Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

Chương 71: Phiên ngoại 5: Tối nay em dỗ anh




Từ khi nhận được câu trả lời của Mộ Dữu trong nhóm, Hách Mộng Thành và Trách Trách lại nhìn tác giả truyện tranh trên sân khấu, như thể ai đó đã nhấn nút tạm dừng.

Chẳng lẽ bọn họ thật sự không phải cùng một người sao?

Nhưng mà cảm giác Dejavu* này cũng quá mạnh đi!

*Déjà vu: là cảm giác mà một người cảm nhận rằng mình đã sống qua hoàn cảnh đó trong quá khứ. Cụm từ này dịch theo nghĩa đen là "đã thấy".

Giọng nói, dáng người, màu sơn móng tay... thậm chí cả độ dài của tóc cũng hoàn toàn phù hợp!

Trong buổi ký tặng, Hách Mộng Thành ôm truyện xếp hàng ở phía sau, vẫn chăm chú nhìn cô gái ngồi trước ghế.

Cô bỗng nhiên lấy cùi chỏ huých cánh tay của Trách Trách, bán tín bán nghi hỏi: "Thật sự không phải là Dữu Tử sao?"

Trách Trách suy nghĩ một chút: "Cậu nói xem, có phải Dữu Tử có một người chị song sinh đã thất lạc từ lâu không?"

Hách Mộng Thành ôm truyện tranh trong ngực, một tay sờ sờ cằm suy nghĩ: "Cũng chưa từng nghe Dữu Tử nói qua nha, mà lại chị em sinh đôi chủ yếu là khuôn mặt giống nhau, cô ấy đeo mặt nạ, cũng chưa chắc có khuôn mặt giống Dữu Tử. Vóc dáng như thế này không chỉ chị em mới giống, mà một số minh tinh trong làng giải trí cũng có dùng thế thân trong vài cảnh diễn khi đóng phim."

Trách Trách tự nhiên cũng biết, cô chỉ là tùy tiện phỏng đoán mà thôi, nghe Hách Mộng Thành nói xong, liền thở dài: "Thế cũng quá bất thường rồi, ngay cả màu sơn móng tay cũng giống của chúng ta."

Hai người đang xì xào bàn tán, phía sau có người thúc giục: "Hai ngươi có ký hay không?"

Hách Mộng Thành và Trách Trách định thần lại, phát hiện phía trên không có ai, vừa vặn đến lượt hai người bọn họ.

Trước bàn ký tên, cô gái đang ngồi điềm tĩnh cũng nhìn về phía này, vừa lịch sự vừa dịu dàng gật đầu cười với họ.

Da đầu Trách Trách có chút tê dại, yên lặng đẩy Hách Mộng Thành về phía trước.

Hách Mộng Thành trong lòng thầm mắng, nhưng dù sao cô cũng không dám chắc chắn 100%, chỉ có thể tạm thời gác lại những suy nghĩ hỗn độn trong đầu.

Nhìn thấy nữ thần mình đã chờ mong từ lâu, Hách Mộng Thành vẫn rất kích động, nhiệt tình phấn khích nói: "Bà xã Mang Quả, em thích chị từ lâu rồi, trước đó em vẫn chưa cướp được bản ký tên nào trên mạng cả, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội. Còn có thể nhìn thấy bà xã ngoài đời thật, thực sự rất kích động!"

Trách Trách cạn lời, giật giật Hách Mộng Thành, thật đúng là bị chuyện của Dữu Tử làm hồ đồ rồi.

Ngay trước mặt tác giả gọi bà xã, lại còn bà xã Mang Quả, trên mạng đánh chữ gọi thế thì thôi đi, cô ấy thế mà dám gọi ngoài đời thật!

Trách Trách lại nhìn chính chủ tác giả bị gọi là bà xã.

Cô đeo mặt nạ nên không nhìn rõ biểu cảm cụ thể, chỉ thấy khóe miệng hơi cong lên, khẽ mỉm cười.

Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của cô gái cầm lấy cuốn truyện tranh trong tay Hách Mộng Thành, cúi đầu nghiêm túc ký tên, viết vài câu chúc phúc rồi nhẹ nhàng đưa qua.

Hách Mộng Thành nhận lấy cuốn truyện tranh của mình, nói vài câu cảm ơn rồi đi tới một bên đợi Trách Trách.

Chờ Trách Trách cầm cuốn truyện tranh đã ký tên quay lại, Hách Mộng Thành kích động nói: "Tớ thấy có khả năng thật sự không phải là Dữu Tử đâu."

Trách Trách mở truyện tranh ra, nhìn nét chữ của người trên đó, thuận miệng hỏi: "Làm sao cậu chắc chắn?"

Hách Mộng Thành: "Vợ tớ vừa rồi rất dịu dàng, cậu đã bao giờ thấy Dữu Tử cười với tớ dịu dàng như vậy chưa? Vừa rồi nếu là Dữu tử, cậu ấy nhìn thấy hai đứa mình cũng quá bình tĩnh đi."

Trách Trách vẫn đang nghiên cứu chữ ký trên sách, trầm ngâm suy nghĩ: "Dữu Tử cũng vẽ tranh, trước kia buổi tối còn thường xuyên lén lút kéo màn lại, nói là nhận một vài bản vẽ. Bây giờ nghĩ lại, nếu nói là đang vẽ truyện tranh thì cũng có khả năng."

Không nghĩ tới cô vừa xua tan nghi hoặc, Trách Trách thế mà càng thêm hoài nghi, Hách Mộng Thành nói: "Mấu chốt là chúng ta không có chứng cứ, cho nên không thể xông lên lột mặt nạ của người ta được."

"Đây không phải là đang tìm chứng cứ sao?" Trách Trách chỉ vào chữ ký, "Nét chữ tao nhã này cũng giống với Dữu Tử."

Cô lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhìn về phía Hách Mộng Thành, "Nữ chính của « Chú chó xui xẻo » là Mộc tiểu thư, đồng âm với họ của Mộ Dữu, nam chính là Ân Cẩu, cũng đồng âm với họ của Doãn Mặc luôn!"

Hách Mộng Thành cũng sửng sốt hai giây, đột nhiên nói: "Vậy thì chuyện này càng không thể nào. Nếu thật sự là Dữu Tử, cậu ấy sẽ đặt tên cho nam chính là Ân Cẩu sao? Là đồng âm với Doãn chó đấy!"

Trách Trách trầm ngâm: "Có lẽ là biệt danh chăng? Hơn nữa, bộ truyện tranh này vốn được đăng nhiều kỳ vào kỳ nghỉ hè năm chúng ta học lớp 12. Lúc đó cậu ấy với Doãn Mặc còn chưa ở bên nhau, cũng có khả năng hai người bọn họ có thâm thù gì đó."

Sau khi Hách Mộng Thành nghe Trách Trách phân tích một phen, lại trở nên nghi ngờ.

Cô nhấp vào nhóm WeChat xem qua, từ lúc Mộ Dữu trở lời "Có" thì không có tin nhắn tiếp theo nữa.

Phát hiện một tác giả truyện tranh rất giống mình mà chỉ trả lời bằng một từ thôi sao?

Đây không phải là phong cách của Dữu Tử!

"Là ai trả lời WeChat?" Hách Mộng Thành quay đầu hỏi Trách Trách.

Hai người nhìn nhau, trong lòng mơ hồ đều có đáp án.

—————

Kết thúc buổi ký tặng, Mộ Dữu chụp một bức ảnh lưu niệm với mọi người.

Sau khi mọi người giải tán, cô đứng dậy đi đến phòng nghỉ tạm thời ở hậu trường.

Đẩy cửa bước vào, Doãn Mặc đang ngồi trên sô pha, đặt laptop lên đùi gõ gì đó.

Mộ Dữu đóng cửa phòng đi tới, thấy anh đang trả lời email công việc.

Cô cũng không quấy rầy, ngồi xuống cạnh anh, bưng ly nước uống một ngụm.

Thấy điện thoại di động của mình trên bàn trà, cô cầm lên xem.

Trong nhóm ký túc xá có lịch sử trò chuyện, quả nhiên là bị Hách Mộng Thành và Trách Trách nhận ra.

Vào thời khắc quan trọng, Doãn Mặc đã trả lời tin nhắn thay cô.

Nhưng Mộ Dữu càng nhìn tin nhắn này, càng thấy có gì đó không ổn.

Đợi Doãn Mặc đóng email lại, cô bất mãn nhìn sang: "Làm gì có ai trả lời tin nhắn mà chỉ nói một câu? Anh không nói thêm vài câu nữa sao, như thế này sẽ khiến bọn họ nghi ngờ."

Doãn Mặc đặt laptop sang một bên, lười biếng liếc nhìn cô, hỏi: "Em có bị nghi ngờ gì không?"

Mộ Dữu nhớ lại cách Hách Mộng Thành và Trách Trách nhìn cô trong buổi ký tặng vừa rồi: "Kỹ năng diễn xuất của em rất tốt, hẳn là không nghi ngờ đâu, họ đã rời đi rồi."

Nói đến đây, Mộ Dữu dứt khoát không chấp nhặt với anh nữa, tháo chiếc mặt nạ trên mặt xuống đặt sang một bên.

Doãn Mặc rất tự nhiên ôm cô vào lòng, nhớ tới tình huống ngoài sân khấu vừa rồi nhìn thấy qua màn hình giám sát, nhướng mày, cảm xúc không rõ: "Hôm nay hình như có rất nhiều fan nam."

Mộ Dữu hơi sững sờ, bưng lấy khuôn mặt lạnh lùng thanh tuyển của anh nhìn một lát, bật cười nói: "Anh ghen sao?"

Doãn Mặc đột nhiên đè cô xuống, đặt cô dựa vào sô pha, ánh mắt nặng trĩu: "Không thể ghen sao?"

"Có thể, đương nhiên có thể." Mộ Dữu tinh nghịch chớp chớp mắt, dùng hai tay ôm lấy mặt anh, "Đại hắc cẩu của em khi ghen tị thật đáng yêu."

Cô rướn người hôn lên khóe miệng anh, xúc cảm mềm mại.

Yết hầu của Doãn Mặc chậm chạp trượt xuống, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, trầm giọng hỏi: "Về nhà nhé?"

Mộ Dữu gật đầu: "Vâng."

—————

Những người đến tham gia sự kiện ký tặng đã rời đi gần hết, nhưng Hách Mộng Thành và Trách Trách vẫn còn ở đó.

Bây giờ đã là giữa trưa, tiết trời trở nên lạnh hơn sau khi vào đông, gió lạnh thổi qua, bên ngoài quảng trường hầu như không có ai ở lại.

Ở lối vào của trung tâm văn hóa, hai cô gái thường xuyên nhìn vào bên trong.

Trước đó ở trong phòng không cảm thấy quá lạnh, nhưng bây giờ đứng ngoài trời, gió lạnh thấu xương, Hách Mộng Thành vô thức siết chặt áo khoác.

Chân cô cũng lạnh buốt, không khỏi nhảy nhảy vài cái, có chút sốt ruột: "Đã lâu như vậy, sao Dữu Tử vẫn chưa ra nhỉ?"

Trách Trách đưa tay lên môi thổi hơi ấm, đoán mò: "Có phải là đã trực tiếp đến ga-ra tầng ngầm rồi không?"

Cả hai cùng nhau đi đến lối ra của nhà để xe và chờ đợi.

Vừa tới nơi, một chiếc xe SUV phổ thông màu đen vừa vặn từ bên trong hầm xe lao ra, lái về nơi xa.

Hách Mộng Thành và Trách Trách đều không nghĩ rằng Mộ Dữu với Doãn Mặc sẽ ngồi cùng nhau trong một chiếc xe như vậy, họ không coi trọng chuyện đó, thò cổ ra phía sau nhìn.

Ở vị trí phụ lái của chiếc SUV phía trước, Mộ Dữu nhìn hai cô gái rụt cổ vì lạnh đang đứng chờ ở cửa qua gương chiếu hậu.

Trong lúc nhất thời, cô có chút mềm lòng.

Mộ Dữu nghiêng đầu nhìn Doãn Mặc: "Hay là gọi bọn họ lại nhé? Đừng để bị cảm lạnh bên ngoài. Em cam đoan không thừa nhận với họ anh là đại hắc cẩu đâu!"

Doãn Mặc không nói gì, anh lùi xe đậu sang một bên.

Mộ Dữu mở cửa bước xuống, đi tới chỗ hai người đằng kia.

Họ quay lưng lại với Mộ Dữu, thì thầm về hướng nhà để xe: "Đã đến tầm này rồi, có phải là rời đi rồi không?"

"Hay là mình cũng đi thôi, lạnh quá."

"Nếu thật là Mộ Dữu thì cũng quá không nghĩa khí, cũng không nói cho hắt xì —— "

Mộ Dữu đứng sau lưng hai người, khoác tay lên vai cả hai: "Tớ như thế mà không nghĩa khí sao, thực tế là quá khách khí rồi! Bằng không thì tớ mời hai cậu ăn cơm, bù lại một chút nhé?"

Hách Mộng Thành và Trách Trách đều có chút sững sờ, một lát sau, Hách Mộng Thành kích động ôm lấy cô: "Thật sự là cậu! Tớ đã nói mà, chắc chắn là cậu! Tớ đáng số sớm phải biết đó là cậu rồi!"

Sau khi lảm nhảm vài câu, Hách Mộng Thành đột nhiên đẩy cô một cái: "Lừa đảo!"

Trách Trách cũng gạt cái tay trên vai kia ra: "Đại lừa đảo!"

Mộ Dữu thành khẩn xin lỗi: "Hai bà cô của tôi ơi, tớ sai rồi, tớ đãi hai cậu một bữa thịnh soạn có được không?"

"Không được." Hách Mộng Thành, "Bọn tớ muốn có một bút ký có chữ ký đặc biệt!"

Trách Trách: "Một ngàn chữ!"

"Đúng, ít nhất một ngàn chữ!"

Mộ Dữu có chút buồn cười: "Các cậu đều biết là tớ rồi, còn muốn chữ ký đặc biệt gì nữa, chữ của tớ không đáng tiền."

Hách Mộng Thành: "Tớ cầm đi khoe khoang thì vẫn rất có mặt mũi nha."

"Được, tớ viết!" Mộ Dữu nắm lấy bàn tay lạnh buốt của hai người, "Trong xe ấm, chúng ta đi ăn cơm trước đi."

Ba người lên xe, có Doãn Mặc ở đây, Hách Mộng Thành và Trách Trách đều im lặng.

Trong nhà hàng, trước mặt Doãn Mặc, hai người họ cũng không điều tra thêm.

Chỉ khen sơ sơ là truyện tranh vẽ đẹp lắm, rồi nói sang chuyện khác.

Mãi cho đến buổi chiều khi đưa bọn họ trở lại trường, Mộ Dữu và Doãn Mặc trên đường trở lại thành phố, mới nhận được tin từ nhóm.

Hách Mộng Thành: 【 Vậy nguyên mẫu của Mộc tiểu thư và Ân Cẩu là ai? 】

Mộ Dữu biết họ muốn hỏi gì nên đã sớm chuẩn bị tốt lý do để thoái thác: 【 Không có nguyên mẫu, chỉ tùy tiện đặt tên thôi, họ của bọn họ đồng âm với họ của tớ và chồng tớ, không có gì khác. 】

【 Các cậu xem tính cách của nhân vật trong đó cũng không giống tớ và Doãn Mặc mà. 】

Trách Trách: 【 Vậy tại sao lại là đồng âm với Doãn chó thế, vừa rồi tớ đột nhiên thông suốt, muốn hỏi một chút, đại hắc cẩu mà cậu nuôi và Doãn Mặc có liên quan gì đến nhau không? 】

Hách Mộng Thành: 【 Trời ơi sao tớ không nghĩ ra chứ, lần trước tớ còn cho đại hắc cẩu của Dữu Tử thức ăn cho chó 】

【 Mạng tớ lớn thật, thế mà vẫn còn sống! 】

Tim Mộ Dữu đập thình thịch, nhìn về phía Doãn Mặc đang ngồi ở ghế lái: "Xong rồi, thanh danh của anh đã không được bảo toàn."

Vẻ mặt của Doãn Mặc nhàn nhạt, nhìn không ra biểu cảm, Mộ Dữu nhất thời không biết rốt cuộc anh có ngại hay không.

Nghĩ nghĩ, cô đề nghị với Doãn Mặc: "Sao chúng ta không nuôi một con chó nhỉ?"

Đến ngã tư đèn đỏ, Doãn Mặc nhìn sang: "Cái gì?"

Mộ Dữu nói: "Nuôi một con chó đen, để em có thể tự tin nói với bọn họ là đại hắc cẩu thực sự chỉ là một con chó thôi, không liên quan gì đến chồng em cả."

Ánh mắt Doãn Mặc âm trầm nhìn sang: "Vậy sau này em gọi đại hắc cẩu, là gọi anh hay là gọi chó?"

"Không phải đều thế sao, dù sao anh cũng rất chó."

"..."

Mộ Dữu liếm liếm liếm môi dưới, cố gắng nở một nụ cười đáng yêu, giọng nói ngọt ngào nịnh nọt: "Vậy thì phải làm sao bây giờ, nếu không tối nay em dỗ anh nhé?"

Khóe miệng Doãn Mặc nhếch lên ở một góc không thể nhìn thấy: "Được, muốn dỗ thế nào?"

Đèn chuyển sang màu xanh, anh tiếp tục lái xe.

Trên đường đi, Mộ Dữu vắt óc suy nghĩ, gần đây Doãn Mặc thích giở trò, nhưng anh đã giở gần hết các trò rồi.

Vậy làm thế nào mới có thể khiến cho anh vui vẻ đây?

Bất tri bất giác, chiếc xe đã dừng lại dưới hầm đỗ xe và tắt máy.

Mộ Dữu nhìn quanh cảnh tượng ảm đạm xung quanh, hiếm khi nghĩ ra một ý tưởng: "Nếu không thì, tối nay ở chỗ này?"

Doãn Mặc tháo dây an toàn, vừa nghịch chìa khóa xe trong tay vừa nhìn sang: "Hả?"

Hắn dùng ngón trỏ chỉ vô lăng, "Ý của em là ở đây sao?"

Ánh đèn trong tầng hầm mờ ảo, hắt bóng mờ lên khuôn mặt sắc sảo của anh, nhưng ánh mắt dán chặt vào cô lại vô cùng nóng bỏng.

Sắc mặt Mộ Dữu đột nhiên đỏ lên, có chút hối hận chính mình vì nghĩ ra một cái ý tưởng mù quáng: "Không phải, em chỉ là tùy tiện..."

"Anh cảm thấy có thể." Doãn Mặc ngắt lời cô.

"Nhưng mà, nếu không đợi được đến tối thì sao?"

Anh nghiêng người lại gần, ánh mắt đen nhánh thâm trầm, gắt gao khóa chặt cô, thanh âm vô cớ trở nên nhu hòa, "Phải là bây giờ, mới dỗ ngọt được cơ."

Mộ Dữu: "..."