Nụ Hôn Cháy Bỏng

Chương 97: C97: Ngoại truyện




Edit+beta: LQNN203

Tháng Mười có bảy ngày nghỉ lễ Quốc khánh. Vào đêm trước ngày lễ, Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã đã gọi video để thảo luận sẽ trải qua kỳ nghỉ lễ Quốc khánh như thế nào.

Hứa Phương Phỉ chưa bao giờ rời khỏi nhà trước khi học đại học, nhưng bây giờ cô ở lại Vân Thành để làm việc, cô rất nhớ mẹ và ông của mình. Những năm trước, mỗi kỳ nghỉ dài bảy ngày, Hứa Phương Phỉ không có ngoại lệ, đều sẽ về Lăng Thành thăm hai vị trưởng bối.

Vì vậy, khi cô gái hỏi "đón kỳ nghỉ Quốc khánh như thế nào" trên video, Trịnh Tây Dã đang ở Tấn Châu đã tỏ ra khá bất ngờ.

Anh nói: "Năm nay em không muốn về nhà sao?"

Trên mặt Hứa Phương Phỉ lộ ra một chút đau khổ, thở dài nói: "Em cũng muốn về, nhưng hôm qua mẹ gọi điện thoại cho em nói bố của bác gái em đã qua đời, tang lễ sẽ kéo dài bảy ngày, trùng với dịp Quốc khánh. Mẹ đang bận giúp đỡ gia đình bác gái, bảo em không cần về."

Trịnh Tây Dã hiểu ra, gật đầu, hỏi cô: "Vậy em có nơi nào muốn đi không?"

Hai tay Hứa Phương Phỉ chống cằm, suy nghĩ một chút, trong lòng chợt lóe lên một ý tưởng, nói: "Đúng rồi, đám cưới lâu như vậy rồi, chúng ta vẫn chưa mời vợ chồng chị Hề Hề ăn cơm. Hay là tranh thủ Quốc khánh này mời họ đi anh."

Trịnh Tây Dã nói: "Được."

Hứa Phương Phỉ mỉm cười, suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Nhân tiện, cũng mời chị Duy Duy và chị Niệm Sơ luôn."

Trịnh Tây Dã trong video mỉm cười, nghi hoặc hỏi: "Sao đột nhiên em muốn gọi thêm hai người họ?"

Hứa Phương Phỉ dang tay ra và nói: "Không phải tụi em thường trò chuyện trên WeChat sao. Trước đây em có nghe Niệm Sơ và Duy Duy nói anh Lệ và Thẩm Tịch đều đi công tác. Một người đi ba tuần, người còn lại thì hai tháng. Họ như những đứa trẻ bị bỏ lại, suốt ngày khóc lóc ríu rít trong nhóm. Em nghĩ sao chúng ta không cùng nhau ra ngoài tụ tập, chơi đùa đánh lạc hướng sự chú ý của họ."

Nghe vậy, Trịnh Tây Dã uể oải dựa lưng vào ghế, nói đầy ẩn ý: "Đồng chí Tiểu Hứa, hãy nhìn bạn bè của em đi, xa chồng một thời gian là họ cảm thấy buồn. Lại nhìn em xem, sống xa anh mỗi người một nơi mà không thấy em thế nào, em không cảm thấy mình nên ngẫm lại bản thân mình sao."

Hứa Phương Phỉ: "..."

Hứa Phương Phỉ suýt nữa muốn trợn tròn mắt, thầm nghĩ, vị này đủ rồi đó, tại sao mọi chuyện đều có thể liên quan đến hai người bọn họ.

Cô không nói nên lời trong vài giây, khuôn mặt trắng nõn nóng bừng, không khỏi thì thầm với anh: "Trịnh Tây Dã, sao anh càng ngày càng nhỏ nhen vậy? Em đã nới với anh là Lệ Đằng và Thẩm Tịch đang đi công tác, không liên quan gì đến chúng ta, anh có thể ngừng lan man được không?"

Sắc mặt Trịnh Tây Dã lạnh lùng, trả lời cô: "Mấy tháng sau khi nghỉ kết hôn xong, lần nào anh cũng trở lại Vân Thành thăm em, cũng không thấy em đến Tấn Châu thăm anh được mấy lần."

Nghe điều này, Hứa Phương Phỉ gần như phát điên.

Cô mở to mắt, buột miệng nói: "Thôi đi sếp, chỉ cần cuối tuần anh và em không tăng ca, tối thứ Sáu nào mà anh không bay về tìm em, em cũng muốn đến tìm anh, nhưng anh phải cho em cơ hội thể hiện chứ."

Trịnh Tây Dã cười khẩy hai lần, nhướng mày nói: "Theo lời em nói cứ như anh quá bám em ấy."

Trò chuyện với người này thật sự rất mệt, mỗi câu nói đều là một cái bẫy, nếu không chú ý sẽ bị mắc kẹt trong đó.

Khi mới quen nhau với Trịnh Tây Dã, Hứa Phương Phỉ không chắc lắm về chiến thuật của anh, cô thường xuyên bị chụp chiếc mũ nhỏ mà không rõ lý do, sau đó, tên khốn xinh đẹp này đương nhiên sẽ ăn sạch cô dưới danh nghĩa "đi tìm công lý cho mình".

Mỗi lần như vậy, Hứa Phương Phỉ sau đó vừa xấu hổ vừa tức giận, tìm anh nói lý lẽ, nhưng cô kém anh hơn nên đành ngậm ngùi ngậm đắng nuốt cay.

Bây giờ đã vài năm trôi qua, Hứa Phương Phỉ trở nên rất thận trọng, sẽ không bao giờ cho tên khốn này có bất kỳ cơ hội nào để viện cớ.

Cô khoanh hai tay trước ngực, chính trực phản bác: "Em không phải có ý đó, anh đừng chụp mũ cho em."

Trịnh Tây Dã bị bộ dạng cảnh giác và đề phòng của cô làm cho buồn cười, nhếch khóe môi nói: "Các em cứ tự mình bàn bạc chuyện Quốc khánh, khi nào quyết định thì nói cho anh biết, anh sẽ sắp xếp."

Hứa Phương Phỉ cong môi: "Được ạ."

Trịnh Tây Dã nhẹ giọng nói: "Đừng nghịch điện thoại nữa, ngoan, đi ngủ sớm đi."

Hứa Phương Phỉ: "Ngủ ngon, chồng."

Sau khi nói chúc ngủ ngon, cô định cúp điện thoại.

Tuy nhiên, ngay khi ngón tay sắp chạm vào nút gác máy "màu đỏ" ở cuối video, người kia trên màn hình lại lên tiếng.

Trịnh Tây Dã: "Chờ một chút."

Hứa Phương Phỉ dừng lại, không hiểu: "Có chuyện gì sao?"

Trịnh Tây Dã nhìn thẳng vào cô, nhẹ giọng nói: "Cứ như vậy cúp máy à?"

Hứa Phương Phỉ ban đầu không phản ứng gì: "Nếu không thì?"

"Cô bé đồng chí, anh khuyên em nên suy nghĩ kỹ." Trịnh Tây Dã thản nhiên nói, "Em có quên gì không?"

Hứa Phương Phỉ khẽ cau mày, vắt óc suy nghĩ, thật lâu vẫn chưa thể khôi phục lại.

Trịnh Tây Dã: "Không nhớ ra?"

Hứa Phương Phỉ: "."


Trịnh Tây Dã cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Vậy anh chỉ có thể ghi nợ cho em."

Hứa Phương Phỉ sửng sốt: "Không phải chứ. Trịnh Tây Dã, chuyện này mà anh phải mở sổ ghi nợ á?"

Trịnh Tây Dã nhướng mi, bình tĩnh nói: "Đương nhiên. Một người nhỏ nhen như anh, có nợ phải trả, có thù phải báo."

Hứa Phương Phỉ: "..."

Tác giả à, anh cũng biết mình nhỏ nhen, cũng biết có nợ phải trả có thù phải báo sao?

Hứa Phương Phỉ lo lắng đến mức lắc đầu, nhìn màn hình video, ông lớn ở phía đối diện từ từ lấy ra một cuốn sổ màu đen, từ từ cầm bút lên, từ từ mở nắp.

May mắn thay, ngay khi Trịnh Tây Dã chuẩn bị viết, một bóng đèn trong đầu Hứa Phương Phỉ sáng lên, cô cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Cô: "Đợi đã."

Trịnh Tây Dã dừng một chút, giương mắt nhìn cô, nhướng mày, đôi mắt đen lạnh lùng tựa như đang cười mà như không cười.

Hứa Phương Phỉ bắt gặp ánh mắt anh, khuôn mặt cô đỏ bừng, cô im lặng, do dự một lúc lâu mới bĩu môi, cong môi thành hình "3", phát ra tiếng "chụt" lớn.

Tâm trạng Trịnh Tây Dã rất tốt, trong mắt hiện lên nụ cười sâu thẳm, anh cười nhẹ, khẽ "chụt" một tiếng.

"..." Hứa Phương Phỉ che gò má nóng hổi, ​​vừa cảm thấy ngọt ngào vừa buồn cười.

Chuyện này cũng quá mệt mỏi rồi.

Phải hôn nhau trên màn hình nữa chứ.

Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon, bé con."

*

Vào đêm trước ngày nghỉ lễ Quốc khánh, Hứa Phương Phỉ trở về căn hộ khu quân đội, dọn dẹp nhà cửa một lúc rồi đi tắm, vừa nằm trên ghế sô pha đợi chồng từ Tấn Châu về, vừa nghịch điện thoại di động trò chuyện trên WeChat.

Nhấn một cái.

Cô cắn một miếng táo, phồng má nhai nhai. Đồng thời, mở hộp thoại trò chuyện với Dư Hề Hề và gửi văn bản như sau.

Hứa Phương Phỉ: Chị Hề Hề, ngày Quốc khánh chị và anh rể có rảnh không?

Dư Hề Hề trả lời trong vài giây: Tần Tranh đang đi công tác, anh ấy vừa rời đi vào ngày hôm kia. Quốc khánh chị rất bận. Có chuyện gì vậy?

Hứa Phương Phỉ: T T Ban đầu muốn mời chị, anh rể, còn có Niệm Sơ và Duy Duy cùng nhau ăn cơm, đi chơi.

Dư Hề Hề: Không sao, một mình chị cũng có thể đi ăn và đi chơi với mọi người.

Hứa Phương Phỉ

Hứa Phương Phỉ: Khi nào chị có thời gian?

Dư Hề Hề: Ngày 2, ngày 6 đều được.

Hứa Phương Phỉ: Okk, vậy em đi hỏi Niệm Sơ và Duy Duy khi nào rảnh.

Dư Hề Hề: Em làm như vậy quá rắc rối, xem chị này.

Trên trán Hứa Phương Phỉ hiện lên một dấu chấm hỏi. Không lâu sau, thấy Dư Hề Hề trực tiếp thay đổi hộp thoại trò chuyện với cô thành trò chuyện nhóm, trực tiếp kéo Nguyễn Niệm Sơ và Ôn Thư Duy vào đó.

Dư Hề Hề: Nhìn này, như vậy đỡ rắc rối hơn phải không?

Nguyễn Niệm Sơ

Ôn Thư Duy

Hứa Phương Phỉ: Khụ khụ.

Hứa Phương Phỉ: Các đồng chí, Quốc khánh được nghỉ bảy ngày, chúng ta dành một ngày đi chơi với nhau đi.

Ngay khi tin nhắn này được đưa ra, ba "đứa trẻ bị bỏ rơi" đã hưởng ứng nhiệt tình.

Dư Hề Hề: Đồng ý hai tay hai chân.

Nguyễn Niệm Sơ: Được đó được đó, mẹ chị định dẫn hai đứa con chị đi đảo Jeju, nhưng chị không muốn đi, chị đang lo ở nhà một mình không có việc gì làm.

Ôn Thư Duy: Mấy ngày trước gà con nói chuyện video với Thẩm Tịch, nói muốn đi trượt tuyết. Vậy thì chúng ta có thể tổ chức một chuyến du lịch ngoại vi, cùng nhau trượt tuyết ở núi Bạch Hạc để rèn luyện sức khỏe, gần gũi với thiên nhiên, cảm nhận sự quyến rũ của thế giới băng tuyết.


Dư Hề Hề: Mình có thể.

Nguyễn Niệm Sơ: Mình cũng có thể.

Hứa Phương Phỉ: Được ạ được ạ.

Nguyễn Niệm Sơ: Nhưng mà núi Bạch Hạc cách thành phố khoảng 200 km nên phải lái xe đến đó.

Dư Hề Hề: Núi Bạch Hạc có độ cao tương đối cao, đường dưới chân núi là đường băng, bánh xe phải buộc bằng xích sắt nên mình không dám lái.

Ôn Thư Duy: Mình cũng không dám, đường băng quá nguy hiểm.

Hứa Phương Phỉ: Em không biết lái xe, nửa đầu năm sau em sẽ thi lấy bằng lái, 囧.

Nguyễn Niệm Sơ

Nguyễn Niệm Sơ: Mấy người chúng ta là tay mơ, còn dám đi trượt tuyết ở núi Bạch Hạc, hay là thôi đi, chúng ta đi nơi khác.

Ôn Thư Duy: A a a a mình thực sự muốn đi trượt tuyết.

Dư Hề Hề: Không phải cậu nói con trai cậu muốn đi trượt tuyết sao. Con trai cậu muốn đi trượt tuyết là giả, còn cậu muốn đi trượt tuyết là thật đúng không?

Ôn Thư Duy: Gà con được mẹ mình đưa đi chơi rồi, ngay từ đầu nó đã không đi cùng chúng ta. Mình vừa nghe nó nhắc đến trượt tuyết, đột nhiên cũng muốn trượt tuyết.

Các cô gái trong nhóm lại trò chuyện và bắt đầu tìm kiếm ngọn núi tuyết tiếp theo để họ có thể trượt tuyết.

Tuy nhiên, hầu hết các khu nghỉ dưỡng trượt tuyết tự nhiên đều nằm ở độ cao tương đối cao, núi cao nhiều băng tuyết, sau mùa đông tuyết rơi liên tục, đường núi chắc chắn sẽ bị băng bao phủ. Mọi người tìm kiếm và tìm kiếm, nhưng nửa ngày cũng không có kết quả.

Ngay khi các cô gái đang lúng túng, một tin nhắn mới khác hiện lên.

Hứa Phương Phỉ: Có thể đến núi Bạch Hạc, em sẽ lái xe.

Nhìn đến tin nhắn này, ba cô gái bên kia thành phố sắc mặt đều tối sầm lại.

Dư Hề Hề: Đừng có cố.

Nguyễn Niệm Sơ: Phỉ Phỉ, em thậm chí không có bằng lái xe, em lái xe? Em nghiêm túc?

Ôn Thư Duy: Đồng chí Tiểu Hứa, em định đưa tụi chị đi cùng nhau hả?

Một lúc sau, câu trả lời của Hứa Phương Phỉ lại xuất hiện.

Hứa Phương Phỉ: Vợ tôi vào nhà vệ sinh rồi, nhờ tôi trả lời tin nhắn cho cô ấy.

Dư Hề Hề

Nguyễn Niệm Sơ

Ôn Thư Duy

Một giây sau, mọi người nhìn thấy đầu thú hoạt hình đáng yêu lại đáp lại, một hàng chữ hiện lên.

Hứa Phương Phỉ: Tôi là Trịnh Tây Dã.

Dư Hề Hề

Nguyễn Niệm Sơ

Ôn Thư Duy

Chỉ vì ba từ "Trịnh Tây Dã" rõ ràng thuộc về cùng một bức ảnh đại diện của một cô gái đáng yêu, mà mọi người đều cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo xuyên qua màn hình điện thoại khiến người ta muốn đứng nghiêm.

Ba đứa trẻ bị bỏ lại âm thầm xấu hổ, nghĩ thì ra đây là cảm giác bị áp bức từ lão đại Lang Nha.

Dư Hề Hề: Xin chào đội trưởng Trịnh.

Nguyễn Niệm Sơ: Xin chào đội trưởng Trịnh.

Ôn Thư Duy: Xin chào đội trưởng Trịnh.

Hứa Phương Phỉ: Chào mọi người.


Hứa Phương Phỉ: Mọi người tiếp tục thảo luận đi, nếu muốn đến núi Bạch Hạc, kỹ năng lái xe của tôi không tệ.

...

Căn hộ gia đình quân đội phía Nam thành phố.

Có tiếng nước xối xả trong phòng tắm.

Sau khi Hứa Phương Phỉ rửa tay xong, cô vội vàng dùng khăn lau sạch vết nước trên tay, sau đó xỏ dép lê chạy vội ra ngoài, phóng vào phòng khách.

"Thế nào rồi ạ?" Hai mắt Hứa Phương Phỉ sáng ngời, nhảy lên phía trước, "Rốt cuộc mọi người thương lượng thế nào?"

Trịnh Tây Dã đang cầm điện thoại di động của cô gái, lười biếng ngồi trên ghế sô pha, mí mắt hơi cụp xuống. Bé con lao đến, như một con sói con lao thẳng vào trong ngực anh, đà quá mạnh khiến Trịnh Tây Dã bị hất ngược về phía sau, gần như toàn thân chìm vào ghế sô pha.

Trịnh Tây Dã tắt màn hình điện thoại, tùy ý đặt điện thoại sang một bên, ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên má cô một cái, lười biếng nói: "Mấy ngày không gặp, nặng hơn một chút rồi."

Hứa Phương Phỉ véo cánh tay anh, không hài lòng: "Chê em béo này."

Trịnh Tây Dã nói: "Anh ước em có thể tăng cân. Mềm mềm, cảm giác rất tốt."

Hai má Hứa Phương Phỉ trong nháy mắt ửng hồng, không trả lời, cô cầm điện thoại từ gối bên cạnh lên, lướt qua lịch sử trò chuyện trong nhóm rồi nói: "Mọi người cuối cùng quyết định đi khu nghỉ dưỡng trượt tuyết núi Bạch Hạc."

Nói xong, cô vòng tay ôm cổ Trịnh Tây Dã cười nói: "Chồng à, đến lúc đó vất vả anh lái xe, nhân tiện làm hướng dẫn viên du lịch đưa tụi em đi chơi."

Trịnh Tây Dã dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt v e đường cong trên xương quai xanh của cô, thâm ý nói: "Biết anh vất vả, em không thưởng trước cho anh hả?"

Hứa Phương Phỉ nghe ra ý tứ của anh, ngượng ngùng khiển trách: "Mỗi lần gặp mặt đều nghĩ tới chuyện này, anh không sợ suy thận sao."

Trịnh Tây Dã cười khẩy: "Em quá yếu ớt, cố gắng làm anh suy thận xem."

Hứa Phương Phỉ: "."

Trịnh Tây Dã: "Em lấy tự tin ở đâu?"

Hứa Phương Phỉ: "..."

Vua da mặt dày, làm quen là được.

Trong lòng Hứa Phương Phỉ tự an ủi mình, sau đó mặt đỏ bừng thấp giọng nói: "Nói về phần thưởng gì đó, lúc em về có mua ít trái cây, rửa chút táo đỏ cho anh nhé."

Nói xong, cô bắt đầu rời khỏi lòng anh.

Tuy nhiên, ngay khi vừa di chuyển, cổ tay bị siết chặt, bị Trịnh Tây Dã kéo trở lại.

Hứa Phương Phỉ: "Sao vậy?"

Trịnh Tây Dã nhìn cô và nói: "Trước khi rửa táo đỏ, giải thích chút đi."

Hứa Phương Phỉ: "Giải thích cái gì?"

Trịnh Tây Dã lấy điện thoại từ tay cô, lật nó lại, chỉ vào tên nhóm WeChat, nhẹ nhàng hỏi cô: "Câu lạc bộ huấn luyện chó là sao?"

Hứa Phương Phỉ: "..."

Hỏng rồi.

Hoàn toàn quên mất tên nhóm.

Toang, rồi.

*

Vào ngày đi du lịch.

Sáng sớm, bầu trời được phái đi có màu lam nhạt đều đều, mây như bông, lam trắng đan xen.

Bộ ba bị bỏ lại đã tập hợp lại.

Trịnh Tây Dã và Hứa Phương Phỉ lái xe đến địa điểm đã thỏa thuận, mở cửa xe để Dư Hề Hề, Ôn Thư Duy và Nguyễn Niệm Sơ lên xe.

Trong xe, các cô gái nhỏ trò chuyện sôi nổi như bốn chú chim chích chòe nhỏ.

Nghĩ đến việc lái xe đường dài, sau khi Trịnh Tây Dã chào ba chị dâu xong, anh mở cửa xuống xe, đi đến gốc cây sung cách đó vài mét rồi châm một điếu thuốc.

Đang hút thì điện thoại kêu ting ting báo có tin nhắn mới.

Trịnh Tây Dã lấy điện thoại ra nhìn vào.

Hộp thoại bật lên là một nhóm WeChat không có tên nhóm.

Thẩm Tịch: Vợ tôi nói hôm nay anh sẽ đưa họ đi trượt tuyết hả Trịnh Tây Dã?

Lệ Đằng: Vợ tôi nói một đám phụ nữ chỉ có Trịnh Tây Dã cậu là người đàn ông duy nhất.

Tần Tranh: Vợ tôi nói hôm qua Trịnh Tây Dã anh đã sử dụng tài khoản của vợ anh để lẻn vào nhóm chat nữ.

Ba đòn tra tấn linh hồn, mỗi đòn đều có âm điệu xấu xa và sát ý.

Mí mắt Trịnh Tây Dã rũ xuống, đôi mắt dài và hẹp như hoa đào của anh khép hờ trong làn khói, sau một lúc im lặng, anh giơ điện thoại lên bật máy ảnh, chụp một bức ảnh chiếc xe chở mấy cô gái và gửi cho nhóm.


Thẩm Tịch

Lệ Đằng

Tần Tranh

Thẩm Tịch: Thế này là sao. Cho chúng tôi thấy vợ của chúng tôi đang nằm trong tay anh sao?

Trịnh Tây Dã cắn điếu thuốc và nheo mắt, tùy ý gõ.

Trịnh Tây Dã: Hôm qua tôi đã sử dụng điện thoại của vợ tôi lướt qua nhóm nữ và thấy tên nhóm của họ. Muốn biết tên nhóm là gì không?

Thẩm Tịch: Tên gì?

Lệ Đằng: Tên gì?

Tần Tranh: Tên gì?

Trịnh Tây Dã: Muốn biết thì lịch sự hơn với ông đây đi.

Sau khi tin nhắn này được gửi đi, cả nhóm im lặng trong mười giây.

Sau đó, câu trả lời của ba ông lớn xuất hiện cùng một lúc.

Anh Thẩm Tịch: Vất vả rồi.

Anh Lệ Đằng: Vất vả rồi.

Anh Tần Tranh: Vất vả rồi.

Trịnh Tây Dã nhướng mày, cong môi hài lòng và chậm rãi gõ tên nhóm cho bọn họ: Câu lạc bộ huấn luyện chó.

Ba người

*

Một tháng sau.

Người đi công tác trở về, người đi làm nhiệm vụ cũng trở về, quả là một trận mưa máu gió tanh.

Vài ngày sau, khi đồng chí Hứa Phương Phỉ mở lại nhóm nữ của họ, cô phát hiện ra tên nhóm "Câu lạc bộ huấn luyện chó" đã biến mất và trở thành "Câu lạc bộ do chồng kiểm soát".

Hứa Phương Phỉ hoang mang, hỏi tại sao tên nhóm lại thay đổi

Ở phía bên kia thành phố, Dư Hề Hề, Ôn Thư Duy và Nguyễn Niệm Sơ vừa nhặt lại được cái mạng dốc hết sức trả lời với đôi mắt gấu trúc khổng lồ của họ.

Dư Hề Hề: Em nói xem, Tiểu Hứa phản đồ [mỉm cười]

Ôn Thư Duy: Tràn đầy năng lượng và quầng thâm jg

Nguyễn Niệm Sơ: Bỏ đi, đừng hỏi nhiều nữa. Vẫn còn sống là tốt lắm rồi [khóc lớn].

Hứa Phương Phỉ: QAQ

Nhìn thấy tình cảnh thảm hại của bạn mình, Hứa Phương Phỉ sau đó mới nhận ra điều gì đó, cô tức giận đến mức suýt nữa nhấc bàn lao vào phòng làm việc, trực tiếp giật lấy cuốn sách từ tay Trịnh Tây Dã, nắm chặt tay và nói với vẻ phẫn nộ chính đáng: "Có phải anh nói với đám Thẩm Tịch về tên nhóm nữ không?"

Trịnh Tây Dã bình tĩnh trả lời: "Phải đó."

Hứa Phương Phỉ: "."

Trịnh Tây Dã suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng hỏi: "Em có dặn anh không được kể với ai đâu?"

"..." Hứa Phương Phỉ sắp nổi cơn tam bành, mặt đỏ tía tai: "Lúc đó anh đè em xuống ghế sô pha, em đâu nhớ nổi phải dặn anh giữ bí mật."

Trịnh Tây Dã: "Cho nên không thể trách anh."

Hứa Phương Phỉ muốn khóc nhưng không có nước mắt: "Anh có biết anh đã khiến em trở thành kẻ phản bội trong nhóm không?"

Trịnh Tây Dã ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, nói: "Ừ. Anh xin lỗi, là lỗi của anh."

Hứa Phương Phỉ: "..."

Hứa Phương Phỉ ngay lập tức trở nên cảnh giác, nheo mắt nhìn anh. Thầm nghĩ, chắc chắn có điều gì đó không ổn với tên khốn này khi đột nhiên thừa nhận sai lầm của mình một cách đơn giản như vậy.

Quả nhiên, giây tiếp theo, cô nghe thấy Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: "Vì biểu đạt xin lỗi, anh quyết định bồi thường cho em."

Hứa Phương Phỉ nghe vậy có chút động dung, thấp giọng tò mò hỏi: "Bồi thường cái gì?"

Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng trả lời: "Đêm nay anh sẽ nằm xuống, để em hôn anh ba trăm lần hoặc làm ba lần. Em có thể chọn một hoặc cả hai."

Hứa Phương Phỉ: "..."

Hứa Phương Phỉ chết lặng.

Thầm nghĩ đây là bồi thường cho em sao? Đây là lão đại ngài bóng gió tìm mọi cách muốn tư lợi cho mình đúng không?

Chơi mình ngài đi.