Nữ Hoàng Tạo Mẫu Tóc

Chương 29: Tầm ngắm




Buổi tối, một vị khách không ngờ đã xuất hiện ở ngôi nhà gỗ của quản gia Kim. Và khi vừa nhìn thấy gương mặt chàng trai mang dáng vẻ phong lưu hào hoa ngoài ba mươi đó, Bảo Vương đã tròn xoe mắt ngạc nhiên: "Anh Bùi Việt?"

Đứng dậy đồng thời tháo kính mát ra, Bùi Việt nháy mắt, cười tinh ranh:

"Bảo Vương, đã lâu không gặp em. Không ngờ em còn nhận ra anh."

"Anh chẳng thay đổi gì cả, làm sao em không nhận ra."

"Hà, còn em thì khác xưa nhiều lắm đấy, cao lớn như thế này rồi."

Trong khi Bảo Vương và Bùi Việt nói nói cười cười sau bao nhiêu năm dài hội ngộ thì Nicolas cũng bước đến trước mặt anh chàng họ Bùi, e dè hỏi:

"Xin lỗi, anh là Bùi Việt, hair stylist nghiệp dư đoạt được chiếc vé du học qua Úc lúc mới mười ba tuổi và là chủ beauty salon nổi tiếng MORE?"

Bấy giờ mới phát hiện một thằng bé khác đứng sau lưng Bảo Vương, Bùi Việt hơi nghiêng đầu qua phải, nhíu mày: "Đúng vậy nhưng cậu là ai?"

Bùi Việt vừa dứt lời thì ngay lập tức, Nicolas nắm lấy hai tay chàng trai nổi tiếng trong giới hair stylist đó một cách mừng rỡ: "Tuyệt quá! Đã từ lâu em mong được gặp anh! Anh là một trong hai hair stylist em hâm mộ nhất!"

Khẽ khàng đưa mắt sang Bảo Vương, Bùi Việt như muốn hỏi đây là ai. Thở ra, Bảo Vương không ngần ngại đáp: "Đây là Nicolas Nguyễn, con trai của hair stylist Helen Roberts và Jonhny Nguyễn. Chắc anh biết họ?"

Lông mày dãn ra, Bùi Việt "À" lên một tiếng hệt kiểu đã nhận ra người quen.

"Anh có nghe nhắc đến Nicolas Nguyễn. Hôm nay được gặp đúng là bất ngờ. Nhưng vì sao cậu ấy có mặt ở đây? Cậu ấy quen với em à?"

"Chuyện này kể ra khá dài dòng..."

Bảo Vương ngồi xuống sofa, Nicolas và Bùi Việt cũng ngồi theo. Rất nhanh, câu chuyện về mối quan hệ giữa Jessica Phạm và Helen Roberts cùng cái chết bất ngờ của cô với chồng là Jonhny Nguyễn được kể lại. Vài phút sau khi nghe xong tất cả, Bùi Việt chậm rãi quay qua Nicolas đang ngồi yên lặng.

"Không ngờ sự việc lại như vậy. Anh vừa từ Pháp về nên chẳng hay biết gì về cái chết đáng buồn của bố mẹ cậu."

Vẫn giữ dáng vẻ bình thường, Nicolas lắc đầu: "Chẳng sao đâu ạ. Chuyện đã qua gần hai tháng rồi, bây giờ mọi thứ với em đều rất ổn."

Vỗ nhẹ vai Nicolas, Bùi Việt gật khẽ đồng thời mỉm cười an ủi. Đối diện, như nhớ ra điều cần hỏi, Bảo Vương liền cất tiếng: "Anh đang ở Pháp sao lại về nước? Lại còn đến tìm em giữa đêm khuya như vậy?"

Nhớ ra mục đích cuộc viếng thăm hôm nay, Bùi Việt trở lại cuộc đối thoại:

"Hợp đồng bên Pháp đã kết thúc nên anh về nước. Tình hình là anh nghe báo chí nhắc nhiều về em lắm vì vậy muốn mời em đến làm cho salon MORE của anh."

"Sao đường đột thế ạ?"

"Cách đây một tuần, vài hair stylist ở MORE nghỉ làm. Hiện tại, chỗ anh đang thiếu nhân lực và anh liền nghĩ đến em." – Thấy Bảo Vương thoáng nghĩ ngợi điều gì, Bùi Việt tiếp – "Anh biết, trước đó em làm việc cho WOB nhưng bây giờ em đã nghỉ làm thì đến MORE cũng đâu vấn đề gì."

Hướng ánh mắt ngạc nhiên vào đối phương, Bảo Vương chần chừ:

"Anh biết em vừa nghỉ làm ở WOB?"

Chà nhẹ hai lòng bàn tay vào nhau, giọng Bùi Việt trở nên rõ ràng hơn:

"Anh vẫn giữ liên lạc với Tuấn Khang. Hiển nhiên chuyện về em anh phải biết."

Nghĩ bản thân vừa rời WOB nay lại được Bùi Việt – con trai một hair stylist rất thân với mẹ mình trước đây ngỏ ý mời đến salon MORE, Bảo Vương thấy điều này chẳng tệ chút nào nếu không muốn nói rằng vô cùng may mắn. Cô gật đầu.

Bùi Việt chưa kịp biểu hiện sự vui mừng thì tự dưng Nicolas nói ngay:

"Anh, em... cũng muốn đến MORE làm. Được không ạ?"

Ngừng cười, Bùi Việt chuyển sang bất ngờ trước lời đề nghị ấy. Còn Bảo Vương, cô nhìn sang anh chàng con lai đang kiên quyết với ý định vừa rồi, hỏi:

"Tại sao anh muốn đến MORE? Anh đang làm ở WOB rất tốt còn gì."

Sự thật, Nicolas vô cùng buồn khi Bảo Vương rời khỏi WOB. Anh không muốn xa cô và càng không muốn cả hai chỉ gặp nhau vào buổi tối, nói vài câu qua loa. Với Nicolas, việc được ở bên cạnh Bảo Vương cũng hạnh phúc giống như được cầm kéo cắt tóc. Ngoài lý do ấy, Nicolas muốn làm ở MORE là vì Bùi Việt. Do ngưỡng mộ từ lâu nên anh rất mong được hợp tác với hair stylist tài giỏi này.

"Tôi bắt đầu thấy chán khi ở WOB. Tôi muốn đến một beauty salon khác, vừa thay đổi môi trường làm việc vừa học hỏi trau dồi thêm kinh nghiệm."

Nghe Nicolas bày tỏ mong muốn như vậy, Bảo Vương nhìn Bùi Việt, hỏi ý kiến anh thế nào. Hiển nhiên Bùi Việt đồng ý ngay. Salon MORE đang thiếu nhân lực, nay chẳng những mời được Bảo Vương mà còn cả Nicolas Nguyễn thì chàng trai họ Bùi làm sao nỡ từ chối. Cuối cùng, cả ba đã thống nhất với nhau.

Ở WOB, Tuấn Khang dọn dẹp sổ sách chuẩn bị về thì chuông điện thoại reo. Mau chóng bắt máy, anh trả lời: "Alo, tôi đây. Lâu rồi mới gặp anh, Bùi Việt."

Đầu dây bên kia, giọng Bùi Việt vang lên hứng khởi: « Báo cho anh một tin mừng, Bảo Vương đã đồng ý đến salon MORE làm. Chẳng những thế còn có cả Nicolas Nguyễn nữa. Tôi đi chuyến này quả không uổng công. »

"Nicolas ư? Thằng bé đang làm ở WOB."

« Ừ nhưng cậu bé bảo chán WOB muốn qua MORE làm thử xem sao. »

Tuấn Khang thở dài: "Sao những hair stylist có năng lực đều đi hết thế này?"

« Haizzz! Anh thật là... Đừng bảo với tôi WOB hết hair stylist giỏi. Bên tôi mới đang thiếu nhân tài. Anh đừng bủn xỉn như thế. » Bùi Việt chán nản.

"Ha ha. Tình cảm tôi dành cho Nhóc Bảo Bối và cả Nicolas không ít, bây giờ cả hai cùng đi thì hiển nhiên tôi phải buồn." – Tuấn Khang cười trừ – "Nhưng thôi, bọn trẻ đến salon MORE của anh làm thì tôi cũng rất yên tâm."

« Anh khỏi lo. Tôi không đối xử tệ bạc với hai đứa đâu. Đặc biệt là Bảo Vương, con bé chịu nhiều thiệt thòi như vậy suốt thời gian qua còn gì. »

"Ừm nhưng chú Thịnh vẫn không chấp nhận. Nhiều lúc tôi tự hỏi, chú ấy nghĩ gì mà lại đối xử bất công với con gái mình đến thế. Thấy Tú Uyên được cưng chiều, còn em ấy thì bị ghẻ lạnh, thật tôi cũng chẳng biết nói gì."

Trong khi mãi nói chuyện với Bùi Việt, Tuấn Khang không ngờ, có một người đứng nép sau cánh cửa phòng khép hờ và vô tình nghe tất cả. Người này hết sức kinh ngạc khi phát hiện ra Ngô Thịnh còn có một cô con gái khác ngoài Tú Uyên. Để rồi rất nhanh, người này nhanh chóng rời khỏi với vẻ thích thú.

Sáng hôm sau, Bảo Vương và Nicolas vừa bước xuống dưới nhà đã thấy quản gia Kim mang tờ báo đến, nói gấp gáp: "Không xong rồi cô hai! Báo chí đăng tin rầm rộ về việc ông chủ còn có cô con gái khác!"

Ngừng hành động vươn vai, Bảo Vương đón lấy tờ báo trên tay vị quản gia già. Dòng chữ giật gân to đùng nằm ngay đầu trang báo: Ngô Thịnh, giám đốc Beauty Salon WOB còn có một cô con gái khác? Đôi mắt chưa rời khỏi những dòng chữ đen chi chít, Bảo Vương đọc chăm chú không bỏ xót từ nào. Thật may mắn khi trong bài báo không hề xuất hiện tên cô. Vẻ như người phóng viên này chỉ phát hiện ra một nửa bí mật về mối quan hệ giữa Ngô Thịnh và con gái thứ hai. Xem xong, Bảo Vương đặt tờ báo xuống bàn ăn đồng thời ngồi vào ghế.

"Chẳng rõ vì sao ông chủ để lộ ra điều này."

Cầm đũa, Bảo Vương vẫn thản nhiên gắp thức ăn vào chén, nói chậm rãi:

"Bác yên tâm, ông ấy sẽ luôn biết cách giải quyết những vấn đề có nguy cơ gây ảnh hưởng đến danh tiếng của mình."

Rời mắt khỏi trang báo, Nicolas ngồi xuống đối diện Bảo Vương, dò xét:

"Vậy nếu chuyện này không chấm dứt như cô đã nói thì thế nào? Lỡ họ tìm ra con gái thứ hai của giám đốc Ngô Thịnh là cô thì khá phiền phức đấy."

Bảo Vương ngừng ăn, đồng thời đưa mắt nhìn Nicolas không chút bận tâm:

"Có gì phiền phức? Vốn dĩ tôi là con gái ruột của ông ấy còn gì. Là bố chối bỏ tôi chứ không phải tôi không thừa nhận ông ấy."

Tiếp tục dùng bữa sáng với dáng vẻ bình thường, Bảo Vương hệt muốn chứng minh cho Nicolas và quản gia Kim hiểu, kẻ gặp phiền phức lớn trong vụ này không phải cô mà là người bố đáng kính. Bởi đơn giản, cô chẳng là ai trong mắt dư luận và bản thân cũng chẳng có gì đáng để mất.

Beauty Salon MORE không có quy mô lớn như WOB, chỉ là một toà nhà sáu tầng cùng lối kiến trúc lạ mắt. Xét về danh tiếng, tuy chưa được xếp vào danh sách những beauty salon đứng đầu cả nước nhưng hầu hết người trong giới làm đẹp đều biết đến MORE với những người thợ có tay nghề cao, tận tâm và cách phục vụ khách hàng vô cùng tốt. Bên cạnh đó, sự nổi tiếng của Bùi Việt cũng góp phần đánh bóng bảng hiệu MORE, giúp salon dễ dàng tìm được một lượng khách hàng lớn từ giới thượng lưu đến giới nổi tiếng trên nhiều lĩnh vực.

Đưa Bảo Vương và Nicolas tham quan một vòng salon MORE, sau cùng Bùi Việt dẫn cả hai đến phòng Hair Cut. Nơi đây khách ra vào nườm nượp, lượng thợ không ít. Ai nấy đều chuyên tâm vào công việc của mình.

"Bảo Vương sẽ làm ở khu vực 26, còn Nicolas là 30. Nếu gặp rắc rối gì, hai đứa cứ hỏi các anh chị xung quanh. Họ rất thân thiện và cởi mở, sẽ tận tình chỉ dẫn."

Kết thúc cuộc đối thoại với Bùi Việt, Bảo Vương và Nicolas mau chóng vào vị trí làm việc. Cả hai cảm nhận không khí nơi đây thoải mái dễ chịu hơn ở WOB. Có lẽ vì những người thợ trong MORE không phân biệt lẫn nhau. Với tâm trạng không chút nặng nề gò bó, hai đứa trẻ bắt đầu ngày làm việc mới.

Tin tức được lan truyền một cách chóng mặt, chưa đầy một tiếng mà tất cả người trong WOB đều biết chuyện giám đốc có thêm con gái thứ hai. Sáng hôm nay, không khí ở salon danh tiếng đó trở nên ồn ào bởi vấn đề này.

Trong phòng giám đốc, một dàn quản lý đang đứng thành hàng ngang trước mặt Ngô Thịnh. Gương mặt vị giám đốc hiện rõ sự tức giận nhưng cũng đầy lo âu khi cứ xem đi xem lại tờ báo. Vài phút sau, các quản lý hơi giật mình khi thình lình Ngô Thịnh ném mạnh xấp giấy kia lên bàn, buông câu khinh nhờn:

"Bọn báo chí chết tiệt! Chưa tìm hiểu rõ ngọn ngành đã đăng ngay bài viết giật gân, đã thế còn thêm thắt đủ thứ! Khốn nạn!"

Kín đáo nhìn các quản lý khác, Jimmy từ tốn cất tiếng nói với giám đốc: "Thưa, tôi nghĩ cần giải quyết rốt ráo vụ này. Nếu không tin đồn sẽ còn lan truyền và có nguy cơ báo chí tiếp tục bịa đặt về nội dung sự việc."

"Đúng vậy. Vì thế tôi cần giải quyết chuyện này ngay lập tức." – Ngô Thịnh đanh giọng – "Anna, tìm cho tôi tên nhà báo đã viết bài này. Jimmy yêu cầu những thợ trong salon ngừng bàn tán về chuyện này ngay! Ai làm trái thì đuổi!"

Rất nhanh, các quản lý rời khỏi phòng giám đốc riêng Tuấn Khang phải ở lại theo chỉ thị từ Ngô Thịnh. Khi cửa phòng đã khép lại, ông hạ giọng hỏi:

"Có biết vì sao tôi không giao cho anh việc gì trong chuyện lần này?"

Chính bản thân cũng đang thắc mắc điều ấy nên Tuấn Khang liền gật đầu. Ngô Thịnh rời bàn đến đứng đối diện với chàng trai, khoanh tay trước ngực, điềm đạm: "Tuấn Khang, tôi đối xử với anh thế nào?"

"Ý giám đốc là sao?"

"Từ lúc bước chân vào WOB, anh luôn được tôi coi trọng và cân nhắc. Nếu anh thấy không vừa ý cứ nói trực tiếp với tôi. Tôi không muốn bị đâm sau lưng."

"Giám đốc nghi ngờ tôi tung tin cho bọn báo chí?"

Nhích vài bước đến gần Tuấn Khang, Ngô Thịnh đưa tay phủi nhẹ vai áo chàng trai rồi tiếp theo là nắm chặt bờ vai đó như lời cảnh cáo ngầm.

"Đêm qua, anh đã nói chuyện điện thoại với ai ở phòng ban quản lý?"

Tuấn Khang nhíu mày: "Người nói chuyện với tôi qua điện thoại thì liên quan gì đến giám đốc? Và làm sao ngài biết đêm qua tôi gọi điện?"

"Tuấn Khang." – Ngô Thịnh chợt nhấn mạnh – "Tôi luôn có cách giám sát các quản lý. Việc tôi biết các anh chị làm gì là điều hết sức dễ hiểu. Người của tôi có mặt khắp nơi ở salon, kể cả trong ban quản lý."

"Ngài không tin tưởng chúng tôi?"

"Vấn đề ấy tạm gác lại, anh không cần tìm hiểu về nó đâu. Bây giờ, tôi cần câu trả lời của anh về cái kẻ đêm qua anh đã nói chuyện điện thoại."

Bị nghi ngờ vô cớ, Tuấn Khang tỏ rõ thái độ không thoải mái, đáp hời hợt:

"Tối qua, tôi chỉ nói chuyện với Bùi Việt. Ngài biết anh ta mà."

"À, tôi biết Bùi Việt. Nhưng... có đúng là anh nói chuyện với Bùi Việt?"

Lần này, Tuấn Khang hướng ánh mắt kinh ngạc vào Ngô Thịnh: "Giám đốc ám chỉ tôi nói dối? Ngài đang nghĩ gì vậy? Sao ngài có thể nghi ngờ tôi như thế?"

"Nếu chỉ nói chuyện với Bùi Việt thì hà tất gì anh nhắc đến Bảo Vương làm gì? Còn nói cả việc con bé đó là con gái tôi."

Tuấn Khang khẽ đảo mắt vì từng hứa với Bùi Việt, không để Ngô Thịnh biết Bảo Vương đến salon MORE làm việc. Thấy thái độ im lặng từ đối phương, mặt vị giám đốc trở nên lạnh tanh, cái nhìn sắc lẻm đáng sợ: "Rõ ràng, kẻ anh nói chuyện điện thoại tối qua không phải Bùi Việt mà là tên nhà báo nào đó!"

"Nếu không tin, ngài có thể gọi điện hỏi Bùi Việt."

"Tôi không khờ khạo vậy đâu. Bùi Việt và anh vốn là bạn thân, cũng có thể hai người thông đồng với nhau hòng che giấu."

Tuấn Khang thoáng bất động. Hẳn, anh khá sốc khi nghe Ngô Thịnh nói ra những điều này. Từ trước đến nay, Tuấn Khang luôn nghĩ giám đốc xem trọng mình thế nhưng vẻ như bây giờ anh đã biết rõ phần nào suy nghĩ ông ta dành cho mình cùng con người thật sự ẩn đằng sau lớp vỏ bọc danh tiếng đó.

"Nếu giám đốc thật sự nghĩ thế thì tôi không còn gì để nói."

Trông vẻ mặt bất nhẫn đó, Ngô Thịnh cười khỉnh. Bấy giờ đã chịu bỏ tay ra khỏi bờ vai Tuấn Khang, ông trở lại bàn làm việc, chỉ tay vào tờ báo và bảo:

"Trước mắt, tôi chưa có bằng chứng về chuyện của anh vì vậy phải chờ Anna mời tên nhà báo ấy đến WOB. Trong thời gian đó, anh tạm thời bị cắt chức."

"Tôi rất sẵn lòng thưa ngài." – Ném nhẹ tấm thẻ quản lý lên bàn, Tuấn Khang đáp dứt khoát và lập tức rời khỏi phòng.

... Ở nhà ăn khu F vào buổi trưa, Hồng Thuận ngạc nhiên khi thấy Tuấn Khang ngồi lặng lẽ bên khay thức ăn, nên liền ra dấu cho An Hằng và Đài Trang. Cả ba mau chóng đến chỗ anh chàng quản lý, ngồi xuống.

"Chà, hôm nay anh có mặt sớm nhỉ? Không có việc gì làm à?"

Chẳng buồn hùa theo câu châm chọc của Hồng Thuận, Tuấn Khang bảo lãng đãng: "Tạm thời anh bị cắt chức quản lý, có việc đâu mà làm."

"Tại sao anh bị cắt chức?" – An Hằng sửng sốt.

Nhìn ba gương mặt hiện rõ sự bất ngờ, Tuấn Khang chậm rãi kể lại mọi chuyện. Nghe xong, Đài Trang phản ứng ngay, vẻ bất bình: "Giám đốc thật vô lý! Sao có thể nghi ngờ anh chứ? Không bằng không chứng đã buộc tội người ta."

"Nhỏ tiếng thôi." – Hồng Thuận đưa mắt nhìn xung quanh, nhắc nhở – "Sao anh không nói rõ với giám đốc chuyện Bảo Vương và cái anh Bùi Việt gì đấy?"

"Bùi Việt không muốn dính đến giám đốc, sẽ rất rắc rối. Chưa kể, không khéo ngài ấy lại gây khó dễ cho Nhóc Bảo Bối. Vả lại, anh đã hứa với Bùi Việt rồi. Bây giờ, chỉ chờ Anna mời người đã viết bài báo đó đến gặp giám đốc. Khi ấy sẽ biết rõ, kẻ đưa thông tin cho anh ta là ai." – Tuấn Khang thở dài.

Lo lắng còn hơn Tuấn Khang, An Hằng ngập ngừng: "Lỡ như đã tìm ra người viết bài mà giám đốc vẫn không tin anh thì sao?"

"Anh cũng không biết. Cắt chức hay đuổi việc, suy cho cùng chẳng quá quan trọng. Vấn đề khiến anh khó chịu nhất chính là danh dự của mình bị bôi bác. Anh không muốn bị người khác đổ oan trong khi mình không làm gì sai trái."

Dứt lời, Tuấn Khang đứng dậy rời bàn dù thức ăn trong khay vẫn còn nguyên. Buông âm thanh thở dài ngao ngán, Hồng Thuận lắc đầu: "Tội anh Khang, làm quản lý cho WOB lâu như vậy mà bây giờ lại bị nghi oan."

"Đúng là giám đốc thật hồ đồ. Nếu tình hình không tốt hơn thì có thể anh Khang sẽ bị đuổi khỏi WOB, chẳng những vậy còn mang tiếng đâm sau lưng chủ."

Nghe Hồng Thuận và Đài Trang nói liên hồi, bên cạnh An Hằng gác đũa. Cô chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa. Cô rất lo cho Tuấn Khang nhưng không biết làm gì giúp anh. Tình cảm đối với chàng trai đó khiến cô không thể khoanh tay làm ngơ. Gục đầu vào lòng bàn tay, An Hằng hy vọng mình sẽ tìm ra cách giải quyết. Cô nghĩ, nếu tìm ra được kẻ tung tin đồn cho báo chí thì tốt biết mấy.

Rời khỏi phòng vệ sinh, An Hằng đi qua một khúc ngoặt hành lang thì bất chợt nghe: "Lão Ngô Thịnh đang cho người đến toà soạn tìm anh nên anh tạm thời ở chỗ của tôi một thời gian. Tôi nhất định sẽ chuyển đủ số tiền đã hứa." An Hằng ngừng lại bởi nghe hai từ toà soạn. Thật nhẹ nhàng, cô nép sát người vào bức tường đồng thời khẽ khàng đưa mắt nhìn vào góc khuất dãy hành lang. Một bóng dáng xuất hiện trong vùng bóng tối. Jimmy đang xoay lưng gọi điện thoại. Nín thở và cố gắng không phát ra tiếng động nào, An Hằng nghe tiếp.

"Tin lão Ngô Thịnh có thêm đứa con gái quả là giật gân. Tôi chưa rõ nó là ai nhưng điều ấy không quan trọng. Điều tôi muốn chính là tên Tuấn Khang bị đuổi khỏi WOB. Còn anh bận tâm làm gì, có tiền là được rồi."

Vô tình nghe được lời Jimmy tiết lộ, An Hằng bất động, mắt mở to. Đưa tay lên che miệng, cô xoay người trở lại và khẽ khàng rời khỏi bức tường.

Cuối cùng, An Hằng cũng phát hiện ra mọi chuyện. Jimmy đã nghe lén cuộc nói chuyện giữa Tuấn Khang và Bùi Việt đêm qua rồi báo lại với Ngô Thịnh. Và lý do anh chàng người lai làm thế là vì muốn Tuấn Khang bị đuổi. Vậy ra, kẻ tung tin đồn này không nhắm đến Ngô Thịnh hay Bảo Vương mà là Tuấn Khang. Dừng lại, An Hằng dựa lưng vào thành lan can, nén tiếng thở nặng nề. Bản thân cô tự hỏi, mình nên làm gì lúc này. Cô không thể nói chuyện Jimmy cho Ngô Thịnh hay ban quản lý biết vì chẳng có chứng cứ. Nhưng nếu tiếp tục như vậy, nỗi oan của Tuấn Khang sẽ không được giải. Nhà báo đưa tin đã bỏ trốn, cho dù tìm được chưa chắc anh ta nói ra sự thật. Mọi thứ đều trở nên vô vọng.

Nhắm mắt lại, An Hằng yên lặng. Cô đứng im như vậy khá lâu. Để rồi tiếp theo, cô nhẹ nhàng mở mắt ra. Dường như An Hằng đã tìm ra cách giải quyết ổn thoả, đúng hơn là một lựa chọn khó khăn cho mình nhưng tốt nhất với Tuấn Khang.

ont-f<;m2-