Buổi tối hôm đó ai cũng ngập tràn trong hạnh phúc, chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào với người mình yêu. Mơ tới diễn cảnh xa xôi sau này. Nhưng có một người thì không như vậy. Người này đang chìm đắm trong quá khứ, một quá khứ với những thứ hạnh phúc nhất nhưng lại bị phá vỡ một cách tàn độc nhất, để rồi quá khứ đó chỉ còn lại những niềm đau, là những cơn ác mộng hằng đêm. Và người đó là NÓ.
Nó đã nghĩ rằng mình sẽ mãi khóa cái quá khứ đó để nó không phải đau khổ, để nó có thể quay lại cuộc sống bình thường như trước kia. Nhưng một lần nữa những điều nó muốn không thành sự thật. Khi nó nghĩ nó sẽ quên thì Henry lại xuất hiện gợi cho nó nhớ về người đó, người đã làm nó cười rất nhiều, đã làm nó hạnh phúc rất nhiều, nhưng cũng là người làm nó đau khổ rất nhiều, khóc rất nhiều, và đã khiến nó trở thành người như bây giờ chỉ vì sự ra đi của người đó.
Nó đã trốn chạy, trốn chạy cái sự thật đó, sự thật rằng người đó đã không còn, sẽ không bao giờ quay trở lại. Nhưng lúc này nó mệt mỏi lắm rồi, nó không muốn trốn chạy thêm nữa, hai năm sống trong quá khứ, hai năm trốn chạy, giờ đây nó muốn biết sự thật, nó muốn biết chuyện gì xãy ra vào hai năm trước. Nó phải biết.
Sáng hôm sau, một buổi sáng đẹp trời, nắng ấm gió mát, tiếng chim vui đùa hót líu lo. Có ba anh chàng vẻ mặt khôi ngô tuấn tú, quần áo chỉnh tề, đang rải bước trên con đường đầy nắng vàng. Tuy con đường đi của họ khác nhau nhưnh cả ba đang cùng chung một mục đích đó là đến ngôi nhà của người mình "để ý".
*Cậu-nhỏ*
Cậu vừa đi trên đường vừa ngân nga vài câu hát nghĩ đến diễn cảnh tối qua khiến cậu cảm thấy rất...nhiều xúc cảm.
~Tối hôm qua~
Lúc cậu đưa cô vào nhà thì liền đi tìm phòng của nhỏ. Tới một cánh cửa có tấm bảng ghi "ĐANG NGỦ. CẤM LÀM PHIỀN" là biết ngay phòng nay là của nhỏ. Đặt nhỏ lên giường chỉnh tư thế lại cho thoải mái đắp chăn cẩn thận rồi ngồi đó nhìn nhỏ ngủ.
Cậu nhìn nhỏ không biết bao lâu không biết bao nhiêu gốc độ khác nhau, chỉ là cậu không hiểu nhỏ thường ngày rất năng động (nhoi ák) cũng rất lười rất ngang bướng cứng đầu nói không bao giờ nghe, nhưng sao khi ngủ lại có một vẻ mặt hút hồn đến vậy. Đôi mắt nhắm nghiền, gò má ửng hồng, bờ môi mềm mại nó thu hút cậu, cậu chỉ muốn ngắm nhỏ mãi thôi.
Cậu nhìn nhỏ như không kiềm chế được cậu chòm người tới đặt lên trán nhỏ một nụ hôn, tuy nhẹ nhưng nó đủ khiến nhỏ cảm thấy ấm áp lạ kì. Xong cậu đứng phắt dậy lật đật chạy về nhà nếu không ở lại đây chắc mai cậu không sống nổi đâu.
~Quay lại hiện tại~
Cậu đang đứng trước nhà nhỏ không bấm chuông ngang nhiên mở pass mà đi thẳng vào trong nhà. Lên tới phòng nhỏ nhẹ nhàng mở cửa. Biết là chưa dậy nên phóng thẳng lên giường nằm chung luôn. Thấy có cái gì đó đang ôm mình nhỏ nhẹ cựa mình từ từ mở mắt thì...đập vào mắt nhỏ chính là khuôn mặt phóng đại của cậu.
Chớp.... Chớp..... Chớp... Dụi... Dụi... Dụi... Đúng là không bị hoa mắt vậy chính là.... AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.
Nhỏ thẳng chân đạp cậu lọt xuống giường không cho cậu nói gì chạy tọt vào nhà tắm hét inh ỏi trong lòng. Cậu nhìn thấy biểu hiện này chỉ biết lắc đầu cười thầm nói vọng vào phòng tắm.
-"Nhanh lên chúng ta còn đi học nữa. "
*Anh-cô*
Cô đang đứng trong phòng chỉnh trang lại đồng phục rồi nhìn thẳng vào gương cảm giác như đang nhìn thấy một con gì đó khong phải cô. Hai mắt quầng thâm thiếu sức sống như hai gò má lại lất phất đỏ. Cũng tai anh hại cô tự nhiên lại làm cái cử chỉ đó làm cô đỏ mặt cả đêm không thể chợp mắt chỉ vì anh.
Cô lết xuống nhà ngán ngẩm không muốn ăn sáng nên đi học luôn. Vừa ra tới cửa đã thấy anh đứng đó hai tay đút túi quần đeo balo một bên tựa lưng vào cổng, hình như đang đợi cô (ảnh đứng nãy giờ hơn tiếng rưỡi rồi đó)
Thấy anh cô bất giác đỏ mặt cúi gằm mặt xuống. Anh thấy dáng vẻ này là biết ngay cô vẫn còn gượng chuyện tối qua, thầm cười trong lòng "thú vị thật".
Anh và cô cùng nhau đến trường. Trên cả đoạn đường dài hai người chẳng nói gì với nhau. Co thì quá gượng chỉ dám dán mắt nhìn đất mà đi, còn anh thì thản nhiên nhìn cô như chả có chuyện gì xãy ra. Cái bầu không khí gượng ngạo này thật khiến người khác loạn tim mà.
*Hắn-nó*
Anh thì đang rất tỉnh vẻ mặt phè phỡn rãi từng bước từng bước từng bước một đến nhà nó, nhớ lại nụ hôn nó cho hắn hôm qua khiến hắn vô cùng hạnh phúc.
Tới trước cửa nhà nó hắn bấm chuông... King cong... Không thấy...King cong... Vẫn không thấy... KING CONG... Vẫn không cuất hiện... KING CONG.. KING CONG.. KING CONG.. KING CONG.. KING CONG... (banh chuông anh ơi)
Bấm muốn nát cái chuông vẫn không thấy bó đâu hắn bắt đầu lo lắng (anh này vốn có óc suy nghĩ rất phong phú). Lấy điện thoại gọi cho nó.
-"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại... "
Gọi một lần nữa.
-"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại... "
Gọi thêm lần nữa.
Lần nữa
Lẫn nữa
Lần nữa
Vẫn không được tất cả đều thuê bao. Nó đang ở đâu tại sao lại không liên lạc được. Có chuyện gì sao ta. Hay ở trong nhà... mà không đúng nếu có ở nhà là ra nãy giờ rồi. Hay có chuyện trông nhà... mà cũng không đúng. Hay bận việc. Hay đi công việc quan trọng. Hay...hay...hay bị bắt cóc. TRỜI ƠI.
Đứng đây cũng chẳng làm được gì hắn lao như bay tới gặp người sẽ trả lời cho hắn nó đang ở đâu, người hiểu nó nhất. Là cô và nhỏ.