Nữ Hoàng Lạnh Lùng

Chương 20: Yên bình trước sóng gió (p2)




Cả bọn đang có mặt ở trung tâm thành phố Vũng Tàu nơi đang diễn ra hội chợ rất lớn (chém đấy), dòng người dòng xe thay nhau qua lại, tiếng cười nói nô đùa của trẻ thơ, của cặp tình nhân đang tay trong tay, hay đơn giản là của một gia đình nhỏ đầm ấm hạnh phúc. Trong không khí nhộn nhịp đó đang diễn ra một buổi trình diễn ngoài sự sắp đặt của ban tổ chức hội chợ.

Có một nhóm sáu người, ba gái ba trai, 1 gái 1 trai đang tranh chấp, cãi cọ nhau xem đi đâu trước, 1 gái 1 trai đang nói chuyện không màn sự đời xem người quanh đây là không khí, còn 1 gái 1 trai kia thì gương mặt lanh tanh, hàn khí bao quanh nhưng lại có nét đẹp khiến người qua lại dù già trẻ lớn bé cũng phải xao xuyến.

Mà đứng cãi cọ hay nói chuyện thì đi vô lề mà cãi, đứng ngay giữa đường làm bảo vệ hội chợ ra giải tán đám đông giúp, còn mắng cho một trận vì làm mất trật tự công cộng, hên là chưa phạt.

Sau khi làm trung tâm của hội chợ xong cả đám dắt nhau đi tùm lum nơi, đi ăn đủ thứ ăn, đi chơi đủ thứ trò, lượn hết chỗ này tới chỗ khác, bay từ nơi này sang nơi khác mà không biết chống mặt.

Càn quét hết tất tần tật những thứ có trong hội chợ cả bọn gom về cho mình một đống... đống gì thế nhở... à... đống lộn xộn hầm bà lằng, nào là đồ ăn, thứ uống, nào đồ chơi, giải thưởng, nào tùm lum đồ (xin lỗi tác giả lười quá nên mọi người nghĩ cả bọn cầm gì là cầm cái đó đấy).

Cả bọn đi tới đâu là tắt đường tới đó, nhìn mấy chú bảo vệ mà thương ghê, chạy đi giả tán mấy đám đông mà vỡ hơi tai.

Đi tới mỏi chân cả bọn mới chịu ngừng lại nghỉ mệt, ôi thôi ta nói mấy bác bảo vệ vui khôn siết vì cái đám này đã chịu dừng lại.

-"Hahaha... vui quá đi." Cô cười híp mắt, tay còn cầm cây kẹo bông.

-"Đúng đó, chỗ này nháo nhiệt vui thật, đã vậy trò chơi cái nào cũng dễ, chơi là thắng, ôi biết bao nhiêu quà." Nhỏ nói tiếp, tay ôm một đống chiến lợi phẩm (mà toàn của cậu không).

-"Haizzz... đi mỏi cả chân." Cậu than phiền mà mặt còn cười tươi hơn con nít ở đây.

-"Nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta đi tiếp." Chỉ có anh là biết nghĩ.

-"Hơơơơ... mệt quá... mà này Tory... Tory....Tory??? Ủa Tory đâu?"

-"Nhắc mới nhớ... Kelvin đâu nhở???"

-" Ủa tụi nó đâu???"

-"Hay bị tụi mình bỏ lại đâu đó???"

Cả bọn bàng hoàng nhìn nhau. Thế là một cuộc tìm kiếm quy mô sắp diễn ra.

.....

-"Tụi bây đang làm cái gì vậy???"

-"Đang kiếm người, tránh ra miếng coi." Nhỏ càu nhàu.

-"Kiếm ai."

-"Thì Kelvin với Tory, thằng này hỏi lạ." Cô lên tiếng

-"Kiếm người nhìn xuống ống cống làm gì???"

-"Lỡ rớt dưới rồi sao, ngu quá." Cậu mạnh miệng chửi luôn.

-"À... hay tao cho tụi bây xuống dưới đó nhé."

-"Thôi không.... à mà... tụi mình đang nói chuyện với ai thế nhở?!?" Anh cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề.

-"Với ông nội của tụi bây nè"

-"Hở...?!?"

Cả bọn ngước lên và... đập vào mặt cả bọn là hai con người lạnh lùng,đẹp trai xinh gáivaf cũng là tàn nhẫn nhất dãi ngân hà, đang nhìn cả bọn bằng đôi mắt giết người, sâu trong đó là cả một địa ngục tăm tối đang chờ cả bọn. Rồi... thế là đời cả bọn đi tông... ôi... cái ngày tháng tươi đẹp hồn nhiên.

-"Hahaha... Kelvin... mày đây rồi... sao... đi chơi vui không??"

-"Hơhơhơ... Tory dễ thương... mày đi đâu từ nãy tới giờ làm tụi tao kiếm muốn chết."

-"Vậy tụi bây có muốn chết không?" Chất giọng băng lãnh của nó vang lên, lạnh hết cả người.

-"Hahaha.. không... không đâu."

-"Ồ... vậy hả... tao nghĩ tụi bây muốn chết lắm mới để tụi tao cùi bơ cùi bất đi lang thang mà đi chơi chứ." Hắn cũng chả kém gì.

-"Haha... tụi tao xin lỗi."

-"Thôi thôi cho tụi tao xin lỗi... mà... hai đứa bây cầm gì vậy???" Giờ mới để ý tới hai cái túi bự chảng trên tay nó với hắn.

-"Quà từ fan hâm mộ."

-"Fan?!?"

Hắn chỉ về sau lưng hắn, cả bọn nhìn theo thì thấy một đám con gái đang nhốn nháo tranh nhau chụp hình hắn, hò hét, kêu tên hắn (biết đâu kêu). Cả bọn hiểu ra vấn đề.

-"Chưa hết đâu... bên kia kìa."

Hắn chỉ tay về phía bên cạnh, đó là một đám con trai còn nhốn nháo hơn, đông hơn, hùng hậu hơn cả bên kia, thằng thì quỳ xuống tỏ tình vang xin, thằng thì chụp chụp chụp, thằng thì bắn tim,... ôi... đẹp quá cũng có tội sao?

-"À... hiểu."

-"Giờ sao?"

-"Sao trăng gì, đương nhiên là đi ăn rồi."

-"Cô mới ăn gần như là hết cái hội chợ này luôn rồi mà giờ còn muốn ăn nữa hả."

-"Kệ tui, liên quan tới anh chắc."

-"Chỉ sợ có ngày bụng cô chịu không nổi nổ luôn thôi."

-"Yên tâm bụng tui luôn luôn có chỗ cho đồ ăn." Nhỏ mạnh miệng tuyên bố.

-"Đúng là HEO"

-"Anh mới nói gì?"

-"Tôi nói cô là heo đó, thì sao?"

-"Anh muốn chết."

-"Thách cô đó."

-"Anh..."

-"Ồn quá." Lần này không chỉ nó mà hắn cũng lên tiếng, lần này hắn giận thật rồi.

-"Thôi, chúng ta đi chén thêm tý nữa rồi về khách sạn mai chúng ta về." Anh đứng ra dừng trận đấu.

-"Đúng đó, đi đi thôi."

Nói rồi cả bọn nhìn nhau rồi chạy một mạch tới chỗ có đồ ăn chén tới tấp quên luôn hình tượng. Cả bọn vui vẻ hết ăn rồi uống, hết uống rồi giỡn, hết giỡn rồi lại cãi lộn, chẳng mấy chống cả bọn lại là tiêu điểm chú ý.

Nhìn cả bọn cười nói vui vẻ thế này mà lòng nó tự nhiên lâng lên một cảm xúc kì lạ, một cảm xúc lo lắng, bồn chồn, nó tự hỏi liệu những khoảng khắc yên bình hạnh phúc như thế này nó có kéo dài mãi, hay chỉ là một chút bình yên trước khi giông bão ập tới.