Gun nhìn Jenny rồi bất chợt ôm chầm lấy cô. Jenny cũng ôm lấy Gun để kệ những giọt nước mắt của Gun làm ướt đẫm vai áo mình.
– Thôi nào, đi tìm Halee đi, không biết cậu ấy ở đâu nữa?. – Jenny không ngờ là Gun khóc nhiều như vậy báo hại áo của cô ướt đẫm, cái cảm giác ướt làm cô khó chịu nên phải lên tiếng chặn dòng nước “dồi dào” này lại.
– Ừ, xin lỗi nha, áo cậu ướt hết rồi. – Gun cúi gầm mặt tỏ vẻ hối lỗi.
– Không sao đâu, ướt 1 chút thôi mà. ( 1 chút thật sao? Ko sao thật sao?), ….đợi lúc về cậu giặt giả tớ là được. -- Jenny đá đểu cô bạn, ít khi thấy cô chêu chọc người khắc nếu nó ko cần thiết với họ.
– Biết ngay mà...hjk.
– Thôi nào mít ướt, đi tìm nhỏ đi, muốn ra sau trường chỉ cần đi thẳng rồi rẽ trái là tới.( Halee khi ở trường có thói quen là cứ buồn lại ra sau trường ngồi.) .Tớ vào lớp trước. Ok?
– Ừm, còn đám người trong lớp thì sao?
– Không sao tớ giải quyết được.
– Ừm. tớ đi đây. – Nói rồi Gun bước đi, 2 mắt cô nàng đỏ ngầu vì khóc lại thêm khuôn mặt bánh mật trông thảm trên cả thảm.
***** Tại khu vực sau trường*****
Cái hình dáng nhỏ bé của 1 cô gái thấp thoáng trong đám cỏ xanh. Từng tiếng nấc, tiếng khóc của cô hòa cùng tiếng chim như muốn thêm âm điệu buồn cho bản nhạc của tự nhiên. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô rồi nhẹ nhàng hạ xuống những chiếc lá xanh. Đôi mắt đen hớp hồn bao chàng trai giờ đây lại bị che phủ bởi tầng sương mỏng, đượm vẻ u buồn.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần nhưng cô cũng không để ý cho đến khi nó dừng lại trước mặt cô...
-- Gun..gun … – Ngước mặt lên, Cô lại òa khóc gọi tên, rồi ôm trầm người đối diện.
– Khóc đi...khóc đi...rồi quên hết đi, quên anh ấy đi, bỏ qua nó đi được không, xếp nó vào ngăn kéo trong trái tim cậu và đừng bao giờ lôi nó ra, được không? – Gun ôm lấy cái con người yếu đuối trước mặt – bạn cô đấy, con bạn cô coi như chị em ruột vậy.
– Tớ..tớ... không quên được... – cô lại khóc, nước mặt ngày càng nhiều.
– Vậy thì không cần phải quên nhưng đừng nghĩ đến nó nữa được không, cậu phải mạnh mẽ lên, anh ấy luôn muốn cậu mạnh mẽ mà, nhớ không...đừng khóc nữa..được không ? – hình như Gun đang dỗ trẻ con thì phải?
– Đúng.... anh ấy luôn muốn tớ mạnh mẽ, anh ấy không muốn tớ khóc, nếu tớ khóc anh ấy sẽ giận phải không?...tớ sẽ không khóc nữa.. – Lấy tay lau nước mắt, Halee tự trấn an mình, cô cố gượng cười...ngoan ngoãn như đứa trẻ.
– Tốt rồi, nhớ lấy lời tớ nói được không, tớ và Jenny sẽ mãi ở bên cạnh cậu, ok?
– Ừ, cảm ơn các cậu.
– Còn cậu ta ko phải anh ấy đâu, nhớ kĩ, không phải nghe chưa, đừng bao giờ cho cậu ta biết cảm xúc của cậu, bí mật của cậu, cậu làm được không? – Gun hỏi trong lo lắng.
– Được – lưỡng lự hồi lâu, Halee trả lời quả quyết..
– Tốt lắm. Đi thôi Jenny nói gặp lại bọn mình vào giờ nghỉ, ở canteen.
– Ừ.
***Em lại khóc rồi anh ạ....
** Anh à, nước mắt... Không sinh ra em...
Nhưng... Nó nuôi em lớn!!!
** Nó không phải là thuốc....
Nhưng nó khiến em bớt đau!!!
**Em không tồn tại trong nước mắt...
Nhưng...Nước mắt tồn tại trong em!!!
@** Anh à, bây giờ sẽ khác...em sẽ không khóc nữa...
**Em sẽ không cần nước mắt nuôi em lớn....
Vì em sẽ lớn lên nhờ tình yêu của anh.
**Em không cần nước mắt giúp em bớt đau....
Vì sự quan tâm của anh sẽ xoa dịu nỗi đau đó.
** Em sẽ không để nước mắt tồn tại trong em..
Vì em biết anh sẽ mang nó đi mất..
Dù....bây giờ anh không còn tồn tại....nhưng sẽ có những người bạn thân giúp anh thực hiện điều đó...Chúng ta đều có bạn mà..những người bạn thật sự... phải không anh...anh mang họ đến bên em phải không? sao anh không trả lời ?....nhưng em biết là anh.... em sẽ trân trọng họ yêu quý họ như trân trọng, yêu chính anh vậy..... My love....
**Em,...sẽ không khóc nữa, em chỉ khóc lần này nữa thôi, ...lần cuối em khóc vì anh
-----------------------------------------------------------------------
Còn ở trong lớp... mọi người dường như không quan tâm đến sự khác thường của 3 người họ vì dù gì họ cũng không để ba người vào trong mắt. Như vậy càng may cho Jenny, cô không cần phải nói gì, cô vẫn im lặng trong suốt giờ học mặc dù có cái đài phát thanh không ngừng nói ngay bên cạnh nhưng chỉ chú tâm vào một chủ đề ví dụ như: “ Bạn cậu à Jenny? Họ ở đâu vậy?Cậu quen họ ở đâu vậy? Cậu quen họ bao lâu rồi?....v..v...
Và,.... Jenny cũng biết, có một ánh mắt vẫn đang nhìn cô, nhưng cô cảm thấy ánh mắt đó không có gì là nguy hiểm chỉ thấy đó là ánh mắt tò mò, xen chút nghi ngờ nhưng tại sao lại nhìn cô như vậy? Thôi kệ họ đi, dù gì việc của cô không phải là quan tâm đến họ.
Cuối cùng giờ nghỉ cũng đã đến, Jenny nhanh chóng xuống canteen cùng để gặp 2 cô bạn và dĩ nhiên có cả cái đuôi Win nữa. Win đi thì tụi con gái ko đi hết mới lạ. Nhóm của Jee cũng dần đi xuống Canteen. Và 1 điều vẫn không đổi đó là vẫn có những ánh mắt nhìn theo Jenny nhưng lần này không phải một mà là 2 người.
– Điều tra cho tôi 2 người mới vào lớp 11A. – 2 người đồng loạt rút điện thoại gọi rồi cùng nói 1 câu. Nhưng cái khác là một người trong tối còn một người ngoài sáng.
– Kin, em không xuống canteen sao? Em vừa gọi cho ai sao? – Là giọng của Ken. Anh không thấy Kin đâu lên quay lại gọi.
– Không có gì, đi cùng em nha.
– Ừ. – nghe câu trả lời của Kin, Ken cũng không thắc mắc gì, yêu là phải tin tưởng lẫn nhau mà.
– Bạn em thú vị nhỉ, họ quen em lúc nào vậy? Tôi không tin họ chỉ có thân phận học sinh học bổng đâu. Cũng tốt thôi, có bạn có bè mới vui chứ.
Lại rút điện thoại ra 1 lần nữa, người bí ẩn đó gọi cho một người nào đó.
– Alo – là giọng nữ.
– Thế nào, cô nghĩ sao về điều kiện của tôi.?
– Được tôi đồng ý, nhưng còn vấn đề của Hội trưởng...
– Yên tâm, cô ta ko biết đâu, tôi biết chỗ nào thuận lợi để làm việc này. Cô ko ngại nếu kéo theo nhưng người “bên cạnh” vào chứ
– Được rồi. ko thành vấn đề.
– Chúc cô may mắn.. – ko để người kia nói gì, anh ta trực tiếp tắt máy, nở nụ cười quỷ dị.
Ở đầu dây bên kia..
– Tôi sẽ cho cô biết thề nào là “hạnh phúc” khi đụng đến tôi.