Nụ Hôn Của Nàng Venus

Chương 19: Có còn đau không




Dư Vãn nghe Lệ Thâm hỏi mới nhớ tới cái gì, nhanh chóng rút tay lại.

Lệ Thâm đặt khăn xuống và không bắt lấy tay cô nữa, chỉ nhìn cô hỏi: "Vết sẹo trên tay em có từ khi nào?"

Dư Vãn khẽ mím môi, Lệ Thâm rất quen thuộc với mọi thứ về cô, lúc bọn họ chia tay, trên tay cô vẫn chưa có vết thương nào như vậy.

Dường như là nhận ra được bầu không khí giữa hai người thay đổi, Lili nằm rạp ngủ gật trên sàn nhà cũng ngẩng đầu nhìn Dư Vãn.

Dư Vãn không được tự nhiên cười cười, mở miệng nói: "Đây là do trong một bữa tiệc cưới trước đây, tiểu tam kéo người đến gây rối, không cẩn thận bị thương."

Lệ Thâm cau mày: "Tiểu tam gây rối?"

"Ừm." Dư Vãn nói: "Cái tên chú rể đó rất cặn bã, tiểu tam là mối tình đầu của hắn, hắn không nỡ buông tay mối tình đầu lại đồng thời kết hôn với bạn gái đương nhiệm, cuối cùng bị phát hiện. Mối tình đầu kéo một đám côn đồ tới đập phá hiện trường hôn lễ, sau đó cảnh sát cũng tới."

Sự cố này đã qua hơn một năm, nhưng Dư Vãn vẫn còn nhớ như in, ngày đó không chỉ có hôn lễ chưa hoàn thành, mọi người còn bị bắt vào sở cảnh sát. Mối tình đầu không biết tìm đâu ra một đám giang hồ kéo tới, tất cả bọn họ đều mang theo vũ khí, vết thương trên tay cô là bị chém trúng trong lúc hỗn loạn.

Cũng may tất cả mọi người đều bị thương nhẹ, không gây chết người, cô ở bệnh viện khâu hai mũi, lần đầu tiên bắt đầu nghi ngờ công việc của mình.

Hôn lễ lẽ ra nên là vui vẻ và hạnh phúc, nhưng hôn lễ do cô thiết kế không phải đều được người chúc mừng.

Sau đó Ngụy Thiệu nói với cô rằng chính bản thân bạn đời còn chưa nhận ra mình muốn kết hôn với ai, làm sao có thể yêu cầu bọn họ lập kế hoạch hôn lễ, phân biệt khách hàng của mình.

Sau khi vết thương được chữa khỏi, Dư Vãn phấn khởi trở lại và tập trung vào công việc, chỉ là vết sẹo này vẫn còn dấu vết cho đến tận ngày hôm nay.

Lệ Thâm nghe cô nói xong, ánh mắt dần dần u ám. Lúc anh và Dư Vãn chia tay, cô mới chỉ là một người lập kế hoạch nhỏ cố gắng đấu tranh để tồn tại trong ngành, bây giờ cô có thể tiếp được đơn hàng lớn như của Hồ Kiều, mấy năm qua chắc là chịu không ít khổ nhỉ.

Anh ngồi xuống bên cạnh Dư Vãn, thản nhiên nói: "Xem ra mấy năm qua em sống cũng không dễ dàng gì." Anh cúi xuống xoa đầu Lili hai cái, lại nói: "Nhưng cũng đã trưởng thành."

Khóe mắt Dư Vãn không khỏi có chút cay cay, Lệ Thâm nghiêng đầu nhìn cô, nắm lấy cánh tay cô giấu sau lưng, hỏi: "Có còn đau không?"

"Không còn đau." Dư Vãn mỉm cười, nhìn người trước mặt: "Mấy năm nay anh cũng trở nên rắn chắc hơn nhiều, dáng người trước kia của anh không tốt như vậy."

Nói tới đây, giọng cô dần nhỏ đi: "Đi lính cũng rất vất vả."

"Cũng được, quen rồi." Lệ Thâm buông tay cô ra, im lặng một lát rồi hỏi cô: "Dáng người trước kia của tôi rất kém sao?"

Dư Vãn bất giác nở nụ cười: "Khá ổn nha, tốt hơn mấy tên gà luộc trong trường đại học nhiều, nhưng chắc chắn không thể so sánh với bây giờ."

Bây giờ ngực anh càng dày rộng hơn, đường cong cơ bắp cũng tập ra, dù mặc âu phục cũng không che lấp được nguồn sức mạnh trong người anh.

"Ùng ục..." Bụng Dư Vãn đột nhiên kêu một tiếng, phá vỡ bầu không khí hài hòa trong phòng. Mặt cô lập tức nóng lên, cười ha ha giải thích: "Chuyện đó, trưa nay tôi chưa ăn gì, buổi chiều lại ra ngoài làm việc nên hơi đói bụng, ha ha ha."

Lệ Thâm ngây người, xoay đầu sang chỗ khác cười một tiếng. Dư Vãn rất thích ăn uống, anh còn nhớ trước kia bọn họ vì hạn chế về tài chính nên không đủ khả năng để ăn đồ ăn ngon, cô nhìn hình ảnh thì trực tiếp òa khóc.

Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha và nói: "Không phải trước đây em đã nói sẽ mời tôi ăn cơm sao? Tôi thấy chọn ngày không bằng đụng ngày, làm ngay hôm nay luôn."

"Hả?" Dư Vãn hơi bất ngờ, nhưng cũng không từ chối: "Cũng được thôi, anh muốn ăn ở đâu?"

Lệ Thâm liếc nhìn cẳng chân đang đắp túi chườm đá của cô: "Chân em đã như vậy còn muốn đi đâu ăn? Gọi cơm hộp tới nhà là được."

Dư Vãn: "..."

Tùy tiện như vậy sao.

Nhưng nếu là cô mời Lệ Thâm, dĩ nhiên Lệ Thâm nói gì thì làm đó. Cô lấy điện thoại, nhấp mở phần mềm ship cơm: "Anh muốn ăn gì?"

Lệ Thâm nghĩ một lúc và nói: "Không phải có câu nói ăn cái gì bổ cái đó à? Em bị trẹo chân, tốt nhất là nên ăn chút chân lợn để bồi bổ."

Dư Vãn: "..."

Cô đang suy nghĩ nghiêm túc về việc liệu Lệ Thâm có thực sự muốn ăn chân lợn hay là gián tiếp mắng cô là lợn.

Dư Vãn chọn một phần chân lợn kho trên phần mềm rồi hỏi anh: "Còn gì nữa không?"

"Em chọn đi."

Dư Vãn tìm một tiệm thức ăn thôn quê mà cô nghĩ là rất ngon, chọn tất cả các món đặc trưng của tiệm của họ, sau khi cơm được đưa đến, Lệ Thâm lái xe ra cửa để lấy rồi lái xe trở về.

Bởi vì chân Dư Vãn bị thương không tiện di chuyển nên Lệ Thâm không ăn cơm trong nhà ăn, trực tiếp đặt toàn bộ đồ ăn lên bàn trà trong phòng khách. Dư Vãn vừa gặm chân lợn kho vừa suy nghĩ, Lệ Thâm nói không sai, cô thực sự đã trưởng thành hơn trong mấy năm qua, lần đầu ăn cơm với anh, cô rất để ý tới tướng ăn của mình, bây giờ cô đã dám gặm chân lợn kho ngay trước mặt Lệ Thâm.

Ăn cơm xong, Dư Vãn thấy trời không còn sớm, không nên ăn vạ tại nhà Lệ Thâm nữa: "Chân tôi cũng đỡ hơn rồi, hôm nay cảm ơn anh, tôi về trước."

Lệ Thâm nhìn bầu trời tối đen như mực bên ngoài, cũng không giữ cô lại, anh lấy chai thuốc xịt giảm đau đưa cho Dư Vãn: "Em cầm nó đi, thuận tiện hơn rượu thuốc, cũng có thể xịt khi ở bên ngoài."

"Được rồi, cảm ơn."

"Mấy ngày sau ít đi bộ lại, chân em cần tĩnh dưỡng." Lệ Thâm lấy một đôi dép lê mới toanh ra, đặt xuống trước chân Dư Vãn: "Mang nó về nhà đi."

Cỡ giày của Lệ Thâm là 44, Dư Vãn xỏ chân vào nhìn có vẻ cực kì nhỏ nhắn. Cô xỏ xong dép lê, xách đôi giày cao gót của mình mỉm cười nhìn Lệ Thâm: "Cảm ơn, lần sau tôi sẽ trả lại cho anh một đôi."

"Ừ, em đi được không?"

"Được, nó đỡ hơn rồi, tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa."

"Ừ, về nhà nhớ bôi thuốc." Lệ Thâm tiễn Dư Vãn tới cửa, nhìn cô đi qua đường cái ngoài tiểu khu và bước vào tòa chung cư. Đợi đến khi phòng của Dư Vãn sáng đèn, Lệ Thâm mới dắt Lili đi vào nhà.

Sau một đêm nghỉ ngơi, chân Dư Vãn đã bớt sưng, nhưng vẫn còn hơi đau. Lệ Thâm nói cô cần nghỉ ngơi, cô cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng công việc của cô không cho phép.

Cô tìm một đôi giày đế bằng từ tủ giày, mang theo máy tính và tài liệu để đi làm.

Khi tới công ty, cô tình cờ đi cùng thang máy với Đồ Giai Giai, Đồ Giai Giai thấy cô đi khập khiễng liền đỡ cô ra khỏi thang máy: "Dư lão sư, chân của chị bị làm sao vậy?"

"Không có việc gì, không cẩn thận bị trẹo." Dư Vãn vừa đi vừa nói với cô ta: "Gần đây tôi đang bận rộn về đám cưới của Hồ Kiều, nếu em sửa xong bản kế hoạch thì đưa cho Triệu Hân xem."

"Vâng, không phải chị yêu cầu em tìm hiểu trình độ trung bình của ngành tổ chức hôn lễ ở thành phố A sao, em đang tìm hiểu đó!"

Hai người trò chuyện cho đến khi đi vào văn phòng, Dư Vãn ngồi xuống trước máy tính của mình, cầm lấy danh sách mà Ngụy Thiệu đưa cho cô nhìn một lát rồi gửi tin nhắn cho Chu Hiểu Ninh.

Dư Vãn: Ninh Ninh, cậu có biết khách sạn nào có loại cây như thế này trong thành phố A hoặc gần thành phố A không? [hình ảnh]

Chu Hiểu Ninh làm tiếp thị tại khách sạn Định Âu, chủ yếu là phụ trách tiếp thị các bữa tiệc khác nhau, trong đó bao gồm tiệc cưới, Dư Vãn nghĩ cô ấy sẽ quen thuộc với những khách sạn ở thành phố A hơn cô.

Ninh Ninh: Mẹ ki*p, cây này là ở miếu Nguyệt Lão trong game mà. [icon cười khóc]

Dư Vãn: Đúng vậy. [vẻ mặt bất cần đời.jpg]

Ninh Ninh: Trong thành phố A thì không dễ tìm đâu, cậu đã tới công viên Kinh Nam xem thử chưa?

Dư Vãn: Mới đi ngày hôm qua _(:з" ∠)_, cây không đủ lớn.

Ninh Ninh: Vậy cậu tới Thập Lý Sơn Thủy xem, khách sạn đó thực sự rất đẹp, được bao quanh bởi núi, có thể sẽ có.

Khách sạn Thập Lý Sơn Thủy cũng ở trong danh sách của Ngụy Thiệu, nhưng mà nằm ngoài khu vực thành phố A, gần biên giới của thành phố D. Nơi đó là một khu nghỉ dưỡng, khách sạn được xây bên trong đó.

Dư Vãn: Vậy hai ngày này tớ sẽ tới Thập Lý Sơn Thủy một chuyến.