Nụ Hôn Của Casanova

Chương 46




Nick Ruskin, vị thám tử điều tra án mạng tại Durham gọi điện báo cho tôi hay rằng họ vừa tìm thấy một phụ nữ, và đó không phải Naomi. Một bác sĩ thực tập ba mốt tuổi sống tại đồi Chapel đã được hai cậu bé trốn học đi chơi nhưng lại vướng phải chuyện không hay vớt từ sông Wykagil lên.

Chiếc Saab Turbo màu xanh lá cây sặc sỡ của Ruskin đón tôi trước cổng ký túc xá Washington Duke. Thời gian gần đây, anh ta và Davey Sikes đã cố gắng tỏ ra hợp tác với tôi hơn trước. Theo lời thám tử cộng sự của Sikes thì anh ta đang nghỉ phép, ngày phép đầu tiên trong tháng.

Ruskin có vẻ mừng rỡ khi gặp tôi. Anh ta nhảy ra khỏi xe trước khách sạn và lắc lắc tay tôi như thể chúng tôi là bạn bè. Như mọi khi, Ruskin ăn vận rất chỉnh tề. Áo khoác thể thao Armani màu đen đắt tiền. Áo thun có túi màu đen.

Mọi việc ở phía Nam này cũng có chút tiến triển. Tôi cảm giác rằng Ruskin biết tôi có quan hệ với FBI, và anh ta muốn lợi dụng mối quan hệ này. Thám tử Nick Ruskin chắc chắn là kẻ có quyền thế. Đây là một vụ có thể tạo nên sự nghiệp cho anh ta.

“Manh mối quan trọng ban đầu của chúng tôi,” Ruskin nói với tôi.

“Đến nay các anh biết những gì về cô bác sĩ ấy rồi?” Tôi hỏi trên đường chúng tôi đến bệnh viện trường Đại học Bắc Carolina.

“Cô ấy đang được chăm sóc tại đó. Có lẽ cô ấy trôi xuống dòng Wykagil giống như một con cá da trơn. Họ nói đó là phép lạ. Thậm chí không bị gãy mảnh xương chính nào. Nhưng cô ấy bị sốc, hoặc cái gì đó còn nặng hơn thế. Cô ấy không thể nói chuyện, hoặc không định nói chuyện. Các bác sĩ gọi đó là chấn động do giảm trương lực và sau chấn thương. Vào lúc này thì ai mà biết được? Ít nhất thì cô ấy vẫn còn sống.”

Ruskin rất hào hứng, và trông cũng đầy sức hút. Chắc chắn anh ta muốn lợi dụng quan hệ của tôi. Có lẽ tôi cũng sẽ lợi dụng quan hệ của anh ta.

“Không ai biết cô ấy bị rơi xuống sông thế nào hay thoát khỏi hắn ra sao,” Ruskin nói với tôi khi chúng tôi bước vào khu đại học đồi Chapel. Nghĩ đến việc Casanova rình rập sinh viên nữ ở đây tôi thấy thật đáng sợ. Khu đại học rất xinh xắn và có vẻ dễ bị tấn công.

“Liệu cô ấy có thực sự ở cùng Casanova hay không,” tôi băn khoăn. “Chúng ta đâu biết chắc.”

“Ta có quá ít thông tin phải không?” Nick Ruskin phàn nàn khi anh ta rẽ xuống một con đường phụ có biển đề BỆNH VIỆN. “Dù vậy tôi sẽ cho anh biết một điều, câu chuyện này sắp được công bố rùm beng. Gánh xiếc đã vào thành phố. Nhìn phía trước xem.”

Ruskin nói đúng. Bên ngoài bệnh viện Đại học Bắc Carolina là cảnh tượng giới truyền thông nhốn nháo. Phóng viên báo chí và truyền hình dựng lều trong bãi đậu xe, sảnh trước, và trên khắp bãi cỏ xanh thoai thoải yên bình của trường đại học.

Khi chúng tôi đến, các tay máy chụp hình tôi và Nick Ruskin. Ruskin vẫn là thám tử ngôi sao của địa phương. Mọi người có vẻ thích anh ta. Tôi thì trở thành người có chút tiếng tăm, ít nhất cũng gây tò mò trong vụ này. Đài địa phương đã đưa tin về vai trò của tôi trong vụ tên bắt cóc Gary Soneji. Tôi là tiến sĩ thám tử Cross, chuyên gia săn lùng những con quái vật mặt người trên khắp miền Bắc.

“Hãy cho chúng tôi biết tình hình,” một phóng viên nữ hỏi lớn. “Xin anh, Nick. Chuyện xảy ra với Kate thực chất là thế nào?”

“Nếu may mắn thì cô ấy có thể nói chuyện với chúng ta.” Ruskin vừa mỉm cười với phóng viên vừa tiếp tục đi cho đến khi chúng tôi an toàn vào bên trong bệnh viện.

Đáng lẽ Ruskin và tôi không có mảy may cơ hội, nhưng đêm đó chúng tôi đã được gặp cô bác sĩ thực tập này. Kyle Craig đã tiết lộ cho tôi tin tức cần thiết. Chẩn đoán cho thấy Katelya McTiernan không bị rối loạn tâm thần, nhưng cô ấy bị mắc hội chứng căng thẳng hậu chấn thương. Xem ra là một chẩn đoán hợp lý.

Chắc chắn tôi không làm gì được vào buổi tối hôm đó. Dù sao, sau khi Nick Ruskin đi thì tôi ở lại đọc tất cả các biểu đồ y tế, ghi chú điều dưỡng, những bản tường thuật. Tôi nghiên cứu báo cáo của cảnh sát địa phương mô tả hai cậu bé mười hai tuổi trốn học đi câu cá và hút thuốc dọc bờ sông đã tìm ra cô ấy như thế nào.

Tôi ngờ rằng đã biết lý do Nick Ruskin gọi cho mình. Ruskin quả thật rất thông minh. Anh ta hiểu rằng, là nhà tâm lý học, tôi có thể cải thiện tình trạng hiện tại của Kate, nhất là vì trước đây tôi đã từng xử lý những kiểu sang chấn hậu trầm cảm như vậy.

Katelya McTiernan. Người sống sót. Nhưng chỉ trong gang tấc. Đêm đầu tiên ấy, tôi đứng bên giường cô gái tròn ba mươi phút. Cô đang được truyền dịch tĩnh mạch. Tay vịn giường đã được nâng cao chắc chắn quanh người cô. Trong phòng còn có hoa. Tôi nhớ đến một bài thơ buồn đầy xúc cảm của Sylvia Plath có tên là “Tulips”. Đó là cảm xúc không hề ủy mị của Plath về những đóa hoa gửi tới phòng bệnh sau khi bà tự tử không thành.

Tôi cố gắng hồi tưởng Kate McTiernan trông như thế nào trước khi đôi mắt bị thâm tím. Tôi đã xem ảnh cô. Vô số vết sưng phồng xấu xí khiến mặt cô trông như đeo kính bảo hộ hay mặt nạ khí. Quanh quai hàm còn có những vết sưng khó chịu hơn. Theo bản tường trình bệnh viện, cô cũng bị mất một chiếc răng. Có vẻ cô đã bị mất răng ít nhất hai ngày trước khi được tìm thấy trên sông. Hắn đã đánh đập cô. Casanova. Kẻ tự xưng là Người Tình.

Tôi cảm thấy thương xót cho cô bác sĩ thực tập trẻ. Bằng cách nào đó, tôi muốn nói với cô rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô và lặp đi lặp lại cùng một câu nói. “Cô đang ở bên những người đáng tin cậy, Kate. Cô đang ở trong một bệnh viện trên đồi Chapel. Giờ cô an toàn rồi Kate ạ.”

Tôi không biết người phụ nữ bị thương nặng này có nghe thấy tôi, hoặc thậm chí hiểu tôi nói gì hay không. Tôi chỉ muốn nói vài lời an ủi cô trước khi rời bệnh viện đêm hôm đó.

Và khi đứng nhìn người phụ nữ trẻ, tôi chợt hình dung ra khuôn mặt Naomi. Tôi không tin cô bé đã chết. Naomi có ổn không, Kate McTiernan? Cô có gặp Naomi Cross không? Tôi muốn hỏi, nhưng đằng nào cô cũng chẳng thể trả lời.

“Giờ cô an toàn rồi Kate ạ. Ngủ ngon, ngủ sâu nhé. Giờ cô an toàn rồi.”

Kate McTiernan không thể nói một lời về chuyện đã xảy ra. Cô đã sống qua một cơn ác mộng kinh hoàng và nó còn tồi tệ hơn bất cứ điều gì tôi tưởng tượng.

Cô đã nhìn thấy Casanova, và hắn khiến cô trở nên câm lặng.