Sáng hôm sau, Phong Bình từ biệt với thời kỳ ngủ nướng
huy hoàng, mới sáng sớm đã bị Đường Ca Nam lôi dậy
đi bái kiến lão phật gia.
Theo phép tắc, lẽ ra cô nên đến nhà họ Đường gặp “phụ
huynh” từ lâu rồi, chỉ có điều Đường lão phu nhân không thích cô, sau khi biết
thân phận của cô lại cảm thấy hơi ngại khi phải gặp cô. Nhưng dẫu sao thì nàng
dâu cũng phải gặp bố mẹ chồng, không thể khác được. Thế là cuối cùng vẫn phải
đi gặp mặt.
Khi họ đến nhà họ Đường thì Đường Hạo Vân và bạn gái
đã đến rồi. Đường Trạm đang cùng mẹ tập thể dục ngoài vườn. Đường Minh Tuyên
xuống nhà rồi mà vẻ mặt vẫn còn buồn ngủ, nhìn thấy Phong Bình ngồi đó, giật
nảy mình, tỉnh ngủ hẳn. Sau khi chào hai anh, cô liền chạy ra vườn hoa tìm bà
ngoại.
Một lúc sau Đường lão phu nhân vào, khi nhìn thấy
Phong Bình, nét mặt rất tự nhiên. Phong Bình đứng dậy chào hỏi, bà ta cũng tỏ
ra rất thân thiện. Lúc ăn cơm còn bảo cô ngồi cạnh mình. Dù sao thì bà cũng có
kinh nghiệm mấy chục năm, biết rằng nếu không có cách nào thay đổi tình thế thì
cách tốt nhất là thuyết phục bản thân vui vẻ chấp nhận.
Nếu bề trên đã chủ động thân thiện như vậy, vậy thì
Phong Bình cũng cung kính đón nhận, coi chuyện tấm ngân phiếu như chưa hề xảy
ra.
Điều đó khiến ba người không biết rõ chân tướng vô
cùng ngạc nhiên. Bởi vì thái độ ấy của Đường lão phu nhân chứng tỏ đã chấp nhận
Phong Bình, nhưng sao bỗng nhiên lại chấp nhận cô ta? Đúng là không thể hiểu
nổi, không thể hiểu nổi.
Vì có Đường Trạm ở đó nên Đường Ca Nam lầm lì không
nói gì. Đường lão phu nhân thấy ngón tay phải của anh ta không được tự nhiên
lắm nên ân cần hỏi han. Anh tìm cớ ứng phó cho xong chuyện. Sau đó bà ta lại
kêu ca vài câu.
Đường Hạo Vân cùng bố nói chuyện về tình hình chính
trị. Tô Viên Viên là luật sư, biết nhiều nên thỉnh thoảng cũng nói xen vài câu,
có nhiều kiến giải rất hay.
Đường Minh Tuyên không hứng thú với chủ đề nói chuyện
của họ nên bắt chuyện với Phong Bình, nói về show thời trang của Jennifer đang
được quan tâm nhất hiện nay. Nghe nói có rất nhiều ngôi sao quốc tế nổi tiếng và
những người có ảnh hưởng trong giới thời trang tham dự. Có được vé mời không
phải là dễ.
Phong Bình có hai tấm vé mời, tỏ ý có thể tặng lại cho
cô. Đường Minh Tuyên vô cùng vui mừng, vẻ mặt hớn hở cũng lây sang cả Tôn Viên
Viên.
Thế là Phong Bình tặng nốt tấm vé mời kia.
Vậy là tạm thời cô lấy được lòng của hai quý cô. Ăn
cơm xong, Đường Minh Tuyên đưa họ lên tầng thăm quan. Trên tầng có năm phòng
ngủ, nhưng chỉ có ba phòng có người ở. Phòng ngủ của Đường Minh Tuyên không
gian đẹp nhất, đối diện với giàn hoa tử đằng.
Chủ đề nói chuyện cũng chỉ giới hạn ở thời trang, vóc
dáng, mỹ phẩm, da… Phong Bình có người chuyên chăm lo việc ấy. Nhân lúc hai
người kia nói chuyện say mê, cô đi ra ban công ngắm nhìn cảnh vật. Kết quả phát
hiện Đường Trạm và Đường Ca Nam đang nói chuyện riêng dưới giàn hoa.
Phát hiện này khiến cô phấn chấn hẳn lên.
Đường Ca Nam vốn không ưa gì bố mình. Lúc này lại đang
nói không ngừng. Đường Trạm im lặng không nói gì. Đường Ca Nam nói xong, ông ta
vẫn im lặng, khoảng hai phút sau mới ghé đầu về phía anh, nói một câu gì đó,
sau đó quay người bước đi.
Đường Ca Nam đứng một lúc, đang chuẩn bị đi thì bỗng
nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, quay lại nhìn, không thấy ai, ngẩng đầu
lên thì thấy Phong Bình đang đứng trên ban công vẫy tay với mình.
Anh hơi ngạc nhiên, sau đó chầm chậm bước lại, ngẩng
đầu lên nhìn cô cười và nói: “Em chán à?”
Phong Bình quay lại nhìn phía sau rồi gật đầu với anh.
Đường Ca Nam bật cười: “Gần đây có một hồ nước, phong
cảnh rất đẹp, hay là đến đó chơi?”
Phong Bình vội gật đầu.
“Vậy thì em xuống đây”.
“Biết rồi, anh tránh ra một chút”. Cô nói rồi cúi
người xuống.
“Cái gì? Này, em làm gì vậy?”
“Giày”.
“Giày gì?”
Anh chưa nói hết câu thì hai chiếc giày bay ngang qua
đầu, suýt thì trúng đầu anh. Anh vẫn chưa kịp ca cẩm thì thấy một bóng người
bay xuống, chạm đất an toàn, không chút thương tích.
Đường Ca Nam ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm, mắt trợn
tròn nhìn cô nhặt đôi giày bệt đi vào chân. Anh khẽ hỏi: “Em, em không sao
chứ?”
Phong Bình đứng thẳng người, xoa tay và nói: “Không
sao, đi thôi”.
Đường Ca Nam vẫn không thể tin vào mắt mình, anh đặt
tay lên vai cô, xoay trước xoay sau, muốn chắc chắn là cô không sao. Phong Bình
đẩy tay anh ra: “Chẳng phải em đã nói với anh là em học kung fu rồi sao. Cái
ban công này không cao lắm. Chúng ta đến hồ nước kia chơi đi”.
Đường Ca Nam đưa cô ra ngoài bằng đường cửa sau, trên
đường đi anh không kìm được thốt lên: “Thì ra vợ anh là một nữ siêu nhân”.
Phong Bình nghe thấy chữ “vợ”, trong lòng hơi rung
động nhưng không có ý “bật” lại.
Đường Ca Nam không hề nhận ra cách xưng hô của mình
không đúng, anh hỏi tiếp: “Vì sao em lại học cái đó?”
“Người nhà họ Phong ít hay nhiều cũng phải biết chút
võ thuật để tự vệ. Em là một trong số ít người chăm chỉ”.
“Thật lợi hại”.
Phong Bình cười hai tiếng, không nói gì.
Hai người đi được một lúc, Phong Bình hỏi: “Này, chúng
ta phải đi bộ đến hồ nước kia sao?”
“Đúng vậy, nửa tiếng thôi mà”.
“Không có xe bus à?”
“Có một tuyến, chỉ có điều phải xem vận may, đi bộ thì
thực tế hơn”.
“Ừm…”
“Em sao vậy, không phải là mới đi hai bước đã mệt rồi
đấy chứ?”
Phong Bình cười, thẳng thắn nói: “Lúc nãy em nhảy
xuống, hình như là bị đá chọc vào chân, bây giờ thấy đau”.
“Sao lúc nãy em nói là không sao?”
Đường Ca Nam dừng lại nhìn cô, đôi mắt anh sáng ngời,
Phong Bình bị anh nhìn đến đỏ cả mặt, “Anh nhìn kiểu gì vậy? Lúc nãy không sao,
bây giờ bỗng nhiên thấy hơi đau”.
“Ha ha ha”. Đường Ca Nam phá lên cười, không chút
khách khí.
Cười xong, Đường Ca Nam tỏ vẻ phiền não: “Nếu giống
như trong phim thì lúc này anh nên cõng em đi để chứng tỏ anh một lòng một dạ
với em. Chỉ có điều anh cõng em đi bộ mười phút không vấn đề, nhưng nếu ba mươi
phút thì e là không được, em nhìn ngón tay anh…”
“Chúng ta thử vận may, đợi xe bus”.
“Đành phải vậy thôi”.
Thế là hai người đến bến xe bus đợi xe, ra hồ nước
chơi một lúc lâu, nhân tiện ăn bữa chiều ở nhà hàng ven hồ. Sau khi về khó
tránh khỏi phải nghe những lời cằn nhằn. Hai người chỉ coi như gió thoảng bên
tai, mỉm cười cho qua.
Tiếp sau đó là những ngày tháng yên ả. Tiết trời sang
xuân, ánh nắng chan hòa, chuyện mà Phong Bình lo lắng cũng không xảy ra. Thời
gian gần đây, tiêu điểm mà giới truyền thông quan tâm là show trình diễn thời
trang của Jennifer diễn ra vào cuối tuần. Sau rất nhiều ngày tuyên truyền, cuối
cùng show diễn thời trang cao cấp này cũng được mở màn, quả là khiến người ta
mong chờ. Giới truyền thông và những người nổi tiếng trong giới thời trang đã
lần lượt đến thành phố Thánh Anh.
Vì đã tặng vé mời cho người khác nên Phong Bình dự
định không đi. Nào ngờ Jennifer lại gọi điện lại để xác nhận và liệt cô vào
hàng ghế đầu của khách vip. Cô đành phải tỏ ý là mình còn hai người bạn nữa,
rất hứng thú với những mẫu thiết kế của bà ta. Jennifer lập tức sai người mang
hai tấm vé mời đến cho cô.
Tuần này Đường Ca Nam bay tới New York để tham dự cuộc
họp về sản phẩm mới, không kịp về đúng hẹn. Phong Bình liền gọi Phương Quân Hạo
cùng đi.
Địa điểm là hội quán Hồng Nhật.
Tuy cô đã thề là sẽ không bao giờ đến hội quán Hồng
Nhật, nhưng sự lớn mạnh của cuộc sống chính là ở chỗ nó có thể khiến bạn lật
lại những lời nói ban đầu của chính mình, giống như cô đề xướng bảo vệ môi
trường nhưng trong tủ quần áo vẫn không thể thiếu một chiếc áo lông thú.
Tuy Phong Bình không coi hội quán Hồng Nhật ra gì
nhưng khách quan mà nói thì nó vẫn là hội quán hạng nhất nhì ở thành phố Thánh
Anh, số người có thể tổ chức những hoạt động như thế này ở hội quán Hồng Nhật
không phải là nhiều. Vì chuyện của Chu Tân Trúc nên Chu Thiên Hựu để Jennifer
miễn phí sử dụng hội trường, đồng thời cũng muốn nhân cơ hội này nói với giới
truyền thông rằng chuyện chiếc áo lần trước thực sự chỉ là hiểu lầm. Nhà họ Chu
và bậc thầy thiết kế này có mối quan hệ khá tốt. Jennifer có khí chất thanh cao
của một người làm nghệ thuật nhưng xét cho cùng vẫn là một thương nhân. Huống
hồ hội trường của hội quán Hồng Nhật quả thực không thể chê vào đâu được, vì
vậy mà đã vui vẻ nhận lời.
Sự phô trương của buổi tối hôm ấy thì không cần phải
nói, có sự tham gia của rất nhiều người nổi tiếng, không gian trang hoàng lộng
lẫy, hoành tráng. Ngoài những ngôi sao quốc tế nổi tiếng thân thiết đến chúc
mừng Jennifer, còn có rất nhiều minh tinh hạng nhất trong nước như Hạ Dao, được
coi như là khách hàng cố định của Jennifer, cũng có mặt trong danh sách khách
mời. Ngoài ra còn có những người nổi tiếng trong giới thời trang đến từ New
York và Paris, chủ biên các tạp chí và giới truyền thông.
Điều khiến các vị khách và phóng viên cảm thấy ngạc
nhiên là hàng ghế khách Vip dưới sàn catwalk hình chữ T.
Từ trước đến nay show thời trang của Jennifer không có
ghế Vip. Đây là chuyện mà trong giới thời trang ai ai cũng biết. Ngay cả show
diễn thời trang cao cấp ở Paris bà ta cũng không đặt hàng ghế Vip, vậy mà lại
đặt ở đây? Thật khiến người ta kinh ngạc.
Rốt cuộc hàng ghế Vip này dành cho ai? Rốt cuộc người
sắp đến là người như thế nào?
Rất nhiều người đã bắt đầu thì thầm to nhỏ, chỉ có
điều hàng ghế Vip không đề tên nên phạm vi dự đoán là vô hạn. Thế là những
người nổi tiếng của thành phố Thánh Anh lần lượt được nhắc đến tên rồi lại lần
lượt bị loại.
Đúng lúc mọi người bàn tán xôn xao thì chiếc Porsche
của Phương Quân Hạo đã đến trước cửa lớn của hội quán Hồng Nhật. Phong Bình mặc
chiếc áo len màu lông chuột, bên ngoài khoác chiếc áo khoác lông cừu màu lam,
cùng Phương Quân Hạo bước vào phòng lớn.
Người đứng ở cửa tiếp đón chính là giám đốc phòng phục
vụ khách hàng lần trước, vừa nhìn thấy Phong Bình, nụ cười của anh ta bỗng đông
cứng trên khuôn mặt. Lúc ấy, nếu bạn hỏi anh ta, người mà anh ta không muốn gặp
nhất khi còn sống là ai thì câu trả lời của anh ta nhất định là Phong Bình.
Phong Bình thì hoàn toàn ngược lại, đặc biệt là khi cô
nhớ đến buổi tối mùa đông lạnh buốt giá ấy, mình đã thê thảm, run rẩy như thế
nào thì cô nghĩ rằng lần này mình đã đến đúng chỗ.
“Chào buổi tối, cô Phong”. Thật không hổ là giám đốc,
trong nháy mắt đã trở lại bình thường, mỉm cười tỏ vẻ rất thân thiện, ôn hòa.
Phong Bình đưa vé mời cho anh ta và nói: “Tôi không
phải là hội viên ở đây, dựa vào cái này có thể vào được không?”
Giám đốc không để ý đến lời châm biếm của cô mà cười
rất nhiệt tình: “Sự hiện diện của cô là niềm vinh dự của chúng tôi”.
Phong Bình hỏi tiếp: “Tôi có cần mặc áo khoác chụp ảnh
ở đây không? Nhân viên của các anh hình như trí nhớ không được tốt lắm”.
Các cơ trên mặt giám đốc có phần cứng lại, nhưng vẫn
giữ nụ cười: “Cô nói đùa rồi…”
“Tôi để áo khoác ở đây có phải trả thêm tiền không?”
“Không, không cần, chúng tôi có nghĩa vụ bảo quản đồ
của khách hàng…” Giám đốc không thể duy trì được nụ cười của mình.
“Vậy thì anh không được để mất nó đâu đấy”. Phong Bình
cởi áo khoác rồi đặt lên cánh tay đang giơ ra của anh ta, nói từng câu từng chữ
rành rọt: “Bởi vì giá của chiếc áo này không nằm trong phạm vi tưởng tượng của
anh”.
“Xin cô yên tâm…” Từng giọt mồ hôi ly ty đã lăn trên
trán của anh ta.
“Anh…”
“Cô Phong”, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng nói
ngắt lời Phong Bình, “Người ta nói tha được cho ai thì tha, việc gì cô phải
hùng hổ dọa người như thế?”
Phong Bình quay lại nhìn, người đang nói chính là cô
Chu Tân Trúc nổi tiếng với sự kiêu căng lạnh lùng.
Thái độ của cô ta hôm nay rất kỳ lạ, dường như trong
nháy mắt đã lấy lại được thói vênh váo tự đắc xưa kia, nhìn Phong Bình bằng ánh
mắt khinh thường, khuôn mặt như cười mà không phải là cười.
Phong Bình cười một tiếng: “Đúng vậy, tôi hùng hổ dọa
người, nhưng cô biết rằng vì sao tôi lại làm thế không?” Cô nhìn thẳng vào mắt
Chu Tân Trúc và nói đầy hàm ý: “Bởi vì đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa tạ lỗi
với tôi, vẫn chưa nói lời xin lỗi tôi. Những người làm sai sao có thể hùng hùng
hổ hổ như thế?”
Chu Tân Trúc đỏ mặt nhưng giọng nói vẫn rất hùng hổ:
“Cô Phong, trên cái thế giới này, mọi người đều khó tránh khỏi phạm sai lầm,
không chỉ một mình anh ta, vì thế tôi mới nói tha được cho ai thì tha”.
Phong Bình nghe mà không khỏi chau mày, cảm thấy khó
hiểu, không biết cô ta có ý gì.
“Cô Chu, xin thứ lỗi cho khả năng lý giải có hạn của
tôi, xin hỏi cô nói thế có ý gì?”
“Có lẽ tôi nói hàm ý quá. Cô Phong, mỗi người đều có
những chuyện không muốn để người khác biết. Cô nên biết rằng tôi muốn ám chỉ
điều gì”. Chu Tân Trúc hơi hạ thấp giọng nói: “Bởi vì chuyện lần trước nên tôi
sẽ không nói ra, coi như là báo đáp cô…”
“Ồ, tôi hiểu rồi…” Phong Bình nháy mắt, hơi ngạc
nhiên, sau đó phì cười: “Ha ha, thì ra cô điều tra sau lưng tôi”.
“Không thể nói là điều tra được, chỉ là tò mò”. Chu
Tân Trúc thản nhiên nói: “Tôi rất tò mò không biết rốt cuộc cô chui ra từ đâu,
lúc thì là cô gái lọ lem, lúc lại trở thành người cao quý, lúc nào cũng làm ra
vẻ huyền bí. Thì ra cũng chỉ thế mà thôi. Ha ha, tôi không thể không nói, mắt
nhìn đàn ông của cô quả thật quá kém”.
“Cô Chu Tân Trúc”. Phương Quân Hạo im lặng từ lúc đến,
nhưng lúc ấy không kiềm chế được nói xen vào: “Để tôi nhắc cô một câu, cẩn thận
họa từ miệng mà ra”.
“Thật sao?” Chu Tân Trúc thản nhiên cười, nhíu mày,
nhìn Phong Bình từ đầu đến chân với ánh mắt của người trên nhìn kẻ dưới.
“Ha ha”. Phong Bình bật cười, không hề tức giận vì
những lời nói của cô ta mà bình tĩnh nói: “Cô Chu, chọn đối thủ là một chuyện
rất thú vị, có thể từ từ phân loại, lựa chọn kỹ càng, nhưng tình yêu không phải
như thế. Tình yêu không ở trong phạm vi khống chế của con người. Có lẽ mắt nhìn
đàn ông của tôi có kém một chút, nhưng nếu chọn đối thủ thì tôi rất tự tin vào
bản thân mình. Tôi quyết không bao giờ chọn đối thủ như cô, bởi vì cô không đủ
tư cách”.
Chu Tân Trúc không thể nhịn được, ngẩng mặt chau mày
nói một câu giống hệt bọn xã hội đen trong phim: “Cô biết đây là địa bàn của ai
không?”
Phong Bình cười khẩy: “Chỉ cần tôi muốn thì nó có thể
biến thành của tôi bất kỳ lúc nào, đáng tiếc là tôi không thèm”.
Chu Tân Trúc tức đỏ cả mặt, tức đến phát cười: “Đây là
chuyện cười hay nhất mà tôi từng nghe, cô quả là tự tin quá mức, cô…” Cô ta
chưa nói xong, Phong Bình đã khoác tay Phương Quân Hạo đi vào trong.
“Tức chết đi được, tức chết đi được”. Suýt nữa thì cô
ta giậm chân vì tức điên lên.
Tay giám đốc kia không để tuột mất cơ hội đổ thêm dầu
vào lửa: “Chẳng qua cô ta câu được Đường Ca Nam, sao lại dám phát ngôn ngông
cuồng như thế, đúng là không biết trời cao đất dầy…”
Chu Tân Trúc nhìn theo Phong Bình, lấy lại vẻ kiêu
ngạo vốn có của mình, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ ta không muốn tuyệt tình quá,
nhưng cô ta cứ muốn tự đào mồ chôn mình, ta cũng đành cho cô ta toại nguyện”.
Nói xong cô ta đi sang một bên, rút điện thoại nói một
hồi. Đầu dây bên kia nói vài câu. Lời nói ngắn gọn súc tích, thái độ mạnh mẽ
cương quyết, chẳng khác nào một vị tướng quân đang ra lệnh cho một đội quân
hùng hậu vậy.
Cho dù chuyện này không ảnh hưởng đến tình cảm của cô
ta và Đường Ca Nam thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của người nhà họ
Đường với cô ta. Cùng lắm thì cũng có thể lật mặt cô ta, dạy cho cô ta một bài
học, để cô ta biết rằng nước của xã hội thượng lưu rất sâu, không dễ dàng làm
cho nó vẩn đục như vậy được, làm người không nên quá ngông cuồng.
Chu Tân Trúc gấp điện thoại lại, nhếch mép cười, ngẩng
đầu 45 độ cười khẩy một lúc, sau đó nhẹ bước theo dáng đi tiêu chuẩn vốn có của
mình, đi vào hội trường.
Vừa đến cửa cô ta đã nhìn thấy một đám người hỗn loạn,
rất nhiều phóng viên vây quanh sàn catwalk hình chữ T chụp ảnh.
Người được chụp ảnh là một người đàn ông cao gầy, có
để râu. Khuôn mặt không tuấn tú lắm nhưng chiếc mũi thẳng tắp để lại ấn tượng
rất sâu sắc đối với người khác. Đối diện với sự nhiệt tình của những chiếc máy
chụp ảnh, ông ta không biểu lộ chút cảm xúc gì, khuôn mặt có đôi chút mệt mỏi,
ánh mắt không tập trung lắm, cảm giác rất thờ ơ, khó gần, dường như trên thế
giới này không có chuyện gì đáng để ông ta quan tâm.
Chu Tân Trúc lại gần, nhìn rõ khuôn mặt của ông ta,
bỗng chốc tròn mắt ngạc nhiên, vội bịt miệng lại, suýt nữa thì thốt ra tiếng.
Chỉ có điều bên cạnh đã có người thốt lên thay cô ta: “Trời ơi, đó là Andreu,
chủ biên tạp chí Người nổi tiếng, ông
ta là cha đỡ đầu của giới tạp chí thời trang, Jennifer quả là may mắn…”
“Đúng vậy, nghe nói những người chưa được lên tạp chí
ấy thì không được coi là người nổi tiếng thực sự. Các tờ báo còn nói ông ta là
khách trong các bữa tiệc của hoàng gia đấy”.
Chu Tân Trúc nghiêng người nhìn, lúc ấy mới phát hiện
hai người đang nói chuyện là Hạ Dao và một cô đào khác. Họ đều biết nhau, vì
thế cùng mỉm cười rồi bắt chuyện. Vì ghét Phong Bình nên Chu Tân Trúc tỏ ra hết
sức nhiệt tình với Hạ Dao – cô bạn gái cũ từng có scandal với Đường Ca Nam.
“Ôi, các cô nhìn bên kia, là Aniston, tôi rất thích
phim của cô ấy…”
“Trông cô ấy cũng không xinh lắm mà”. Chu Tân Trúc mỉm
cười, sau đó quay sang nịnh nọt Hạ Dao: “So với cô ấy, tôi thích xem phim của
Hạ Dao hơn”.
Cô ta nói vậy, cô đào kia cũng không tiện phản bác,
đành phải cười phụ họa. Nhưng Hạ Dao biết khả năng của mình, cô tỏ ra rất khiêm
tốn khi nhận được lời khen ngợi.
Lúc ấy, cửa ra vào xuất hiện Đường Minh Tuyên và chị
dâu tương lai Tôn Viên Viên.
Chu Tân Trúc vừa nhìn thấy họ, liền cười phá lên: “À
đúng rồi, lúc nãy tôi vừa gặp một người ở ngoài, cô ta cũng đến đây, thật là
nực cười…”
“Ai vậy?” Hạ Dao hỏi.
“Còn là ai được nữa? Chính là Phong Bình. Cô ta cũng
vào rồi, mấy cô không thấy cô ta sao?” Chu Tân Trúc nghển cổ nhìn xung quanh,
tìm bóng dáng của Phong Bình, nhếch mép cười và nói: “Kể ra cũng thật lạ, người
đi cùng cô ta tối nay lại là Phương Quân Hạo của khách sạn Thời Quang, trông
hai người đó rất thân mật. Ha ha, tôi thật khâm phục khả năng kiềm chế của
Đường Ca Nam, vợ sắp cưới của mình như thế với hai bố con nhà họ Phương, vậy mà
anh ta không nói một lời nào, thật là phong độ”.
Nói xong, cô ta liếc nhìn sắc mặt của Hạ Dao. Nhưng Hạ
Dao không bộc lộ chút cảm xúc nào, cô mỉm cười rất gợi cảm, không nói gì. Cô ta
cụt hứng, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, không nhìn thấy bóng dáng của Phong
Bình cũng thấy kỳ lạ.
Lúc ấy, còn vài phút nữa mới bắt đầu khai mạc,
Jennifer bận rộn sau cánh gà, không lộ diện, các vị khách cũng đến đông đủ.
Nhưng hàng ghế Vip chỉ có một mình Andreu, hàng ghế
đầu vẫn trống trơn.
Chỗ trống này khiến tất cả các phóng viên đều nín thở,
cả những quan khách có mặt ở đó bao gồm cả Andreu đều cảm thấy hết sức tò mò.
Đúng lúc ấy, trợ lý đặc biệt của Jennifer là Jena
xuyên qua đám đông, vội vã đi về phía cửa ra vào. Ánh mắt của mọi người đều dồn
về phía cô trợ lý ấy.
Không còn gì nghi ngờ, người xuất hiện trên tấm thảm ở
cửa ra vào dĩ nhiên là Phong Bình.
Cô không giống như những người khác, không coi việc
tham dự show trình diễn thời trang này là một sự kiện vô cùng long trọng, vì
thế chuẩn bị không được kỹ càng lắm. Trước khi đi vào hội trường bỗng nhiên cô
muốn vào phòng vệ sinh, vì vậy mà người khác đến hết rồi cô mới chậm trễ đến
sau.
Dưới sự chú ý của biết bao con mắt nhìn, Jena cung
kính đưa Phong Bình và Phương Quân Hạo đi qua đám đông, đến thẳng hàng ghế Vip.
Tất cả những người có mặt trong hội trường đều trố mắt nhìn. Mỗi người đều thầm
thắc mắc trong lòng: Lẽ nào là cô ta?
Chu Tân Trúc vô cùng căng thẳng, dán mắt vào đôi giày
cao gót của Phong Bình. Mỗi bước đi của cô khiến nỗi kinh ngạc của cô ta tăng
thêm một bậc.
Nhưng người ngạc nhiên hơn cô ta lại chính là Andreu.
Ngôi sao sáng trong giới thời trang, người điềm nhiên
ngồi trên hàng ghế Vip, khuôn mặt không chút biểu cảm, bỗng nhiên lúc này lại
đứng dậy, bước lên trước một bước, cung kính cúi chào Phong Bình – người đang
chầm chậm tiến về phía trước.
Phong Bình dừng bước trước mặt ông ta, mỉm cười và
nói: “Dạo này có khỏe không, Andreu?”
Andreu khom hai đầu gối xuống, nhẹ nhàng nâng bàn tay
cô lên rồi hôn nhẹ vào mu bàn tay: “Có thể gặp lại cô là niềm vinh hạnh của
tôi”.
Tất cả những người có mặt đều trố mắt ngạc nhiên đến
nỗi suýt rơi con ngươi ra ngoài. Không gian chìm vào tĩnh lặng.
Phong Bình?
Là cô ta? Sao lại có thể là cô ta? Nếu là Phương Quân
Hạo thì có thể miễn cưỡng chấp nhận được, dù gì thì khách sạn Thời Quang cũng
bắt nguồn từ châu Âu, nhà họ Phương từ trước đến nay vốn kín đáo, đối với những
tờ báo lá cải ở thành phố Thánh Anh thì vẫn còn nhiều điều thần bí. Nhưng Phong
Bình, hai từ ấy chính là đại từ cho cô gái lọ lem, vì câu được Đường Ca Nam nên
mới bước chân được vào xã hội thượng lưu, được mọi người chú ý tới. Cô ta dựa
vào cái gì mà có thể ngồi ở vị trí đó? Thậm chí ngay cả Andreu – người nổi
tiếng trong những người nổi tiếng cũng phải chịu ngồi sau?
Đúng là không thể không thể hiểu được!
Thực sự thực sự ngoài sức tưởng tượng!
Vì quan hệ của nhà họ Đường sao? Quả thực nhà họ Đường
làm ăn rất lớn nhưng từ trước đến nay chưa nghe nói họ có quan hệ gì với
Andreu? Nếu không phải như vậy thì rốt cuộc cô ta dựa vào cái gì?
Bỗng chốc, thời gian như ngưng lại.
Mọi người đều bị chấn động đến nỗi không thể tỉnh táo
được, ngay cả phóng viên cũng phản ứng chậm chạp, bỏ qua màn có ý nghĩa điển
hình nhất.
Nếu nói những vị khách ở thành phố Thánh Anh ngạc
nhiên thì những vị khác đến từ châu Âu phải dùng từ kinh hoàng. Bởi họ là những
người hiểu rất rõ Andreu là người ngạo mạn như thế nào, dù là quý tộc hoàng
thất thì ông ta cũng không cung kính nghiêng mình như vậy, rốt cuộc cô gái kia
là ai? Rốt cuộc là ai?
Trong thời khắc này, người muốn biết câu trả lời nhất
không ai khác mà chính là Đường Minh Tuyên.
Cô hiểu rõ hơn bất cứ ai, thái độ của Andreu với Phong
Bình không có một chút liên quan nào đến nhà họ Đường. Cô ấy là khách Vip ngồi
hàng ghế đầu của Jennifer, trong khí đó đại tiểu thư nhà họ Đường lại không
nhận được vé mời. Từ đó, liên tưởng đến sự chuyển biến thái độ một cách đột ngột
của bà ngoại đối với cô ta, chắc chắn tất cả đều có liên quan đến thân phận của
cô ta. Cô ta không phải là cô gái lọ lem mà mọi người nói.
Vậy thì cô ta là ai?
Đường Minh Tuyên nhanh chóng lật tìm trong ký ức, kỹ
càng hồi tưởng lại từng chi tiết nhỏ, nhưng không thu hoạch được gì. Tôn Viên
Viên ngồi cạnh cô cũng vô cùng ngạc nhiên, tâm trạng rối bời. Cùng là bạn gái
của anh em nhà họ Đường, cô vốn tưởng rằng điều kiện của mình tốt hơn Phong
Bình rất nhiều, thạc sĩ của một trường đại học danh giá, là một luật sư có
tiếng, xuất thân trong gia đình gia giáo, tất cả đều hơn Phong Bình… Dĩ nhiên
sự so sánh này chỉ là tâm lý so sánh bình thường, hoàn toàn không có ác ý gì.
Kết quả là tình thế thay đổi đột ngột, thân phận của Phong Bình bỗng trở nên ly
kỳ, huyền bí, hơn nữa rất có khả năng cô xuất thân cao quý, sự chênh lệch này…
người ngoài không thể hiểu được.
Hạ Dao và Chu Tân Trúc đều trợn mắt há mồm, tiếng nhạc
vang dội bắt đầu show diễn thời trang cũng không thể thu hút được anh nhìn của
họ.
“Sao lại là cô ta?” Hạ Dao chau mày, giọng nói nghe
như có vẻ hoảng hốt, tự nói với mình, “Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?”
“Cô ta thật thần kỳ” Cô đào đi cùng Hạ Dao thốt lên,
hoàn toàn quên điều kỵ của Hạ Dao, thẳng thắn nói: “Đầu tiên là đính hôn với
Đường Ca Nam, chấn động toàn cầu, nổi tiếng trong một đêm. Bây giờ xoay người
một cái biến thành khách Vip ngồi ghế đầu của Jennifer… Nhìn nét mặt của Andreu
kìa, rõ ràng là dáng vẻ vô cùng hãnh diện. Cô nói xem rốt cuộc cô ta là người
như thế nào?”
Vấn đề này Hạ Dao không thể trả lời được. Chỉ có điều,
ngoài sự đố kỵ của bản năng con người và sự oán hận về tình cảm, thực ra cô rất
hy vọng Phong Bình xuất thân cao quý, lai lịch siêu phàm. Như thế thì tối thiểu
có thua cũng không thấy xấu hổ. Cô thực sự không thể chấp nhận được việc mình
thua một người con gái ngoài sắc đẹp thì không có gì cả. Dù sao thì cô cũng là
một mỹ nhân được mọi người công nhận.
Thực ra trong hội trường lúc ấy không chỉ có họ đang
thì thầm mà những vị khách khác cũng túm tụm thì thầm to nhỏ, tỏ vẻ hết sức tò
mò về vị khách Vip trên hàng ghế đầu. Chỉ có Chu Tân Trúc là ngồi thẳng người
tại vị trí của mình, nhìn chằm chằm vào những cô người mẫu đang đi đi lại lại
trên sàn catwalk hình chữ T, nét mặt rất khó coi.
Trong suốt show diễn thời trang, nét mặt của cô ta
không ngừng biến đổi theo màu sắc của những bộ trang phục trên người các cô
người mẫu. Đến tận khi Jennifer dẫn các cô người mẫu ra cảm ơn, tiếng vỗ tay
phía dưới vang lên thì dường như cô ta mới giật mình vỗ tay theo.
Jennifer phát biểu vài lời, cảm ơn những vị khách đã
tham dự, đặc biệt cảm ơn ba vị khách Vip. Trong đó có một đoạn bà ta đã nói như
sau: “Đặc biệt cảm ơn cô Phong, sự hiện diện của cô khiến buổi tối ngày hôm nay
trở thành thời khắc lịch sử huy hoàng trong cuộc đời tôi, là thời khắc có ý
nghĩa nhất, đáng nhớ nhất. Tôi nghĩ tất cả các vị khách có mặt trong buổi tối
ngày hôm nay đều cảm thấy vô cùng vinh dự…”
Bà ta vừa nói dứt lời, tất cả các phóng viên vội hướng
ống kính về phía Phong Bình.
Phương Quân Hạo định đứng dậy ngăn lại, Phong Bình khẽ
ho một tiếng: “Cứ kệ họ”.
Một số phóng viên chụp hình xong, xin được phỏng vấn.
Phương Quân Hạo nói những lời thừa thãi: “Cô Phong
không tiếp nhận phỏng vấn”.
Phóng viên không quan tâm đến lời nói đó. Rất nhiều
người trong số họ đã nhắn tin cho các đồng nghiệp, yêu cầu điều tra toàn bộ tài
liệu về Phong Bình ngay từ khi cô vừa ngồi xuống hàng ghế Vip, nhưng họ nhận
được rất ít thông tin. Thông tin đáng ngạc nhiên nhất là cô là vợ sắp cưới của
Đường Ca Nam. Nếu không tìm hiểu được gì thì chỉ có thể tự mình tìm hiểu. Họ
bắt đầu đặt câu hỏi: “Anh Phương, xin hỏi anh có quan hệ gì với cô Phong, hai
người…”
“Xin lỗi, tôi cũng không tiếp nhận phỏng vấn”. Phương
Quân Hạo ngắt lời không chút khách khí.
Thế là phóng viên chuyển hướng nhìn chằm chằm về phía
Phong Bình: “Cô Phong, vì sao người đi cùng cô hôm nay là anh Phương đây mà
không phải là Đường Ca Nam?”
“Đúng vậy, quan hệ giữa hai người là gì?” Những phóng
viên khác thay nhau tiếp lời.
Phong Bình mỉm cười và nói: “Tôi chỉ đến xem một show
diễn thời trang, không phải là kết hôn ở lễ đường, vì sao phải đi cùng Đường Ca
Nam?”
Phóng viên ấy bị hỏi vặn lại không biết nói gì, ngừng
một lúc mới nói: “Trước đây trên báo có đăng scandal của cô và Phương Bá Thao,
xin hỏi chuyện đó có thật không?”
Phong Bình nghe vậy, nhịn cười nhìn Phương Quân Hạo.
Phương Quân Hạo cười phá lên, dõng dạc nói: “Tôi tưởng
rằng có thể được dính dáng scandal với cô Phong Bình là niềm vinh dự của cha
mình, tuy rằng ông hết sức lo sợ, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, vụ scandal
ấy đã trở thành một chuyện cười kinh điển được lưu truyền rộng khắp…” Nói xong
anh không nhịn được lại bật cười.
Các phong viên trợn mắt há miệng, không nói được lời
nào.
Phương Quân Hạo thấy họ đứng ngây ra, bỗng nhiên trong
đầu nảy ra một ý nghĩ xấu, anh nhịn cười, tỏ vẻ nghiêm túc và nói: “Tôi biết
các bạn rất tò mò về mối quan hệ giữa nhà họ Phương và Phong Bình. Hôm nay,
nhân cơ hội này, tôi chính thức tuyên bố…” Nói đến đây, anh cố tình ngừng lại
một lát.
Mấy phóng viên trước mặt đều nín thở chờ đợi, không
chớp mắt.
Anh chậm rãi nói: “Trên thực tế, gia đình tôi là fan
trung thành của cô Phong Bình. Cô ấy là cô gái lọ lem đặc biệt nhất, có sức hút
nhất mà chúng tôi từng gặp. Chúng tôi rất yêu cô ấy. Nhà tôi sưu tầm rất nhiều
bức ảnh có chữ ký của cô ấy, có lúc ngay cả những tài liệu quan trọng như doanh
thu của khách sạn chúng tôi cũng để cô ấy ký, để sưu tầm…”
Nghe những lời nói ấy, mấy phóng viên quay sang nhìn
nhau, một lúc sau, họ quay sang tiếp tục phỏng vấn Jennifer. Tuy ngoài mặt
không nói gì nhưng chắc chắn trong lòng đang chửi thầm.
Phong Bình hiểu rõ tính cách của Phương Quân Hạo. Cô
quá quen với những trò đùa ác ý của anh ta nên mỉm cười tỏ vẻ không đồng ý, sau
đó ghé sát vào Andreu và nói: “Nhân vật chính trong buổi tối ngày hôm nay là
Jennifer, tôi mà ở lại đây e rằng sẽ cướp vị trí ấy mất”.
Andreu mỉm cười đáp lại: “Giá trị mà cô mang đến là vô
cùng to lớn, không gì sánh nổi, sau buổi tối hôm nay, chắc chắn cô ấy sẽ gặt
hái được nhiều thành tựu huy hoàng”.
“Tôi muốn nhờ ông một chuyện”. Phong Bình quay lại
nhìn ông ta, mỉm cười nói: “Bài báo của ông có thể tạm thời không nhắc đến tên
tôi được không?”
Andreu cảm thấy hơi ngạc nhiên, chớp đôi mắt xanh rất
đẹp rồi nói: “Dĩ nhiên, không có sự đồng ý của cô, tôi tuyệt đối sẽ không nói
lung tung. Chỉ có điều hôm nay có đông đủ giới truyền thông, họ…”
“Họ?” Phong Bình nhếch mép mỉm cười, tỏ ý châm biếm:
“Bọn họ lúc nào cũng vậy, chỉ biết một, hai nhưng cứ tưởng rằng đã biết chín,
mười, thích nói nhăng nói quậy. Ngược lại những người hiểu rõ sự tình thì lại
rất thận trọng. Vì vậy, chỉ cần ông không nhắc đến, những người khác đều không
quan trọng”.
Nhận được những lời khen ngợi như thế, Andreu cảm thấy
toàn thân sảng khoái như được ăn kem giữa trời hè nóng oi bức, ông
nghiêng mình và nói: “Quả thực không dám giấu, mấy hôm trước nghe tin có một cô
gái tướng mạo rất giống người… Tôi không dám tin, không ngờ lại chính là
người”.
Ông ta nói rất hàm ý nhưng Phong Bình hiểu hết, hơn
nữa cũng trong dự đoán của cô. Nhà họ Đường không phải là gia tộc vô danh. Ở
châu Âu dù thông tin có chậm hơn nhưng rồi sẽ biết, chắc chắn là có nhiều lời
đồn đại, chỉ có điều vì thân phận của cô nên không tiện để cô biết.
“Ha ha, không biết chừng hai hôm nữa sẽ có chuyện kinh
thiên động địa xảy ra”. Phong Bình cười gượng, tạm biệt ông ta và nói: “Tôi
phải đi đây, xin thay tôi gửi lời chúc mừng tới Jennifer”. Cô nhìn về phía
Jenniifer đang bị phóng viên bao vây, “show thời trang hôm nay rất thành công”.
Andreu nhận lời với cô, định tiễn cô ra ngoài nhưng bị
Phong Bình cười ngăn lại.
Cô ra cửa thì nhìn thấy Đường Minh Tuyên đang đứng ở
ngoài, hai cô gái trang điểm lộng lẫy đang vây quanh cô, không biết đang nói
gì, nhìn thấy cô họ đều ngừng lại không nói nữa mà quay ra nhìn.
Phong Bình mỉm cười và nói: “Minh Tuyên, tôi đi trước
đây”.
Đường Minh Tuyên vội nói: “Tôi đi cùng hai người”.
Phong Bình hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu. Thế là
Đường Minh Tuyên bỏ mặc hai người kia, rảo bước về phía Phong Bình, ba người
cùng đi. Phong Bình vừa đi vừa mỉm cười và nói với cô ta: “Hình như hai người
chưa biết nhau, để tôi giới thiệu nhé, anh ấy là Phương Quân Hạo. Quân Hạo, cô
ấy là…”
“Tôi biết”. Phương Quân Hạo ngắt lời mà không thèm
nhìn cô: “Cô vừa gọi tên cô ấy rồi”.
“Ừ nhỉ…” Phong Bình biết tối nay anh ta bị mình lôi
đi, trong lòng vô cùng tức giận, vội cười trừ và nói: “Tôi mời ăn đêm, Minh
Tuyên cùng đi nhé…”
“Tôi không đói, cảm ơn”.
“Vậy thì chúng ta đến quán bar uống rượu, lâu lắm rồi
không ra ngoài chơi”.
“Không hứng thú”.
“Đừng thế mà, Quân Hạo…” Phong Bình liên tiếp bị từ
chối, đành phải lắc tay anh ta, tỏ vẻ nũng nịu. Nhưng Phương Quân Hạo vẫn lầm
lì không nói gì.
Đường Minh Tuyên thấy hai người họ rất lạ. Lúc nãy
trong hội trường, dường như Phương Quân Hạo tỏ ra rất tôn kính Phong Bình, vậy
mà bây giờ bỗng nhiên lại đảo lộn vị trí thế này? Hơn nữa thái độ của Phong
Bình với anh ta… rất kỳ lạ!
Không được, mình phải nhanh chóng báo cáo tình hình
cho anh hai mới được.