Thứ tư đến phiên Tần Phong trực ban, Mộ Dữu kết thúc lớp học buổi chiều, đến nhà ăn ăn cơm với bạn cùng phòng.
Mộ Dữu và Hách Mộng Thành chọn Mala trộn thập cẩm*, có khá nhiều người xếp hàng, lúc hai người bưng đĩa quay trở lại, Trách Trách và Đồng Lạc Dao đã ăn xong.
*Mala trộn thập cẩm: Mala trộn khác với Malatang (Malatang sẽ có nhiều nước, Mala trộn hầu như không có nước)
*Mala trộn thập cẩm: Mala trộn khác với Malatang (Malatang sẽ có nhiều nước, Mala trộn hầu như không có nước)
Trách Trách nhìn thấy ngó sen trong bát của Mộ Dữu, hai mắt sáng lấp lánh.
Biết cô ấy thích cái này, Mộ Dữu cười gắp hai miếng cho cô: "Tớ mua nhiều lắm."
"Cám ơn Dữu tử!"
Mộ Dữu nhìn Đồng Lạc Dao bên cạnh cô ấy: "Cậu có ăn không?"
Đồng Lạc Dao lắc đầu.
Hách Mộng Thành không muốn nói nhiều với Đồng Lạc Dao, tiếp lời: "Người ta dạ dày yếu như vậy làm sao có thể ăn loại đồ này."
Đồng Lạc Dao cúi đầu ăn mấy miếng, sau đó đứng dậy: "Tôi về ký túc xá trước."
Cô vừa đi, Trách Trách nhìn Hách Mộng Thành: "Cậu làm gì vậy, gần đây ký túc xá của chúng ta đã hòa thuận hơn rồi, cậu vẫn tiếp tục khó dễ với cậu ấy thế."
Hách Mộng Thành liếc mắt: "Là cậu ta trước kia trước gây khó dễ với chúng ta trước, ghét bỏ chúng ta ăn thực phẩm rác, mua hàng vỉa vè, bộ dạng tiểu nhân đắc chí. Còn tưởng rằng cậu ta ghê gớm thế nào, kết quả bị Doãn Mặc từ chối một lần, bị người ta chế giễu hai câu, liền thành ra thế này. Nhưng cũng không thể vì cậu ta đáng thương thì là cậu ta có lý nhé, trước kia chính cậu ta không vừa mắt tụi mình trước."
Cô quay đầu, "Cậu nói xem có đúng không, Dữu Tử?"
Ủy ban liên đoàn của trường quá bận rộn, Mộ Dữu ngoại trừ lên lớp thì không dành nhiều thời gian cho bạn cùng phòng.
Trên thực tế, cô không rõ lắm về tình trạng chung sống giữa Đồng Lạc Dao và Hách Mộng Thành bây giờ.
Mộ Dữu cúi đầu ăn thức ăn: "Đồng Lạc Dao trước kia đúng là thích khoe khoang một chút, nói chuyện cũng không dễ nghe, nếu cậu không thích cậu ấy thì đừng nói chuyện với cậu ấy là được rồi, bọn mình cùng ở chung một phòng, đối chọi gay gắt với nhau cũng không tốt, cậu đây là đả thương địch thủ một ngàn thì tự tổn thương mình tám trăm đấy."
Hách Mộng Thành cũng cảm thấy vừa rồi ngữ khí của cô có chút hung hăng, cô xua xua tay: "Bình thường tớ không như vậy đâu, chỉ là nhớ tới trước kia cậu ta kiêu ngạo đắc ý như thế nào, nhất thời lanh mồm lanh miệng không nhịn được nói lung tung thôi."
Không muốn nhắc tới những chuyện này nữa, Hách Mộng Thành nói, "Ăn xong bọn mình cùng nhau đi phố ăn vặt đi, chỉ ăn chút này thì buổi tối sẽ đói lắm."
Trách Trách gật đầu: "Được đấy, được đấy, tớ muốn mua trà sữa."
Mộ Dữu đã đến kỳ cập nhật truyện tranh, cô còn chưa vẽ xong, nhân tiện nói: "Cậu với Trách Trách đi thôi, tớ còn có chút việc phải làm."
Mộ Dữu mỗi ngày đều bận rộn, không thể cùng bọn họ tụ tập, Hách Mộng Thành đã quen, tưởng rằng là chuyện của uỷ ban liên đoàn trường nên cũng không hỏi nhiều.
Cô chống cằm thở dài: "Lúc đầu cậu từ chức trợ lý sinh viên, còn tưởng rằng học kỳ này chúng ta có thể vui vẻ rồi, nhưng thầy Cận lại gọi cậu về, chỉ một câu thôi, quá thảm rồi!"
—————
Ra khỏi nhà ăn sau bữa tối, Hách Mộng Thành với Trách Trách ra ngoài chơi, Mộ Dữu một mình trở về ký túc xá.
Đã đến giờ ăn cơm, trong dãy hành lang dài của ký túc xá người đến người đi, mùi cơm nồng đượm.
Người quen nhìn thấy Mộ Dữu mỉm cười chào hỏi với cô.
Trước cửa ký túc xá, Mộ Dữu dùng chìa khóa mở cửa đi vào, vừa vặn nhìn thấy Đồng Lạc Dao đang nằm trên bàn khóc nức nở.
Có lẽ là nghe được động tĩnh, cô vô thức ngồi dậy, đưa lưng về phía Mộ Dữu.
Sau đó vội lau khóe mắt, đứng dậy lao vào phòng tắm.
Mộ Dữu sững sờ ở cửa, một lúc sau, cô chậm rãi đóng cửa lại.
Đặt sách vở lên bàn, cô nhìn về hướng phòng tắm.
Đã trốn tránh cô thì hẳn là không muốn để cô phát hiện, Mộ Dữu cũng không hỏi thêm nữa.
Cô vẫn còn một bản vẽ phải hoàn thành, vì vậy cô ôm laptop leo lên giường, kéo rèm cửa lại.
Trước khi cập nhật, cô cầm điện thoại lên, tuỳ tiện lướt xem bình luận phía dưới truyện tranh.
Điện thoại rung lên, một thông báo WeChat hiện lên ở phía trên đầu màn hình.
Cô bấm đầu ngón tay ấn mở.
Đại hắc cẩu: 【 (video) 】
Là một đoạn video ngắn ghi lại mọi góc của phòng sách sau khi bố trí.
Chủ nhật tuần trước Mộ Dữu và Doãn Mặc đã cùng nhau nghiên cứu cách bố trí phòng sách và chọn đồ nội thất.
Không ngờ anh ra tay rất nhanh, chuyện này đã sắp xếp xong xuôi rồi.
Giống hệt như những gì cô mô tả hai ngày trước.
Cỏ vẻ như không đợi được cô trả lời, anh liền gửi thêm một tin nhắn: 【 Em thích không? 】
Người bận rộn như anh mà hôm nay về nhà khá sớm.
Mộ Dữu phát đi phát lại đoạn video, rất thích rồi, nhưng vẫn trả lời rất dè dặt: 【 Cũng tạm được 】
Đại hắc cẩu: 【 Bức tranh sơn dầu mấy ngày trước đấu giá được, anh sợ treo bị lệch, cuối tuần này em về chúng ta cùng nhau treo lên nhé 】
Mộ Dữu: 【 Được 】
Cửa phòng tắm mở ra, hẳn là Đồng Lạc Dao đi ra.
Có tiếng nước chảy ở bồn rửa tay, hình như cô ấy đang giặt quần áo, đã điều chỉnh tốt trạng thái.
Mộ Dữu đặt điện thoại xuống, kết nối máy tính bảng, chuyên tâm vùi đầu vào vẽ bản thảo.
Không biết đã qua bao lâu, trong lúc Mộ Dữu đang mải mê vẽ tranh, bên tai truyền đến một tiếng "bốp", giống như tiếng cái chậu nặng nề rơi xuống đất, kèm theo đó là tiếng kêu rên đau đớn.
"Làm sao vậy?" Mộ Dữu cả kinh, vén rèm lên nhìn thử, phát hiện Đồng Lạc Dao ôm bụng ngồi thụp dưới đất.
Mộ Dữu vội vàng trèo xuống giường chạy tới đỡ cô: "Cậu không thoải mái chỗ nào à? Có phải do ăn thứ gì nên đau bụng ngộ độc rồi không?"
Nhưng chỉ trong chốc lát, sắc mặt Đồng Lạc Dao tái nhợt, trên trán đã chảy ra từng hạt mồ hôi li ti.
Mộ Dữu cảm thấy tình huống không ổn, đứng dậy cầm chiếc áo khoác trên kệ giúp cô mặc vào, đỡ cô đứng dậy: "Cậu cố chịu một lát, tớ đưa cậu tới phòng y tế."
Đồng Lạc Dao đau đớn đến mức gần như toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dồn lên người của Mộ Dữu.
Cũng may phòng y tế cách tòa nhà ký túc xá của họ không xa.
Đẩy cửa đi vào, bác sĩ trực ban nhìn thấy tình hình liền chạy tới giúp đỡ.
Mộ Dữu nói: "Bác sĩ, bạn học của cháu đột nhiên bị đau bụng, bác sĩ kiểm tra xem có chuyện gì với ạ."
Bác sĩ xem xét tình trạng của Đồng Lạc Dao, cùng Mộ Dữu đỡ cô ấy nằm trên giường.
Bác sĩ hỏi đau ở đâu, Đồng Lạc Dao chỉ vào bụng dưới bên phải, giọng cố nén kiềm chế nhưng vẫn run run: "Mấy ngày nay đau âm ỉ, hôm nay đột nhiên đau dữ dội."
Bác sĩ tiến hành một loạt kiểm tra, nói với Mộ Dữu: "Không phải cô ấy bị đau bụng do ngộ độc thực phẩm đâu, phải đi bệnh viện chụp CT, để xác định xem là viêm ruột thừa hay là sỏi, nếu là cái trước thì phiền phức lắm, làm không tốt còn phải phẫu thuật cắt bỏ."
Nghe bác sĩ nói xong, sắc mặt Đồng Lạc Dao càng thêm khó coi: "Nghiêm trọng như vậy sao, cháu không muốn phẫu thuật đâu, bác sĩ kê cho cháu ít thuốc đi, có khả năng là đau bụng do ngộ độc thực phẩm thôi."
Bác sĩ nói: "Để đảm bảo an toàn, vẫn phải đến bệnh viện để kiểm tra trước."
Mộ Dữu vội vàng an ủi: "Bác sĩ chỉ nói là có khả năng, cậu đừng tự mình dọa mình. Cậu đi được không? Nếu có thể chúng ta bắt taxi đến bệnh viện, nếu không thì chỉ có thể gọi 120."
Trong trường nhiều người như vậy, Đồng Lạc Dao cũng không muốn gọi 120 làm náo động, nói cô có thể tự đi.
Sau khi ra khỏi phòng y tế, Mộ Dữu lên app đặt một chiếc taxi, đưa cô ấy đến một bệnh viện lớn gần đó.
—————
Đến bệnh viện chụp CT thì được bác sĩ chẩn đoán là loại thứ 2, cơn đau quặn thận do sỏi.
Không phải viêm ruột thừa, Mộ Dữu cùng Đồng Lạc Dao đều thở phào nhẹ nhõm.
Đã hơn mười giờ tối, chỉ có bác sĩ và y tá trực ở đó, đầu tiên sắp xếp phòng bệnh, truyền dịch làm giảm cơn đau, đồng thời nói đợi ngày mai bác sĩ tiết niệu đi làm rồi quyết định có nên tán sỏi bằng sóng xung kích hay không.
Mộ Dữu chạy đi làm xong thủ tục trước, cầm hai hộp thuốc trở lại phòng bệnh: "Đây cũng là thuốc giảm đau, bác sĩ bảo uống ngay bây giờ."
Cô đổ một ít nước vào cốc dùng một lần rồi đưa thuốc qua, "Kết sỏi không phải là vấn đề nghiêm trọng, đợi ngày mai vỡ ra rồi thải ra ngoài sẽ không sao, cậu uống thuốc xong, tối nay đi ngủ sớm đi, đừng suy nghĩ nhiều."
Đồng Lạc Dao uống thuốc xong nằm xuống, mới phát hiện Mộ Dữu chỉ mặc một chiếc áo thun dài tay mỏng.
Từ lúc chạy ra khỏi ký túc xá, Mộ Dữu chỉ lo khoác áo khoác cho cô ấy, chính mình lại quên mặc thêm.
Trong bệnh viện, cô cũng chạy đi chạy lại.
Không biết vì sao lúc Đồng Lạc Dao đau bụng sắp ngất đi cũng không khóc, hiện tại sống mũi lại có chút cay cay, một giọt lệ từ khóe mắt trượt xuống.
Mộ Dữu cau mày: "Cậu sao vậy, còn đau lắm hả?"
Cô liếc nhìn bình truyền dịch, có chút sốt ruột, lâu như vậy rồi mà không có hiệu quả sao.
Đồng Lạc Dao lau sạch nước mắt: "Tại sao tối nay cậu lại nguyện ý giúp tôi?"
Mộ Dữu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô: "Tôi mặc kệ cậu, nhìn cậu ngất xỉu ở ký túc xá sao? Hơn nữa chúng ta không có thâm cừu đại hận, vừa rồi cậu đau như vậy, tôi làm sao có thể thờ ơ được?"
Hốc mắt Đồng Lạc Dao đỏ lên: "Tôi biết các cậu đều không thích tôi, Hách Mộng Thành cũng chán ghét tôi. Từ nhỏ đến lớn, bất kể tôi đi đâu học cũng không có ai thích cả."
Cô ấy đã chủ động nói chuyện, Mộ Dữu dừng một chút: "Vậy cậu có nghĩ tới là vì sao không?"
Đồng Lạc Dao nói: "Khi còn bé trong nhà tôi không có tiền, mỗi ngày đều phải mặc quần áo giặt đến bạc thếch đi học, bọn họ đều cười nhạo tôi, bắt nạt tôi, xem thường tôi. Các bạn cùng lớp sau lưng nói tôi keo kiệt, là đồ nhà quê. Về sau nhà tôi khá giả hơn, đi học mặc quần áo đẹp, dùng mỹ phẩm dưỡng da tốt, mua túi đắt tiền, sợ người khác nói tôi ngu ngốc, sợ các cậu vẫn coi thường tôi."
Đây là lần đầu tiên Mộ Dữu nghe Đồng Lạc Dao nói về quá khứ.
Lúc này cô mới phần nào hiểu được nguyên nhân Đồng Lạc Dao ngày thường lại kiêu ngạo vênh váo.
Cô ấy không phải ngạo mạn, mà là tự ti cực độ bảo vệ lòng tự trọng của bản thân.
Sợ người khác chế giễu, cô cố tình thể hiện sự vượt trội của mình để khiến mọi người ngưỡng vọng.
Mộ Dữu nói: "Những bạn học đó đã từng nói xấu cậu khiến cậu bị tổn thương, là bọn họ sai. Nhưng bây giờ cậu lại dùng chính phương thức đó để phản kích lại bọn họ, dùng lời lẽ đâm chọt để tổn thương người khác, loại hành vi này với những người chế giễu cậu có gì khác nhau đâu?"
Đồng Lạc Dao ngạc nhiên nhìn Mộ Dữu: "Tôi không có ý muốn công kích người khác."
"Bọn tôi vui vẻ hớn hở đi mua viên xiên ở phố ăn vặt, cậu nói là dầu thải, bọn tôi mua hai bộ quần áo qua mạng, cậu nói chúng là hàng vỉa hè. Ngày nào cậu cũng ghét thứ này ghét thứ kia trong ký túc xá, có để ý đến cảm xúc của các bạn cùng phòng không? Ba người chúng tôi nếu tâm lý phòng bị yếu một chút, không phải là cũng sẽ chịu đối đãi như cậu từng bị trước kia sao?"
Đồng Lạc Dao có chút ngơ ngẩn: "Tôi không phải là muốn ghét bỏ các cậu, tôi chỉ là..."
"Cậu chỉ là sợ bọn tôi xem thường cậu, tiên hạ thủ vi cường, tự dựng lên cho mình một nhân vật bạch phú mỹ cao cao tại thượng, điều kiện ưu việt."
Mộ Dữu nhìn cô, "Bạn bè là bình đẳng, không có người nào phải ngưỡng vọng người nào cả, chính cậu không chưng ra vẻ mặt tốt, bọn tôi ai sẽ không cần mặt mũi mà chơi thân với cậu đây?"
Sau khi nghe Mộ Dữu nói xong, nước mắt Đồng Lạc Dao lại trào ra.
Cô ấy vẫn còn đang bệnh, Mộ Dữu cảm thấy hôm nay có lẽ mình nói hơi nặng lời, ngữ khí hòa hoãn lại: "Cậu ngủ đi, lát nữa truyền dịch xong tôi sẽ gọi y tá."
Mộ Dữu đứng dậy, chuẩn bị vào phòng tắm trước để làm dịu bầu không khí giữa hai người.
Cô quay người lại, Đồng Lạc Dao đang nằm trên giường bệnh bất ngờ nắm lấy tay cô.
Mộ Dữu quay đầu, thấy cô nàng nhìn cô với vẻ đáng thương: "Vậy bây giờ tôi có thể xin lỗi không? Tôi xin lỗi, tôi không cố ý. Trước đây, những người đó vì Doãn Mặc mà tiếp cận tôi, dỗ ngon dỗ ngọt tâng bốc tôi. Tôi còn tưởng rằng rốt cục tôi cũng đã có bạn, cho tới bây giờ mới biết được đến cùng ai thực sự tốt với tôi..."
"Lên đến năm ba đại học rồi cậu mới tỉnh ngộ, vậy cũng không phải ngu bình thường đâu!" Hách Mộng Thành đẩy cửa ra, kèm theo đó là một giọng nói to.
Cô với Trách Trách ở góc ngoài cửa nghe ngóng một hồi, cũng không nhịn được nữa, Hách Mộng Thành liền đi vào, "Lúc mới vào đại học ai chẳng muốn có quan hệ tốt với bạn ở ký túc xá chứ. Sau ngần ấy năm, cậu là người duy nhất gây rắc rối!"
Trách Trách giật giật cánh tay Hách Mộng Thành, ý bảo cô bớt nói mấy câu đi.
Đồng Lạc Dao ngây người nhìn Hách Mộng Thành và Trách Trách, trong giọng nói còn có tiếng nghẹn ngào: "Sao các cậu cũng tới đây?"
"Yên tâm đi, không phải tới thăm cậu đâu."
Hách Mộng Thành đi đến trước mặt Mộ Dữu, "Bọn tôi chỉ sợ Dữu Tử một mình sẽ mệt mỏi thôi!"
1
Đồng Lạc Dao ở trên giường che mặt: "Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi..."
Kìm nén bao nhiêu năm, đêm nay hiếm có cơ hội đem chuyện quá khứ nói ra như thế này.
Mộ Dữu vào phòng tắm lấy khăn ấm đưa cho Đồng Lạc Dao: "Được rồi, cậu lau mặt đi đừng khóc nữa, hai người bọn họ nếu không tha thứ cậu thì đã không tới đây rồi."
Đồng Lạc Dao ngoan ngoãn nhận lấy.
Mộ Dữu lại quay đầu nói với Hách Mộng Thành và Trách Trách: "Thật ra hai cậu không cần tới cũng được, bên này đều đã dàn xếp ổn thoả rồi, bây giờ tất cả mọi người đều ở đây, chỉ sợ buổi tối ngủ không ngon."
"Cậu với cậu ấy ở chỗ này, bọn tớ làm sao yên tâm ngủ ở ký túc xá được." Hách Mộng Thành nói, "Dù sao mọi người có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia thôi, ngủ không ngon thì cũng phải cùng nhau ngủ không ngon."
Trách Trách đưa áo khoác đang cầm trên tay cho Mộ Dữu: "Sao cậu không mang áo khoác đến đây thế? Buổi tối vẫn còn rất lạnh, đừng để quay về lại bị cảm, may mà trước khi ra cửa tớ nhìn thấy, tiện thể lấy luôn cho cậu đấy."
Mộ Dữu cười cười, nhận lấy mặc vào: "Lúc ấy tình huống có chút khẩn cấp, tớ quên mất."
Đây là phòng đôi, giường bên cạnh đêm nay không có ai.
Mộ Dữu bảo Hách Mộng Thành với Trách Trách qua bên đó ngủ, cô chờ Đồng Lạc Dao truyền dịch xong.
Một giờ sáng, y tá vào lấy bình dịch truyền đi, Mộ Dữu buồn ngủ ngáp một cái, chuẩn bị ghé vào thành giường chịu đựng một đêm.
Đồng Lạc Dao mở mắt ra, dịch sang một bên, nhường cô một nửa chỗ: "Cậu lên đây ngủ đi."
Truyền dịch xong cũng không có việc gì, Mộ Dữu cũng không từ chối, đi tới bên giường nằm xuống cạnh cô ấy.
Cô rất buồn ngủ, vừa lên giường liền nhắm mắt lại, đang định ngủ thì mơ hồ nghe thấy Đồng Lạc Dao nói bên tai cô: "Mộ Dữu, cảm ơn cậu."
...
Hách Mộng Thành có chút lạ giường, ngày hôm sau đã dậy từ rất sớm.
Tối qua quên kéo rèm, cửa sổ mở hờ, khi gió thổi bên ngoài, rèm cửa màu xám bạc phồng lên.
Lúc này trời đã hửng sáng, bên ngoài có tiếng chim hót líu lo.
Cô mở điện thoại lên xem giờ, đã hơn sáu giờ.
Buổi tối hôm qua vật lộn như vậy, buổi sáng còn có lớp học, nhất định phải ăn sáng.
Hách Mộng Thành quyết định thức dậy đi mua bữa sáng cho mọi người.
Cô khẽ động, Trách Trách bên cạnh đã phát giác động tĩnh, mở mắt ra.
Biết Mộ Dữu tối hôm qua ngủ muộn, Hách Mộng Thành sợ đánh thức cô, hạ thấp giọng nói với Trách Trách: "Tớ đi mua đồ ăn sáng."
Hai người nháy mắt ra hiệu cho nhau, Trách Trách cũng bò dậy theo, hiển nhiên là muốn đi cùng.
Đồng Lạc Dao bị ốm, hai người mua chút đồ ăn thanh đạm, thuận tiện mua đồ vệ sinh cá nhân buổi sáng.
Lúc mang theo đồ quay trở lại bệnh viện thì đã gần bảy giờ.
Đoán rằng Mộ Dữu và Đồng Lạc Dao đều đã tỉnh, hai người tăng tốc nhanh chân đi về phía khoa điều trị nội trú.
Một chiếc Rolls-Royce dừng ở lối vào khoa điều trị nội trú, Trịnh Lâm xuống mở cửa hàng ghế sau, sau đó Doãn Mặc mặc đồ âu phục bước xuống.
Trịnh Lâm mang theo đủ loại quà tặng trong tay, một bên báo cáo gì đó với Doãn Mặc, cả hai cùng nhau đi vào khoa điều trị nội trú.
Hôm nay Doãn Mặc từ sáng sớm đã đến để thị sát ở một công trường xây dựng gần đó, hôm qua phó tổng phụ trách công trường bị tai nạn lao động đang nằm trong khoa điều trị nội trú, anh và Trịnh Lâm đến thăm.
Vừa đến cửa, hai cô gái chạy nhanh phía trước lảo đảo ngã.
Trịnh Lâm không có phòng bị, hộp quà trái cây trong tay bị va đập mạnh, suýt nữa thì tuột tay.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Hách Mộng Thành liên tục xin lỗi, ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy là Doãn Mặc với Trịnh Lâm, đồng tử của cô đột nhiên giãn ra, tâm trí đóng băng trong giây lát.
Cô có vận khí gì vậy trời, đến bệnh viện mà cũng có thể gặp được Doãn Mặc!
Không phải là đang nằm mơ chưa tỉnh đấy chứ?
Doãn Mặc vẫn có ấn tượng với Hách Mộng Thành và Trách Trách, hai người này đồng thời xuất hiện trong bệnh viện, khiến sắc mặt anh nghiêm nghị thêm mấy phần, trong lòng dâng lên nỗi bất an: "Sao hai người lại ở đây?"
Được Doãn Mặc chủ động chào hỏi, trong đầu Hách Mộng Thành nhịn không được thả mấy trận pháo hoa.
Mãi đến khi người đàn ông sốt ruột cau mày, cô mới muộn màng trả lời: "À, bạn cùng phòng của em tối hôm qua bị ốm nên tới nằm viện."
Sắc mặt Doãn Mặc nhất thời trở nên trầm xuống, trầm giọng nói: "Phòng bệnh nào?"
1
Không biết câu kia mình có nói sai gì không, đột nhiên anh hung dữ như thế.
Hách Mộng Thành sửng sốt, không kịp suy nghĩ, theo bản năng báo số phòng bệnh.
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Doãn Mặc sải bước đi vào khoa điều trị nội trú, Trịnh Lâm bưng đủ thứ đồ vội vàng đi theo phía sau.
Hách Mộng Thành nhìn chằm chằm phía trước, sau đó quay đầu nhìn Trách Trách một hồi: "Nghe tin Đồng Lạc Dao bị bệnh, hình như Doãn tổng rất khẩn trương nhỉ?"
Trách Trách gật gật đầu: "Thư ký Trịnh cũng rất khẩn trương, nhưng Đồng Lạc Dao là em họ anh ấy, anh ấy căng thẳng là chuyện bình thường, vì sao Doãn tổng lại căng thẳng?"
Hách Mộng Thành nhíu mày suy tư: "Tớ biết rồi!"
Cô kích động nói với Trách Trách, "Tớ biết vì sao lần trước Doãn tổng lại đồng ý ăn cơm với ký túc xá chúng ta rồi, không phải vì thể diện của Đồng Lạc Dao, cũng không phải coi trọng Dữu Tử, mà là vì thư ký Trịnh!"
Trách Trách: "?"
Hách Mộng Thành: "Cậu không thấy sao? Anh ấy thích thư ký Trịnh. Thư ký Trịnh muốn ăn tối với em họ, anh ấy yêu ai yêu cả đường đi, cho nên ngày đó mới đồng ý ăn cơm với bọn mình!"
Trách Trách: "??"
Sau khi Hách Mộng Thành phân tích xong, tín niệm sụp đổ: "Trời ạ, Doãn tổng thích đàn ông! Chẳng trách nghe đồn anh ấy không gần nữ sắc, anh ấy thế mà lại thích đàn ông!"
Khóe miệng Trách Trách giật một cái, vẻ mặt có chút khó tả: "Cậu suy nghĩ rất lợi hại nha."
Hách Mộng Thành kéo cô: "Không tin sao? Chúng ta đi theo sau, nghiệm chứng một chút là biết rốt cuộc tớ nói có đúng hay không liền."
—————
Doãn Mặc cấp tốc đi tới phòng bệnh, đẩy cửa đi vào, liền thấy Mộ Dữu nằm ở trên giường, hôn mê bất tỉnh.
Hách Mộng Thành và Trách Trách theo sát phía sau, có chút sợ hãi do khí tức trên mặt Doãn Mặc lúc này, dừng lại ở cửa, không dám tới gần.
"Cô ấy làm sao vậy?" Thanh âm Doãn Mặc lạnh lẽo có chút doạ người, lộ ra một cỗ uy nghiêm.
Hách Mộng Thành với Trách Trách bất giác rùng mình một cái, đứng cách cửa rất xa, không nhìn thấy người nằm trên giường bệnh là ai.
Tưởng là Đồng Lạc Dao, Hách Mộng Thành cả gan đáp: "Là, bị đau bụng, bác sĩ nói bị kết sỏi."
Trong lòng cô thắc mắc, tại sao anh còn khẩn trương hơn so với anh họ là thư ký Trịnh vậy?
Yêu ai yêu cả đường đi, cũng không đến mức này chứ?
Cửa phòng tắm bên cạnh mở ra, Đồng Lạc Dao đi ra, lắc lắc vẩy mấy giọt nước trên tay.
Nhìn thấy Hách Mộng Thành và Trách Trách đứng ở cửa, cô đang định chào hỏi thì thấy họ nhìn mình bằng ánh mắt kinh hãi.
Ánh mắt kia tựa hồ muốn nói là cô không nên xuất hiện ở đây.
Đồng Lạc Dao: "?"
Hách Mộng Thành nắm lấy cổ tay cô, mặc dù trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn không nhịn được đè ép thanh âm hỏi: "Trên giường là ai thế?"
"Dữu Tử đó, hơn một giờ cậu ấy mới đi ngủ, còn chưa dậy đâu." Đồng Lạc Dao trả lời, đưa mắt cùng hai người bọn họ nhìn về phía giường bệnh.
Doãn Mặc ngồi ở mép giường, vô cùng lo lắng nhìn người trên giường.
Đồng Lạc Dao: "??"
Doãn Mặc đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Hách Mộng Thành và Đồng Lạc Dao.
Mộ Dữu thế mà hơn một giờ mới ngủ, tối hôm qua cô đau bụng thành cái dạng gì rồi?
Xảy ra chuyện lớn như vậy, cô phải nhập viện, thế mà bây giờ anh mới biết.
Người đàn ông nhìn sâu vào khuôn mặt đang ngủ trắng nõn, đôi môi mỏng gợi cảm mím lại, quai hàm căng chặt.
Người trên giường lông mi run lên, lúc này mới dần dần có ý thức.
Mộ Dữu nhớ tới lúc này cô còn đang ở bệnh viện, không biết Đồng Lạc Dao thế nào, liền mở mắt ra.
Đập vào mắt là một khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông dán chặt vào cô, trong mắt ẩn chứa một tia lưu luyến không thể giải thích được, ánh mắt anh ôn nhu mà cháy bỏng.
Thấy cô tỉnh lại, cơ bắp căng thẳng trên mặt người đàn ông giãn ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối bù xù của cô: "Em còn khó chịu không? Xảy ra chuyện lớn như vậy sao không nói với anh, có biết anh sẽ lo lắng không."
Anh đột nhiên nổi giận, "Hôn nhân của chúng ta trong mắt em thật sự chỉ là hình thức thôi sao, anh là chồng em, mà đối với em còn không bằng bạn cùng phòng của em sao?"
Đại não Mộ Dữu phản ứng chậm chạp một hồi, cô cau mày đẩy anh: "Anh nổi giận với tôi làm gì, tôi đến bệnh viện thì liên quan gì đến hôn nhân của hai chúng ta chứ? Bạn cùng phòng tôi bị ốm thì tôi cũng phải nói cho anh hả?"
"Bạn cùng phòng em?"
Lúc này Doãn Mặc mới chú ý tới màn hình gọi y tá trên đầu giường, trên đó viết tên bệnh nhân: Đồng Lạc Dao.
Thật sự không phải cô, tâm tình Doãn Mặc mới dần thả lỏng.
Mộ Dữu còn có chút không kịp phản ứng: "Sao anh lại ở đây?"
Doãn Mặc: "Có chút việc, đụng phải bạn cùng phòng của em ở dưới kia, anh tưởng là em nên liền qua xem."
Hách Mộng Thành chỉ nói là bạn cùng phòng bị ốm, không có nói là Mộ Dữu, là do anh quá quan tâm nên bị loạn.
May mắn chỉ là hấp tấp nên hồ đồ*.
*Đoạn này nguyên gốc tác giả viết Hán văn phồn thể là "烏龍"- Ôlong. Nghĩa lóng của từ này ý chỉ sự táy máy hỏng việc, hồ đồ hấp tấp.
乌龙 bắt nguồn từ một câu chuyện dân gian Quảng Đông: Hạn hán kéo dài, con người cầu xin Thanh Long ban mưa xuống, thế nhưng Ô Long lại xuất hiện, mang đến tai ương cho loài người. Hiện tại được dùng với nghĩa là trái ngược với ý định, mong muốn ban đầu.
Nhắc đến bạn cùng phòng, Mộ Dữu mới nhớ tới, Đồng Lạc Dao đang ngủ chung với cô, tại sao không có ai?
Giường bên cạnh cũng trống không, Hách Mộng Thành cùng Trách Trách không biết đã dậy từ lúc nào.
Cô xốc chăn ngồi dậy khỏi giường, hơi ngước mắt lên, nhìn thấy mấy người bạn cùng phòng đã hóa đá ở cửa.
Ba người đứng thành một hàng, mỗi người đều há hốc cái miệng nhỏ, tròng mắt cơ hồ muốn rớt ra ngoài.
Mộ Dữu: "..."
A a a ——
+
Đại hắc cẩu cởi "tiễu mã giáp" của cô rồi!