Nữ Hoàng Tuyển Phu

Quyển 2 - Chương 53: Quốc sư rốt cuộc là ai




Hàn Linh rất là khó có thể lý giải, quốc sư kia đến tột cùng có cái gì tốt, ngay cả một tiểu nha đầu cũng động tâm với hắn?

“Muội nói Đạm Đài Tử Yên? Nàng đã sớm không diễn, nghe ta, muội vẫn là rất có hy vọng.”

“Thật vậy chăng? Thật tốt quá!” Đạm Đài Phi Tuyết hưng phấn mà kêu to.

Hàn Linh đáng tiếc mà lắc đầu nói: “Bất quá, muội thật sự muốn gả cho một người không sai biệt lắm có thể làm gia gia của muội?”

Đạm Đài Phi Tuyết chu cái miệng nhỏ, không vui nói: “Tỷ nói cái gì vậy? Biểu ca mới hai mươi tuổi, sao có thể làm gia gia của ta?”

“Hai mươi tuổi?” Hàn Linh cực kỳ kinh ngạc, trong đầu bỗng nhiên hiện lên mặt của Phi Hiên, hay là……

Nàng nói lắp hỏi ra trong lòng nghi vấn: “Hắn…… Hắn có phải là một người câm hay không?” Hay là nàng vẫn luôn đều làm ô long, năm lần bảy lượt mà ở trước mặt người ta, giáp mặt nhục mạ hắn? Tưởng tượng đến tình hình như vậy, nàng liền nhịn không được cắn đầu lưỡi của mình, nàng làm sao ngu như vậy, hẳn là đã sớm phát hiện mới đúng chứ.

Đạm Đài Phi Tuyết căm giận bất bình nói: “Không cho tỷ nói biểu ca là người câm, hắn chỉ là hiểu rõ thiên cơ quá nhiều, gặp trời phạt. Kỳ thật hắn thật đáng thương, hắn đều không muốn nói rõ thiên cơ, nhưng mà chủ nhân của Đạm Đài gia vì làm vinh dự cạnh cửa, không màng đến ý nguyện của hắn, thường thường mà lợi dùng thiên phú của hắn, cho nên mới làm cho hắn như bây giờ.”

Hắn thật là bất hạnh, bị người thân không hạn chế mà áp bức thiên phú của mình, chỉ vì vinh hoa phú quý của gia tộc, trong lòng đối với hắn thương xót càng sâu. Chậm đã, hắn hôm nay mời các chư nữ dạo chơi công viên, chẳng lẽ là muốn từ trong chọn lựa thê tử?

Ghen tuông không hiểu được mà chảy xuôi dưới đáy lòng, nàng không quá vui thấy tình hình như vậy phát sinh, vội vàng mà lại chạy vào phòng: “Chờ ta một chút, ta trở về rửa mặt chải đầu.” Đạm Đài Phi Tuyết không thể hiểu được mà nhìn nàng, cứ cảm thấy quái dị.

Bách Hoa Viên, đáng tiếc đã gần đến cuối mùa thu, hoa mộc không hề nở đến tươi tốt như vậy, chỉ có từng đợt hương cúc nhàn nhạt kia bay ở trong không khí, hỗn loạn hương phấn mặt trên người nữ tử.

Một trận tiếng đàn nhè nhẹ vòng vòng mà từ trong Hoa Đình truyền ra, ở trong tầng tầng lớp chư nữ lớp quay chung quanh, Hàn Linh thấy được hắn —— quốc sư Đạm Đài Phi Hiên. Hắn một bộ bạch y, thuần triệt phiêu dật, tóc đen xõa trên vai, theo gió nhẹ bay. Mọi người đều thành hắn làm nền, hắn dung thân với giữa chư nữ, là rực rỡ đến lóa mắt như vậy, phảng phất giống như tiên nhân.

Hắn mắt nhìn thẳng, tầm mắt ngắm nhìn ở bên phải trên cầm cụ sườn của trên lư hương, làm lơ toàn bộ ánh mắt say mê của nữ tử trong Hoa Đình, lòng của hắn như nước lặng.

“Linh tỷ tỷ, cầm nghệ của biểu ca chính là vô cùng lợi hại.” Đạm Đài Phi Tuyết nhỏ giọng mà để sát vào bên tai Hàn Linh nói nhỏ, lúc này hai người toàn dừng bước ở ngoài Hoa Đình, xa xa mà nhìn ra xa. Giọng nói của nàng tuy nhỏ, vẫn là đưa tới người ở trong đình chú ý.

Các chư nữ quay đầu, kinh ngạc mà đánh giá Hàn Linh, lúc này nàng một thân váy nước màu bạc, làn váy nhẹ lay động, dáng người thướt tha, động lòng người đến nói không nên lời. Đặc biệt là linh khí bức người ở trên người nàng, làm tất cả mọi người cảm giác được cảm giác nguy cơ. Vốn là chỉ có Đạm Đài Tử Yên là uy hiếp lớn nhất của các nàng, hiện giờ lại nhiều thêm một nữ tử tuyệt sắc khác, thậm chí so với Đạm Đài Tử Yên còn đẹp hơn vài phần, nhiều hơn vài phần linh khí. Nàng rốt cuộc là ai?

Một tầm mắt thanh triệt từ trong chư nữ tử xuyên qua, dừng ở trên người nàng, sóng mắt bình tĩnh như nước của hắn nổi lên một tầng sóng nhẹ, hơi phóng lướt qua.

Hàn Linh cũng ngẩng đầu nghênh hướng ánh mắt của hắn, trong lòng giật mình một cái, ai có thể nghĩ đến quốc sư nàng vẫn luôn căm thù đến tận xương tuỷ thế nhưng sẽ là hắn? Nếu sớm biết là hắn, nàng tuyệt đối sẽ không đối với hắn có mang oán hận, cũng không cách nào đối với hắn nhân vật thần tiên như vậy sinh ra oán hận.

Tiếng đàn ngừng lại, nàng cảm giác được vô số ánh mắt ghen ghét bắn về phía nàng, nàng không khỏi mà ác hàn, lòng nói ta trêu chọc các ngươi sao, làm gì nhìn chằm chằm ta như vậy?

“Phi Tuyết, vị cô nương này là?” Đạm Đài Tử Yên từ trong chư nữ cất bước mà ra, đôi mắt gợn nướcgợn liễm diễm của nàng ở trên người Hàn Linh xoay một cái, xinh đẹp cười hỏi Đạm Đài Phi Tuyết, tuy là dò hỏi, khí thế hùng hổ doạ người lại rất là nồng đậm.

Đạm Đài Phi Tuyết nhìn về phía nàng, mang theo vài phần xa cách, xem ra các nàng tuy là thân thích, nhưng cũng có phân biệt họ hàng xa họ hàng gần. Nàng mím môi, đơn giản trả lời nói: “Nàng tên là Hàn Linh, nàng là……” Nàng bỗng nhiên nhớ tới, chính mình ngay cả đối phương đến tột cùng là người nào cũng không biết, gãi gãi đầu, chớp mắt nhìn về phía Hàn Linh.

“Ta là khách nhân của quốc sư.” Nàng đưa mắt nhìn về phía Đạm Đài Phi Hiên, hắn cũng vẫn luôn nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt thuần túy, không chứa một chút tạp chất nào.

Thần sắc phức tạp bao phủ lên khuôn mặt đẹp đến rung động lòng người của Đạm Đài Tử Yên, ánh mắt hơi lóe, nàng cười nhạt nhẹ nói: “Hôm nay biểu ca mời chúng ta tới dạo chơi công viên, hứng thú khó được, các tỷ muội không bằng từng người biểu diễn một phen tài nghệ, một so cao thấp như thế nào?”

Lời của nàng vừa ra khỏi miệng, các nữ tử liền sôi nổi nói tiếp:

“Cái này còn dùng so sao? Tử Yên tỷ tỷ tài nghệ xuất chúng, bên trong chúng ta ai so được với tỷ?”

“Tử Yên muội muội là có tiếng tài nữ, ở trước mặt tài nữ múa rìu qua mắt thợ, vậy không phải vác đá nện vào chân mình sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“……”

Các nàng tuy là nịnh hót Đạm Đài Tử Yên, dư quang lại là bay về phía Hàn Linh. Hiện giờ các nàng đều thống nhất chiến tuyến, liền nhìn Hàn Linh xấu mặt như thế nào, các nàng đối với tài nghệ của Đạm Đài Tử Yên vô cùng có tin tưởng, tin tưởng Hàn Linh nhất định sẽ bị so đi xuống, do đó mất đi sự chú ý của Đạm Đài Phi Hiên.

“Các tỷ muội đừng giễu cợt ta, tỷ muội nhà mình trước mặt nói một chút cũng liền thôi, làm sao có thể ở trước mặt người bên ngoài xấu mặt đâu?”

Đạm Đài Tử Yên che miệng khẽ cười, tuy là cách nói khiêm tốn, con ngươi mỹ lệ lại lóng lánh tự tin quang mang, xem ra nàng là nói rõ phải cho Hàn Linh một cái ra oai phủ đầu.

Bên kia cầm huyền “Tạch” mà kích thích, khiến cho các nữ chú ý, Đạm Đài Phi Hiên từ cầm cụ trạm kế tiếp khởi, hướng lão giả ở một bên phất phất tay. Lão giả kia Hàn Linh gặp qua, khi ở quân doanh liền coi sai hắn trở thành quốc sư, đến nỗi lúc sau gây ra rất nhiều hiểu lầm.

Lão giả hai tay dâng lên một cái sa bàn, đó là khi Hàn Linh lần đầu tiên vào phủ Quốc sư, nhìn thấy quốc sư ở mặt trên viết chữ đưa đến trước mặt nàng, ngay lúc đó nàng còn tưởng rằng quốc sư đang ghi hận nàng, cho nên không chịu lộ diện gặp nhau. Thì ra, giữa bọn họ lại có nhiều hiểu lầm như vậy, hiểu lầm mỹ lệ.

Các nữ nín thở nhìn về phía Đạm Đài Phi Hiên, muốn nhìn một chút hắn đến tột cùng muốn ở mặt trên viết cái gì, không thể không nói sức quyến rũ của Đạm Đài Phi Hiên cực lớn, nhất cử nhất động của hắn đều tác động đến phương tâm của chư nữ.

Tay hắn thật thon dài, không có chút nếp nhăn nào, trên tay hắn đang cầm chính là một cái bút lông vũ, đó là lông của khổng tước, màu sắc sặc sỡ. Hắn chỉ là nhẹ nhàng mà ở trên sa bàn khoa tay múa chân, nhưng tư thái thấy thế nào ưu nhã làm sao, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người hắn. Hắn chính là một người thần kỳ như vậy, không cần lời lẽ, hắn liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

“Nàng là công chúa điện hạ, không thể vô lễ.”

Chín chữ, từng chữ nặng như ngàn cân, Hàn Linh trong lòng thâm run, thì ra chính mình ở trong đáy lòng của hắn bất quá là một công chúa, là một người ngoài, so với trong đình bất luận một người Đạm Đài gia gì tới xa lạ. Nàng không khỏi mà cười khổ, chính mình đây là làm sao vậy? Hội xem mắt của hắn, chính mình vì sao như vậy để ý? Cho dù hắn muốn cưới nữ nhân khác thì tính sao, cùng nàng có quan hệ gì đâu?

Đạm Đài Tử Yên đầu tiên là sửng sốt, tùy theo vui sướng mà bật cười, nàng biết người của Đạm Đài gia chỉ vì hoàng gia làm việc, cũng không cùng hoàng gia kết thân. Huống chi tộc quy của Đạm Đài gia tộc, không được cùng người ngoại tộc thông hôn, đặc biệt là thân là người thừa kế đương gia đời kế tiếp Đạm Đài thế gia Đạm Đài Phi Hiên, càng là không có khả năng cùng người ngoại tộc ở bên nhau, nàng có thể hoàn toàn yên tâm.

Nàng doanh doanh cúi người, rũ mi mắt gật đầu nói: “Dân nữ Đạm Đài Tử Yên bái kiến công chúa, mới vừa rồi không biết thân phận của công chúa, có nhiều đắc tội, xin công chúa thứ lỗi.”

Các nữ tử khác cũng kinh ngạc không thôi, đi theo nàng cùng nhau chắp tay thi lễ bái kiến. Kinh ngạc nhất không gì hơn Đạm Đài Phi Tuyết, một đôi mắt to đáng yêu mở tròn tròn, tò mò mà đánh giá nàng, thấy thế nào nàng cũng không giống một công chúa.

Hàn Linh ổn định lại tâm thần, vẻ đắc ý sôi nổi trên mặt của đối phương, nàng mới không nghĩ làm cho nàng đắc ý như vậy, cười nhạt nói: “Tử Yên cô nương không cần đa lễ, tỷ thí tài nghệ vốn chính là chuyện tao nhã, bản công chúa cũng cực kỳ có hứng thú nhìn xem tài nghệ của Tử Yên cô nương.”

Không đợi Tử Yên đáp lời, nàng lại nói tiếp: “Bất quá, cầm kỳ thư họa này đó chỉ là vui chơi, bản công chúa ngày thường đều chơi chán rồi, chúng ta không ngại chơi một trò chơi nhỏ, nhìn xem vận khí của đối phương như thế nào?”

“Cách chơi như thế nào?” Đạm Đài Tử Yên tin tưởng mười phần, không sợ nàng chơi cái gì đa dạng.

Hàn Linh thanh thiển mà hơi hơi mỉm cười, đi ra Hoa Đình, từ trong bụi hoa hái đóa cúc non tiếp theo, đưa đến dưới mũi ngửi một chút. Bóng cây loang lổ đầu ở trên khuôn mặt thanh lệ của nàng, như mộng như ảo, đợi khi nàng quay đầu lại, đón nhận ánh mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa thu hồi của Đạm Đài Phi Hiên, nàng hơi hơi sửng sốt, đáy lòng ngay sau đó nở rộ một đóa u liên, hương bay nhàn nhạt.

“Nơi này tổng cộng có ba mươi cánh hoa, hai người chúng ta thay phiên lấy cánh hoa, ai có thể lấy cánh hoa cuối cùng xong, người đó liền thắng lợi. Nhưng nơi này có quy định, mỗi người nhiều nhất mỗi lần chỉ có thể lấy ba cánh, cũng có thể lựa chọn không lấy, Tử Yên cô nương cô hiểu rõ quy tắc chưa?”

Đạm Đài Tử Yên hơi nhăn mày, nàng còn chưa từng gặp qua cách chơi như vậy, trong lòng không đế, nhưng lại không chịu nhận thua, liền gật đầu đáp: “Quy củ này đơn giản, ta đã hiểu rồi.”

Không chỉ Đạm Đài Phi Hiên tò mò, các nữ tử khác cũng tò mò mà tiến lại gần, xem hai người tỷ thí. Cách chơi mới mẻ như vậy, các nàng thật đúng là chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.

“Không bằng từ Tử Yên cô nương trước hết mời đi.”

Đạm Đài Tử Yên do dự một chút, ngước mắt nở cười xinh đẹp nói: “Vẫn là công chúa trước hết mời.”

Trong lòng Hàn Linh biết nàng đang đề phòng chính mình, sợ chính mình chơi gian, nàng cũng liền không khách khí, dẫn đầu tùy tay lấy một cánh để vào lòng bàn tay, dùng ánh mắt ý bảo nàng tiếp tục.