Nữ Hoàng Tuyển Phu

Quyển 2 - Chương 43: Long Chi Dực say




Hắn tiếp tục đi tới, ngừng ở nàng phía sau, muốn nói lại thôi. Hàn Như Phong từ bên cạnh đứng lên, quát lớn nói: “Nơi này không chào đón ngươi. Ngươi là phản đồ, phản đồ không có tư cách cùng chúng ta ngồi ở cùng nhau.”

Long Chi Dực không để ý tới hắn, ánh mắt nhìn chăm chú vào Hàn Linh nói: “Linh nhi, nàng thật sự không tin ta? Chuyện ta chưa từng làm, vì sao áp đặt với ta? Làm như vậy, đối ta có chỗ tốt gì?”

Hàn Linh tiếp tục cúi đầu, làm lơ hắn. Hàn Như Phong ngay sau đó nói với hắn: “Ai nói không có chỗ tốt? Ngươi chỉ sợ là không hy vọng Linh nhi thông qua khảo hạch, cho nên tìm mọi cách cản trở. Đối phương lại nói như thế nào đều là thân nhân của ngươi, ngươi không hy vọng thân nhân của mình ở trong tỷ thí thất bại, do đó ảnh hưởng danh vọng của quân Long gia.”

Long Chi Dực tức giận, nắm lấy cổ áo hắn, quát: “Ngươi lại thử nói hươu nói vượn cho ta xem?”

Hàn Như Phong rụt rụt cổ, lộ ra vài phần nhút nhát: “Ngươi muốn làm gì? Linh nhi, nàng nhìn hắn kìa, âm mưu của hắn bị ta chọc thủng, còn muốn giết người diệt khẩu. Loại người này, nàng ngàn vạn không thể tin hắn.”

Hàn Như Phong  đáng chết! Hàn Linh ở trong lòng mắng hắn.

“Đủ rồi!” Hàn Linh đứng dậy quát bảo ngưng lại, mắt nhìn Long Chi Dực, âm thanh lạnh lùng nói, “Hắn là đường đường tiểu hầu gia, ngươi dám vô lễ với tiểu hầu gia, đây là gia giáo của Long gia các ngươi sao? Ngươi buông hắn ra cho ta, hắn là phò mã gia tương lai của bản công chúa, nếu làm cho hắn bị thương nửa cọng lông tơ, xem ngươi lấy cái gì tới trả?”

Long Chi Dực đau lòng mà buông lỏng tay ra, nhíu mày nói: “Còn ta đâu, ta tính là người nào của nàng?”

“Đúng, ngươi vốn là vị hôn phu của ta, thế nhưng bây giờ không phải. Dù sao ngươi từ đầu đến cuối cũng không phải tự nguyện muốn cùng ta thành thân, bây giờ ta thành toàn cho ngươi, không hề miễn cưỡng ngươi. Ta tuyên bố, hôn ước của chúng ta, như vậy hủy bỏ.” Giọng nói của nàng vang vọng toàn bộ doanh trướng, tất cả binh lính đều nghe được lời nói của nàng, khe khẽ nói nhỏ.

“Tốt, rất tốt……” Long Chi Dực ném xuống mâm ăn trong tay, nắm chặt hai đấm, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên. Hắn bi thống mà nhìn nữ tử ở trước mắt, thật sự làm phụ thân đoán trúng, tín nhiệm giữa bọn họ thì ra là không thể chịu nổi một kích như thế. Hắn thất vọng rồi, hắn đau lòng, hắn giận dữ xoay người, rời khỏi doanh trướng.

Hàn Linh nhìn bóng dáng của hắn, trong lòng thật không dễ chịu, nếu không phải vì thắng được tỷ thí, nàng cũng không muốn đối đãi với hắn như thế. Nàng bỗng nhiên nghĩ, vì một cái ngôi vị hoàng đế, đi thương tổn một người thật tình đối đãi chính mình, thật sự đáng giá sao?

“Linh nhi, đừng tức giận, đối với hắn loại người này, căn bản không đáng.”

Hàn Linh mắt lạnh quét về phía Hàn Như Phong, quát lớn nói: “Hàn Như Phong, ngươi nghe đây, từ nay về sau lại làm ta nghe được ngươi ở trước mặt ta châm ngòi thị phi, cũng đừng trách ta cũng đem hôn ước giữa chúng ta cùng nhau hủy bỏ.” Nàng tức giận, không quen nhất nhìn người thích bàn lộng thị phi, nàng cũng theo đó mà rời khỏi doanh trướng.

Hàn Như Phong giật mình tại chỗ, ánh mắt rất là bị thương. Hắn chẳng qua là không muốn để cho Long Chi Dực hấp dẫn tất cả lực chú ý của nàng, chẳng lẽ hắn thật sự sai rồi sao?

Sau khi vào đêm, Hàn Linh không cách nào ngủ yên, trong đầu tràn đầy bóng dáng bi phẫn mà rời đi của Long Chi Dực. Hắn bị oan khuất, chính mình còn lãnh khốc mà đối đãi với hắn như vậy, không biết hắn có thể luẩn quẩn trong lòng hay không.

Dạo bước đến bên ngoài doanh trướng của hắn, nàng bồi hồi không thôi, chỉ kém thời gian một ngày, nàng liền có thể đại công cáo thành. Lúc này đi gặp hắn, sợ là sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, làm sao bây giờ đâu? Gặp, vẫn là không gặp? Đây là cái vấn đề.

“Làm sao bây giờ? Nhị công tử ở trong doanh trướng của mình say rượu, việc này nếu là để cho Đại tướng quân biết được, không thể không trượng trách hắn.”

“Nhị công tử bình thường sẽ không như vậy, hắn từ trước đến nay nghiêm khắc kiềm chế bản thân, ở trong quân doanh cũng không uống rượu, bây giờ lại…… Ai, thật không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngẫu nhiên nghe được đối thoại từ hai gã binh lính trong doanh trướng của hắn ra tới, xem trong tay bọn họ còn xách theo mấy bình rượu, chẳng lẽ tất cả đều là một mình Long Chi Dực uống? Cái này không thể được, lập tức uống nhiều rượu như vậy, lỡ như trúng cồn độc làm sao bây giờ?

Liếc nhìn một vòng, thủ vệ ngoài cửa của hắn vừa lúc đi ra ngoài, Hàn Linh liền lén lút mà tiến vào doanh trướng. Nàng mới vừa vào cửa, liền có một cái bình rượu ném về phía nàng, nàng lắc mình né một cái, bình rượu kia liền ởnàng bên chân nàng vỡ tan tành.

Nàng kinh hoàng chưa định, lại nghe thấy Long Chi Dực một hồi rít gào: “Lăn! Hết thảy cút đi ra ngoài cho ta!”

Hàn Linh yên lặng nhìn hắn, hắn nằm ngửa trên giường, bên người để đầy bình rượu, chừng hơn hai mươi bình, mùi rượu đầy nhà. Quần áo của hắn lộn xộn, trước ngực mở rộng, còn có không ít chất lỏng đọng lại ở trước ngực hắn, hiện ra lân quang.

“Kêu ngươi lăn, lỗ tai không dài sao?” Long Chi Dực xoay mặt lại, hai mắt mạo hiểm ánh lửa. Sau khi nhìn thấy người tới là nàng, hắn ngồi dậy, có chút ngoài ý muốn. Thần sắc của hắn phức tạp, âm thanh lạnh lùng nói: “Nàng tới làm cái gì, tới xem ta chê cười sao?”

Thật sự không đành lòng xem hắn tự sa ngã, Hàn Linh đi lên trước, chủ động đầu nhập vào trong lòng ngực của hắn, nhẹ ôm lấy hắn, nói: “Dực, thực xin lỗi, ta không phải có tâm cùng chàng nói những lời này đó, ta chỉ là vì thắng được tỷ thí, bất đắc dĩ mới đưa kế liền kế.”

“Nàng……” Long Chi Dực tức khắc ngốc, cúi đầu nhìn người ở trong lòng ngực, tồn tại chân thật như vậy, hắn không phải đang nằm mơ, cũng không phải uống đến quá say sinh ra ảo giác, đây hết thảy đều là thật sự. Hắn vừa là vui sướng, vừa là bàng hoàng.

Hàn Linh ôm lấy hắn, tiếp tục nói: “Ta tin tưởng chàng, ta vẫn luôn đều tin tưởng chàng, chàng tuyệt đối sẽ không bán đứng ta. Còn nhớ rõ trong rừng phong ở thư viện, chàng đã từng lập xuống lời thề với ta, chàng nói là nguyện thề sống chết đi theo ta, ta tin tưởng chầng nói, vẫn luôn đều chưa từng hoài nghi.” Nàng ngửa đầu, đối diện với đôi mắt mê mang của nàng, trong đó pha trộn trăm sắc.

“Vậy nàng còn nói ra lời nói tuyệt tình với ta như vậy? Nàng có biết lòng ta có bao nhiêu khó chịu hay không?” Long Chi Dực tuy là chất vấn, giọng điệu lại không phải hồi sự như vậy, nhu hòa đến ngay cả chính hắn cũng không cách nào tưởng tượng.

Đầu ngón tay chạm vào vị trí mở mở trước ngực của hắn, qua lại lưu luyến, mùi rượu tuy rằng gay mũi, nhưng nàng vẫn chưa cảm thấy quá phản cảm, Hàn Linh tiếp tục nói: “Đại ca chàng cố ý muốn ly gián chúng ta, ta nếu không nói lời tuyệt tình, hắn làm sao có thể tin? Bây giờ hắn nhất định cho rằng ta cùng chàng nháo phiên, cũng liền tương đối mà thả lỏng cảnh giác, cứ như vậy kế hoạch của ta là có thể thuận lợi mà thực thi, ta càng thêm có tin tưởng có thể thắng hắn.”

“Thắng thắng thắng, các ngươi vì đạt tới mục đích của các ngươi, cứ như vậy đem ta chơi đến xoay quanh sao?” Long Chi Dực trầm mặt xuống, hắn là thật sự tức giận. Hắn kẹp ở chính giữa nàng cùng phụ thân, hai bên đều mang mục đích, lại đều lấy hắn coi như thương mà dùng, vì sao liền không có người có thể để ý một chút đến cảm thụ của hắn?

“Dực, tha thứ ta được không? Chàng muốn trừng phạt ta như thế nào đều có thể, ta tiếp thu hết thảy.” Tay nàng nghịch ngợm mà vói vào trong thân thể hắn, linh hoạt giống như rắn mà du tẩu, lúc này muốn dập tắt lửa ở trên người hắn, cũng chỉ có dùng mỹ nhân kế.

Long Chi Dực nặng nề mà thở dốc ra tiếng, không dự đoán được nàng sẽ có hành động lớn mật như vậy, ánh mắt cũng trở nên u ám, nơi nào còn nhớ rõ chính mình đang tức giận. Hắn cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ no đủ dễ chịu của nàng, đầu tiên là thử mà lướt qua, ở sau khi được đến nàng đáp lại, hắn tăng thêm lực đạo, dùng sức mà hôn nàng, triền miên trằn trọc.

Mùi rượu trên người hắn quá nồng, hun đến nàng cũng đi theo ở vào trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, mà Long Chi Dực ở cảm giác say kích phát xuống, * càng nặng, một chút tức châm, nơi nào còn có bình thường bình tĩnh.

Một nụ hôn này, phảng phất trút xuống tất cả ý niệm cùng chuyên chú của hắn, làm không biết mệt.

Hàn Linh thật vất vả từ trong nụ hôn sâu nùng liệt của hắn lui ra tới, đôi tay vòng lên cổ hắn, nhẹ thở gấp yêu cầu: “Dực, ta muốn chàng.”

Ánh mắt của nàng mê ly, mắt đẹp hàm say, Long Chi Dực hít sâu mấy hơi, ẩn nhẫn trụ trên người *, nói: “Trên người ta mùi rượu quá nặng, đi trước tắm rửa một chút.”

Hàn Linh duỗi tay kéo lấy muốn xuống giường hắn, nói: “Không được! Ai biết trong chốc lát có thể hay không lại có người phiền toái giống như Hàn Như Phong, đột nhiên xuất hiện cắt đứt chúng ta? Bây giờ ta liền muốn.”

Long Chi Dực vẫn là cảm thấy không ổn, mùi rượu trên người, ngây cả chính hắn ngửi thấy cũng quá gay mũi. Hắn muốn cho nàng một cái hồi ức tốt đẹp, mà không phải hấp tấp kết hợp, hắn khăng khăng xuống giường.

Hàn Linh rất là ảo não, hai chân quấn quanh ở bên hông hắn, không cho hắn rời đi, cố ý dùng ngôn ngữ tương kích nói: “Hay là chàng…… không biết kế tiếp nên làm như thế nào?”

Long Chi Dực sắc mặt tức khắc ửng đỏ, bị người nghi ngờ như thế, trên mặt hắn treo ở nơi nào? Tuy rằng đây thật là lần đầu tiên của hắn, nhưng hắn cũng không thể rơi xuống hạ phong, hắn cúi người đem nàng áp đến dưới thân thật mạnh, mang theo vài phần uy thế nói: “Ai nói ta không biết?”

Hàn Linh nhoẻn miệng cười, hắn vẫn là trúng kế, muốn cùng nàng đấu, hắn còn thật sự non. Đôi tay từ trước ngực hắn một đường trượt xuống, tới bên hông hắn, ở duói ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, nàng nhẹ nhàng mà cởi ra đai lưng của hắn, theo đó mà cởi ra khâm quần của hắn. Long Chi Dực chỉ cảm thấy chính mình bị người khinh bạc, hơn nữa là ngay cả xương và da đều một chút cũng không dư thừa. Hắn có chút ảo não, đôi tay chế trụ tay nàng, không cho nàng lại ở trên người hắn làm xằng làm bậy. Muốn làm xằng làm bậy, cũng nên đến phiên hắn tới làm mới đúng, tôn nghiêm của nam nhân, hắn nhất định phải giữ gìn.

“Linh nhi, nàng thật đẹp.” Long Chi Dực ôm lấy nàng, ở nàng bên tai nói hết lời âu yếm kéo dài, lúc này cảnh này, cho dù là trên đời người không hiểu lời âu yếm nhất, cũng học xong lời nói tiếng yêu êm tai nhất nhân gian.