Nữ Hoàng Không Dễ Làm

Chương 10: Tình mẫu tử sâu nặng




Editor: Tố Y

Betaer : Nhan tiểu thư

______ ______ ___

Tuy rằng làn da không hề có nếp nhăn, nhưng vẫn có thể nhìn ra bà là một người đã sống rất nhiều năm.

Bởi vì, từ trên người của bà phát ra sự cao quý đẹp đẽ không thể che lấp được, đó là hơi thở phải trải qua rất nhiều tôi luyện mới có thể có được. Nhưng mà, lúc này vẻ mặt bà lại mơ hồ hàm chứa trong đó một chút lo lắng cùng bất an.

Ánh mắt của nàng dời xuống, tầm mắt chạm đến long bào trên người bà ấy, suy nghĩ trong đầu liền chậm chạp, vẫn suy nghĩ mãi từ “long bào” này.

Nàng yên lặng lặp lại vài lần dưới đáy lòng, nhưng nàng vẫn không nghĩ ra từ này rốt cuộc có ý nghĩa gì.

“Yên nhi, con tỉnh rồi sao?” Người ở trên đỉnh đầu lại ôn nhu mở miệng hỏi.

Yên nhi? Đây là gọi nàng sao? Nàng rõ ràng là kêu Thanh Thanh mà. Mơ màng chớp mắt mấy cái, nàng có chút hờn giận nhíu mày. Nàng không thích người khác gọi sai tên nàng.

Nhưng mà, thanh âm này cùng với giọng nói nàng nghe được ở trong mơ giống nhau, khác biệt là, trong thanh âm lúc này có thêm vài phần chờ mong, vừa rồi cũng là gọi nàng sao?

“Yên nhi, ta là mẫu hoàng của con.” Ngải Thi Mã có chút vội vàng kêu lên, phản ứng bây giờ của Thanh Thanh khiến kích động cùng chờ mong trong lòng bà đã giảm đi hơn phân nửa.

Mẫu hoàng? Nàng ở trong đầu bắt được từ mấu chốt trong lời nói của bà. Mẫu hoàng? Long bào? Hơn nữa nếu nàng là công chúa như trong lời nói, bà ấy không phải là mẹ ruột của công chúa thật sao?

Trời của ta ơi! Hãy nói với nàng đây không phải là sự thật đi, mẹ ruột của nàng ấy nếu tới gặp nàng, nàng không phải rất nhanh sẽ bị lộ sao, không cần nhanh như vậy đã đưa nàng đi gặp diêm vương, nàng sao lại có kết thúc bi thảm như vậy.

“Yên nhi, lúc nãy sao con lại khóc? Là mơ thấy chuyện gì đáng sợ sao?” Thấy Thanh Thanh không có phản ứng gì, Ngải Thi Mã khẩn trương hỏi, bà thực lo lắng Thanh Thanh có phải bị sợ hãi hay không, hoàn toàn quên mất điều trọng yếu là xác thực Thanh Thanh có phải thật sự mở miệng nói chuyện được không.

Vừa rồi? Nghe thấy lời nói của bà, nàng hồi tưởng lại mình vừa rồi ở trong mơ trở lại rừng trúc, tìm thế nào cũng không tìm thấy tảng đá khiến nàng xuyên qua, nàng thật sự không thể trở về được.

“Ô……” Nghĩ như vậy, nàng liền không nhịn được mà khóc

“Yên nhi ngoan, không khóc không khóc.”Thấy nữ nhi đột nhiên khóc, Ngải Thi Mã thân là nữ hoàng lại chạy nhanh đến nhuyễn tháp bên cạnh ngồi xuống, vỗ nhẹ Thanh Thanh an ủi nói.

“Oa……” Nhìn thấy bà đối với mình ôn nhu như vậy, nàng khóc càng mãnh liệt hơn. Nghĩ đến chính mình từ nay về sau tại địa phương không quen thuộc này sống một mình, ngay cả một người bạn để nói chuyện cũng không có, người như vậy sống rất thê thảm.

“Không khóc, Yên nhi mau đứng lên nói cho mẫu hoàng vừa rồi mơ thấy cái gì, có mẫu hoàng ở đây, Yên nhi cái gì cũng không cần phải sợ.” Ngải Thi Mã nói xong liền đỡ thân thể Thanh Thanh đang nằm đứng lên.

Thấy bà an ủi mình như vậy, nàng lập tức từ nhuyễn tháp đứng lên, nhào vào trong lòng bà. Cái mũi sụt sịt, thân thể cũng run lên, nàng nức nở đứt quãng nói: “Ân…… ta nghĩ ~ về nhà.”

“Về nhà? Nơi này không phải là nhà của Yên nhi sao? Không cần sợ, con đã trở lại, trong mơ có người không cho con về nhà phải không?” Ngải Thi Mã vừa nói, một bên lại nhẹ nhàng vỗ về Thanh Thanh, giúp nàng thuận khí, bà thực sự sợ đứa nhỏ này khóc đến đau sốc hông.

Nghe được lời nói của bà ấy, bi thương trong lòng nàng càng đậm hơn. Không trở về được, nàng cuối cùng vẫn là không thể trở về. Nhưng là, lời này nàng không thể nói với bà, chỉ có thể nghĩ ở trong lòng mình.

“Yên nhi ngoan, có nương và con, chúng ta không còn gì phải sợ.” “Yên nhi nghe lời, con xem con như thế nào càng khóc càng lớn, quần áo nương đều ướt đẫm, nếu lại khóc nữa sẽ không còn chỗ nào cho con lau.” Từ trước ngực truyền đến cảm giác lành lạnh, làm cho Ngải Thi Mã không nhịn được nhíu mày.

Bất quá, bà không phải lo lắng cho long bào trên người, mà là khóc lâu như vậy đối với thân thể Thanh Thanh không tốt. Cảm giác nơi tiếp xúc với mặt đã muốn ướt đẫm, nàng rốt cuộc chậm rãi nín khóc.

“Ân, ta không khóc.” Rời đi cái ôm ấp áp của bà, dùng ống tay áo của mình lau lung tung trên mặt vài cái, nàng âm thanh nức nở nói. “Đây mới là Yên nhi ngoan của ta. Đến, nói với mẫu hoàng, con mơ thấy cái gì.”

Ngải Thi Mã nắm hai tay Thanh Thanh, sau đó ôn nhu hỏi, biểu cảm trên mặt vô cùng ôn nhu.

“Mẫu hoàng.”

Trong lòng nàng còn đang suy nghĩ mình không nên gọi bà ấy như vậy, ngoài miệng cũng đã không tự chủ được kêu lên. “Yên nhi?!......”

Nghe thấy Thanh Thanh gọi mẫu hoàng, hai mắt Ngải Thi Mã nhất thời xuất hiện lệ quang. Nàng không nhớ rõ đã bao lâu rồi không nghe thấy Yên Nhi gọi nàng như vậy, có một lần đã là chuyện của mười bảy năm trước.

“Yên nhi, gọi lại một tiếng mẫu hoàng được không?” Dứt lời, Ngải Thi Mã chờ mong nhìn Thanh Thanh.

Nhìn biểu tình kích động như vậy của bà, nàng không biết phải làm như thế nào, nhưng nghĩ đến bà ấy sẽ không còn được gặp lại nữ nhi thân sinh, đầu óc liền không chịu khống chế lại gọi một tiếng nữa.

“Mẫu hoàng.”

“Ôi chao.” Ngải Thi Mã run run giọng đáp, nghe được tiếng mẫu hoàng kia, bà suýt nữa rơi lệ.

“Yên nhi, con biết không? Mười bảy năm qua, mẫu hoàng chưa từng thỏa mãn giống như hôm nay, mẫu hoàng thật sự rất vui vẻ.” Một tiếng mẫu hoàng kia của Thanh Thanh đã mang đến cho sinh mệnh của bà một ánh sáng