Nữ Hoàng Hàng Đầu: Sau Khi Xuyên, Tôi Đã Nổi Tiếng

Chương 2: Chương 2






Tình mẫu tử vượt qua ngàn năm này, lại đồng dạng nồng đậm, làm cho Lạc Diêu cảm thấy thân thiết.

Lạc Diêu hít sâu một hơi, thu liễm cảm xúc, "Mẹ, sẽ không, sau khi hủy hợp đồng con có đói không chết.

Con gái mẹ có bản lĩnh lớn!"
"Được được được.

Mẹ ủng hộ con, con chọn cái gì, mẹ đều ủng hộ con!"
Mặc dù thái độ của Kiều Lâm Mẫn nằm trong dự đoán của cô.

Bất quá mẹ Kiều có thể ủng hộ lựa chọn của cô, Lạc Diêu vẫn thập phần cảm kích.

"Mẹ, trước tiên con tạo thế cùng công ty hủy hợp đồng, lật đổ thiết lập người chiêu hắc."
Lạc Diêu sợ mẹ Kiều biết nguyên chủ uống thuốc ngủ xảy ra chuyện, khó chịu thương tâm, đành phải lập một lý do.

"Vì vậy, trong một thời gian, bất cứ điều gì mẹ nghe thấy, nó không phải là sự thật.Con gái của mẹ vẫn tốt!"
Kiều Lâm Mẫn nghe Lạc Diêu nói lời này, trong lòng run lên, lo lắng hô to, "Diêu Diêu!"
Lạc Diêu bị một tiếng này của mẹ Kiều hô đến cả kinh, có chút khẩn trương nói, "Làm sao vậy, mẹ?"
Kiều Lâm Mẫn mơ hồ có chút sợ hãi, thanh âm run rẩy nói, "Con thành thật nói với mẹ, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Đừng giấu mẹ!"
Lạc Diêu nghe thấy trong ống nghe, giọng mẹ Kiều mang theo một chút nức nở, trong lòng có chút nghẹn họng.

"Không có.

Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều.

Con không phải vẫn đang yên đang lành sao!"
Cô vẫn còn sống, nhưng con gái của Kiều Lâm Mẫn, một cô gái khác, đã không còn trên thế giới...!
Mũi Lạc Diêu chua xót, thanh âm vẫn ổn định, đem một mặt vui vẻ vẻ vẻ biểu hiện cho mẹ Kiều.

"Nếu có việc nhất định phải nói với ba mẹ a!"
"Được ~ gặp phải chuyện gì nhất định sẽ nói cho hai người biết." Lạc Diêu hứa hẹn.

Kiều Lâm Mẫn nghi ngờ, bất quá nghe thấy Lạc Diêu nhiều lần cam đoan mình rất tốt, cũng thoáng yên tâm.


Lạc Diêu lại cùng mẹ Kiều tán gẫu vài câu, hai người liền kết thúc cuộc điện thoại.

Hôm nay cuộc điện thoại này gọi tới, cả nhà đều biết cô muốn hủy hợp đồng.

Còn có lý do cô tìm, an tâm cho người nhà.

Lạc Diêu tiêm phòng trước cho mọi người, chuyện sau đó cũng dám làm.

Cô đã thu thập một số bằng chứng trước và sau khi nguyên chủ bị tai nạn.

Theo sự sắp xếp của Lục Vấn, cô lần lượt sao lưu những bằng chứng này trên điện thoại di động, máy tính, hộp thư và USB.

Sau khi làm xong những việc này, thủ tục xuất viện của Đặng Giai Văn cũng đã hoàn tất.

Hai người liền đưa Lạc Diêu về nhà trọ.

Nguyên chủ trước đây vì tiết kiệm tiền vẫn luôn ở ký túc xá của công ty.

Phòng ngủ của bốn người, bình thường đều an bài cho thực tập sinh chưa ra mắt.

Lạc Diêu ra mắt sớm hơn nhiều so với mấy người bạn cùng phòng khác, nhưng tài nguyên cũng không tốt.

Mấy thực tập sinh ban đầu còn gọi cô tiền bối, về sau chậm rãi có chút chướng mắt cô.

Trong công việc có rất nhiều tiểu nhân thấy phong sử đàm*, mắt thấy Lạc Diêu đắc tội con gái phó tổng, liền thay đổi cách bắt nạt Lạc Diêu.

*Giải thích: Quay máy xới theo hướng gió.

Nó là một sự tương tự của việc không chắc chắn trong việc thực hiện mọi việc, thích ứng với những thay đổi và hành động theo tình huống
Cũng mặc kệ làm như vậy có đúng hay không, có thể thật sự được hay không.

Nguyên chủ phiền không sao chịu nổi, cuối cùng đành phải dọn ra ngoài.


Lúc trước khi ký hợp đồng, nguyên chủ là bị công ty liên tục lừa gạt ký hợp đồng.

Công ty thậm chí còn không sắp xếp căn hộ cho cô ấy.

Vì vậy, tiền thuê nhà do chính mình trả.

Một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một phòng tắm, và một phòng phơi đồ phía tây, rộng khoảng 80 mét vuông.

Chỉ là phụ thân Lạc Diêu là Tướng Quân Đại Nghiệp, ngoại tổ phụ là Thái Phó, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng.

Lập gia đình lại càng quý làm Đại Nghiệp Hoàng Hậu, xem như hưởng hết cả đời vinh hoa phú quý.

So sánh như vậy, căn phòng nguyên chủ này thật sự tồi tàn.

Trong thực tế, cùng một mức giá, ngôi nhà này thực sự là rất tốt.

Cũng khó khăn cho Lục Vấn giúp cô tìm nhà.

Lạc Diêu khi còn bé cũng theo cậu đi qua một số nơi nghèo khó, trải qua nỗi khổ của dân sinh.

Giờ phút này đối với căn nhà không lọt gió, không lọt mưa, còn vững chắc này, cũng không có gì không thích ứng.

Lạc Diêu có chút đói bụng, vừa mới ở bệnh viện đã uống chút cháo, có chút ít không đói.

Đặng Giai Văn lại đi nấu cháo cho cô.

Lạc Diêu đi vào phòng ngủ, ngồi trước bàn máy tính ngẩn người một lát.

Cô biết, Đại Nghiệp không thể trở về, Hoàng Hậu Đại Nghiệp cũng không còn nữa.

Tồn tại, chỉ có nghệ sĩ Lạc Diêu.


Cho dù bị động hay chủ động, cô phải thích nghi với cuộc sống mới và thích nghi với bản sắc mới.

Trước khi nghĩ thật sự muốn sống một cuộc đời như thế nào trong thời gian này, cô phải mưu sinh trước.

Trước tiên phải làm nghệ sĩ Lạc Diêu.

Bên công ty xem như đã đắc tội, trông cậy vào công ty cho tài nguyên thật sự quá bị động, cô phải chủ động tìm đường ra.

Lạc Diêu ăn cơm xong, bắt đầu bước đầu tiên.

Lạc Diêu dựa theo ký ức nguyên chủ để lại, mở máy tính ra.

Tuy rằng có ký ức của nguyên chủ, bất quá rất nhiều thứ, cô cũng không có tự mình trải nghiệm qua.

Sự hiểu biết về thông tin của thế giới này là quá ít, cô cần phải khám phá từng cái một.

Lạc Diêu gõ từng mục trong ô tìm kiếm, lấy giấy và bút từ trong ngăn kéo ra, ghi chép bằng một cây bút lạ mà cô chưa từng thấy bao giờ.

Mang theo bảy phần kinh ngạc, ba phần tò mò, cô sơ lược duyệt qua lịch sử của hành tinh màu xanh này.

Kiến thức này đã đánh đổ hoàn toàn nhận thức trước đây của cô về vũ trụ của trời và đất.

Lạc Diêu lại bắt đầu xem lịch sử phát triển của nước Z, mỗi một bước đi của cường quốc này đều khiến cô khiếp sợ.

Rất nhiều chính kiến và khoa học kỹ thuật hay kỹ thuật nông nghiệp ở đây đều khiến cô phải vỗ tay không ngớt.

Mỗi lần cô nhìn thấy một ít địa điểm tuyệt vời, đều hận không thể mặc trở về Đại Nghiệp, hận không thể trong nháy mắt mình có thể học được tất cả kỹ thuật trên đó.

Sau đó, nói với mọi người trong Đại Nghiệp, thay đổi lịch sử của Đại Nghiệp.

Hoàng hôn ngoài cửa sổ leo lên góc bàn, phủ lên cho cô sự dịu dàng vô tận.

Lạc Diêu cứ như vậy ở trong phòng, suy nghĩ xuyên qua năm ngàn năm, lúc thì vì pháo hỏa bay tán loạn mà đau đớn, lúc thì vì rực rỡ huy hoàng mà kích động.

Mãi cho đến khi Đặng Giai Văn và Lục Vấn, tất cả đều trở về, Lạc Diêu mới giật mình nhận ra cô đã ở trong phòng cả buổi chiều.

Lúc này Lạc Diêu mới cảm thấy cổ có chút đau nhức.


Sau khi mũ, khẩu trang, kính được trang bị đầy đủ, Lạc Diêu quyết định tự mình đi dạo một chút.

Cảnh đêm của thành phố luôn rất hấp dẫn, đường phố được thắp sáng rực rỡ và người đi bộ nhộn nhịp.

Lạc Diêu đi dạo trung tâm mua sắm một chút, mua chút đồ ăn vặt nhìn qua rất ngon.

Đang lúc Lạc Diêu chuẩn bị trở về nhà, ánh mắt lại bị một kiến trúc cổ bên cạnh trung tâm thương mại hấp dẫn.

Lạc Diêu đi vào thế giới này gần một ngày, nhưng đây quả thật là lần đầu tiên ở thế giới này nhìn thấy loại cửa hàng cổ xưa này.

Cũng giống như của Đại Nghiệp.

Lạc Diêu dừng bước, liền đi về phía bên kia.

Thành phố đồ cổ.

Từ cửa hàng nhỏ vừa đi vào, liền như là thay đổi một thế giới khác, bên này tất cả đều là kiến trúc cổ.

Ngay cả mặt đất cũng không phải là xi măng hoặc nhựa đường.

Tất cả đều là loại con đường đá cổ điển.

Tấm bảng có đầy các ký tự Trung Quốc truyền thống mạ vàng, Lạc Diêu cảm thấy thân thiết hơn.

Có những người lính thủ công, bình hoa, đồ trang sức, thư pháp và tranh vẽ, và một loạt các sản phẩm rực rỡ được trưng bày trên kệ, khiến người ta hoa mắt.

Bất quá Lạc Diêu từ nhỏ đã tiếp xúc với mấy thứ này, liếc mắt một cái là có thể nhận ra, phần lớn đều là hàng giả và hàng rẻ tiền.

"Chủ tiệm, nơi nào bán hàng chính hãng?" Lạc Diêu không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên lên tiếng hỏi.

Câu hỏi này nghênh đón rất nhiều ánh mắt, khách trong tiệm nhao nhao nhìn về phía Lạc Diêu.

Ánh mắt bà chủ có chút không tốt, "Cô gái nhỏ, lời này của cô có ý gì, chẳng lẽ cô nói chỗ tôi bán hàng giả? Là đồng nghiệp tới đây cướp việc làm ăn phải không?"
Khách trong tiệm nghe Lạc Diêu hỏi lời này cũng có chút không muốn ở đây này xem, lại nghe bà chủ nói như vậy, nhất thời lại cảm thấy Lạc Diêu có ý đồ xấu, không được thoải mái.
....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad @NinhTich1314].