Nụ Hôn Cháy Bỏng

Chương 88: C88: Trận chiến




Edit+beta: LQNN203

Rạng sáng ngày hôm sau, Hứa Phương Phỉ đột nhiên mở mắt ra, giật mình tỉnh lại.

Người đàn ông bên cạnh vẫn chưa rời đi. Chú ý tới sự khác thường của cô, cánh tay dài đang ôm eo cô hơi nhích lên một chút, tự nhiên câu lấy cằm cô, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, nhẹ giọng hỏi: "Gặp ác mộng à?"

"Ừm." Hứa Phương Phỉ quay người đối diện với anh, thân thể nhỏ nhắn thu vào trong ngực anh, hai tay gắt gao ôm eo anh.

Cảm nhận nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh và ngửi thấy mùi sữa tắm mát lạnh sảng khoái trên người anh, cô nhắm mắt lại, cảm giác tim đập nhanh cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại.

Trịnh Tây Dã nhẹ cắn môi cô hai cái: "Mơ thấy gì?"

Hứa Phương Phỉ nhớ lại màu đỏ thẫm kỳ lạ và đáng sợ trong giấc mơ, cô vẫn còn hơi sốc. Cô không muốn nói nhiều nữa, lắc đầu, dụi đầu vào lòng anh như một con mèo, nói: "Không có gì ạ. Anh định khi nào thì đi?"

"Bảy giờ ra ngoài." Trịnh Tây Dã theo thói quen dùng đầu ngón tay vuốt ve gò má và cổ cô, qua lại âu yếm, "Anh có thể nằm với em thêm một lúc nữa."

Đôi bàn tay quanh năm cầm súng, cầm vũ khí sắc nhọn có một lớp chai mỏng trên mu bàn tay và lòng bàn tay, thô ráp, tạo thành sự khác biệt rõ rệt về xúc giác với làn da mỏng manh và mịn màng của cô.

Cô gái nhỏ bị anh xoa xoa, cảm thấy ngứa ngáy có chút khô rát, đỏ mặt trốn vào trong chăn, ù ù nói: "Ngày mai là đại hội, tối nay anh không về phải không?"

"Ừ." Trịnh Tây Dã cười cười, cảm thấy hành vi trốn tránh của cô vừa ngây thơ vừa đáng yêu, liền kéo cô ra khỏi chăn, hôn ba cái, nhàn nhạt nói: "Từ 12 giờ đêm nay đến khi kết thúc hội nghị, bọn anh toàn bộ túc trực."

Hứa Phương Phỉ nhíu mày lo lắng: "Hội nghị thượng đỉnh sẽ tổ chức trong một tuần, chẳng lẽ mấy ngày nay anh đều trực mà không ngủ? Những đồng chí khác chắc có thể đổi ca với anh, không thể tóm một mình anh trực suốt được."

Trịnh Tây Dã bị lời nói của cô làm cho buồn cười, nhéo nhéo vành tai nhỏ của cô: "Đương nhiên là phải đổi ca rồi. Nhưng anh là tổng chỉ huy, mỗi ngày có nhiều việc như vậy, lấy đâu ra thời gian ngủ, có thể chợp mắt một lúc đã không tệ rồi."

Hứa Phương Phỉ đau lòng, nắm lấy tay anh hôn lên, thì thầm: "Huấn luyện viên, các anh thực sự đã rất vất vả."

Trịnh Tây Dã cong môi: "Trách nhiệm và nghĩa vụ, không nói tới vất vả."

Hứa Phương Phỉ ôm lấy cổ anh, cúi người hôn lên sống mũi của anh, tiếc nuối thở dài nói: "Vốn dĩ em cũng muốn tham gia nhiệm vụ an ninh lần này, nhưng đáng tiếc gần đây bề bộn nhiều việc, không thể rời đi. Nếu không chúng ta đã làm việc cùng nhau."

Trịnh Tây Dã rất buồn cười, ôm chặt lấy cô, trong mắt anh tràn đầy yêu thương: "Anh ở đâu em theo đó sao? Cô bé đồng chí, hôm qua còn rất kiêu ngạo hiên ngang, muốn đến căn cứ Vụ Bạch góp phần vào sự nghiệp bảo vệ tổ quốc, sao hôm nay em lại biến thành tiểu trùng theo đuôi anh, dính người như vậy."

Cô gái nhỏ mặt đỏ bừng, thấp giọng phản bác: "Em dính anh là bởi vì em rất thích người đàn ông của em, em đi Vụ Bạch là bởi vì em rất thích tổ quốc, cũng không có mâu thuẫn."

Tâm tình Trịnh Tây Dã càng ngày càng vui vẻ, cong môi cắn một cái trên môi cô: "Miệng nhỏ thật ngọt, em lén lút ăn kẹo sau lưng anh phải không?"

Hứa Phương Phỉ bĩu môi xấu hổ cười: "Em học theo anh đó."

Bầu trời bên ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, 6 giờ 45 phút, Trịnh Tây Dã âu yếm hôn Hứa Phương Phỉ một lúc lâu rồi mới đứng dậy, cầm bộ đồng phục huấn luyện trên giá áo, thay đồ rồi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Tác phong của anh rất gọn gàng, ba phút là hoàn thành mọi việc.

Trở lại phòng ngủ, Trịnh Tây Dã ngồi xuống bên giường, cúi người xuống, đem quả bóng nhỏ vẫn còn nằm dưới chăn ôm vào lòng. Anh không nói hay làm bất kỳ động tác nào khác, chỉ lặng lẽ ôm lấy cô.

Cô gái nhỏ cảm thấy anh vừa to vừa nặng, đẩy anh cũng ngại, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên. Nhưng trọng lượng bên trên thực sự rất nặng, một lúc sau cô có chút thở không nổi.

Hứa Phương Phỉ 囧, nghẹn giọng phản đối: "... Huấn luyện viên, anh hơi nặng, em sắp không thở nổi."

Trịnh Tây Dã hôn lên trán cô, dịu dàng nói: "Em ngủ thêm lát nữa đi, anh đi đây."

Nói xong đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, phía sau lại có một thanh âm khác vang lên, đột nhiên gọi: "A Dã."

Trịnh Tây Dã quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"

"Không biết vì sao, từ sáng nay khi tỉnh lại, trong lòng em luôn có chút bất an. Lễ khai mạc ngày mai em bận rộn công việc, không thể tới." Hứa Phương Phỉ nhìn chăm chú vào mặt anh, nhẹ giọng dặn dò: "Anh nhớ cẩn thận mọi chuyện."

Trịnh Tây Dã cười gật đầu: "Ừ."

Bảy giờ rưỡi, giờ cao điểm buổi sáng của thành phố mới bắt đầu, tất cả các bộ phận của trụ sở đã bắt đầu làm việc một cách có trật tự. Khoảng giữa trưa, Giang Tự và Đinh Kỳ trở lại từ Lăng Thành, Trịnh Tây Dã gọi các thành viên của nhóm nòng cốt để họp.

Vài phút sau, anh sải bước vào phòng họp, liếc nhìn xung quanh, thấy mọi người đều có mặt đông đủ, anh đi thẳng vào vấn đề, nói: "Sau nhiều lần xác minh, danh tính của Thánh lễ đen đã được xác nhận sơ bộ. Đó là một người tên là Khâu Minh Hạc."

"Khâu Minh Hạc?" Con ngươi của Đinh Kỳ đột nhiên co lại, anh ta suy nghĩ, "Tôi đã xem sơ đồ của lễ khai mạc, phân đoạn biểu diễn thứ tư là trình diễn kỹ năng chạm khắc đá. Người này là một trong những nghệ sĩ biểu diễn Trung Quốc được mời."

Giang Tự trầm giọng nói: "Vậy còn chờ cái gì? Tôi lập tức đi bắt người."

Trịnh Tây Dã: "Không được."

Ai cũng thắc mắc: "Tại sao?"

Trịnh Tây Dã: "Thánh lễ đen rất xảo quyệt, hắn đã rải mười ba quả bom khắp Vân Thành. Chúng ta không biết bom ở đâu, không thể kích nổ, cũng không thể sơ tán đám đông. Nếu chúng ta hành động hấp tấp, sẽ chỉ rút dây động rừng, gây thương vong cho những người vô tội."

Đinh Kỳ tức giận đá bàn, cả giận nói: "Tên điên này!"

"Nếu đã nói như vậy, để không gây nguy hiểm đến tính mạng và tài sản của người dân, chúng ta chỉ có thể cắn răng tiếp tục tổ chức lễ khai mạc, đồng thời tìm ra mười ba quả bom?" Giang Tự thở dài, do dự nói, "Có phải quá mạo hiểm hay không?"

Thẩm Tịch liếc nhìn Trịnh Tây Dã, nói: "Đội trưởng Trịnh, anh không gọi điện cho mọi người ngay sau khi nhận được tin. Một là anh đang đợi Đinh Kỳ và Giang Tự, hai là anh chắc chắn cũng đang suy tính. Có kế hoạch gì sao?"

Trịnh Tây Dã im lặng, nghiêng đầu nhìn Thẩm Tịch, nói: "Lão Thẩm, tôi nhớ trong cuộc thi xử lý bom năm đó, Giao Long các anh và Lang Nha đã hòa nhau ở vị trí đầu tiên. Bây giờ anh có thể gọi những người lính xử lý bom đó đến đây được không?"


Thẩm Tịch: "Xử lý bom là kỹ năng giữ nhà của Giao Long chúng tôi, đương nhiên không thể ăn không rỗi nghề. Mấy người tinh nhuệ kia tôi đều dẫn đến, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng ứng chiến."

Trịnh Tây Dã trịnh trọng gật đầu, nói: "Lập tức gấp rút tổ chức một cuộc họp với tất cả các chuyên gia xử lý bom. Canh gác nghiêm ngặt các lối vào của hội trường và tìm kiếm tất cả mười ba quả bom."

Dư Liệt nghĩ nghĩ, nói: "Với sự kiểm soát nghiêm ngặt như vậy và máy dò chính xác như vậy, nếu tổ chức bí ẩn muốn vận chuyển đồ vào hội trường, chắc chắn sẽ sử dụng thiết bị gây nhiễu tín hiệu tiên tiến nhất." Vừa nói, anh ta vừa liếc nhìn Đinh Kỳ, trêu ghẹo: "Không phải ngày nào cậu cũng khoe khoang mình làm đặc công sao, không phổ cập khoa học cho mọi người một chút à?"

Đinh Kỳ ho khan một tiếng nói: "Ồ, cái này sao, cái này cái này..."

Đinh Kỳ có tính cách sôi nổi và vui vẻ, là hạt dẻ cười trong nhóm, mọi người đều hòa thuận với anh ta, cũng thích đùa giỡn với anh ta.

Thấy vậy, Trịnh Tây Dã lên tiếng giải vây cho Đinh Kỳ, trầm giọng nói: "Không cần phổ cập khoa học. Lính phá dỡ bom của chúng ta không phải ăn không mà không làm, cái gì nên biết đều biết rõ ràng. Làm việc đi."

"Rõ!"

*

Vào ngày khai mạc, thời tiết ở Vân Thành quang đãng không có mây.

Hội trường Vân Thành nằm ở phía Bắc thành phố, có diện tích rộng, hình dáng như một chiếc thuyền buồm trang nghiêm và lộng lẫy, được xây dựng dọc theo mặt nước, gần sông Vân Hoa, con sông lớn nhất ở Vân Thành. Những bức tường bằng kính được bố trí đan xen, phản chiếu ánh sáng lạnh như kim cương dưới ánh nắng mang đầy không khí hiện đại.

Lực lượng quân đội và cảnh sát của toàn thành phố đã được huy động tập thể, các lối vào khác nhau của địa điểm được triển khai và kiểm soát cẩn thận, xe cảnh sát và xe quân sự đậu ngay ngắn thành nhiều hàng, khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ.

Lễ khai mạc sẽ chính thức bắt đầu vào lúc mười giờ sáng, tám giờ bốn mươi phút vừa qua, những chiếc xe chở chức sắc và người nổi tiếng từ các quốc gia lần lượt lái tới, dừng ở lối vào của địa điểm tổ chức hội nghị Vân Thành.

Các chính trị gia với nhiều màu tóc, màu da khác nhau bước xuống xe, chào nhau khi đi trên thảm đỏ, nói cười vui vẻ và tiến vào hội trường dưới sự hướng dẫn của người dẫn chương trình.

Đồng thời, các phương tiện truyền thông từ các quốc gia khác nhau cũng lần lượt đến, xuất trình thẻ báo chí chính thức, kiểm tra dấu vân tay và khuôn mặt, đi qua kiểm tra an ninh một cách có trật tự và tiến vào hội trường.

Y hương tấn ảnh, người nổi tiếng tụ tập.

Trịnh Tây Dã mặc đồng phục huấn luyện kiểu 21, đội mũ quân đội và đi ủng quân đội chỉnh tề, hai tay cầm súng, vẻ mặt nghiêm nghị, bất động như cây dương, đứng ở vị trí chỉ định bên ngoài hội trường.

Không lâu sau, một giọng nam trẻ tuổi phát ra từ tai nghe bên tai trái, giọng điệu nghiêm túc báo cáo: "Một quả bom kiểu mới TN16 được phát hiện từ chốt kiểm soát an ninh số 4. Người mang bom là một phụ nữ người Ma-rốc, là một phóng viên báo chí. Nghi phạm đã được khống chế."

Trịnh Tây Dã giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng trả lời: "Nhận được."

Dưới sự phát hiện chính xác của tất cả các tinh hoa phá dỡ bom, trong vòng chưa đầy 35 phút, mười một quả bom đã được tìm thấy tại bảy lối vào kiểm tra an ninh của địa điểm tổ chức hội nghị, tin tốt liên tục truyền từ bộ đàm trong tai trên đất liền.

"Một quả bom TN16 mới được phát hiện ở chốt kiểm soát an ninh số 2. Người mang theo là một nam giới đến từ Đông Quốc, là nhiếp ảnh của Đài truyền hình quốc gia Đông Quốc. Nghi phạm đã bị khống chế."

"Một quả bom mới TN16 đã được phát hiện ở chốt kiểm soát an ninh số 6. Người mang theo là một nam giới, đến từ Đông Quốc, là phóng viên của Đông Quốc News. Nghi phạm đã bị khống chế."

"Một quả bom TN16 mới được phát hiện ở chốt kiểm soát an ninh số 7. Người mang theo là một phụ nữ người Áo, là một phóng viên báo chí. Nghi phạm đã bị khống chế."

...

Trịnh Tây Dã bình tĩnh trả lời từng người một.

Lúc này, trong bộ đàm truyền đến một luồng điện, sau đó là giọng nói của Đinh Kỳ. Anh ta rõ ràng là nhẹ nhõm, cười nói: "Đội trưởng Trịnh, tôi còn nghĩ người được mô tả dạng viên đá kia lợi hại cỡ nào, nhưng chỉ có như vậy. Sau một thời gian đã tìm thấy mười một quả trong số đó, chờ hai quả còn lại mò đến là chúng ta có thể bắt người thu lưới."

Nghe vậy, tất cả quân nhân và cảnh sát đang làm nhiệm vụ an ninh đều thả lỏng rất nhiều, trái tim treo lơ lửng dần rơi xuống đất.

Trịnh Tây Dã ở đầu bên kia vẫn không có biểu hiện gì trên khuôn mặt, anh chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Chỉ mong như lời anh nói."

Tuy nhiên, tâm trạng thoải mái của mọi người nhanh chóng bị thay thế bằng sự lo lắng.

Mười phút trôi qua, mười phút nữa trôi qua, trong tai nghe không còn động tĩnh gì nữa.

Sau khi quả bom mới thứ mười một được phát hiện, hai quả còn lại chậm chạp không thấy bóng dáng đâu.

Trịnh Tây Dã hơi cau mày, mím đôi môi mỏng nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay. Hiện tại là chín giờ hai mươi ba phút năm giây, chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa là lễ khai mạc chính thức bắt đầu.

Anh ngước mắt lên nhìn xung quanh thật nhanh, vừa định nói gì đó thì bên tai trái lại truyền đến một âm thanh điện lưu, sau đó là một giọng nói lạnh lùng của Thẩm Tịch: "Mục tiêu Thánh lễ đen xuất hiện, chốt kiểm soát an ninh số 5."

Khoảnh khắc nghe thấy âm thanh, ánh mắt của Trịnh Tây Dã lóe lên, anh sải bước thẳng về phía lối vào số 5.

Chốt kiểm soát an ninh số 5.

Người đàn ông mặc một bộ vest thủ công tinh tế màu xanh đen, khuôn mặt điển trai ôn nhã.

Sĩ quan xử lý bom canh gác ở đây là trưởng chuyên gia xử lý bom của Cục Công an Vân Thành. Viên cảnh sát trung niên gần bốn mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, cầm trong tay máy dò mới nhất đi về phía trước, mặt không chút thay đổi nói: "Thưa ngài, xin hãy giơ tay."

"Được." Khâu Minh Hạc nở một nụ cười ôn hoà và dang rộng hai tay ra hợp tác.

Chuyên gia xử lý bom giơ máy dò lên quét người thanh niên từ đầu đến chân, thiết bị lặng ngắt như tờ.

"..." Viên cảnh sát xử lý bom sắc mặt tối sầm, bình tĩnh nhìn Thẩm Tịch ở một bên, chậm rãi lắc đầu.

Trịnh Tây Dã ở cuối này bước nhanh về phía trước. Anh giơ tay điều chỉnh microphone bên tai, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh, hỏi: "Dò ra không?"

Ánh mắt Thẩm Tịch lạnh như băng tuyết, không đáp lại mà nháy mắt với chuyên gia xử lý bom.

Chuyên gia xử lý bom hiểu. Lần này, anh ta thu hồi máy dò, trực tiếp dang hai tay ra, chỉ vào bục xử lý bom toàn thân chuyên nghiệp bên cạnh và nói: "Mời ngài đứng trên đó."


Khâu Minh Hạc đi cùng với hai trợ lý trẻ tuổi. Hai người kia tỏ ra không hài lòng, một người trong số họ không khỏi phàn nàn: "Khâu tiên sinh của chúng tôi là nghệ sĩ được mời biểu diễn, các người nhắm vào chúng tôi tìm hiểu cái gì?"

Thẩm Tịch tiến lên một bước, không cảm xúc nói: "Thời kỳ đặc biệt, yêu cầu đặc biệt. Mời hợp tác."

Trợ lý nhỏ tức giận còn muốn nói lý lẽ, lại bị Khâu Minh Hạc giơ tay ngăn lại.

Hắn cười nói: "Các đồng chí Quân đội Giải phóng Nhân dân và cảnh sát cũng là tuân theo các quy tắc. Tất nhiên chúng ta nên hỗ trợ công việc."

Trợ lý nhỏ bực bội, sau đó không nói nữa, không hề xen vào.

Khâu Minh Hạc làm theo hướng dẫn của nhân viên xử lý bom, đứng trên bục thử nghiệm.

Bản đồ cảm ứng tổng thể được hiển thị trên máy tính. Chuyên gia xử lý bom cẩn thận quan sát trong vài giây nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường. Trong mắt anh ta hiện lên một tia thất vọng và bất lực, anh ta lại lắc đầu về phía Thẩm Tịch.

Trong lòng Thẩm Tịch thầm bực bội, không làm được gì, chỉ có thể giơ tay mời, nói: "Cảm ơn đã hợp tác, mời vào."

Lời nói và việc làm của Khâu Minh Hạc đều tinh tế và tao nhã, khóe miệng cong lên, cùng trợ lý bước vào hội trường.

Ngay khi họ rời đi, Trịnh Tây Dã đã đến sau lưng.

"Thế nào?" Trịnh Tây Dã trầm giọng hỏi.

Thẩm Tịch có chút ảo não lắc đầu: "Dò xét không ra, quả bom có ​​thể không ở trên người hắn."

Lúc này Đinh Kỳ không ở trước mặt trong tai nghe nghe được cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông, vừa lo lắng vừa bực mình nói: "Khốn kiếp! Mắt thấy có thể giăng lưới rồi, nhưng cuối cùng hai quả bom không thể tìm thấy! Phải làm gì đây, vẫn để thứ chó má đó nghênh ngang ngoài vòng pháp luật? Tôi thật sự..."

Thẩm Tịch thấy Đinh Kỳ cằn nhằn phiền phức, vì vậy trực tiếp rút tai nghe ra, lo lắng hỏi Trịnh Tây Dã: "Nếu không tôi đi theo?"

"Không. Anh vẫn làm theo kế hoạch đã định sẵn, tự mình bảo vệ các quan chức." Trịnh Tây Dã thản nhiên vỗ vai Thẩm Tịch: "Tôi sẽ để mắt đến Thánh lễ đen."

Thẩm Tịch cau mày, mấp máy môi muốn nói chuyện, nhưng khi anh ta ngước mắt lên, Trịnh Tây Dã đã nhanh chóng rời đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của anh ta.

Vẫn còn mười lăm phút nữa là đến lễ khai mạc, hầu hết mọi người đã tập trung tại trung tâm hội trường.

Khâu Minh Hạc đang trò chuyện cùng hai trợ lý, đột nhiên hắn dường như đã nhận ra điều gì, không dấu vết quay lại nhìn, sau đó mỉm cười ôn hoà nói: "Hai người đợi tôi ở phòng hóa trang ở hậu trường, tôi đi vệ sinh."

Hai trợ lý trẻ gật đầu và rời đi trước.

Khi hai người kia bước đi, nụ cười trên mặt Khâu Minh Hạc biến mất ngay lập tức. Hắn âm thầm nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng không chút độ ấm, xoay người bước nhanh, bóng người vụt vào một cánh cửa nhỏ, biến mất không thấy.

Trịnh Tây Dã đè nặng bước chân đi theo, đồng thời hơi quay đầu lại và nói nhanh vào micrô tai nghe: "Đối tượng đang đi về phía sân thượng của hội trường, tất cả các bên sẵn sàng hỗ trợ, tay súng bắn tỉa vào chỗ."

Trong tai nghe đồng thành một lời: "Rõ!"

*

Trong khi đó, phía bên kia thành phố.

Cảnh sát an ninh quốc gia được vũ trang mạnh mẽ đã bao vây biệt thự Khâu ở ngoại ô thành phố.

Nhìn thấy một nhóm cảnh sát Trung Quốc từ trên trời giáng xuống, tất cả lính đánh thuê canh giữ ngôi biệt thự đều có chút bối rối.

Gương mặt của những cảnh sát an ninh quốc gia cương nghị và kiên quyết, họ đối đầu với nhóm lính đánh thuê bằng súng.

Như mọi người đã biết, lính đánh thuê quốc tế đến từ khắp nơi trên thế giới, họ không nói về đạo đức, không phân biệt trắng đen, họ không trung thành với đất nước và dân tộc, mà chỉ vì lợi ích của họ. Nhưng trong một xã hội có hệ thống pháp luật lành mạnh như Trung Quốc và ở một thủ đô nhộn nhịp như Vân Thành, kẻ ngu ngốc chỉ vì vài đô la mới xung đột với cảnh sát Trung Quốc.

Những người lính đánh thuê nhìn nhau, trong lòng đều có tính toán.

Trong nháy mắt, những người đàn ông vạm vỡ với thân hình to con tự động lui sang hai bên, nhường đường cho cảnh sát mở ra một đại lộ rộng rãi.

Viên cảnh sát dẫn đầu làm một động tác, những cảnh sát còn lại lập tức tiến vào cổng biệt thự một cách có trật tự.

*

Sân thượng của hội trường Vân Thành bị ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp, mặt sông khu vực xung quanh tòa nhà giống như một tấm gương dưới ánh mặt trời, tỏa sáng rực rỡ và lấp lánh.

Khâu Minh Hạc nhìn lên bầu trời một lúc, đột nhiên cười lên vài tiếng, bình tĩnh nói: "Cậu đã tìm tôi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng gặp được tôi, không muốn trò chuyện vài câu với tôi sao?"

Một lúc sau, phía sau vang lên tiếng bước chân đều đều và mạnh mẽ.

Khâu Minh Hạc quay lại nhìn người thanh niên nghiêm nghị trong bộ quân phục trước mặt, hắn khẽ cong khóe miệng và nói: "Hồi đó Tưởng Kiến Thành luôn nhắc đến cậu với tôi, khen ngợi cậu thông minh, thân thủ cũng tốt. Người trẻ tuổi, thật sự không đơn giản."

Trịnh Tây Dã lạnh lùng nhìn hắn, chĩa súng vào hắn, lạnh giọng nói: "Sau khi rải bom, kế hoạch cho nổ tung hội trường của ông đã chết non. Thánh lễ đen, ông quá đề cao bản thân, cũng quá xem thường cảnh sát và quân nhân Trung Quốc. Lần này ông thua hoàn toàn, thất bại hoàn toàn."

"Thật sao?" Khâu Minh Hạc cười mỉa mai, "Trịnh Tây Dã, cậu có chắc chắn đã xử lý hết mười ba quả bom không?"

Trịnh Tây Dã trông cực kỳ lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào hắn, không lên tiếng.

Vô số cảnh sát đặc nhiệm và bộ đội đặc chủng, các sĩ quan và binh sĩ đến hỗ trợ đã lên sân thượng. Được trang bị súng, họ lặng lẽ tiếp cận từ phía sau Khâu Minh Hạc, ẩn nấp sau nhiều boongke khác nhau.


Nụ cười của Khâu Minh Hạc ngày càng méo mó, cũng ngày càng điên cuồng, không còn anh tuấn như xưa. Hắn cười to nói: "Chàng trai, muốn lừa tôi à? Cậu còn non lắm. Tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm, nếu cậu thật sự tìm thấy hết mười ba quả bom, đã sớm bắt tôi rồi, còn đi theo tôi tới đây?"

Trịnh Tây Dã vẫn im lặng.

"Cậu đã giải quyết được mười một quả kia, căn bản không tìm thấy hai quả còn lại." Khâu Minh Hạc nghiêng đầu với sự hứng thú bệnh hoạn trong mắt, lại nói: "Cậu đợi cho đến bây giờ mới ra tay, chính là muốn tất cả TN16 đều được gửi đến hội trường. Nếu tôi đoán không sai, hiện tại người của cậu nhất định đang đào ba thước, tìm kiếm hai người còn lại trong hội trường, đúng không?"

Đôi mắt Trịnh Tây Dã lạnh như băng, ngón tay cầm súng đột nhiên siết chặt.

Ngay sau đó, giọng nói của Giang Tự từ trong tai nghe truyền ra, anh ấy lo lắng nói: "A Dã, tìm không thấy. Tôi đã tìm khắp nơi, tất cả máy dò đều không có động tĩnh gì."

"..." Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.

Khâu Minh Hạc càng lúc càng sung sướng, sải bước tiến lại gần, nhàn nhã nói: "Xem đi. Cậu không biết hai quả bom kia ở đâu nên không dám làm gì tôi. Bởi vì tôi chỉ cần tùy tiện động ngón tay, "đùng" một tiếng, sẽ có người bị nổ thành thịt nát, có thể là mấy chính trị gia đang xem lễ khai mạc phía dưới, hoặc mấy con búp bê qua đường nào đó, thậm chí là cô gái nhỏ mà cậu thích..."

"Ồ đúng." Khâu Minh Hạc dường như nhớ ra gì đó rất thú vị, nói với một nụ cười trên khuôn mặt, "Cậu không chỉ không biết tôi đặt bom ở đâu, cũng không biết kíp nổ của tôi là gì. Chàng trai trẻ, gừng càng già càng cay, cậu chơi với tôi không được đâu."

Trong khi Khâu Minh Hạc đang nói, khoảng cách giữa Trịnh Tây Dã và đối phương đã chỉ còn khoảng năm mét.

Khi khoảng cách được rút ngắn, ánh mắt của Trịnh Tây Dã rơi vào khuôn mặt Khâu Minh Hạc mà không rời mắt, lặng lẽ quan sát từng cử động, cử chỉ và biểu cảm vi mô của hắn.

Chợt, phát hiện một chỗ khác thường.

Trịnh Tây Dã nhận thấy bên cạnh đôi môi hồng hào của Khâu Minh Hạc, có một chút màu đỏ nhạt kỳ lạ, gần như không thể phát hiện ra nếu không nhìn kỹ. Giống như vết nhòe nhẹ xuất hiện sau khi thoa son môi.

Phát hiện kỳ ​​lạ này khiến Trịnh Tây Dã nghi ngờ.

Đúng lúc này, một giọng nói khác phát ra từ tai nghe, là của Đinh Kỳ. Đinh Kỳ nói: "Đội trưởng Trịnh, các đồng nghiệp của tôi và những người khác đã đến Khâu gia. Tìm thấy rất nhiều bằng chứng về âm mưu trục lợi của Khâu Minh Hạc trong nhiều năm, đồng thời tìm thấy một căn phòng mổ, đèn giải phẫu và nhiều dụng cụ khác nhau trong phòng ở tầng hầm Khâu gia, không biết dùng để làm gì."

"..."

Trịnh Tây Dã híp mắt lại, trong nháy mắt hiện lên một suy đoán trong đầu.

Trịnh Tây Dã ngước mắt nhìn về phía xa, các sĩ quan và binh lính hỗ trợ vẫn còn cách anh và Khâu Minh Hạc hàng chục mét. Anh hạ thấp giọng, đột nhiên hỏi: "Bom được cấy vào người của ông, ở trong người của ông, đúng không?"

Sự kiêu ngạo và ngạo mạn trong mắt Khâu Minh Hạc đột nhiên đông cứng lại.

Ngay sau đó, Khâu Minh Hạc có chút ngạc nhiên: "Làm sao cậu đoán được?"

Trịnh Tây Dã nói: "Lớp trang điểm trên mặt ông."

Khâu Minh Hạc cau mày.

"Mặc dù ông trông rất trẻ, nhưng theo tôi biết, tuổi thực của ông còn lớn hơn mấy tuổi so với Tưởng Kiến Thành." Giọng điệu của Trịnh Tây Dã thờ ơ và bình tĩnh, anh dùng lời nói để đánh lạc hướng sự chú ý của Khâu Minh Hạc, khi nói anh yên lặng đến gần hắn hơn, "Cấy hai quả bom không phải là tiểu phẫu, ông bị thương nặng không thể hồi phục trong thời gian ngắn, để tránh mọi người nghi ngờ, ông đã tô son để che đi đôi môi tái nhợt và bộ dạng ốm yếu."

Sau khi nghe những lời này, Khâu Minh Hạc im lặng.

Hắn không nói nữa, chỉ cúi đầu, cười khẽ vài tiếng, vỗ tay thở dài: "Khó trách Tưởng Kiến Thành rất coi trọng cậu. A Dã, tôi ngưỡng mộ nhất mấy người trẻ tuổi thông minh, chúng ta nên là bạn chứ không phải kẻ thù."

Trịnh Tây Dã giả vờ thuyết phục: "Khâu Minh Hạc, ông là nghệ nhân cấp bảo vật quốc gia. Đầu hàng đi, chúng tôi sẽ giúp ông lấy bom ra, tranh thủ xin khoan hồng. Ông không cần phải thực hiện các cuộc tấn công tự sát cho một tổ chức cực đoan rỗng tuếch."

Khâu Minh Hạc thở dài một tiếng, cười lạnh nói: "Ai cũng đạo đức giả, ai cũng xấu xa. Hôm nay tôi phản bội cậu, ngày mai cậu phản bội tôi. Thế giới đạo đức giả này sẽ không tốt đẹp, không phá hủy không xây dựng được, chỉ khi bị phá hủy và xây dựng lại, thế giới mới có thể chào đón hy vọng và cuộc sống mới, thế giới mục nát và khô héo, bí ẩn mãi mãi lưu truyền..."

Ngay trước khi Trịnh Tây Dã chuẩn bị ra tay, Khâu Minh Hạc đột nhiên ngước mắt lên, nói một cách dứt khoát: "Cậu có muốn biết làm thế nào quả bom trong cơ thể tôi mới có thể được kích nổ không?"

Trịnh Tây Dã sững sờ giây lát.

"Nào." Khâu Minh Hạc kéo hai khuy tay áo bằng kim loại ra, tay trái và tay phải mỗi tay giơ lên, cười như điên: "Đoán xem, cái nào là hai kíp nổ TN16? Đừng nói là cho nổ hội trường này, chọc một lỗ to trên sân thượng này vẫn quá đủ."

Các nhân viên hỗ trợ không biết chính xác vị trí của quả bom, nhưng tất cả họ đều bị sốc trước hành động của Khâu Minh Hạc.

Khâu Minh Hạc nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Trịnh Tây Dã: "Cậu, bỏ súng xuống."

Trên tòa nhà cao tầng đối diện, tay bắn tỉa chạm ngón tay vào cò súng, sẵn sàng nổ súng.

Khâu Minh Hạc: "Mau lên. Trịnh Tây Dã, tôi biết cậu có tay súng bắn tỉa. Cậu có dám nổ súng đặt cược với tôi một phen không? Xem các người sẽ giết tôi trước, hay tôi lưu lại hơi thở kéo mọi người đến đây chôn cùng?"

Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm Khâu Minh Hạc, một lúc sau, anh cúi xuống đặt súng xuống, đồng thời lớn tiếng nói: "Mọi người rút khỏi sân thượng, bom đang ở trong người hắn, nhanh lên."

Vừa dứt lời, tất cả sĩ quan cùng binh lính hai mặt nhìn nhau, đều chấn kinh, không cách nào hoàn hồn.

Trịnh Tây Dã nghiêm mặt: "Điếc hết rồi à? Rút!"

Mọi người không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe lệnh rút khỏi sân thượng, lui về cầu thang phía sau.

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, thừa dịp lúc này, Khâu Minh Hạc đột nhiên nhếch miệng cười toe toét, lao về phía Trịnh Tây Dã như điên. Cú va chạm liều chết này đã khiến Khâu Minh Hạc cạn kiệt toàn bộ sức lực, khiến Trịnh Tây Dã loạng choạng vài bước, ngã ngửa ra sau trên mép sân thượng.

Khâu Minh Hạc lao tới, dùng tay chân siết chặt cổ Trịnh Tây Dã từ phía sau và cười lớn: "Bắn đi! Để tay súng bắn tỉa bắn đi! Tôi nóng lòng muốn biết có bao nhiêu người sẽ được chôn cùng tôi! Trịnh Tây Dã, cậu đấu không lại tôi, cả đời này cũng sẽ không thắng được tôi!"

Tiềm năng cực hạn của cơ thể con người là không thể đánh giá.

Trịnh Tây Dã bị Khâu Minh Hạc siết lấy bừa bãi, nhất thời không thoát ra được. Sau khi ra sức vật lộn, trong không khí vang lên một tiếng rắc giòn tan.

Xương cụt của Khâu Minh Hạc đã bị gãy, nhưng hắn dường như không cảm thấy đau, vẫn mang vẻ mặt dữ tợn, không chịu buông tay.

Máy liên lạc bị kéo xuống hư hỏng, cổ họng nghẹn lại, Trịnh Tây Dã nghiến răng nghiến lợi, mơ hồ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nước sông chảy xiết.

Trong mắt anh chợt lóe, nghĩ tới cái gì, giơ tay phải lên, làm động tác nổ súng.

Toà nhà cao tầng đối diện.

Người lính bắn tỉa nheo mắt, nhận lệnh, bóp cò một cách dứt khoát.

Viên đạn xuyên qua những đám mây và sương mù, ngay lập tức bắn trúng chính xác vào trán Khâu Minh Hạc.

Cả người Thánh lễ đen kịch liệt chấn động, co giật một chút, nhưng một nụ cười đắc thắng nở trên khóe miệng. Với chút sức lực cuối cùng, hắn bóp nát hai chiếc cúc tay áo.


Trịnh Tây Dã nhìn thấy thời cơ, nằm xuống đất và dồn lực đá mạnh, đá bay cơ thể của Khâu Minh Hạc khỏi sân thượng.

Ngay lập tức, quả bom xác được kích nổ giữa không trung, tiếng sóng nước lớn đến mức con sông bên cạnh hội trường nổi lên một làn sóng hỗn loạn cao vài mét, mạnh đến mức xuất hiện nhiều mạng nhện nứt vỡ trên mặt kính chống đạn ở cuối hội trường.

Nghe thấy tiếng động lớn, các chức sắc trong hội trường có chút nghi hoặc quay đầu nhìn về phía sau.

Không thấy điều gì bất thường nên quay lại, tiếp tục chú ý đến màn trình diễn.

Cách đó một cây số, bên cạnh sông Vân Hoa, một bà lão đang dắt cháu trai đi dạo, cau mày phe phẩy chiếc mũ che nắng, chậm rãi hỏi người bạn già: "Vừa rồi có âm thanh gì vậy?"

"Có âm thanh sao?" Ông cụ bị điếc ngoáy lỗ tai, trên mặt không biểu cảm gì, "Bà nghe lầm rồi đi."

*

Phải mất vài năm và sau nhiều khúc mắc, vào ngày khai mạc hội nghị thượng đỉnh về khí hậu, Thánh lễ đen Khâu Minh Hạc đã bị bắn chết tại chỗ, các thành viên cốt cán như Đường Ngọc và những người khác cũng lần lượt bị bắt. Tại thời điểm này, tổ chức gián điệp do Thánh lễ đen đứng đầu cuối cùng đã bị xóa sổ hoàn toàn.

Tất cả đã được giải quyết.

Sang tuần thứ hai, ngay khi bế mạc hội nghị cấp cao vừa kết thúc, nhiệm vụ đảm bảo an ninh cũng kết thúc tốt đẹp.

Thẩm Tịch của Giao Long trở lại Hạ Thành, Dư Liệt từ đội chống ma túy trở về Vân Nam, Đinh Kỳ của Cục An ninh Quốc gia thực hiện nhiệm vụ gián điệp tiếp theo của mình, cảnh sát hình sự Giang Tự trở lại Lăng Thành để xử lý thủ tục chuyển trường của Lý Tiểu Huyên, sau đó đưa cô bé về chỗ mình chăm sóc.

Chỉ có Trịnh Tây Dã là đáng thương nhất, trước khi trở về Tấn Châu, còn phải đích thân tiễn cô vợ nhỏ quý giá của mình đi xa nhà.

Vào ngày Hứa Phương Phỉ lên đường đến căn cứ Vụ Bạch, trời mưa rất to ở Vân Thành.

Với tiếng mưa rơi lộp độp, kèm theo cái se lạnh của mùa xuân, thế giới vào một ngày mưa dường như được bao phủ bởi một lớp màn che, khi con người ngồi ở trong nhìn ra ngoài, chỉ có sự hỗn loạn.

Hứa Phương Phỉ dựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, thuận miệng hỏi: "Huấn luyện viên, trời bắt đầu mưa từ khi nào vậy anh?"

Nói xong, người đàn ông lái xe bên cạnh không đáp lại.

Hứa Phương Phỉ sửng sốt, quay đầu lại nhìn. Trịnh Tây Dã đặt tay lên vô lăng, lặng lẽ điều khiển xe, dáng vẻ đẹp như tranh vẽ, không có bất kỳ biểu cảm nào, như thể anh không nghe thấy cô đang hỏi gì.

Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của anh, dịu dàng làm nũng: "Chồng, em đang nói chuyện với anh đó."

Trịnh Tây Dã: "."

Trịnh Tây Dã thật mẹ nó phục.

Toàn bộ hội nghị thượng đỉnh anh bận như chó, ôm hôn cô không được còn chưa tính, ngay cả nhìn cô một cái cũng là xa xỉ, mỗi ngày anh đều dựa vào vài phút video WeChat để tiếp tục cuộc sống của mình. Thật khó để hoàn thành công việc, tối qua định cùng cô vui vẻ trước khi cô rời đi, nhưng cô gái quyến rũ này cũng thật là, ôm TV xem chương trình tạp kỹ tào lao cả đêm.

Anh đi tới muốn hôn cô, bị đẩy ra, ôm một chút, bị đẩy ra, ngay cả bàn tay nhỏ cũng không cho sờ, còn nói không được quấy rầy cô xem TV.

Trên thực tế, Trịnh Tây Dã cũng không phải hoàn toàn là người không nói đạo lý. Ngày thường bé con này muốn thể nào, anh quen cưng chiều nên ngoan ngoãn phục tùng theo, xem tạp kỹ cũng không có gì to tát.

Vấn đề là, sau khi xem chương trình tạp kỹ, cô lại bắt đầu trả lời video của mẹ mình và cuộc gọi từ Dương Lộ.

Trịnh Tây Dã giống như một oán phụ trong thâm cung, cứ như vậy kiên nhẫn và nghiêm túc xếp hàng chờ đợi, cho đến hơn mười hai giờ đêm, cuối cùng đợi được tiểu tổ tông rảnh rỗi thị tẩm anh.

Nghĩ rằng sẽ chờ được mây tan thấy trăng sáng sao?

Đùa nhau rồi. Bé con này ngáp một cái và nói: "Ngày mai em phải dậy sớm lên đường, hôm nay phải đi ngủ sớm một chút", rồi trực tiếp nằm xuống, thậm chí còn biểu diễn động tác chìm vào giấc ngủ trong 10 giây cho anh xem.

Trịnh Tây Dã cảm thấy bực bội và khó chịu, cảm giác như phía dưới sắp nổ tung, thấy cô đang ngủ ngon mà còn ngáy nhỏ, anh không đành lòng đánh thức cô nên chỉ biết đứng đó với túp lều mà thất thần.

Tự nhiên không ngủ cả đêm.

Hôm nay khi thức dậy, anh vẫn còn tức giận cho đến khi chở Hứa Phương Phỉ đến sân bay. Định làm ngơ cô bằng mọi cách để bày tỏ sự uất ức của mình, nhưng ai ngờ cô gái này lại tự nhiên gọi "chồng".

Mềm mại ngọt ngào, nũng nịu mà gọi "chồng".

Cơn tức giận ủ rũ suốt đêm suốt sáng biến mất trong vòng nửa giây, không còn bình tĩnh được nữa.

Hứa Phương Phỉ bên cạnh không có kỹ năng đọc tâm trí, nên cô đương nhiên không biết gì về tâm trạng luôn thay đổi của người đàn ông này. Cô yên lặng ngồi ở ghế phụ, chỉ thấy người đàn ông đang điều khiển xe, đột nhiên cau mày, thấp giọng lẩm bẩm gì đó, sau đó đánh mạnh tay lái, cho xe dừng lại.

Hứa Phương Phỉ rất bối rối, đang định hỏi anh dừng xe làm gì, thì quai hàm căng chặt, bị hai ngón tay mảnh khảnh nhéo nhéo.

Trịnh Tây Dã giữ chặt cằm Hứa Phương Phỉ và hôn cô thật mạnh.

Sói đói vồ lấy.

Một lúc sau, cho đến khi Hứa Phương Phỉ sắc mặt đỏ bừng, hơi thở không ổn định, đầu lưỡi đau rát, người đàn ông mới buông cô ra. Anh liếm đôi môi sưng đỏ của cô, nói: "Em là người duy nhất có thể hành chết anh, tối qua em không cho anh ăn, hiện tại anh rất khó chịu."

Hứa Phương Phỉ xấu hổ trừng to mắt, nói: "Nhưng đêm hôm kia chúng ta mới làm cái đó mà."

Hơn nữa cô nhớ rõ ràng, trời vừa mới tối, làm loạn cho đến tận nửa đêm.

Trịnh Tây Dã vẻ mặt hờ hững: "Ngày hôm kia là ngày hôm kia, ngày hôm qua là ngày hôm qua, có thể giống nhau sao?"

Hứa Phương Phỉ: "..."

Hứa Phương Phỉ vô cùng xấu hổ. Cô nhìn anh với ánh mắt khó tả, thâm trầm nói: "Đồng chí Trịnh Tây Dã, em nghĩ anh nên đến khám nam khoa một chút."

Trịnh Tây Dã nghi hoặc, bị bé con này chọc tức mà cười: "Tại sao anh phải đến khám nam khoa?"

"Không được là một loại bệnh, tương tự quá hành cũng là một loại bệnh." Cô gái nhỏ rất nghiêm túc nói: "Anh nên uống chút thuốc, điều trị dục hỏa quá độ."

Trịnh Tây Dã: "."

Trịnh Tây Dã không nói nên lời, ôm chặt cô vào lòng, cắn vành tai cô một cách trừng phạt, thản nhiên nói: "Cứ nói đã cái miệng em đi. Bây giờ để em đắc ý mấy tháng, khi trở về, bài tập nộp hết một lần, anh xem em muốn ở trên giường mềm mấy ngày."

Hứa Phương Phỉ đỏ mặt mắng anh: "Đồ lưu manh, anh câm miệng."

*****

Editor: Còn một chương chính văn cuối ♪⁠┌⁠|⁠∵⁠|⁠┘⁠♪