Edit: Phong Nguyệt
“Lan nhi, như thế nào sẽ là nàng?”
Mắt lạnh nhìn trên đại điện Mạnh Tiêu Thần ôm thi thể của muội muội, nói xong câu đó sau đó chạy như bay qua, Sở Tiêu ôm cả người huyết nữ tử vào trong ngực, giờ khắc này, nàng nghe thấy được âm thanh cõi lòng chính mình tan nát.
Mộ Dung Lan nằm ở trong lòng ngực của Sở Tiêu, khóe miệng hiện lên một nụ cười thỏa mãn.
“Sở ca ca, có thể chết ở trong lòng ngực của huynh, muội chết cũng nhắm mắt! Chỉ là muội hận ——” Nàng liều mạng dùng một tia sức lực cuối cùng nhìn về phía Mạnh Tiêu Thần, cặp mắt đào hoa xinh đẹp mê người đang tràn ngập hận ý cùng ghen ghét, “Ta hận chính mình không thể tự tay giết ngươi, ngươi lợi dụng quyền lực địa vị cướp đi Sở Tiêu, còn bức tử cha, mẹ của ta!” diendanlequydon
Tâm tình của Sở Tiêu lúc này rất phức tạp, căn bản mười mấy năm trước Mộ Dung Lan đã thắt cổ tự tử sao giờ còn sống! Hiện giờ còn đi theo phản quân cùng nhau tới hành thích nữ hoàng!
Sở Tiêu liếc mắt nhìn nữ hoàng trên đại điện, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận khủng hoảng. Bởi vì, hắn đột nhiên phát hiện nữ hoàng nhìn về phía hắn với ánh mắt không hề có cái loại nhớ nhung cùng nhu tình.
Đúng vậy, giờ này khắc trong lòng ngực của hắn ôm chính là người hành thích nữ hoàng không thành lại giết chết thân muội muội của nữ hoàng ——
Sở Tiêu không có cách nào mở miệng nói ra vừa mới nhìn thấy Mộ Dung Lan trong nháy mắt đáy lòng của hắn hiểu rõ tất cả.
Chỉ có hắn mới biết được, một khắc kia sự kinh ngạc lại lớn hơn cảm xúc trong lòng của hắn.
“Sở ca ca, muội biết nhiều năm như vậy trong lòng của huynh chỉ có một mình muội. Huynh cùng với nàng, chỉ là phu thê trên danh nghĩa, lại không phải là phu thê thật sự.” Nói tới đây, Mộ Dung Lan đột nhiên cười, lấy một loại tư thế mình thắng mà nhìn Mạnh Tiêu Thần, dùng hết một tia sức lực cuối cùng nói, “Nữ hoàng bệ hạ, ngươi thua! Ngươi tuy rằng được người của Sở ca ca, lại vĩnh viễn cũng không chiếm được tâm của huynh ấy! Loại này chính mình thích một người luôn ở bên cạnh mình, lại vô luận như thế nào cũng không có cảm giác chính mình được người khác thích? Khó chịu phải không?”
Mạnh Tiêu Thần không nói lời nào, chỉ là vẻ mặt không có cảm xúc nhìn Mộ Dung Lan, nhưng là trong lòng nàng lại trả lời, đúng vậy, ta thua, ta khó chịu.
“Sở ca ca, năm đó muội sở dĩ lựa chọn giả chết, một là vì làm Tiên hoàng buông tha Mộ Dung gia, hai là vì làm cho huynh vĩnh viễn nhớ kỹ muội, nhớ kỹ muội là vì cái gì mà chết, như vậy huynh liền vĩnh viễn không có khả năng thích nữ hoàng! Tuy rằng mục đích thứ nhất không có đạt được, nhưng mục đích thứ hai Mộ Dung Lan cuối cùng đạt đạt! Ha ha ha ha ——”
Còn chưa có cười xong, Mộ Dung Lan liền tắt thở.
Sở Tiêu nằm mơ cũng không nghĩ tới năm đó Mộ Dung Lan chết còn có ẩn tình như vậy, càng không nghĩ tới nàng cư nhiên ích kỷ như thế, muốn lợi dụng việc chết giả để giam cầm tâm hắn. diendanlequydon
Nhìn Mộ Dung Lan bởi vì cười đến điên cuồng mà khuôn mặt vặn vẹo đến khó coi, trong lòng của Sở Tiêu đột nhiên sinh ra một cổ liền chính mình đều cảm thấy không thể tưởng tượng chính là cảm xúc chán ghét.
Phản loạn lần này, cuối cùng Sở Tiêu bị nhốt vào thiên lao mà chấm dứt.
Bởi vì, người hạ dược nữ hoàng, tất cả chứng cứ đều chỉ hướng về phía hắn.
Căn bản, Sở Tiêu chắc chắn sẽ bị trảm.
Chỉ là, nữ hoàng bệ hạ nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là luyến tiếc đối với hắn hạ thủ lưu tình.
Mạnh Tiêu Thần hận, nàng hận Sở Tiêu, càng hận chính mình.
Sở Tiêu bị giam ở thiên lao về sau, nhiều lần muốn người khác truyền lời tới muốn gặp mặt nữ hoàng, đều bị cự tuyệt.
Mạnh Tiêu Thần không có biện pháp đối mặt với người nàng từng yêu hiện giờ lại hận nam nhân này thật sâu, càng không có biện pháp đối mặt với nội tâm chính mình vẫn còn yêu hắn. Cho nên, đơn giản như không thấy, đời này, không bao giờ muốn gặp lại.
Bất quá thiên lao bên kia vẫn là không ngừng truyền đến tin tức của Sở Tiêu.
Năm đó trên chiến trường, Sở Tiêu vì cứu nàng bị thương nghiêm trọng, thiên lao âm u ẩm ướt, vết thương cũ của Sở Tiêu tái phát.
Nữ hoàng bệ hạ ban đầu đau lòng đến cuối cùng dần dần bình tĩnh, chỉ phái ngự y đi trước trị liệu.
Không chỉ có thân thể bị thương, có lẽ đối với Sở Tiêu mà nói, tâm lý bị thương mới là khó nhất. Thân thể hắn ngày càng sa sút.
Tiêu Thần 16 năm sau, Sở Tiêu bệnh nặng, ngự y cũng vô lực xoay chuyển trời đất.
Trong lúc hấp hối, tâm nguyện duy nhất của Sở Tiêu chính là muốn gặp nữ hoàng bệ hạ lần cuối cùng. diendanlequydon
Đối mặt với người sắp chết, Mạnh Tiêu Thần rốt cuộc không có biện pháp cự tuyệt.
Lúc này Sở Tiêu, bệnh nặng nguy kịch, nơi nào còn có nửa điểm bộ dáng phong lưu phóng khoáng lúc trước?
Chỉ có cặp mắt kia, thanh tịnh trong suốt, giống như năm đó đưa tiễn trưởng công chúa khi còn thiếu niên.
Thấy Sở Tiêu như vậy, trong lòng của Mạnh Tiêu Thần, lập tức liền mềm nhũng.
Sở Tiêu thấy nàng câu đầu tiên nói chính là, “Bệ hạ, vô luận người có tin hay không, năm đó trận chiến đó, ta không có tham dự!”
“Ta biết ——” Vẻ mặt của Mạnh Tiêu Thần cũng không có biến hóa gì lớn, năm đó áp giải Sở Tiêu vào thiên lao không lâu, nàng cũng đã tra ra người hạ dược nàng chính là cung nữ bên người nàng.
Chỉ là, nàng không có biện pháp đối mặt với Sở Tiêu ——
Sở Tiêu hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cảm thấy hài lòng nói, “Vậy là tốt rồi!”
Lúc sau nói xong, Sở Tiêu liền nhìn Mạnh Tiêu Thần, ánh mắt sủng nịch phảng phất muốn mang người chết chìm trong đó.
Tim của Mạnh Tiêu Thần đập nhanh, tức khắc liền lỡ một nhịp.
Ánh mắt ôn nhu như vậy, chính là nàng từ trước đau khổ muốn cầu mà không được.
“Tiêu Thần ——”
Trong lòng của Mạnh Tiêu Thần lần nữa nổi lên gợn sóng, nếu nàng nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Sở Tiêu kêu nàng như vậy.
“Ta trước nay đều không có nói với nàng, kỳ thật rất sớm ta cũng đã thích nàng ——”
Hai con mắt của Mạnh Tiêu Thần, chợt sáng lên rất nhiều.
“Hình như là tiết nguyên tiêu năm ấy từ khắc nàng gỡ mặt nạ của ta xuống, hình như là sớm hơn ——”
Mạnh Tiêu Thần không thể tin được lỗ tai chính mình, nàng hoài nghi chính mình nghe được hết thảy đều là ảo giác. diendanlequydon
“Nương tử ——”
Cuối cùng, Sở Tiêu đột nhiên kêu một tiếng.
Mặt Mạnh Tiêu Thần hiện lên vẻ khó tin, rốt cuộc mở miệng nói câu đầu tiên.
“Ngươi kêu ta là cái gì?”
“Nương tử ——” Rốt cuộc cũng được đáp lại, khóe miệng của Sở Tiêu nhịn không được cong lên.
Tâm trí của Mạnh Tiêu Thần trong nháy mắt liền bay tới tiết nguyên tiêu năm ấy, nàng gỡ mặt nạ của người nam tử xuống, nụ cười thật kinh diễm.
“Nương tử, ta có thể cầu nàng một việc được không?”
“ Ngươi cứ nói ——”
“Chúng ta là i phu thê sinh không thể cùng giường, đã chết, có thể chôn ở bên cạnh nhau hay không?”
Mạnh Tiêu Thần lập tức ngơ ngẩn, nàng lúc này mới nhớ tới, nàng cùng Sở Tiêu thành thân được 20 năm, lại chưa từng cùng chung chăn gối.
“Được——”
Nữ hoàng bệ hạ rốt cuộc không có cảm xúc khống chế cảm xúc của chính mình, nước mắt giống như đại hồng thủy không ngừng trào ra hốc mắt.
Sở Tiêu giật giật tay của chính mình, muốn nâng lên, muốn giúp nữ hoàng lau khô nước mắt, muốn trước khi chết đối với nàng ôn nhu một lần.
Chỉ là, hắn thất bại, tay hắn không có sức lực để nâng lên.(Edit: Thật buồn….hixhix)
Trong lòng của Sở Tiêu tràn đầy bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể nhìn Mạnh Tiêu Thần nói, “Nương tử, nàng cúi đầu tới một chút?”
Trong lòng của Mạnh Tiêu Thần kỳ thật đã đoán được hắn muốn làm cái gì, nhưng nàng vẫn là vâng theo tâm ý của chính mình chậm rãi cúi thân người xuống.diendanlequydon
Môi của Sở Tiêu, một mảnh lạnh lẽo, nhưng thực mềm mại.
Được như ý nguyện được hôn nữ vương bệ hạ, Sở Tiêu thực vui vẻ, vốn định gia tăng thêm nụ hôn, nhưng lại bất lực.
Bởi vì thực mau hắn liền cảm giác được một trận buồn ngủ mãnh liệt đánh úp lại, sau đó, liền không tự chủ được mà chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Kiếp sau, hy vọng nàng có thể chân chính làm nương tử của ta ——”
Trước khi Sở Tiêu chết một câu cuối cùng nói đứt quãng thực không hoàn chỉnh, nhưng Mạnh Tiêu Thần vẫn nghe rõ ràng.
“Sở Tiêu ——” Nữ hoàng bệ hạ ôm thi thể của Sở Tiêu khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Từ khi kế vị tới nay, hậu cung của Mạnh Tiêu Thần chỉ có một người nam hậu chính là Sở Tiêu.
Sở Tiêu bị giải vào thiên lao, hậu cung liền thùng rỗng kêu to.
Sở Tiêu qua đời, nữ hoàng bệ hạ xây dựng huyệt mộ cho hai người, cũng chiêu cáo thiên hạ, sau này nàng băng hà, sẽ chôn cùng nam hậu.