Đến hội trường của đài truyền hình, Đường Ca Nam không
tránh khỏi việc tiếp khách. Sự nhiệt tình của nhà tổ chức thì khỏi phải nói.
Trong số các vị khách vip và thành viên giám khảo có mặt ở hội trường cũng có
không ít người quen. Những hồng nhan tri kỷ trước đây cũng có mặt đông đủ,
nhưng không thấy bóng dáng Phong Bình đâu.
Anh lo sẽ tắc đường nên bảo A Cửu đến đón cô sớm một
chút. Sao giờ này vẫn chưa đến nhỉ? Anh muốn gọi điện cho cô, chỉ có điều Chu
Thiên Hựu đứng bên cạnh đang nói chuyện rất nhiệt tình, con người phong độ như
anh chỉ còn cách cố gắng nhẫn nại. Đã thế Chu Tân Trúc còn chạy lại “hóng hớt”,
vòng vo tam quốc nhắc đến vụ scandal mấy hôm trước, sau đó nham hiểm khen ngợi
anh là một người rộng lượng, nghĩ thoáng, phong độ. Thấy anh không có phản ứng
gì, cô ta mới nhăn nhó đi ra chỗ khác.
Lúc này là năm giờ kém mười.
Lần thứ tư Đường Ca Nam nhìn đồng hồ, sau đó ngước mắt
nhìn về phía cửa ra vào, vẫn không thấy bóng dáng Phong Bình đâu, chỉ thấy Dịch
Nhĩ Dương xuất hiện. Dáng người anh ta cao gầy, mặc chiếc áo lông trắng, trông
rất tuấn tú. Chỉ có điều, Đường Ca Nam không biết thưởng thức vẻ đẹp “mềm mại”
này, hơn nữa anh biết rất rõ dưới vỏ bọc đẹp đẽ như thiên thần kia là một con
“ác thú” nham hiểm như thế nào. Sự xuất hiện của anh ta lúc này quả là đúng
lúc.
“Nhĩ Dương, cậu ngồi đây với chủ tịch Chu, mình đi gọi
điện thoại”. Nói xong Đường Ca Nam đi ra ngoài.
“Này, sắp bắt đầu rồi đấy, họ sắp xếp để cậu đọc diễn
văn đấy…” Chu Thiên Hựu vội nhắc nhở anh.
Đường Ca Nam không quay đầu lại, chỉ ra hiệu bằng tay
tỏ ý biết rồi.
Anh bước nhanh ra phía cầu thang vắng người, rút điện
thoại ra, vừa nhấn được hai số thì bỗng nhiên điện thoại rung, số điện thoại
của Phong Bình hiển thị trên màn hình. Số điện thoại đẹp mua với giá cao, dĩ
nhiên anh nhớ rất rõ.
Đường Ca Nam vội vàng nhấn nút nghe: “Em đến đâu rồi?”
“Em đang ở… ừm… phía nam đường Thừa Đức…”
Đường Thừa Đức cách trung tâm thành phố khá xa nhưng
không phải là vùng ngoại ô, mượn lời quảng cáo của một công ty bất động sản nào
đó thì là: Yên tĩnh trong náo nhiệt, bên phải phồn hoa, bên trái yên tĩnh.
Nhưng quả thực là nó cách đài truyền hình khá xa, phương hướng trái ngược nhau
hoàn toàn. Đường Ca Nam không thể hiểu được vì sao cô ấy lại ở đó.
“Em đến đó làm gì”.
“Chuyện dài lắm”.
“Lát nữa em nhất định phải giải thích với anh đấy”.
Đường Ca Nam lại nhìn đồng hồ, “Sắp không kịp nữa rồi, em bảo A Cửu trực tiếp…”
“Em không đi cùng A Cửu”.
“Cái gì?” Đường Ca Nam không kìm được nói toáng lên:
“Lẽ nào cậu ta không đến đón em?”
“Lát nữa em sẽ giải thích với anh. Bây giờ…” giọng của
Phong Bình lẫn với chút gió xào xạc, “Em có một câu hỏi muốn hỏi anh…”
“Câu gì?”
“Trên báo đăng vụ scandal của em và Phương Bá Thao,
anh chỉ giữ im lặng, không hỏi em bất cứ điều gì, đó là vì anh tin em, hay là
vì anh không hề để ý đến em? Hay là vì nguyên nhân nào khác?” Cô ngừng lại một
lát rồi nói tiếp: “Hãy nói thật cho em biết”.
Đường Ca Nam không biết vì sao bỗng nhiên cô ấy lại
hỏi chuyện không quan trọng ấy trong lúc này, nhưng anh vẫn nhẫn lại trả lời:
“Anh biết quan hệ giữa em và nhà họ Phương”.
Phong Bình ngạc nhiên hỏi: “Anh biết?”
“Dĩ nhiên”.
“Anh, làm sao mà anh biết được?”
“Khả năng suy luận của anh rất giỏi. Nhưng vì sao em
lại hỏi chuyện ấy?” Giọng của Đường Ca Nam có vẻ gấp gáp: “Phong Bình, nghe
này, không có thời gian…”
“Nói cho em nghe làm sao mà anh biết được chuyện ấy”.
Đường Ca Nam thực sự không biết vì sao mà cô ấy lại cố
chấp như vậy, anh nói liền một hơi: “Còn nhớ bữa tiệc từ thiện lần trước không.
Tối hôm ấy anh vô tình nghe thấy những lời nói của Phương Quân Hạo. Em và cậu
ta là thanh mai trúc mã, anh nghĩ có lẽ lai lịch của em không bình thường.
Nhưng điều đó không có ý nghĩa gì, em là ai không quan trọng, nếu anh yêu em
thì dù em là nữ hoàng hay ăn mày thì anh vẫn sẽ yêu em”.
Anh thở hổn hển sau khi nói hết những lời ấy.
Phong Bình không có chút phản ứng nào, trong điện
thoại vang lên tiếng gió ù ù và tiếng còi xe ô tô.
Lúc ấy Đường Ca Nam cũng ý
thức được những lời mình vừa nói, không khỏi cảm thấy khó xử, ngạc nhiên vì
chính bản thân mình. Người dẫn chương trình dùng micro gọi tên anh, mời anh lên
sân khấu đọc diễn văn, sau đó là tiếng vỗ tay vang lên.
“Anh phải cúp điện thoại rồi”. Đường CaNam khẽ
nói.
“Ok”.
“Em đến nhà hàng Đường Triều đợi anh được không? Anh
sẽ nhanh chóng đến đó gặp em”.
“Ừm ừm…” Phong Bình do dự không quyết.
“Anh cúp máy đây”.
Đường Ca Nam cúp
điện thoại, rảo bước vào hội trường, chuẩn bị lên sân khấu đọc diễn văn.
Phong Bình quay người lại, phía ngoài một siêu thị bên
đường có treo một chiếc ti vi. Trên màn hình là hình ảnh Đường Ca Nam đang
đọc diễn văn trên sân khấu. Trông anh thật đĩnh đạc, tự nhiên, giọng nói điềm
tĩnh nhưng đầy cảm xúc, dù là cô cũng cảm thấy không thể chê vào đâu được.
Bài diễn văn kéo dài khoảng hai phút, cô mỉm cười nghe
hết, sau đó vẫy một chiếc taxi.
Tiếp theo chương trình là bài phát biểu của Jennifer
tiếng tăm lẫy lừng.
Jennifer là phụ nữ trung niên khoảng ngoài 40 tuổi,
giống như những quý bà cao quý khác, bạn không thể đoán được tuổi của bà ta khi
nhìn tướng mạo. Cách trang điểm của bà ta hết sức bình thường, nhưng vì vị trí
bậc thầy tiếng tăm lẫy lừng không thể lay chuyển mà dù bà ta có mặc quần áo ăn
mày thì không những sẽ không bị phê bình mà thậm chí còn trở thành trào lưu mới
trong giới thời trang.
Sau khi phát biểu xong, bà ta nhìn một lượt khắp hội
trường, khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười cao quý, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay
vang dội, những người đẹp nổi tiếng và các minh tinh hết sức nhiệt tình.
Jennifer là nữ thần trong lòng họ.
Người dẫn chương trình mời Jennifer nói một chút về
show trình diễn thời trang xuân hạ sắp tổ chức bằng giọng điệu vô cùng vinh dự.
Bà ta nói qua vài câu, đột nhiên ngừng lại không nói nữa. Bà ta trau mày, ban
đầu thì mắt tròn xoe, sau đó hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm xuống phía dưới khán
đài, nét mặt dường như đang nhìn thấy một chuyện quái quỷ gì đó mà tuyệt đối
không thể xảy ra được.
Người dẫn chương trình ngạc nhiên, dõi theo ánh mắt
của bà ta nhìn xuống thì không thấy có điều gì bất thường.
Phía dưới khán đài là những vị khách vip và những
người nổi tiếng, các nhà thiết kế, nhiếp ảnh gia trong giới thời trang, chủ
biên các tạp chí thời trang, các nhà quản lý người mẫu, bạn bè trong giới
truyền thông và những nhân sĩ trong giới nghệ thuật và văn hóa. Những người có
mặt trong buổi tối ngày hôm nay đều là những nhân vật có tầm cỡ trong thành phố
Thánh Anh.
Vậy thì vì sao Jennifer lại tỏ ra như nhìn thấy ma
vậy?
Mọi người có mặt trong hội trường đều phát hiện sự bất
thường của bà ta. Người dẫn chương trình cảm thấy rất kỳ lạ, dùng tiếng Anh hỏi
bà: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Jennifer chỉ xuống phía dưới và nói: “Bên kia, dãy thứ
tư, cô gái mặc áo trắng…”
Người dẫn chương trình thực sự rất ngạc nhiên, lập tức
nhìn xuống phía đó và nói: “Cô Chu, cô…”
Chu Nhã Bá cũng rất ngạc nhiên, tuy cảm thấy bất an
nhưng vẫn đứng lên.
Nhân viên nhanh chóng đưa micro cho cô.
Jennifer không hỏi ngay mà ngắm nghía cô một lần nữa,
nói đúng hơn là bà đang ngắm nghía chiếc áo khoác da báo màu trắng trên người
cô.
Chu Nhã Bá tỏ ra lúng túng khi bị Jennifer nhìn chằm
chằm như vậy.
Mọi người đều nín thở chờ đợi, ai cũng cảm thấy tò mò
vì sự việc bất ngờ này, chỉ có một người cảm thấy hết sức phẫn nộ và tuyệt
vọng.
Người đó chính là Chu Tân Trúc.
Cô ta không dám tin, Chu Nhã Bá lại lén lén lút lút
lấy trộm chiếc áo ấy. Hơn nữa cô ta không có thư mời, sao lại có mặt ở đây? Lẽ
nào anh cả không kiềm chế được trước sự nhõng nhẽo của cô ta?
Chu Tân Trúc gườm gườm nhìn anh trai Chu Thiên Hựu. Cô
ta là người mẫu nổi tiếng, các em của cô ta đều mong muốn nhận được một số ý
kiến của cô ta về cách ăn mặc, đặc biệt là Chu Nhã Bá, người đăng ký tham gia
cuộc thi người mẫu lần này.
Sau khi tham quan tủ quần áo của chị họ, cô ta ngạc
nhiên phát hiện chiếc áo khoác da báo hoàn mỹ này – đó là chiếc áo Chu Tân Trúc
lấy của Phong Bình, vì yêu thích quần áo đẹp nên cô ta không vứt đi. Thế là Chu
Nhã Bá nhầm tưởng rằng đó là “vật báu” của chị nên lén lút lấy nó ra để khoe.
Quả nhiên, hiệu quả rất đáng kinh ngạc, làm chấn động
cả bậc thầy thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới như Jennifer.
“Xin hỏi chiếc áo trên người cô là của cô sao?” Bà ta
nói tiếng Anh qua chiếc micro.
“…”
Chu Nhã Bá không ngờ rằng bà ta sẽ hỏi câu ấy nên
không biết phải trả lời thế nào. Nếu nói không phải là của cô ta thì sẽ khiến
người ta cười vỡ bụng mất. Tiểu thư đài các, giàu có mà lại mặc chiếc áo không
phải là của mình, đặc biệt là hôm nay có rất nhiều người trong giới truyền
thông. Nếu nói là của cô ta thì cô ta thấy chột dạ, không mở miệng được, điều
quan trọng là cô ta không biết vì sao Jennifer lại hỏi như vậy, dường như bà ta
biết chiếc áo không phải của cô ta.
Không gian im lặng đến ngạt thở, mọi người đều chờ câu
trả lời của cô ta.
Mặt cô ta đỏ như gấc chín, ấp úng mãi mà không nói
được lời nào, không kìm được liếc nhìn Chu Tân Trúc.
Sắc mặt của Chu Tân Trúc khó coi hơn cô ta gấp trăm
lần.
“Chiếc áo này là của cô sao?” Jennifer hỏi lại một lần
nữa nhưng không dám chắc là cô ta có biết tiếng Anh không nên quay sang nhờ
người dẫn chương trình: “Cô có thể dịch lại giúp tôi được không?”
Chu Nhã Bá không thể im lặng được nữa, cô ta quyết
định tuân theo một nguyên tắc đã đọc được trong sách – Khi bạn hoàn toàn không
biết nên nói gì thì tốt nhất nên nói sự thật.
Thế là cô ta nói bằng tiếng anh: “Không phải của tôi,
của chị tôi”.
Jennifer nhíu mày rõ hơn: “Chị cô? Chị cô họ gì?”
Phía dưới phát ra tiếng rì rào khi nghe Jennifer nói
câu ấy.
Chu Nhã Bá nghiêm túc nói: “Họ Chu, Chu Tân Trúc, có
lẽ bà đã nghe nói đến chị ấy, chị ấy là người mẫu nổi tiếng ở châu Á”.
“Xin lỗi, tôi chưa bao giờ nghe nói đến cô ta”.
Jennifer ngắt lời cô ta và nói bằng giọng điệu vô cùng lạnh lùng, ngạo mạn:
“Tôi chỉ quan tâm đến chiếc áo này, bởi vì nó là tác phẩm của tôi, cả thế giới
chỉ có một chiếc. Một năm trước khi ở Venezia, tôi đã tặng nó cho một người bạn
vô cùng cao quý như một món quà nhân dịp sinh nhật cô ấy. Tôi dám khẳng định
rằng cô ấy không phải là họ Chu, càng không thể là
chị của cô”.
Nói đến đây, dường như bà ta hơi kích động, nghiêm
giọng nói: “Tôi không biết vì sao chiếc áo này lại xuất hiện trên người cô,
nhưng dù là cô hay chị cô đều không xứng đáng mặc chiếc áo do chính tay tôi
thiết kế”.
Khi nghe Jennifer nói câu ấy, Chu Tân Trúc thực sự
mong có một chiếc áo tàng hình để khoác lên người.
Chu Nhã Bá cảm thấy kinh hoàng hơn là xấu hổ, cô ta
đứng ngây người như một pho tượng, mặt tái nhợt.
Cô ta không biết rằng chiếc áo này không phải là của
chị mình. Chị cô ta là người mẫu rất nổi tiếng. Cô ta rất ngưỡng mộ chị và thực
sự muốn tin rằng chiếc áo này là “vật báu” của chị.
Lúc ấy, những người trong giới truyền thông như bừng
tỉnh sau cơn mơ, họ thi nhau lấy máy ảnh chụp chiếc áo khoác trên người Chu Nhã
Bá. Dĩ nhiên cũng không quên chụp ảnh Chu Tân Trúc.
Hai chị em nhà họ Chu không thể ngồi đó được nữa, lần
lượt đứng dậy ra về.
Những người trong giới truyền thông quả là săn tin mọi
lúc mọi nơi, lúc ấy họ không nghĩ ngợi nhiều mà lập tức vây quanh hai người
phỏng vấn. Chu Thiên Hựu đành phải hạ thấp thân phận, đứng ra giải vây cho hai
em.
Đường Ca Nam ngồi đó không nhúc nhích, xung quanh là
ánh sáng nhấp nháy. Trong đầu anh dường như cũng xuất hiện những chùm ánh sáng
chớp nhoáng, cảm giác có thứ gì đó muốn chạy ra ngoài nhưng lại không nắm được.
Dịch Nhĩ Dương ngồi cạnh anh, anh ta cắn ngón tay và
nói: “Chuyện quái quỷ gì vậy? Mình thật không dám tin, Chu Tân Trúc lại… a …”
Anh ta chưa nói hết câu, bỗng nhiên giật mình thốt
lên, hoảng hốt nhìn Đường Ca Nam, may mà mọi người đều dồn chú ý vào chị em nhà
họ Chu nên không ai chú ý đến tiếng kêu thất thanh ấy của anh ta.
Anh ta ghé sát vào tai Đường Ca Nam, khẽ nói: “Tối hôm
ấy, cậu và Phong Bình không mặc áo…”
Đường Ca Nam trợn mắt nhìn anh ta: “Ai không mặc áo?”
Dịch Nhĩ Dương nói tiếp: “Cô ấy nói, Chu Tân Trúc lấy
áo khoác của cô ấy, lẽ nào chính là chiếc áo này?”
Đường Ca Nam cũng thấy ngạc nhiên nhưng giọng nói vẫn
rất điềm tĩnh: “Mình nghĩ là thế”.
Dịch Nhĩ Dương trợn mắt há miệng: “Không phải chứ? Lẽ
nào cô ấy chính là người bạn ‘vô cùng cao quý’ mà Jennifer nhắc tới?”
Đường Ca Nam nhún vai: “Mình nghĩ là thế”.
Dịch Nhĩ Dương nháy mắt một cách rất “ngộ nghĩnh”,
Đường Ca Nam tiếp tục nhún vai. Hai người chìm vào hồi ức. Hôm ấy, trên máy
bay, người nào đó đã lớn tiếng nói: “Chiếc váy này chẳng qua là thiết kế loại
ba của Jennifer, không được coi là thông tin có giá trị”.
…
“Chỉ có điều, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng… Hạ Dao
bây giờ vẫn chưa có phong thái của một ngôi sao quốc tế, mặc chiếc váy này rất
hợp”.
…
“Bởi vì Jennifer có thói quen kỳ lạ, nếu là thiết kế
hạng nhất thì sẽ không bao giờ đem bán. Hơn nữa bà ta tự đánh giá mình rất cao,
cho rằng trên thế giới này không thiếu người giàu có, nhưng những người xứng
đáng mặc quần áo do bà ta thiết kế thì lại rất ít. Nếu anh là bạn tri kỷ của bà
ta thì có lẽ sẽ có được một hai bộ, nhưng sẽ không có mác”.
…
“Chu Tân Trúc lấy áo khoác của em. Tấm thẻ hội viên
này coi như xong sao? Hứ, dù cô ta tặng em cả cái hội quán Hồng Nhật ấy thì em
cũng không thèm”.
…
Trong lúc hai người ngây người thất thần thì hội
trường đã vô cùng hỗn loạn, dường như không thể khống chế được nữa. Phóng viên
vây quanh hai chị em họ Chu, những người bạn thân trong giới kinh doanh vội
vàng lên trước can ngăn, mỗi người một câu, như kiểu trong phòng bật bảy tám
cái máy ghi âm cùng một lúc. Dĩ nhiên nhà tổ chức không mong muốn sự việc này
xảy ra, vì thế đã nhanh chóng điều nhân viên can thiệp.
Một số ít phóng viên đứng chen chúc trước sân khấu,
mời Jennifer nói rõ hơn về vụ việc này. Jennifer tỏ vẻ không có gì để nói. Quả
thực bà ta cảm thấy rất ngạc nhiên, không biết vì sao chiếc áo ấy lại có thể ở
trên người khác, bởi vì với thân phận của họ chắc chắn không thể tiếp xúc được
với người bạn đó của bà mới đúng.
Nhân lúc đám đông hỗn loạn, Đường Ca Nam chạy ra
ngoài.
Xung quanh quá ồn ào, anh cần một không gian yên tĩnh.
Những ký ức đã qua dồn dập trở về, giống như kỹ xảo
điện ảnh vậy, cảnh quay và lời thoại hiện lên trong đầu anh, trước mắt anh.
…
“Thế này nhé anh Đường, nếu tôi muốn đi tiêu khiển thì
sẽ có nhân viên riêng chịu trách nhiệm sắp xếp chuẩn bị. Khi nào tôi muốn yên
tĩnh một mình, không muốn bị làm phiền thì họ sẽ tự động biến mất, đến khi nào
tôi cần họ”.
…
“Lãng phí tài năng là vô đạo đức”.
…
“Đối với tôi không lãng phí mới là vô đạo đức”.
…
“Tôi thuộc kiểu người không cần ảo tưởng, thậm chí
những thứ tôi mà muốn tôi đều có thể đạt được, trừ tình yêu”.
…
“Tôi ăn bữa cơm này với anh vì mục đích kết hôn, anh
phải cẩn thận đấy…”
…
“Tôi không muốn chịu ơn người khác. Bây giờ anh có thể
đưa ra một yêu cầu trong phạm vi khả năng của tôi…”
…
“Em quyết định cho anh quyền có thể thay đổi bất cứ
lúc nào và bất cứ nơi đâu”.
“Vậy thì chẳng phải anh không sợ bị lỗ sao?”
“Em cũng chưa chắc đã thua”.
“Đôi lúc em tự tin đến mức khiến người ta phải ngạc
nhiên”.
…
Thì ra cô ấy tự tin như vậy là có lý do của nó.
Nếu nói trước đây anh tưởng rằng quan điểm về giá trị
của cô khác với người bình thường, tuy nhiên, khi họ ở chung dưới một mái nhà,
anh đã dần thay đổi suy nghĩ này.
Tố chất của một con người có thể biểu hiện qua những
chi tiết nhỏ trong cuộc sống hàng ngày. Mặc dù cô có thể tự làm một số việc,
tuy nhiên, cô lại rất thản nhiên trước sự phục vụ của người khác, hoàn toàn
không có chút gì là mất tự nhiên, điều đó chứng tỏ cô đã quen với việc được
người khác phục vụ. Cô không hề bận tâm đến những bữa tối hay bữa tiệc sang
trọng được chuẩn bị kỹ lưỡng, coi nó như bình thường, dường như chưa từng thấy
cô khen cái gì, điều đó chứng tỏ đối với cô tất cả những thứ hoàn mỹ không phải
là cái gì đó xa lạ. Nếu nói tất cả những điều đó là cô cố vờ như bình tĩnh, vậy
thì anh sẽ phục sát đất ca tụng tài năng diễn xuất của cô.
Anh vẫn chưa biết rõ về lai lịch, xuất thân của cô
nhưng có một điều có thể chắc chắn rằng cô không phải là cô gái lọ lem mà giới
truyền thông đã nói. Tuy nhiên, do chuyện đính hôn của họ giống như một vở hài
kịch khiến anh không tiện hỏi nhiều, nếu không cô sẽ nghĩ rằng anh yêu đơn
phương, hơn nữa, làm như vậy là không tôn trọng đời tư của cô. Dĩ nhiên, xét
theo một khía cạnh khác, anh cũng không giống như những kẻ săn tin chuyên bới
móc những chuyện riêng tư của người khác, công việc của anh rất bận, thời gian
có hạn, không thể suốt ngày băn khoăn về thân phận của một người phụ nữ…
Nhưng dù thế nào đi nữa thì cho đến bây giờ, cô vẫn là
vợ sắp cưới của Đường Ca Nam anh đây, chỉ cần biết điều đó là đủ.
Chỉ có điều… Haizzz, dù sao thì xung quanh cũng không
có ai, cũng phải thừa nhận rằng sự biến đổi thân phận bất ngờ của cô cũng khiến
anh cảm thấy “sốc”.
Người bạn cao quý mà Jennifer nói, rốt cuộc thì cao
quý đến mức nào?
Cô ấy là người Vũ Minh, sao lại có quan hệ với
Jennifer? Cô ấy và Phương Quân Hạo là thanh mai trúc mã, nhưng Phương Quân Hạo…
Dường như là lớn lên ở nước ngoài?
Anh cũng không rõ lắm.
Anh có thể trực tiếp đi hỏi cô nhưng lại thiếu lời mở
đầu thích hợp. Chẳng nhẽ dùng giọng điệu của cảnh sát, cố tỏ ra bình tĩnh và
hỏi: “Thành thật sẽ được miễn tội, nếu không để chúng tôi điều tra ra thì tội
sẽ nặng hơn”, hay là đùng đùng nổi giận giống như người chồng bị lừa dối đi hỏi
tội vợ mình hoặc anh nên tỏ ra vô cùng vui mừng, khoa chân múa tay? Vì cả hai
vẫn chưa có tình cảm sâu đậm với nhau nên cách nào cũng thật nực cười.
Khóe miệng Đường Ca Nam run run, anh nhếch mép mỉm
cười.
Anh rút điện thoại, tìm trong danh bạ số điện thoại
của cô nhưng chần chừ một lúc không ấn nút gọi.
Haizzz, thôi vậy, đợi đến lúc nào gặp thì nói.
Cảm giác những tiếng ồn ào phía sau dường như đã dịu
bớt, anh xoay người định quay về hội trường, vừa đến cửa suýt thì va vào một
người. Đối phương cũng rất ngạc nhiên.
Đợi sau khi họ nhìn rõ mặt nhau thì cả hai đều không
khỏi sững người lại.
“Dạo này em khỏe chứ?” Im lặng vài giây, Đường Ca Nam
nói trước.
Tuy anh chưa từng hứa hẹn gì với cô ta nhưng khi nhìn
thấy cô ta vẫn khó tránh khỏi cảm thấy áy náy.
Dường như trong mỗi người đàn ông đều tiềm ẩn chút gì
đó của sự đa tình, tự thấy cần thiết phải chịu trách nhiệm với người phụ nữ xưa
đã từng hồn bay phách lạc vì mình. Có phải là người phụ nữ xưa hay không cần
phải xem xét lại, còn hồn bay phách lạc thì có chút hơi quá, dù rằng sắc mặt
của Hạ Dao thực sự rất kém.
Cô ta gần như cười ai oán: “Rất khỏe”.
Không biết có phải vì tài diễn xuất quá xuất sắc hay
vì tính cách vốn có mà vẻ kiên cường ấy của cô ẩn chứa một chút gì đó của sự
yếu đuối khiến người khác không thể làm ngơ được. Có lẽ là do nghiệp diễn mà từng
cử chỉ của cô, một ánh mắt, một nụ cười đều có thể mang lại cho người ta cảm
giác khó mà đoán biết được. Cái kiểu làm ra vẻ nhưng lại khiến người ta thấy bị
chòng ghẹo đã ăn sâu vào máu của cô ta. Trong những lời nói cử chỉ hàng ngày,
dù vô tình hay không thì cũng biểu lộ một chút ra ngoài. Chính điều đó đã tạo
nên sức hút đặc biệt của cô ta, đàn ông thì thấy bị trêu đùa còn phụ nữ lại rất
muốn lấy cô ta làm gương… Dù là những người phụ nữ tự cho mình là nghiêm túc
thì tận sâu trong đáy lòng cũng không khỏi ngưỡng mộ những người phụ nữ không
nghiêm túc, huống hồ Hạ Dao quyết không phải là không nghiêm túc, chỉ vì cô quá
gợi cảm mà thôi.
Đường Ca Nam đã quen với thái độ ấy của cô ta, nhưng
vẫn kiếm chuyện làm quà: “Ừ, sắc mặt của em không tốt lắm, chú ý giữ sức khỏe”.
Hạ Dao mỉm cười và nói: “Làm nghề của chúng em, nhìn
bề ngoài thì huy hoàng nhưng trên thực tế thì cũng chẳng khác nào làm thân trâu
ngựa, mệt muốn chết, thời tiết lạnh giá, đạo diễn nói một câu, dù là sông băng
thì cũng phải nhảy xuống, làm sao có thể nói đến hai chữ “nghỉ ngơi” được?
Người khác không biết sự gian khổ của bạn, ngưỡng mộ bạn được ở nhà lầu, đi xe
hơi, mặc đồ hiệu, giao lưu với những người giàu có, thực ra…”
Đường Ca Nam đang vội đi, không ngờ bỗng nhiên cô ta
lại phàn nàn kể khổ, hơn nữa càng nói càng thấy có gì đó không đúng, dường như
có ý gì đó ngấm ngầm hại người nên vội nói: “Xin lỗi, anh hẹn vợ sắp cưới của
anh ăn tối, lần sau nói chuyện nhé”.
Nói xong anh không nhìn sắc mặt của Hạ Dao mà vội vàng
bỏ đi, thậm chí còn không chào cả nhà tổ chức.
Đường Ca Nam lái xe đến nhà hàng Đường Triều, đây là
nhà hàng cao cấp nằm trên đỉnh núi Nhạn Đãng, nổi tiếng bởi phong cách tao nhã,
không gian lãng mạn. Anh theo nhân viên đi qua phòng ăn ngập tràn hương hoa
hồng tự nhiên, đến chỗ ngồi đã đặt trước nhưng không thấy ai.
Anh vội nhìn nhân viên phục vụ và hỏi: “Cô Phong không
đến sao?”
Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Không ạ”.
Đường Ca Nam vội rút điện thoại gọi điện cho cô. Một
giọng nói phụ nữ ngọt ngào nói với anh rằng cô đã tắt máy, nhưng để lại lời
nhắn cho anh.
Ngoài giọng nói của Phong Bình còn lẫn tiếng gió dữ
dội: “Anh Nam, em xin lỗi, lẽ ra em nên nói chuyện này với anh sau bữa ăn nhưng
theo thông tin dự báo thời tiết mới nhất, nửa đêm sẽ có một khối không khí lạnh
tràn về, vì vậy máy bay phải cất cánh trước, em sẽ giải thích chuyện này. Dĩ
nhiên, anh cũng có thể gọi điện cho em vào giờ này ngày mai. Cuối cùng em muốn
nói tối nay anh phát biểu rất hay”.
Đường Ca Nam dở khóc dở cười, anh cúp điện thoại, cảm
thấy khó hiểu, bối rối, không biết nên làm thế nào, lại cảm giác có người đang
nhìn anh. Là người nổi tiếng, anh đã quen với việc được người khác chú ý tới.
Chỉ có điều trong buổi tối ngày hôm nay thì điều đó khiến anh cảm thấy rất khó
xử.
Những bàn xung quanh đều có đôi cả, họ thì thầm nói
chuyện tình cảm với nhau, chỉ có anh là cô đơn một mình. Thật đáng ghét. Có
người dám bỏ bom anh? Lại còn vào đúng ngày Valentine, hơn nữa anh bị chính vợ
sắp cưới của mình bỏ bom, bạn nói xem thế là thế nào? May mà không có phóng
viên, nếu không thì họ sẽ chuyện bé xé ra to, liên tưởng hùng hồn.
Tuy không gian nhà hàng rất đẹp, rất lãng mạn, đồ ăn
rất ngon nhưng quả thực Đường Ca Nam không có dũng khí ngồi ăn một mình, đành
phải buồn bực ra về.
Có thể dự đoán được rằng ngày mai báo chí sẽ được một
phen náo nhiệt như thế nào, không biết chừng tối nay đã bắt đầu phát điên lên
rồi.
Sau khi về nhà, anh lên mạng đọc tin tức, quả nhiên
một trang web nổi tiếng trong nước đã bắt đầu tung tin. Ngoài chuyện bẽ mặt của
chị em nhà họ Chu, điểm nóng thảo luận tậo trung vào người bạn của Jennifer và
chiếc áo khoác đó. Dự đoán của mọi người hết sức ly kỳ, sáng tạo, suy đoán khoa
trương, anh đọc mà cười vỡ cả bụng, nỗi buồn bực trong lòng bốc chốc tiêu tan.
Chỉ có điều khi tắt máy tính, leo lên giường ngủ anh
lại suy nghĩ, trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được, cuối cùng anh quyết định
chạy sang phòng Phong Bình kiểm tra mặc dù biết rằng làm như vậy là vô liêm sỉ.
Không thấy có gì bất thường.
Phòng để đồ gần hai mươi mét vuông, quần áo không
nhiều, nhiều nhất là màu đen trắng, sau đó đến xanh lá cây nhạt, xanh da trời.
Giày không phải là ít, dường như bày kín giá để giày, ước chừng có khoảng gần
trăm đôi, ngoài ra còn có hơn ba mươi chiếc kính, các loại túi xách, hơn chục
hộp trang sức tinh xảo xếp ngay ngắn trên bàn, trong đó có một chiếc hộp vuông
to, mở nắp, bên trong là đôi hoa tai kim cương màu xanh lam, hình dạng giống
như giọt nước mắt, không cần phải nói, chắc chắn giá không rẻ chút nào.
Đường Ca Nam nhìn những đồ vật ấy, không hiểu vì sao
bỗng nhiên nhớ lại hồi con nhỏ, có một lần vào phòng thay đồ của mẹ. Đối với
cậu bé như anh, đó là một nơi rất thần bì, đầy sức hút. Khi trưởng thành, anh
đã từng chờ phụ nữ thay đồ nhưng chưa từng bước chân vào phòng riêng của phụ
nữ. So với tủ quần áo của mình thì cảnh tượng này đã đủ khiến anh kinh ngạc lắm
rồi.
Anh về phòng ngủ, ngồi lên giường, không kiềm chế được
lại mở lời nhắn kia ra nghe lại một lần nữa, sau đó nhận ra rằng cô ấy đã đáp
máy bay riêng, hơn nữa thời gian bay không phải là ngắn. Vậy thì điểm đến của
cô sẽ là đâu đây? Anh không thể nghĩ ra được, chỉ biết thở dài một tiếng rồi
nằm xuống giường, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà suy tư.
Chiếc chăn mềm mại tỏa hương thơm dịu nhẹ, Đường Ca
Nam nằm một lúc, anh ngạc nhiên phát hiện ra rằng giường của Phong Bình mềm mại
và dễ chịu hơn giường của mình rất nhiều. Để khẳng định lại cảm giác ấy, anh
thay đổi nhiều tư thế nằm, lộn từ đầu giường đến cuối giường, cuối cùng rút ra
kết luận là giường của cô ấy dễ chịu hơn giường của mình.
Thật vô lý, sao giường ở phòng khách lại dễ chịu hơn
phòng ngủ chính được? Anh nhớ lại ngày đầu tiên Phong Bình chuyển đến đây,
chính là buổi sáng ngày thứ hai sau khi họ quyết định đính hôn.
Hai người ngồi ăn sáng, anh hỏi: “Tối qua em ngủ có
ngon không?”
Cô nhíu mày lắc đầu, trả lời anh bằng giọng nghẹt mũi
khi bị cảm cúm: “Rất kinh khủng”.
Lúc ấy anh rất ngạc nhiên, không ngờ cô lại thẳng thắn
như vậy.
Cô cảm nhận được sự ngạc nhiên của anh, chớp mắt rồi
cười và nói: “Yên tâm, em sẽ không nói với người khác là gối nhà anh cứng như
đá đâu”.
Anh cũng chỉ có thể cười và nói: “Em cúm rồi, để anh
bảo người mang thuốc cho em…”
Cô vội ngăn lại: “Không cần đâu, em có khả năng tự
phục hồi”.
Câu nói ấy khiến anh không nhịn được cười.
Cô thản nhiên lấy một miếng bánh mỳ, liếc nhìn anh,
sau đó vừa ung dung phết bơ lên bánh mỳ vừa nói: “Em biết, được kết hôn với em
là niềm mơ ước của rất nhiều đàn ông, nhưng anh không cần tỏ ra hưng phấn như
vậy đâu…”
Cuối cùng anh không thể kiềm chế được, cốc sữa vừa đưa
lên miệng liền sặc đổ ra ngoài khiến anh ho đến đỏ cả mặt.
Lúc ấy anh tưởng rằng đó là khiếu hài hước của cô, cảm
thấy rất đáng yêu, cũng rất vui. Bây giờ nhớ lại mới biết vốn dĩ người ta nói
thẳng nói thật, không hề có ý gây cười. Haizzz.
Tâm trạng của Đường Ca Nam cứ gọi là x x Ο Ο, không
thể diễn tả thành lời, rối tinh rối mù, không chịu được lại hồi tưởng lại
chuyện của hai người từ đầu đến cuối. Tuy cô ấy không trực tiếp nói mình là ai
nhưng qua mấy lần nói chuyện đã gián tiếp bộc lộ thân phận của mình, chỉ có
điều anh không nhận ra mà thôi.
A!
Đầu anh như sắp nổ tung ra, lấy chăn trùm kín đầu,
không muốn nhớ lại những chuyện rối rắm ấy nữa.
Lần này thì ngủ thật.
Sáng hôm sau, anh mơ màng mở mắt, thấy có gì đó khang
khác, biết mình đã ngủ nhầm giường nhưng quả thực chiếc giường quá thoải mái,
anh vươn mình hai cái nhưng vẫn không muốn ngồi dậy, lúc hít thở bỗng nhiên
ngửi thấy bên gối có mùi thơm nồng nàn, mở mắt ra thì thấy dưới gối lộ ra một
góc của bộ váy ngủ màu hồng phấn. Anh rút ra thì thấy có thêm một thứ khác, áo
ngực màu hồng phấn.
Lần này thì anh tỉnh thật, mắt anh sáng lên, nhưng
trong lòng vẫn hy vọng mình vẫn chưa tỉnh, nỗi chán ngán vì phải thức dậy sau
một giấc mộng đẹp len lỏi vào đầu. Chỉ có điều, anh lập tức ý thức được rằng ý
nghĩ của mình quá hèn hạ nên vội bật dậy khỏi giường như bị điện giật vậy.
Khi quay về phòng vệ sinh của mình đánh răng rửa mặt,
anh nghĩ đến một vấn đề hết sức nghiêm túc: Có vẻ như một thời gian rất dài
không có cái ấy rồi. Khụ khụ, cái đó tuy không thể thay cơm được nhưng nếu lâu
quá mà không có thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Sau khi sửa sang xong, anh xuống dưới nhà ăn sáng, vì
dậy muộn nên đành phải mang báo vào xe đọc.
Hai chị nhà họ Chu xuất hiện trên mặt báo, huy hoàng
chẳng kém gì Jennifer. Tuy nhiên, chủ nhân của chiếc áo khoác da báo vẫn nằm
trong giai đoạn dự đoán, không hề có một chút thông tin có giá trị nào.
Đường Ca Nam vứt tờ báo xuống, trong lòng cảm thấy
thật nực cười. Vợ sắp cưới của mình là ai, bản thân mình cũng không rõ, lại còn
mong đợi báo chí mang thông tin đến cho mình, chuyện này mà truyền ra ngoài
chắc người ta cười rụng răng mất.
Anh đang tự cười mình thì bỗng nhiên điện thoại đổ
chuông.
Màn hình hiện số của Chu Thiên Hựu. Vừa nhấc máy đã
nghe thấy giọng khàn khàn của anh ta, chắc chắn là vì chuyện tối qua mà suy
nghĩ đến mất ngủ.
“Ca Nam, mới sáng sớm đã làm phiền cậu, thật ngại
quá”.
“Không có gì”.
“Tôi muốn nhận tội với cậu” Chu Thiên Hựu thẳng thắn
nói: “Chuyện tối qua cậu thấy rồi đấy, tôi thực sự cảm thấy rất xấu hổ…”
“À, vâng, đúng là không lường trước được…” Đường Ca
Nam không biết đỡ lời thế nào, đành phải nói mập mờ.
“Tối qua Tân Trúc đã nói cho tôi nghe toàn bộ sự việc.
Tôi thực sự không biết nó lại làm chuyện đáng xấu hổ ấy, thực sự là rất có lỗi
với cô Phong. Nếu cậu không để ý thì tối nay tôi muốn mời cậu và cô Phong ăn bữa
cơm để Tân Trúc nhận tội trước mặt cô Phong”.
“Chuyện này e rằng không thể…”
“Ca Nam, xin hãy nể tình hai nhà chúng ta…”
“Anh Chu, anh hiểu lầm rồi”. Đường Ca Nam ngắt lời anh
ta và giải thích: “Hiện tại Phong Bình không ở trong nước”.
“Vậy…” Chu Thiên Hựu chần chừ một lúc rồi nói: “Vậy
thì Ca Nam này, cậu có thể giải thích với giới truyền thông, về chiếc áo ấy…”
Anh ta không nói tiếp nhưng Đường Ca Nam đã hiểu ý của anh ta.
Chiếc áo ấy không là cái gì, Jennifer không là cái gì,
nhưng nhà họ Chu là gia tộc có máu mặt ở thành phố Thánh Anh này, không thể để
mất mặt như vậy được, bằng giá nào cũng phải che đậy sự việc này. Chỉ có điều,
Chu Thiên Hựu tìm nhầm người rồi. Anh cũng không biết Phong Bình sẽ có thái độ
như thế nào. Tuy anh là vợ sắp cưới của anh, nhưng tình cảm thì vẫn chưa sâu
đậm như trên danh nghĩa, anh cũng không thể quyết định thay cô. Nhưng không thể
nói thẳng điều đó cho Chu Thiên Hựu biết được, có nói thì Chu Thiên Hựu cũng
không tin, không biết chừng còn nghĩ là anh có ý từ chối.
Thẳng thắn mà nói anh sẽ không bao giờ để bụng chuyện
nhỏ nhặt này, tuy nhiên, con gái vốn tính ích kỷ, so đo, ai biết được Phong
Bình sẽ thế nào, thôi thì cố gắng nói giảm nói tránh.
“Anh Chu, hiện tại Phong Bình vẫn chưa biết chuyện
này, lát nữa tôi sẽ liên lạc với cô ấy rồi thông báo cho anh”.
“Ca Nam, nhờ cả vào cậu đấy”. Chu Thiên Hựu vội vã cảm
ơn.
Anh ta cúp máy, gườm gườm nhìn hai cô em thê thảm trên
sofa, đúng là không thể nhẫn nhịn được. Nhưng cần mắng chửi thì đã mắng chửi
rồi, cần giáo huấn thì cũng giáo huấn rồi, hai chị em cãi nhau thì cũng cãi
nhau rồi, nói nhiều cũng vô ích. Mọi người đều không chợp mắt, bây giờ đọc báo
xong lại thấy bình tĩnh hơn.
Chu Nhã Bá đã ngáp lên ngáp xuống không ngừng, muốn đi
ngủ từ lâu rồi, chỉ vì sắc mặt của chị quá khó coi nên cố gắng chịu đựng.
Chu Tân Trúc ngồi ngây ra, dường như đang suy nghĩ
điều gì đó, cố gắng lật lại những ký ức có liên quan đến Phong Bình, quả thực
là không phát hiện thấy điểm đặc biệt của cô ta. Cô không thể hiểu được, một
người phụ nữ dựa vào đàn ông để thăng tiến như cô ta sao có thể bỗng nhiên trở
thành người bạn cao quý của Jennifer? Chắc chắn là có vấn đề gì đó. Quá trình
nghị luận này không chặt chẽ chút nào. Cô có luận điểm, chỉ có điều chưa tìm ra
được luận chứng nào đủ lớn để chứng minh cho nó.
Cô không cam tâm!
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ cô thất bại trong chuyện
gì, bỗng nhiên lúc này gặp phải thất bại lần đầu tiên trong đời, đối thủ lại là
người mà cô không coi ra gì. Nỗi tức giận này quả là khó “nuốt”. Cô không phục,
thực sự không phục.