Nữ Hoàng Tuyển Phu

Quyển 1 - Chương 41: Ngươi tên biến thái chết tiệt




Phía sau một mảnh lặng im, nàng có chút kinh ngạc, bỗng dưng quay đầu lại, đối diện đôi mắt tối đen mà sâu xa của Hiên Viên Thần, đáy mắt của hắn nồng đậm ** là nàng quen thuộc. Đối diện ánh mắt của nàng, ánh mắt của hắn hơi biến hóa, khôi phục lại bình tĩnh như trước.

Theo chưởng lực của hắn chạm đến sau lưng của nàng, một dòng nhiệt lưu dần dần dung nhập vào trong cơ thể của nàng, theo mạch máu tản mạn khắp nơi đến tứ chi cùng với phần đầu, nàng cảm giác được đau đớn ở trên người đang ở chậm rãi mất đi. Bụng có một dòng  nhiệt lưu khác thường, khác biệt với nội lực mà hắn truyền vào, đang chậm rãi dâng lên, theo nội lực của hắn hướng phát triển dần dần dung hợp. Trong khi đau đớn trong thân thể đang mất đi, nàng cảm giác được một dòng lực lượng thêm vào đang chậm rãi lớn mạnh, hóa thành một bộ phận trong thân thể của nàng. Lòng bàn tay của hắn rời khỏi sau lưng nàng, nàng hít sâu một hơi, cả người chợt cảm thấy thoải mái.

“Nữ nhân ngu xuẩn, một lần ăn nhiều Hỏa Long Quả như vậy, không muốn sống nữa sao?”

“……”

“Hôm nay nếu không có ta ở đây, mạng nhỏ của ngươi thôi rồi.”

“……”

“Coi như ngươi gặp may mắn, bỗng dưng nhiều hơn mấy thành công lực.”

“Gì?”

“Có thể đứng lên không?”

Nàng vừa định nói nàng có thể, tay của hắn đã dò vào dưới nước, bế ngang người của nàng lên. Giọt nước tí tách mà từ trên người của nàng chảy xuống, thân thể trắng tinh không tì vết của nàng nhìn không sót gì mà hiện ra ở trước mặt của hắn, nàng có chút sững sờ, không biết phản ứng như thế nào.

Ánh mắt của hắn liếc nhìn toàn thân của nàng một lần, không hề có tính tự giác phi lễ chớ coi, khóe miệng còn hiện lên một nụ cười xấu xa. Nếu không phải bây giờ thân mình của nàng suy yếu, nàng nhất định ra sức đánh hắn một trận.

“Này, ngươi nhìn đủ rồi chưa? Còn không mau tìm ít đồ giúp ta che một chút……” Nói xong lời cuối cùng, nàng càng ngày càng không tự tin, trần trụi mà bày ra ở trước mặt của hắn như thế, trên mặt của nàng nóng lên một trận.

Đặc biệt là người nào đó còn treo nụ cười xấu xa, nhìn chằm chằm không chớp mắt ở trên người của nàng, nàng thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu. Hắn nhất định là khắc tinh trong sinh mệnh của nàng, bằng không làm sao sau khi gặp được hắn sẽ không có chuyện tốt xảy ra?

“Cởi quần áo của ngươi ra cho ta!”

Hắn cười tà, nhướng mày hỏi một câu: “Cởi ra hết sao?”

Nàng sung huyết não một trận, hơn nữa trước đó đã lăn lộn một phen, nàng hoàn toàn ngất đi.

Hiên Viên Thần cho rằng nàng là bị hắn chọc tức hôn mê, bĩu môi, thấp giọng nói thầm: “Sức lực không kiên nhẫn như vậy?”

Hắn cởi ra quần áo ở trên người, đắp lên trên người của nàng, động tác nhẹ nhàng. Đầu ngón tay của hắn lướt qua da thịt của nàng, thật cẩn thận, tựa như đang thưởng thức một món trân bảo.

“Đáng tiếc, ngươi là nữ nhi của nàng. Ta có thể không giết ngươi, nhưng ta không thể bảo đảm người khác không giết ngươi……”

Ánh mắt của hắn tức khắc trở nên sâu xa, bỗng chốc đứng lên, cất bước rời khỏi gian nhà.

Ở trên mặt hơi ngứa, hình như có đồ vật lông xù xù đang đụng vào nàng, nàng duỗi tay quét nó ra, rất nhanh nó lại dính vào. Năm lần bảy lượt, quậy đến nàng hoàn toàn ngủ không an ổn.

Không có biện pháp, nàng chỉ có thể miễn cưỡng mở mắt ra.

Ơ, mèo con thật đáng yêu!

Không đúng, hình thể này, màu lông quả thật giống, nhưng khuôn mặt này thấy thế nào đều giống như phiên bản Q của Tân Ba.

Chẳng lẽ là một con tiểu - sư - tử?

Nàng giật mình một cái ngồi dậy, quần áo ở trên người cũng vào lúc này tuột xuống, lộ ra thân mình trơn bóng của nàng. Nàng vội đem quần áo mặc vào người, có vẻ rất to rộng, vạt áo che khuất đôi chân của nàng, chiều dài vừa vặn.

Làm cái gì? Làm sao tiểu sư tử, đại sư tử đều thích sáp đến trên người của nàng? Chẳng lẽ con tiểu sư tử này cũng là đực?

Sau khi xác định nó không có ác ý, nàng mới buông lỏng xuống dưới, thử ôm nó vào trong ngực. Tiểu gia hỏa này lông xù xù, thân mình cũng nhẹ, ôm vào trong ngực còn có thể sưởi ấm, khiến cho người rất thích. Nếu là để cho nàng ôm Tân Ba quái vật khổng lồ kia, nàng khẳng định không làm được.

Nó phỏng chừng chính là nhi tử hoặc đời cháu của Tân Ba, cứ đặt tên cho nó là Tiểu Tân Tân được rồi.

“Tiểu Tân Tân, đi, tỷ tỷ mang ngươi đi ra ngoài phơi nắng một chút.” Nàng vừa định hoạt động thân mình, thì cảm giác được ở dưới người có chút không thích hợp, không dám lại động một chút. Thả Tiểu Tân Tân lại ở trên giường, nàng ở khắp nơi tìm đồ vật tới làm bông vệ sinh, phỏng chừng cái xiêm y này của Hiên Viên Thần đã bị nàng vẽ hoa văn.

“Tỉnh rồi?”

Hiên Viên Thần từ bên ngoài không mời tự vào, trong tay cầm một gốc thực vật không biết tên, ở phía trên có treo mấy khỏa trái cây màu vàng. Nàng không khỏi tò mò mà nghiên cứu, chẳng lẽ đây là Ngưng Hương Thảo mà hắn tìm được?

“Nghe nói ăn cái này, chỗ kia cũng sẽ không chảy máu nữa, ngươi không ngại thử xem.” Khi hắn nói lời này, cất giấu ý cười rõ ràng, một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ hết sức thiếu đánh.

Nàng oán hận mà tiếp nhận từ trong tay của hắn, há mồm liền ăn vào mấy khỏa trái cây không biết tên kia, kể cả lá cây quanh thân của nó, phảng phất giống như đang cắn hắn.

Hắn nhấc chân sẽ phải rời khỏi, nàng vội vàng kêu hắn lại: “Chờ một chút! Ngươi…… Ngươi nếu cái gì đều đã biết, vậy làm người tốt thì làm đến cùng, giúp ta giặt sạch quần áo, phơi khô, sau đó lại đưa về đây.”

Hắn không thể tưởng tượng mà quay đầu lại, liếc mắt nhìn nàng, có lẽ không nghĩ tới nàng sẽ đưa ra nhiều yêu cầu như vậy. Hắn bỗng nhiên sát lại gần nàng, hai mắt dời xuống, nhìn vào miệng cổ áo hơi lộ ra của nàng, chỗ đó hai luồng tròn trịa như ẩn như hiện.

“Ta nhưng cho tới bây giờ đều không phải người tốt lành gì, ngươi đừng quên, lúc trước ta là làm sao hại ngươi ư?”

Nàng vội kéo chặt cổ áo, lùi cách hắn vài phần, hắn không nói, nàng thật đúng là đã quên lúc trước chuyện hắn ném nàng cho Tân Ba. Bất quá đêm qua, hắn quả thật giúp nàng rất nhiều, nàng rất cảm kích. Trực giác nói cho nàng, hắn cũng không phải hoàn toàn xấu.

Hắn rất vừa lòng phản ứng của nàng, thẳng thắn mà cười to, mang theo một chút tà ý.

Nàng hung hăng trừng hắn, đưa mắt nhìn hắn rời đi, lại nhìn hắn mang theo xiêm y của nàng trở về. Xiêm y khô ráo ùn ùn bay về phía nàng, ở phía trên thấm đẫm hương vị ánh mặt trời và cỏ thơm, mà vết máu ở phía trên đã biến mất không thấy.

Nàng cười nhợt nhạt, hắn quả nhiên không phải xấu như vậy. Nàng ngẩng đầu, nở nụ cười ngọt ngào với hắn, lại cười đến mức ác ma: “Ta nghĩ bây giờ ở trên người ta mặc cái này, cũng cần rửa giặt sạch. Ngươi biết đó, tới cái thời điểm kia, là không được đụng vào nước.”

Hai mắt của hắn tức khắc híp lại, từ giữa phụt ra hai tia sắc bén, tay của hắn đột nhiên duỗi tới bên hông của nàng, không đợi nàng kịp phản ứng, hắn đã liên tục làm khẽ kéo đai lưng, lột quần áo của nàng xuống.

“A —— ngươi cái tên biến thái chết tiệt!” Nàng vừa mắng, vừa cầm lấy quần áo của mình che đậy vị trí quan trọng.

Hiên Viên Thần lại rất vô tội mà quơ quơ xiêm y ở trong tay, nói: “Không phải muốn giặt sao?”

Nàng ngửa người ra lui về phía sau nằm một cái, làm bộ tức đến hôn mê bất tỉnh. Cảm giác có chút lạnh, thuận tay ôm Tiểu Tân Tân vào trong ngực sưởi ấm. Hiên Viên Thần buồn cười mà nhìn nàng, một mạt mỹ lệ từ bên của hắn môi nở rộ, tâm tình chưa bao giờ giống như bây giờ vui vẻ như vậy.

Hiên Viên Thần còn đang tiếp tục tìm kiếm Ngưng Hương Thảo, nàng không biết Ngưng Hương Thảo đến tột cùng đối với hắn có bao nhiêu quan trọng, nhìn bóng dáng cao lớn anh tuấn của hắn, nàng đối với hắn tràn ngập tò mò. Võ công của hắn cực kỳ cao, gần như có thể so sánh với Dạ Ma Thiên, tính tình của hắn có chút tà khí, khi thì giống ác ma, khi thì lại giống thiên sứ, phân không rõ rốt cuộc cái nào mới là hắn. Ít nhất, hắn là một chính nhân quân tử, hắn không có nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Nàng cưỡi Tân Ba, trong lòng ngực ôm Tiểu Tân Tân, khi từ phía sau hắn vòng qua, nàng lên tiếng chào hỏi với hắn: “Này, vậy Ngưng Hương Thảo đến tột cùng có chỗ tốt gì, khiến ngươi muốn có được nó như vậy?”

Hắn cũng không quay đầu lại mà trả lời nàng, giọng điệu vô cùng khinh thường: “Một cái tục nhân như ngươi, nói cho ngươi biết cũng không làm nên chuyện gì.”

Nàng có chút buồn bực: “Vậy ngươi chờ coi, chờ ta tìm được Ngưng Hương Thảo, ta không nói hai lời sẽ ăn nó trước, để cho ngươi cái gì cũng không có.”

Nàng thúc giục Tân Ba tìm kiếm ở nơi khác, đúng rồi, Tân Ba sống lâu ở đây, nhất định đối với linh tiên chi vật ở trong cốc tương đối quen thuộc, thay vì chính mình mù quáng tìm kiếm, sao không để cho nó dẫn đường?

Nhưng vấn đề là, làm sao câu thông cùng nó đây?

Vì có thể để cho nó hiểu được ý của nàng, nàng bắt đầu tự biên tự đạo ở trên mặt đất vừa diễn lại vừa nhổ cỏ, thêm tiết mục ăn cỏ, Tân Ba xem đến một hồi quáng mắt, kỳ thật nàng cũng hôn mê. Đáng giận nhất chính là, Hiên Viên Thần không biết khi nào xuất hiện ở một bên nhìn lên tiết mục, vẻ mặt cười nhạo thiếu đánh.

Ngay lúc nàng sắp tuyệt vọng, Tân Ba bỗng nhiên đứng lên, gầm lên vài tiếng với nàng. Chẳng lẽ nó tiếp thu ý của nàng? Nàng vội vàng leo lên lưng của nó, tiện tay xách theo Tiểu Tân Tân, đi theo nó chạy như bay về phía chỗ sâu ở trong sơn cốc.