áo lông đắt nhất của cô và tới công viên Lệ Trạch ngắm tuyết.

Hôm nay gió bên ngoài lạnh cắt da cắt thịt, nhiệt độ thấp tới mức đạt kỷ lục mới, Dư Vãn kéo chặt áo khoác lông, đeo khăn quàng cổ và đội mũ vẫn hơi khó chịu.

Nhưng sau khi cô nhìn thấy cảnh tuyết ở công viên Lệ Trạch, cái lạnh này trở nên vô giá trị. Có lẽ mấy năm nay thành phố A thay đổi rất nhiều, nhưng công viên Lệ Trạch vẫn giống như ban đầu, đẹp đến nỗi cô muốn khóc.

Bởi vì tuyết rơi đúng dịp tết âm lịch nên công viên Lệ Trạch rất vắng người, Dư Vãn đi trên đường chỉ nhìn thấy vài cô gái phấn khích dưới tuyết giống cô, còn lại là công nhân dọn vệ sinh.

Cô tới gần hồ và nhìn khung cảnh trước mắt. Hồ trong công viên Lệ Trạch rất lớn, xung quanh còn trồng đầy hoa đào, vào mùa hoa đào nở, màu hồng của cành hoa như nhuộm mặt hồ thành màu của mùa xuân.

Tuy rằng hiện tại hoa đào chưa nở, nhưng tuyết trắng phủ trên cành và chiếu xuống hồ nước, mặt hồ nhìn giống như được phủ một lớp băng tuyết.

Dư Vãn lấy điện thoại ra khỏi túi, định chụp vào bức ảnh. Nhưng nhiệt độ bên ngoài quá thấp, tay cô cũng rất lạnh, điện thoại cũng không hề có chút phản ứng nào. Dư Vãn loay hoay một hồi thì cuối cùng cũng chụp được vài bức ảnh, cô vừa xoay người lại thì thấy một người đàn ông đang đi thẳng tới.

Người đàn ông đeo khẩu trang và đội mũ, hắn cũng mặc áo lông và liếc nhìn điện thoại trong tay cô. Dư Vãn nhìn hai mắt hắn, mắt hơi trợn to: "Lệ Thâm?"

Cô hiểu rõ Lệ Thâm, giống như Lệ Thâm hiểu cô vậy.

Lệ Thâm đi dọc theo bờ hồ tới trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô: "Em cũng tới ngắm tuyết à?"

"Đúng vậy." Dư Vãn gật đầu: "Không phải anh đã nói sẽ trở lại vào mồng ba sao?"

Lệ Thâm nói: "Tiểu Đổng nói với tôi là mấy ngày nay Lili liên tục náo loạn, tôi đành phải quay lại trước."

"Ha ha, ai bảo anh không đưa Lili đi theo." Dư Vãn nói xong thì thấy Lệ Thâm mở chức năng ghi âm trong điện thoại, tò mò hỏi: "Anh đang ghi âm gì vậy?"

Lệ Thâm theo bản năng nhìn màn hình điện thoại, giải thích với cô: "Tôi đang ghi lại âm thanh của công viên."

"Âm thanh của công viên?"

"Ừm." Lệ Thâm xoay người về phía mặt hồ, giơ điện thoại ra ngoài: "Các bài hát trong album mới của tôi lấy chủ đề là công viên Lệ Trạch, nên muốn thu thập một số âm thanh trong công viên, có thể dùng làm tư liệu sống."

"Ồ!" Dư Vãn bừng tỉnh: "Ý tưởng này không tồi nha, nhưng mà bây giờ đang là mùa đông, trong công viên không có âm thanh gì cả."

Lệ Thâm mỉm cười nói: "Yên tĩnh cũng là một trong những âm thanh của công viên."

Dư Vãn cảm thấy mới không gặp mấy năm, cách Lệ Thâm nói chuyện rất triết lý.

"Tiếng nói, tiếng gió, tiếng tuyết rơi, tiếng chim hót, tiếng chuông xe đạp và cả tiếng của người hát rong trong công viên..." Chỉ với những âm thanh này cũng có thể phác họa ra đường nét của công viên Lệ Trạch trong đầu Lệ Thâm: "Album mới có tên là."

Dư Vãn ngây người, hỏi anh: "Có phải tôi là người đầu tiên trên thế giới biết album mới của anh tên là gì không?"

Lệ Thâm quay đầu nhìn cô, mặc dù nửa khuôn mặt bị khẩu trang che lại nhưng vẫn thấy được hai mắt cong lên: "Không phải, người đầu tiên là tôi."

"..." Dư Vãn âm thầm trợn mắt: "Ấu trĩ."

Lệ Thâm đang định nói chuyện, hai cô gái vừa đi ngang qua chợt dừng lại, nhìn anh rồi thì thầm vào tai nhau. Lệ Thâm theo bản năng đè vành nón xuống, vùi đầu thấp hơn: "Hình như tôi bị nhận ra."

"Hả?" Lúc này Dư Vãn mới chú ý tới hai cô gái đứng cách đó không xa tò mò nhìn sang bên này: "Phải làm sao bây giờ?"

Lệ Thâm giả vờ bình tĩnh cất điện thoại, quay lưng lại và giật mạnh tay Dư Vãn, nói một từ: "Chạy!"

Dư Vãn còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Lệ Thâm kéo chạy ra công viên. Tiếng la hét của hai cô gái kèm theo cái tên "Lệ Thâm" dần bị gió lạnh thổi ra sau, càng ngày càng xa.

Sau khi chạy một lúc, Dư Vãn từ từ mất sức, cô vừa thở hổn hển vừa nghĩ, không đúng, tại sao cô phải chạy cùng anh ta chứ??

"Từ, từ từ, hình như bọn họ không có đuổi theo." Chạy một hơi tới cổng phía tây công viên Lệ Trạch cùng Lệ Thâm, Dư Vãn súyt chút nữa nằm xỉu ngay chỗ này: "Nghỉ, nghỉ ngơi một chút."

Lệ Thâm nghe cô nói như vậy mới dừng chân lại, anh bình thản đứng tại chỗ, không có một hơi thở suyễn, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ nhếch nhác của Dư Vãn.

"Em có ổn không?"

Dư Vãn đứng thẳng dậy nhìn anh: "Khá ổn, anh, sao anh lại chạy được như vậy chứ."

Lệ Thâm khẽ nhướng mày: "Cái này mà gọi là chạy à? Tôi cảm thấy mới làm nóng người thôi."

Dư Vãn: "..."

À đúng rồi, cô nhớ là đêm nào Lệ Thâm cũng chạy bộ, còn có kinh nghiệm đi lính hai năm, thể lực chắc rất tốt.

"Anh chạy bao nhiêu mỗi tối vậy?" Cô hỏi Lệ Thâm.

Lệ Thâm đáp: "Mỗi ngày chạy 10 km, chạy xong thì đi ngủ."

"... 10 km????"

"Ừ, thói quen hình thành trong lúc đi bộ đội." Anh nói xong, cúi đầu nhìn Dư Vãn: "Ngược lại thể lực của em còn tệ hơn trước."

"..." Dư Vãn thề, cô thực sự không có nghĩ chuyện không đứng đắn.