[Nữ Hoàng Ai Cập] Nữ Hoàng Quần Chúng

Chương 5




Asisu mặc kệ ánh mắt dò xét của Ragashu, nàng móc cuộn văn kiện để trước mặt Ragashu

”Đây là cái gì?” Ragashu nhìn cuộn văn kiện trên bàn, thắc mắc hỏi

”Mời bệ hạ xem” Asisu làm động tác mời, thấy Ragashu đọc cuộn văn kiện thì nàng lên tiếng giải thích

”Đây là một dự án mà ta muốn làm. Nhưng hiện đang thiếu nguồn vốn và hậu phương bảo hộ...”

”Nên nàng muốn nhờ ta bảo hộ và cấp tiền” Ragashu nhướng mài

”Chuẩn cơm mẹ nấu a, bệ hạ thiệt không hổ danh là vua một nước, anh minh thần võ, mắt nhìn thấu vạn vật.” Asisu khen lấy lòng Ragashu. Đồng thời nàng chuẩn bị công tác tiếp thị sản phẩm...

”Ta muốn vay tiền từ bệ hạ, nhưng suy đi nghĩ lại thì kế hoạch này của ta là gà đẻ trứng vàng. Mà tình nghĩa giữa chúng ta thì sâu đậm, cộng thêm ta trước giờ đều sùng bái bệ hạ, luôn đem lòng kính ngưỡng người nên thiếc nghĩ là vẫn nên rủ bệ hạ hùng vốn đồng chủ sở hữu...”

[ em là tiếng lòng nhỏ bé trong con người chị Asisu, em xin bày tỏ một số sự thật đằng sau câu nói của chị Asisu như sau:

Chị Asisu chém gió, nịnh bất chấp, vô tổ chức, vô kỉ luật và có lẻ từ “sĩ diện” cao quý ấy chắc tạo hóa lúc ban phát vì số lượng có hạn nên một số người không có điều đó, và may mắn thay.... Asisu là một trong số đó.

Điều trọng tâm: từ đầu Asisu không muốn vay tiền từ Ragashu. Vì thứ nhất, việc "mua dây buộc mình" Asisu không làm, nếu vay tiền từ Ragashu thì hắn sẽ là chủ nợ của Asisu, vậy Asisu bị dưới kèo. Làm ơn đi, Asisu không có khùng. Thứ hai, nếu cùng hùng hạp với Ragashu thì tài sản này sẽ được bảo hộ bởi hoàng đế, đố đứa nào dám sinh sự hay cản trở. Còn vì Ragashu sẽ đồng làm chủ nếu không muốn mất tiền thì sẽ phải cung vốn và giúp cho Asisu...]

” hùng hạp?” Ragashu vừa nghe Asisu tiếp thị vừa xem bản văn kiện vừa bàn luận cùng Asisu

”Vâng, nếu bệ hạ hùng hạp thì việc dễ lại càng thêm dễ. Bệ hạ sẽ là đồng chủ sở hữu với ta. Đồng thời, nếu dự án thành công thì đất nước này càng giàu, càng phát triển”

”Vì sao cái công việc của nàng lại ảnh hưởng đến đất nước”

”Bệ hạ có điều chưa tường. Nhìn qua thì bản kế hoạch làm ăn của ta chỉ trong phạm vi kiếm tiền, nhưng bệ hạ người có lẽ chưa suy nghĩ đến cái lợi hại trong này... nếu công việc này thuận lợi: Thứ nhất sẽ có tiền, có tiền thì bệ hạ sẽ tăng quốc khố, tăng quốc khố thì đất nước giàu. Thứ hai, có tiền sẽ đầu tư quân sự, y tế, quốc phòng,.. thì đất nước mạnh. Thứ ba, công việc sẽ thu hút các thương lái thương buôn từ các nước, đẩy mạnh giao lưu văn hóa, kinh tế, đất nước sẽ nổi tiếng, các nước nhỏ sẽ quy thuận trước Babylon hùng mạnh, ngoài ra đời sống nhân dân còn được cải thiện... vậy không phải dễ càng thêm dễ, có lợi mọi mặt sao?”

Asisu tự rót cho mình chén nước, uống ừng ực.

Ragashu vẫn đang xem xét những điều Asisu vừa nói. Asisu sau khi uống nước thông giọng lại nói tiếp

”Bệ hạ anh minh thần võ, trí tuệ sánh ngang trời đất, việc tốt như vậy ngài không nên bỏ lỡ... nên bệ hạ đồng ý đi, mua dự án này góp phần ích nước lợi nhà”

Asisu chờ đợi thái độ của Ragashu, vẫn chưa thấy hắn gật đầu nên nàng lên gân cổ, chuẩn bị tiếp tục tiếp thị... thì Ragashu lên tiếng

”Nếu ta chấp nhận thì lợi ích sẽ chia như thế nào?”

Asisu thấy hỏi đến vấn đề chia lợi ích thì thấy có hy vọng, mắt sáng lên, giọng hào sảng

”Chia 7-3. Ta bảy, bệ hạ ba”

”Thật tiếc, ta không thể...” Ragashu làm bộ dạng lắc đầu tiếc nuối

Asisu hạ giá “ 6-4. Ta sáu bệ hạ bốn.được chứ”

”Mời nàng về, ta không...” Ragashu làm động tác mời

Asisu đau lòng đưa ra giá “5-5. Chia đều.. thiếc nghĩ giá này hoàng đế sẽ ưng ý rồi chứ?”

”Một giá. 6-4, ta sáu nàng bốn” Ragashu mỉm cười chờ câu trả lời từ Asisu

Mẹ nó, ép giá. Quá đáng mà, đám ép già bà như vậy... Asisu chuyển sang hướng năn nỉ, van xin...

”Ngài cũng biết ta là phận nữ nhi...”

”Lí do cũ thì khỏi đi. Ta đã nhường nàng trong cuộc giao dịch trước rồi” Ragashu cắt ngang lời Asisu

Được lắm, không cho bà năn nỉ thì bà có cách khác.

”Nếu đã vậy, thì hợp tác vui vẻ. Mong hoàng đế sớm chuyển tiền qua cung của ta...”

Nói xong, Asisu cũng cáo từ, lui về cung của mình.

Trong hôm đó, khoảng xế chiều thì tiền được đem qua cung cho Asisu như đã hẹn. Asisu nhìn mấy rương tiền trước mặt, hai mắt đã sáng như hai bóng đèn pha. Nàng thề, nàng đã cố kiềm chế rồi nhưng hình như nước dãi có nhiễu chút đỉnh... đêm đó, Asisu cười trong mơ, còn nói sản

”Tiền a... tiền là của ta... tất cả là của ta... há há há...”

Sáng hôm sau, Asisu thức từ rất sớm. Nàng thay y phục, và chỉ cho mình Ari đi cùng...

Đứng trước tượng nữ thần Isis, Asisu cầm hai chiếc giày của mình, chấp tay trước ngực..

”Mẹ Isis tại thượng, thương tình cho con. Hôm nay ngày lành tháng tốt, thuận làm ăn, tốt bàn việc, con đây xin đi xuất môn làm ăn bàn bạc thuận bườm xuôi gió, mọi chuyện thuận lợi, không gặp trở ngại... nay con đường đột đến đây, không kịp đem lễ vật đến dâng mẹ. Mong mẹ tha lỗi, thiếc nghĩ con cũng đang nghèo khó, lâm cảnh túng thiếu... vậy mong lễ vật được ghi nợ, sau con xin trả đủ. Nhân đây, con mong mẹ cho con xin keo, vì không có chuẩn bị trước nên con dùm tạm "vật tượng trưng" này. Mong mẹ chấp thuận...”

Khấn thành khẩn, sau đó Asisu xin được “mở- sấp“...

Asisu mừng trong lòng, mới xin cái đầu đã được... nhân lúc đang tốt xin tới luôn

Asisu tiếp

” Con có để trên bàn dâng mẹ một ít tiền, hôm nay con đến còn việc nữa, là mong mượn tiền lộc mẹ làm vốn làm ăn...lãi suất 2%, con hứa trả đủ vốn lẫn lời... mẹ ghi nợ dùm con nha. Nếu mẹ im lặng có nghĩa là đồng ý, vậy con trẻ xin đội ơn mẹ.. “

Asisu cầm tiền, mang giày, chỉnh trang y phục đồng thời trùm khăn che mặc lại... cùng Ari đi ra ngoài thành...

[ hiện tại, phía trên thượng giới.

Máy báo tin nhắn nhấp nháy báo có tin nhắn mới

Bên cạnh, trên giường nữ thần Isis đang say giấc nồng...]

Công việc của Asisu hôm nay gồm bốn phần:

Một- đi kiếm các thương gia bàn bạc lôi kéo hợp tác

Hai- đi khảo sát giá cả

Ba- đi kiếm mặt bằng

Bốn- đi chơi, ăn vặt...

Mọi chuyện đều thuận lợi nếu lượt bỏ một số cảnh quay nho nhỏ như sau

[ cảnh lôi kéo hợp tác lần 1:

Đạo diễn: “action”

” quý cô này thiệt là không nói không thể tin được là cô đã tứ tuần rồi nha, ta cứ nghĩ cùng lắm cô bằng tuổi hoặc hơn ta một vài tuổi thôi đó... bí quyết dưỡng dung của cô thật là thần kì đó..”

Asisu đang tấm tắc khen một phụ nữ đã tứ tuần, mập mạp, mặt đầy ngấn thịt chen chút sắp ép không thấy hai mắt chỉ còn hai ngạch ngang.

Cảnh lôi kéo hợp tác lần 2:

Đạo diễn: “ action”

”Vị huynh đài này, tướng mạo anh tuấn, nhân tài xuất chúng. Vừa nhìn là thấy có vận tài lộc, đường làm ăn rộng mở... cơ hội hợp tác này thật sự là trời giành cho huynh”

...

Cảnh khảo sát giá lần 1

Đạo diễn: “action”

Asisu đang ngồi chính giữa một đám phụ nữ, kể chuyện hăng say, còn các chị thì khóc lóc thảm thiết...

”Huhuhu, muội muội à, không ngờ cuộc đời muội lại thương tâm như vậy”

”Ta thật đau thay cho muội”

”Ôi, ta... huhuhu”

Nói đoạn cả hội quay sang phía quầy bán nhao nhao chất vấn

”Lão già kia, vị cô nương này mệnh khổ như vậy mà ông không giảm giá sao?”

”Đúng vậy, tướng công, chàng giúp đỡ tiểu cô nương này đi...”

Ông chủ nhìn mấy người vợ của mình khó xử

”Nhưng ta đã giảm hết mức rồi.. không thể...”

Chưa kịp nói xong, cả đám vợ của ông ta lao lên như ông vỡ tổ

”Tôi không biết, nếu ông không giảm cho vị cô nương này, thì ông đừng vào phòng tôi.”

”Bà...”

”Tôi cũng vậy”

”Bà ba...”

”Em cũng vậy”

”Em cũng vậy”

”Em cũng vậy”

”Tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục... các nàng.. các nàng...”

Cuối cùng ông chủ đành nuốt lệ, mặt đen như gan heo rằng từng chữ

”Ta... giảm...”

Asisu không ngờ công sức đứng ép giá cả buổi chỉ giảm được một chút, vậy mà bịa chuyện tình lâm li bi đát đau lòng, chết đi sống lại như phim truyền hình tình cảm hàn quốc nào là sinh ra mất người thân, chồng bị bệnh nan y, phải một thân kiếm tiền.. làm cho mấy bà vợ ông chủ thương cảm với cuộc đời đau thương của nàng... thế là giảm nữa giá tiền... cách này được, mai mốt kể thêm vài bộ phim lâm li khóc than hơn nữa biết đâu được cho không....hahaha

...]

Đang trên đường thực hiện công việc cuối cùng, Asisu vui vẻ tham quan chợ buôn, ăn mừng chiến thắng hôm nay... thì phía trước có tiếng ồn. Asisu tò mò, đi theo đám đông lại gần chổ phát ra tiếng ồn. Thì thấy một thanh niên nằm bất tỉnh trên đất. Mọi người đứng quanh xem nhưng chả ai lại gần hỏi thăm người bị nạn, đơn giản vì hắn ăn mặc rách rưới, nói đúng hơn là một tên nô lệ..

Asisu đành kéo váy, ngồi xuống, lay người dưới đất dậy

”Này, này, còn sống không vậy?”

Asisu thấy thân hắn lạnh toát, liền lấy tay đưa lên mũi, thất thần

”Chết... chết...”

Asisu là người hiện đại, sống ở nơi hòa bình, mạng người được tôn trọng. Mà giờ đây có người chết giữa chợ nhưng mọi người vẫn xem như chuyện bình thường... phải chăng vì hắn là nô lệ nên mạng sống bị xem thường

”Haizzz, lại thêm nô lệ không đóng tiền nên bị đánh chết nữa rồi... tội thật”

”Thôi, cũng tội đấy. Nhưng biết làm sao được, về thôi mọi người. Lát có lính đi qua sẽ khiêng đi”

”Ừ, đi thôi”

Bao nhiêu lời ra tiếng vào của mọi người xung quanh để rồi kéo nhau đi. Asisu thấy thật không hiểu nổi việc phân biệt giai cấp này. Mạng sống của nô lệ bộ không phải là mạng người sao?

Dù tức giận, nhưng vì đang giấu thân phận cũng như bản thân mình không có quyền gì nên Asisu đành dặn Ari đi kêu xe lại đem xác người xấu số ấy đi chôn cất đàng hoàng...

Lúc Asisu đang đứng đợi Ari kêu người tới. Không hề chú ý đến ngón tay của người nô lệ mới chết khẽ động...